Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
-
Chương 44: Đến Bắc thành
Trong Hoa Đào sơn trang, Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo ngày nào cũng ra trước cửa cấm địa chờ đợi. Thời gian cứ thế đi qua, không biết thời gian bên trong thế nào, nhưng bên ngoài bọn đợi đã hơn một năm rồi.
Hôm nay cũng vậy, hai huynh đệ bọn họ lại ra đứng đó nhìn trời nhìn đất.
- Hạo, mọi việc tới đâu rồi ? - Hoàng Phủ Quân ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, mắt nhìn trời hỏi.
- Xong rồi, bây giờ thế lực của chúng ta đã trải khắp các quốc, cũng đã cho người đến Bắc thành dọn dẹp.
- Ừ, không biết hắn còn ở trong đó bao lâu nữa đây.
- Không biết.
Nói xong hai người lại im lặng uống trà, nhìn trời, nhìn đất... Đã hơn một năm rồi, bọn họ ngày nào cũng lặp lại y như vậy, nhưng họ không chán nản. Vì cả hai đều biết, chủ nhân của họ không phải tầm thường.
Đặt ly trà xuống bàn đá, Hoàng Phủ Hạo nhàn nhạt nói:
- Thái tử cũng đến Bắc thành rồi.
- Chậc, ta vẫn còn tưởng hoàng thất không có tình thương chứ. Tên thái tử này có vẻ là một ngoại lai nha, tìm suốt mấy năm trời mà vẫn không từ bỏ. Nhưng cũng may nhờ hắn mà chúng ta thuận lợi hơn nhiều.
- Ừ, hắn thật sự quan tâm đến chủ nhân.
- Nhưng không biết là thật hay là giả ?
Nghe thế Hoàng Phủ Hạo liếc xéo hắn.
- Mắt ngươi đem cho chó ăn hả ?
Hoàng Phủ Quân cũng không tức giận, nhàn nhã đáp:
- Ai biết được, đáng sợ nhất chính là lòng người nha.
- Haiz, cái đó tùy thuộc vào từng người, với lại hắn cũng không gây trở ngại cho chúng ta, không cần để ý. Sau này nếu hắn...
Chưa nói xong, "Ầm ầm ầm" từ cửa cấm địa phát ra tiếng động lớn, hai tảng đá xuất hiện rồi mở ra. Một luồng sáng chói mắt khiến hai người phải nheo mắt lại, dần dần, từ bên trong xuất hiện hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Thân ảnh ngày càng gần cũng rõ ràng hơn, ngay khi hai người vừa ra khỏi cửa cấm địa, hai tảng đá khép lại rồi biến mất.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng trước mặt họ, Hoàng Phủ Hạo và Hoàng Phủ Quân kích động quỳ xuống.
- Chủ nhân!
- Đứng lên đi. - Tiểu Dương nhàn nhạt nói.
Thấy vậy, Hỏa Diễm đứng cạnh cười khúc khích:
- Ồ, sư tử đen nha, Bạch Thiên Dương, ngươi vẫn lợi hại như vậy nha.
- Ngươi... - Hoàng Phủ Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn.
- Ấy, bình tĩnh, ta cũng giống các ngươi nha.
Nói rồi trên mặt hắn liền xuất hiện một ít vẩy rồng.
- Sao? Tin chưa ? Bạch Thiên Dương, ngươi nói gì đi.
Tiểu Dương liếc hắn một cái cũng không nói gì. Còn hai người kia nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Hỏa Diễm.
- Ngươi là...?
- Ta là Hỏa Diễm, huynh đệ tốt cũng là một trong tứ hộ pháp của hắn.
Nghe Hỏa Diễm nói vậy, Hoàng Phủ Hạo và Hoàng Phủ Quân có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Bọn hắn biết chủ nhân không giống người thường, cũng biết từ khi sinh ra tới giờ chủ nhân của bọn hắn một cận vệ bên người còn không có huống chi là hộ pháp.
Nhưng điều mà bọn hắn ngạc nhiên hơn hết là cái tên tự xưng là một trong tứ đại hộ pháp này. Nhìn hắn đi, có chỗ nào giống hộ pháp, giống một tên hoa hoa công tử ăn chơi trác táng thì đúng hơn.
Một thân hồng y hở ngực, tóc đen xõa tung, môi hồng răng trắng, đôi mắt giảo hoạt...nói chung chẳng có chỗ nào giống hộ pháp.
Có vẻ nhận ra suy nghĩ của họ, hắn ho khan một tiếng rồi nói:
- Khụ, đừng nhìn nữa, không tin hai người cứ hỏi hắn. Còn về bản thân ta...đây là phong cách riêng, hiểu không, phong cách riêng á.
Hai người không nói gì, quay qua nhìn tiểu Dương. Nghe Hỏa Diễm nói thế, tiểu Dương thật không muốn nhận quen biết hắn, nhưng vẫn gật đầu rồi bỏ đi.
Thấy tiểu Dương đi, hai người cũng đi theo, để lại Hỏa Diễm có chút ngẩn ngơ rồi cũng đi theo.
- Mọi việc thế nào rồi?
Ngồi xuống ghế chủ vị trong thư phòng, tiểu Dương hỏi.
Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo đem mọi việc hơn một năm qua báo cáo chi tiết cho tiểu Dương nghe. Vừa nghe, hai tay hắn vừa vuốt tóc búp bê trong ngực.
Lúc hắn và Hỏa Diễm chuẩn bị ra khỏi cấm địa, nàng lại chìm vào giấc ngủ làm hắn thực lo lắng, biết vết thương của nàng chưa khỏi hẳn nên mới chìm vào giấc ngủ, nhưng việc này làm hắn càng cảm thấy mình vô dụng, hắn...không bảo vệ được nàng.
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta làm gì ? - Hoàng Phủ Hạo hỏi.
Nghe vậy, tiểu Dương nhìn bọn họ rồi nói:
- Đến Bắc thành.
Hai ngày sau, bọn họ rời khỏi Hoa đào cốc tiến về Bắc thành. Hoàng Phủ Hạo đã trở về nguyên hình là một con sư tử đen, Hoàng Phủ Quân kiếm một chiếc xe ngựa, hắn làm y sư, Hỏa Diễm làm cận vệ và phu xe. Sau đó bọn họ tiến đến Bắc thành.
Từ Hoa Đào cốc, bọn họ muốn đến Bắc thành phải đi qua năm trấn lớn, rồi đi đoạn đường khá xa nữa mới tới nơi. Vì màu tóc và mắt của tiểu Dương rất gây chú ý nên Hoàng phủ Quân đã cho hắn dùng dược làm tóc và mắt biến thành màu đen. Nhờ vậy mà bọn họ thuận lợi vượt qua đoạn đường này mà không bị phát hiện.
Trong xe ngựa khá rộng rãi, tiễu Dương nẳm trên tấm nệm nhỏ, tay ôm búp bê nhìn nàng. Trong lòng không ngừng tự nhủ thầm:
- Nguyệt nhi, nhanh tỉnh lại đi, được không ? Ta sợ, ta sợ không được thấy nàng, Nguyệt nhi, tỉnh lại đi...
Hôm nay cũng vậy, hai huynh đệ bọn họ lại ra đứng đó nhìn trời nhìn đất.
- Hạo, mọi việc tới đâu rồi ? - Hoàng Phủ Quân ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, mắt nhìn trời hỏi.
- Xong rồi, bây giờ thế lực của chúng ta đã trải khắp các quốc, cũng đã cho người đến Bắc thành dọn dẹp.
- Ừ, không biết hắn còn ở trong đó bao lâu nữa đây.
- Không biết.
Nói xong hai người lại im lặng uống trà, nhìn trời, nhìn đất... Đã hơn một năm rồi, bọn họ ngày nào cũng lặp lại y như vậy, nhưng họ không chán nản. Vì cả hai đều biết, chủ nhân của họ không phải tầm thường.
Đặt ly trà xuống bàn đá, Hoàng Phủ Hạo nhàn nhạt nói:
- Thái tử cũng đến Bắc thành rồi.
- Chậc, ta vẫn còn tưởng hoàng thất không có tình thương chứ. Tên thái tử này có vẻ là một ngoại lai nha, tìm suốt mấy năm trời mà vẫn không từ bỏ. Nhưng cũng may nhờ hắn mà chúng ta thuận lợi hơn nhiều.
- Ừ, hắn thật sự quan tâm đến chủ nhân.
- Nhưng không biết là thật hay là giả ?
Nghe thế Hoàng Phủ Hạo liếc xéo hắn.
- Mắt ngươi đem cho chó ăn hả ?
Hoàng Phủ Quân cũng không tức giận, nhàn nhã đáp:
- Ai biết được, đáng sợ nhất chính là lòng người nha.
- Haiz, cái đó tùy thuộc vào từng người, với lại hắn cũng không gây trở ngại cho chúng ta, không cần để ý. Sau này nếu hắn...
Chưa nói xong, "Ầm ầm ầm" từ cửa cấm địa phát ra tiếng động lớn, hai tảng đá xuất hiện rồi mở ra. Một luồng sáng chói mắt khiến hai người phải nheo mắt lại, dần dần, từ bên trong xuất hiện hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Thân ảnh ngày càng gần cũng rõ ràng hơn, ngay khi hai người vừa ra khỏi cửa cấm địa, hai tảng đá khép lại rồi biến mất.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng trước mặt họ, Hoàng Phủ Hạo và Hoàng Phủ Quân kích động quỳ xuống.
- Chủ nhân!
- Đứng lên đi. - Tiểu Dương nhàn nhạt nói.
Thấy vậy, Hỏa Diễm đứng cạnh cười khúc khích:
- Ồ, sư tử đen nha, Bạch Thiên Dương, ngươi vẫn lợi hại như vậy nha.
- Ngươi... - Hoàng Phủ Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn.
- Ấy, bình tĩnh, ta cũng giống các ngươi nha.
Nói rồi trên mặt hắn liền xuất hiện một ít vẩy rồng.
- Sao? Tin chưa ? Bạch Thiên Dương, ngươi nói gì đi.
Tiểu Dương liếc hắn một cái cũng không nói gì. Còn hai người kia nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Hỏa Diễm.
- Ngươi là...?
- Ta là Hỏa Diễm, huynh đệ tốt cũng là một trong tứ hộ pháp của hắn.
Nghe Hỏa Diễm nói vậy, Hoàng Phủ Hạo và Hoàng Phủ Quân có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Bọn hắn biết chủ nhân không giống người thường, cũng biết từ khi sinh ra tới giờ chủ nhân của bọn hắn một cận vệ bên người còn không có huống chi là hộ pháp.
Nhưng điều mà bọn hắn ngạc nhiên hơn hết là cái tên tự xưng là một trong tứ đại hộ pháp này. Nhìn hắn đi, có chỗ nào giống hộ pháp, giống một tên hoa hoa công tử ăn chơi trác táng thì đúng hơn.
Một thân hồng y hở ngực, tóc đen xõa tung, môi hồng răng trắng, đôi mắt giảo hoạt...nói chung chẳng có chỗ nào giống hộ pháp.
Có vẻ nhận ra suy nghĩ của họ, hắn ho khan một tiếng rồi nói:
- Khụ, đừng nhìn nữa, không tin hai người cứ hỏi hắn. Còn về bản thân ta...đây là phong cách riêng, hiểu không, phong cách riêng á.
Hai người không nói gì, quay qua nhìn tiểu Dương. Nghe Hỏa Diễm nói thế, tiểu Dương thật không muốn nhận quen biết hắn, nhưng vẫn gật đầu rồi bỏ đi.
Thấy tiểu Dương đi, hai người cũng đi theo, để lại Hỏa Diễm có chút ngẩn ngơ rồi cũng đi theo.
- Mọi việc thế nào rồi?
Ngồi xuống ghế chủ vị trong thư phòng, tiểu Dương hỏi.
Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo đem mọi việc hơn một năm qua báo cáo chi tiết cho tiểu Dương nghe. Vừa nghe, hai tay hắn vừa vuốt tóc búp bê trong ngực.
Lúc hắn và Hỏa Diễm chuẩn bị ra khỏi cấm địa, nàng lại chìm vào giấc ngủ làm hắn thực lo lắng, biết vết thương của nàng chưa khỏi hẳn nên mới chìm vào giấc ngủ, nhưng việc này làm hắn càng cảm thấy mình vô dụng, hắn...không bảo vệ được nàng.
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta làm gì ? - Hoàng Phủ Hạo hỏi.
Nghe vậy, tiểu Dương nhìn bọn họ rồi nói:
- Đến Bắc thành.
Hai ngày sau, bọn họ rời khỏi Hoa đào cốc tiến về Bắc thành. Hoàng Phủ Hạo đã trở về nguyên hình là một con sư tử đen, Hoàng Phủ Quân kiếm một chiếc xe ngựa, hắn làm y sư, Hỏa Diễm làm cận vệ và phu xe. Sau đó bọn họ tiến đến Bắc thành.
Từ Hoa Đào cốc, bọn họ muốn đến Bắc thành phải đi qua năm trấn lớn, rồi đi đoạn đường khá xa nữa mới tới nơi. Vì màu tóc và mắt của tiểu Dương rất gây chú ý nên Hoàng phủ Quân đã cho hắn dùng dược làm tóc và mắt biến thành màu đen. Nhờ vậy mà bọn họ thuận lợi vượt qua đoạn đường này mà không bị phát hiện.
Trong xe ngựa khá rộng rãi, tiễu Dương nẳm trên tấm nệm nhỏ, tay ôm búp bê nhìn nàng. Trong lòng không ngừng tự nhủ thầm:
- Nguyệt nhi, nhanh tỉnh lại đi, được không ? Ta sợ, ta sợ không được thấy nàng, Nguyệt nhi, tỉnh lại đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook