Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
-
Chương 39: Huyết trùng (6)
Lại qua mấy ngày, do có người bị tấn công trong rừng nên hầu như tất cả đều không dám vào rừng nữa. Trong mấy ngày này, tiểu Dương cũng không ra ngoài mà chỉ ở trong lều.
Có vẻ như màu tóc và mắt khác người của hắn đều bị mọi người xa lánh, tuy nhiên chỉ có Tây Hòa là vẫn đến thường xuyên. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến những người này nghĩ gì, chỉ cần nàng thích thì hắn chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì.
Tất nhiên, hắn ở trong lều cũng không phải do người khác xa lánh, e sợ hắn. Mà do hắn cảm nhận được sự bất ổn của nàng, có vẻ nàng sắp tỉnh rồi, hắn muốn mình là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy.
Một ngày nữa lại qua, ánh mặt trời dần biến mất nhường lối cho bóng đêm. Hôm nay có vẻ yên ắng hơn mọi ngày, nhưng cũng không phải chuyện của hắn. Nằm xuống giường, nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được sự rung động của nàng.
Rất nhanh hắn mở mắt, ngồi dậy, ôm lấy búp bê để trong lòng. Dần dần, môi hắn xuất hiện một nụ cười, nụ cười dịu dàng mà trong sáng như một đứa trẻ ngây thơ. Nàng...tỉnh rồi.
Không có gì có thể tả được sự vui mừng của hắn lúc này, cuối cùng, cuối cùng nàng đã tỉnh rồi, có ai biết khi nàng chìm vào giấc ngủ hắn đã hoảng loạn như thế nào.
Hắn rất sợ, sợ rằng nàng sẽ không tỉnh nữa, sợ nàng sẽ mãi như vậy, sợ nàng không nhìn hắn, sợ nàng sẽ không gọi tên hắn...hắn sợ, hắn rất sợ, cho nên, khi nàng tỉnh lại, tim hắn đập mạnh, niềm vui mừng làm hắn muốn gọi tên nàng thật nhiều lần.
Không biết là đã ngủ bao lâu, khi Thiên Thanh Nguyệt mở mắt thì đập vào mắt nàng là nụ cười ngây ngô của tiểu Dương. Đã bao lâu rồi nàng không còn nhìn thấy nụ cười như vậy nữa, tiểu Dương của nàng, nàng lại để tiểu Dương sợ hãi rồi.
Thấy tiểu Dương, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng không biết nó là gì, nhưng ngay lúc này nàng chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, nói với hắn "Tiểu Dương, tỷ đây". Nhưng, có lẽ không được rồi, giờ nàng chỉ là một con búp bê thôi, có thể làm gì được chứ ?
Nở nụ cười tự giễu, lúc đó, nàng cũng không thể bảo vệ tiểu Dương, nàng...thật vô dụng. Lòng nàng như thắt lại, nỗi chua xót bất lực dâng lên làm nàng thấy mình thật thất bại.
Cảm giác được nỗi chua xót của nàng, hắn vội vàng lên tiếng:
- Tỷ, tiểu Dương ở đây, tiểu Dương không làm tỷ lo nữa đâu. Tỷ đừng buồn mà không chơi với tiểu Dương nữa nha.
Nghe lời nói làm nũng, trẻ con của hắn, nàng bất giác bật cười, tiểu Dương của nàng " xin lỗi đã làm đệ̉ lo lắng".
Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên tiến hét thất thanh "Áaaaaaa...". Giật mình, từ lúc nào mùi máu đã nồng nặc đến vậy, vội vàng để nàng trong ngực áo. Hắn đứng dậy vén rèm định ra ngoài.
Bất ngờ, từ bên ngoài có người đẩy hắn vào trong, người đó cũng vào trong theo. Nhìn rõ mới thấy ra là Tây Hòa, tiểu Dương nhíu mày nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì ?
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Tây Hòa cũng thở phào một hơi, người hắn bây giờ bê bết máu, quần áo xộc xệch, có nhiều chỗ còn rách nữa, nhìn thật thảm hại. Thấy ánh nến đang cháy, hắn thổi tắt ngọn nến.
-Ta cũng không biết, trước ở yên trong đây đã, đừng lên tiếng.
Nói xong hắn cũng im lặng. Nghe vậy, tiểu Dương trầm mặc không lên tiếng, xoay người trở lại giường, như là tất cả mọi chuyện xảy ra không liên quan tới hắn vậy.
Thấy hắn như thế, Tây Hòa cũng chỉ giật giật khóe miệng cũng không nói gì mà tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống. Mày hắn nhíu chặt với nhau, tiếng la hét bên ngoài ngày càng nhiều, hắn ngồi đó, tay nắm chặt thành quyền đến bật máu.
Hắn cắn chặt môi đến nỗi máu chảy nhỏ cả xuống đất, cả người hắn căng cứng lại, mỗi lần nghe tiếng hét thê lương bên ngoài, người hắn như muốn bật dậy nhưng hắn cố kiềm chế mình.
Thấy thế, tiểu Dương cũng kệ hắn, hắn nhìn búp bê trong lòng mình, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa mặt búp bê, hắn chỉ cần nàng thôi.
Bên ngoài là một trận hỗn loạn, xác chết đầy đất, người chết có người mất đầu có người cụt tay chân, có người chẳng còn hình dạng gì... máu chảy lênh láng, mọi người chạy tán loạn khắp nơi.
Chỉ thấy có vệt màu đỏ lơ lửng trong không trung bay qua chỗ nào. Người chỗ đó đều hét thảm một tiếng, sau đó thân thể như bị xé toạc ra, máu bắn khắp nơi.
Ấy vậy mà, túp lều gần đó của tiểu Dương lại chẳng bị gì, cứ như không tồn tại vậy. Nhưng chỉ có hắn biết, khi vào ở đây, hắn đã làm một kết giới ngăn cách với bên ngoài, nhờ vậy mà Tây Hòa may mắn trốn được một kiếp khi trốn vào đây. Mặc dù không biết hắn có thực là may mắn hay không.
Nằm trong tiểu Dương, nàng cũng nghe thấy những tiếng la hét đó, nhưng khi thấy tiểu Dương không để ý, nàng cũng chẳng quan tâm.
Nói nàng máu lạnh vô tình cũng được, vì từ khi đến đây, nàng chỉ để ý duy nhất chỉ có tiểu Dương của nàng thôi.
Chưa nói đến nàng hiện tại cũng chỉ là một con búp bê thì quan tâm chi cho mệt, nếu tiểu Dương đã không để ý thì nàng cũng không cần quan tâm. Yên tâm thưởng thụ cảm giác ấm áp nằm trong ngực tiểu Dương lúc này là được.
Có vẻ như màu tóc và mắt khác người của hắn đều bị mọi người xa lánh, tuy nhiên chỉ có Tây Hòa là vẫn đến thường xuyên. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến những người này nghĩ gì, chỉ cần nàng thích thì hắn chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì.
Tất nhiên, hắn ở trong lều cũng không phải do người khác xa lánh, e sợ hắn. Mà do hắn cảm nhận được sự bất ổn của nàng, có vẻ nàng sắp tỉnh rồi, hắn muốn mình là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy.
Một ngày nữa lại qua, ánh mặt trời dần biến mất nhường lối cho bóng đêm. Hôm nay có vẻ yên ắng hơn mọi ngày, nhưng cũng không phải chuyện của hắn. Nằm xuống giường, nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được sự rung động của nàng.
Rất nhanh hắn mở mắt, ngồi dậy, ôm lấy búp bê để trong lòng. Dần dần, môi hắn xuất hiện một nụ cười, nụ cười dịu dàng mà trong sáng như một đứa trẻ ngây thơ. Nàng...tỉnh rồi.
Không có gì có thể tả được sự vui mừng của hắn lúc này, cuối cùng, cuối cùng nàng đã tỉnh rồi, có ai biết khi nàng chìm vào giấc ngủ hắn đã hoảng loạn như thế nào.
Hắn rất sợ, sợ rằng nàng sẽ không tỉnh nữa, sợ nàng sẽ mãi như vậy, sợ nàng không nhìn hắn, sợ nàng sẽ không gọi tên hắn...hắn sợ, hắn rất sợ, cho nên, khi nàng tỉnh lại, tim hắn đập mạnh, niềm vui mừng làm hắn muốn gọi tên nàng thật nhiều lần.
Không biết là đã ngủ bao lâu, khi Thiên Thanh Nguyệt mở mắt thì đập vào mắt nàng là nụ cười ngây ngô của tiểu Dương. Đã bao lâu rồi nàng không còn nhìn thấy nụ cười như vậy nữa, tiểu Dương của nàng, nàng lại để tiểu Dương sợ hãi rồi.
Thấy tiểu Dương, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng không biết nó là gì, nhưng ngay lúc này nàng chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, nói với hắn "Tiểu Dương, tỷ đây". Nhưng, có lẽ không được rồi, giờ nàng chỉ là một con búp bê thôi, có thể làm gì được chứ ?
Nở nụ cười tự giễu, lúc đó, nàng cũng không thể bảo vệ tiểu Dương, nàng...thật vô dụng. Lòng nàng như thắt lại, nỗi chua xót bất lực dâng lên làm nàng thấy mình thật thất bại.
Cảm giác được nỗi chua xót của nàng, hắn vội vàng lên tiếng:
- Tỷ, tiểu Dương ở đây, tiểu Dương không làm tỷ lo nữa đâu. Tỷ đừng buồn mà không chơi với tiểu Dương nữa nha.
Nghe lời nói làm nũng, trẻ con của hắn, nàng bất giác bật cười, tiểu Dương của nàng " xin lỗi đã làm đệ̉ lo lắng".
Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên tiến hét thất thanh "Áaaaaaa...". Giật mình, từ lúc nào mùi máu đã nồng nặc đến vậy, vội vàng để nàng trong ngực áo. Hắn đứng dậy vén rèm định ra ngoài.
Bất ngờ, từ bên ngoài có người đẩy hắn vào trong, người đó cũng vào trong theo. Nhìn rõ mới thấy ra là Tây Hòa, tiểu Dương nhíu mày nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì ?
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Tây Hòa cũng thở phào một hơi, người hắn bây giờ bê bết máu, quần áo xộc xệch, có nhiều chỗ còn rách nữa, nhìn thật thảm hại. Thấy ánh nến đang cháy, hắn thổi tắt ngọn nến.
-Ta cũng không biết, trước ở yên trong đây đã, đừng lên tiếng.
Nói xong hắn cũng im lặng. Nghe vậy, tiểu Dương trầm mặc không lên tiếng, xoay người trở lại giường, như là tất cả mọi chuyện xảy ra không liên quan tới hắn vậy.
Thấy hắn như thế, Tây Hòa cũng chỉ giật giật khóe miệng cũng không nói gì mà tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống. Mày hắn nhíu chặt với nhau, tiếng la hét bên ngoài ngày càng nhiều, hắn ngồi đó, tay nắm chặt thành quyền đến bật máu.
Hắn cắn chặt môi đến nỗi máu chảy nhỏ cả xuống đất, cả người hắn căng cứng lại, mỗi lần nghe tiếng hét thê lương bên ngoài, người hắn như muốn bật dậy nhưng hắn cố kiềm chế mình.
Thấy thế, tiểu Dương cũng kệ hắn, hắn nhìn búp bê trong lòng mình, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa mặt búp bê, hắn chỉ cần nàng thôi.
Bên ngoài là một trận hỗn loạn, xác chết đầy đất, người chết có người mất đầu có người cụt tay chân, có người chẳng còn hình dạng gì... máu chảy lênh láng, mọi người chạy tán loạn khắp nơi.
Chỉ thấy có vệt màu đỏ lơ lửng trong không trung bay qua chỗ nào. Người chỗ đó đều hét thảm một tiếng, sau đó thân thể như bị xé toạc ra, máu bắn khắp nơi.
Ấy vậy mà, túp lều gần đó của tiểu Dương lại chẳng bị gì, cứ như không tồn tại vậy. Nhưng chỉ có hắn biết, khi vào ở đây, hắn đã làm một kết giới ngăn cách với bên ngoài, nhờ vậy mà Tây Hòa may mắn trốn được một kiếp khi trốn vào đây. Mặc dù không biết hắn có thực là may mắn hay không.
Nằm trong tiểu Dương, nàng cũng nghe thấy những tiếng la hét đó, nhưng khi thấy tiểu Dương không để ý, nàng cũng chẳng quan tâm.
Nói nàng máu lạnh vô tình cũng được, vì từ khi đến đây, nàng chỉ để ý duy nhất chỉ có tiểu Dương của nàng thôi.
Chưa nói đến nàng hiện tại cũng chỉ là một con búp bê thì quan tâm chi cho mệt, nếu tiểu Dương đã không để ý thì nàng cũng không cần quan tâm. Yên tâm thưởng thụ cảm giác ấm áp nằm trong ngực tiểu Dương lúc này là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook