Edit: Victoria Heulwen
“Còn có một chuyện khác. Tôi không có viết ra, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể quên chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu nhắc tới chuyện tối qua, em sẽ bị trừng phạt thích đáng và không có quyền từ chối.”

Trạng thái mất tự chủ, mất kiểm soát tối hôm qua là chuyện anh không bao giờ muốn đối mặt, càng không muốn cho ai biết, càng không muốn cô nhớ lại chuyện này.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Thật ra thì, cho dù anh không nói, cô cũng sẽ không nói cho ai biết.

Mỗi người đều có những bí mật trong lòng mà họ không muốn bị khám phá. Cô sẽ giữ kín chuyện tối hôm qua đã xảy ra.

Đồng thời, cô cũng hy vọng khi anh cảm thấy cô đơn một lần nữa, cô có thể tiếp tục ở bên anh, dùng sự ấm áp để an ủi anh.

“Tốt lắm.” Anh hài lòng gật đầu.


Sau đó, anh bắt đầu sửa đổi nội dung của thỏa thuận trước máy tính,ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên bàn phím

Nghe được âm thanh bàn phím giòn vang, Lâm Noãn đột nhiên cảm thấy rất thư thái, như vậy là xong rồi.

Không phức tạp như cô nghĩ, anh vẫn vì cô mà suy xét như mọi khi, không đưa ra những nội dung nào quá quá đáng.

Cô cử động cơ thể cứng ngắc của mình, sự căng thẳng ban nãy đã tiêu tan nhưng sự thả lỏng lại làm bụng cô bắt đầu kháng nghị.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn điện thoại thì thấy đã gần 8 giờ, bọn họ đã thảo luận suốt 2 tiếng đồng hồ, chẳng trách sao bụng cô réo ầm ĩ vậy.

“Đói bụng sao?” Thẩm Hoán hiển nhiên đã nghe thấy tiếng réo trong bụng cô. Do bản thân anh hay vội nên thường cho qua bữa cơm đã thành thói quen, nhưng lại quên mất rằng cô vẫn chưa ăn gì.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi chọn món, đưa cho cô xem, "Muốn ăn gì thì tự mình gọi."

Anh nghe thấy tiếng bụng cô sôi òng ọc, tuy là chuyện bình thường, tự nhiên nhưng rốt cuộc cô vẫn thấy xấu hổ, hận không thể đào hố chôn mình luôn.

“Không cần đâu tổng giám đóc, thời gian giao hàng ít nhất sẽ mất nửa tiếng. Tốt hơn hết em vẫn nên xuống nhà ăn ở tầng dưới mua cơm về như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn.”

Cô biết anh thích ăn ở nhà hàng trà kiểu Hồng Kông ở tầng dưới, nên cô muốn tự mình đi mua bữa tối cho anh để tạm thời thoát khỏi tình huống hơi xấu hổ này.

Nói xong là đứng dậy luôn.

Kết quả tay vừa rời khỏi bàn, nhưng cổ tay mảnh khảnh đột nhiên bị lòng bàn tay nắm chặt.


Lòng bàn tay ấm áp của anh bao quanh cổ tay có phần mát lạnh của cô, anh nắm hơi chặt. Ddây là lần đầu tiên anh làm một hành động chiếm hữu lớn như vậy.

Tim Lâm Noãn đập thình thịch, cố gắng giả bộ bình tĩnh, sau đó ngồi trở lại.

Anh cũng nhận ra động tác của mình có chút đường đột, vội vàng buông tay.

Lúc anh rời đi, cổ tay vừa mới được sưởi ấm đã nhanh chóng bị khí lạnh xung quanh xâm chiếm, hơn nữa tay cô còn lạnh hơn trước.

“Bạn không được phép rời khỏi đây trước khi ký thỏa thuận.”

Nhận thấy giọng điệu của mình có chút gay gắt, anh thấp giọng nói với cô, “Tôi sửa sắp xong rồi, khi ký xong chúng ta đến quán trà ăn chút gì đó.”

Anh liếc nhìn cô rồi nói tiếp: “Còn nữa, em có nhắc tôi về thời gian sau giờ hành chính, cứ gọi trực tiếp tên tôi, tôi không muốn vì công việc mà chúng ta mất đi quan hệ vì xưng hô ngớ ngẩn. Để tôi viết điều này trong phần nội dung thỏa thuận, nếu lần sau gọi sau, em sẽ bị trừng phạt.”

Sau khi nói xong, anh tăng tốc độ gõ ngón tay trên bàn phím.


Thần Hoán, Thần Hoán, cô thầm gọi tên anh trong lòng, trái tim bỗng trở nên ngọt ngào không tả.

Ngón tay chạm nhẹ cổ tay anh vừa chạm vào, sau đó bắt đầu nhớ lại độ ấm từ lòng bàn tay anh, cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ táo bạo.

Anh lo lắng nắm cổ tay cô như vậy, anh sợ cô bỏ chạy nửa chừng sao? Không ngờ anh sẽ khẩn trương như vậy.

Có vẻ như đêm nay, cô đã biết được rất nhiều bí mật của anh.

Nhưng nhìn thấy anh làm nội dung thỏa thuận thành thạo như vậy, chắc không phải trước kia anh đã làm chuyện tương tự chứ nhỉ?

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Cô thận trọng hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh ký loại thỏa thuận này à?”

Một lần im lặng đơn giản được coi là một câu trả lời. Nếu không phải là lần đầu tiên, làm sao có thể hoàn thành thứ tài liệu xa lạ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương