Hôm nay nhiệt độ giảm, trước khi ra ngoài dì bảo mẫu sợ Miên Miên mặc váy sẽ lạnh, nên đã chọn thêm một chiếc áo len nhỏ màu vàng, phối với quần xám nhung, ngay cả bím tóc cũng là màu vàng.
Lúc này, đứa bé núp ở trong góc giống như cục bột vàng, đáng yêu khiến tâm can run lên.
Tỉnh Triết nhiệt tình cũng không có vẻ giả tạo, ngồi xổm xuống, nhìn bạn nhỏ, như anh trai kiên nhẫn: “Bạn nhỏ, em tên là gì nha, lớn lên thật đáng yêu.”
Theo lý thuyết nhan sắc của Tỉnh Triết không tồi, lại nhẹ nhàng, là loại hình mà trẻ con ưa thích.
Nhưng Miên Miên lại chớp đôi mắt đen láy tràn ngập phòng bị.
Bả vai rụt lại, toát ra biểu cảm không được tự nhiên.
Uông Xuyên không để ý đến sự bất thường của Miên Miên, anh đang bận nghĩ nên nói như thế nào.
Kỳ thật, chính anh cũng không biết Tần Mục Dã và đứa bé có quan hệ gì, chỉ nghe nói là Tần đại thiếu gia có ý nhận nuôi đứa bé.
Suy nghĩ đến thân phận mẫn cảm của nghệ sĩ, Uông Xuyên nói dối không đỏ mặt: “Đây là con của người thân tôi, trong nhà có việc gấp phải về quê, để cho tôi chăm sóc mấy ngày….”
Tỉnh Triết trong lòng cười lạnh.
Uông Xuyên là người đại diện chuyên nghiệp, nếu không cũng không có khả năng hợp tác cùng Tần Mục Dã lâu như vậy.
Con cái của người thân, đưa đến nơi làm việc, căn bản không hợp lý.
Trên mặt anh ta nở nụ cười ấm áp, lộ ra vẻ vô cùng thích trẻ con, sờ đầu Miên Miên: “Uông Xuyên ca, gen của người thân anh thật tốt, đứa nhỏ lớn lên so với minh tinh còn xinh đẹp hơn, em chắc là lần đầu tiên đến đây đi, muốn anh đưa em đi thăm quan không?”
Uông Xuyên là fan nhan sắc của bánh bao, đối với phản ứng của Tỉnh Triết không hề cảm thấy kì quái.
Anh cười khúc khích: “Đúng vậy, bánh bao nhà ta đáng yêu nhất trên đời! Bánh bao nhỏ có muốn cùng anh Tỉnh Triết đi thăm các phòng khác không? Có muốn xem nghệ sĩ làm việc như thế nào không?
Bánh bao nghe cũng động tâm nhưng vẫn nắm chặt góc áo của Uông Xuyên: “Con muốn chơi! Nhưng muốn chơi cùng với chú Uông Xuyên cơ.”

Uông Xuyên cảm thấy nếu nói là con của người thân anh, mang ra ngoài chơi liền không có vấn đề gì, liền bế nhóc con cùng Tỉnh Triết đi đến phòng huấn luyện thực tập sinh tìm Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã gần như đã hướng dẫn xong cho các thực tập sinh, đang định nghỉ, thấy bên ngoài cửa sổ thấy đứa nhỏ quen thuộc.
Anh cau mày vội đi ra ngoài, thấy Uông Xuyên ôm đứa nhỏ, trách nói: “Anh sao lại ôm nhóc con chạy loạn, công ty nhiều người như vậy, người lạ không phải không có, nếu như em ấy chạy loạn thì làm sao bây giờ.”
Uông Xuyên nói: “Anh không phải đang ôm sao? Sao có thể chạy? Bánh bao muốn xem làm việc như thế nào, được thêm khiến thức chứ sao.”
Miên Miên hiểu chuyện nói: “Chú Uông Xuyên, nếu không chúng ta quay về đi, để anh tiếp tục làm việc, nỗ lực kiếm tiền!”
Uông Xuyên không nghĩ tới đứa bé còn nhỏ như vậy đã có ý thức kiếm tiền, anh vui vẻ: “Được, để anh ấy nổ lực kiếm tiền mua thạch trái cây cho nhóc ăn.”
Miên Miên lại lắc đầu: “Thôi, anh ấy quá nghèo, vẫn là tự mình cầm tiền tiêu đi.”
Tần Mục Dã: “???” Nhóc đang nói gì vậy?
Tỉnh Triết cũng cười: “Bạn nhỏ, sao em lại cảm thấy anh Mục Dã nghèo? Anh ấy chính là đại minh tinh rất lợi hại nha.”
Miên Miên vẻ mặt ghét bỏ nhìn xuống quần jean rách lỗ của anh, chỉ chỉ: “Anh ấy không có tiền mua quần, thời tiết ngày càng lạnh, dì nói nếu không mặc quần dày về già sẽ bị lão hóa khớp.”
Đây là lời dì nói sáng nay khi dỗ bé mặc quần giữ nhiệt.
Khi bé vừa thay quần liền nhìn thấy anh trai thối mặc quần rách đi ra, nhớ không lầm anh từng nói, mỗi cái quần của anh ấy đều rách lỗ, chỉ là lỗ to lỗ nhỏ cùng số lượng các lỗ không giống nhau…..
Uông Xuyên cười như điếu đổ, Tần Mục Dã thiếu chút nữa ngất đi, anh duỗi tay chọc vào trán đứa nhỏ: “Nhóc con, em đúng là không có gu thời trang!”
Trước mặt người khác, anh lười không giải thích với nhóc con.
Tỉnh Triết đứng lâu cũng chưa đi, Tần Mục Dã mới nhận ra người này tới tìm mình, còn tưởng rằng anh ta đi ngang qua.

Tần Mục Dã hỏi: “Anh có việc tìm tôi?”
Tỉnh Triết nói: “Đúng, có tiện nói chuyện không A Dã?”
Tần Mục Dã không cự tuyệt, đi tới khu vực nước uống, gọi hai ly cà phê ngồi xuống nói chuyện với anh ta.
Tỉnh Triết đi thẳng vào vấn đề: “Là thế này, nhóm của chúng ta tuy rằng đã giải tán, nhưng fans vẫn luôn có chấp niệm, hy vọng chúng ta có mấy cơ hội cùng nhau quay một chương trình tạp kĩ. Ông chủ cũng cảm thấy ý tưởng không tồi, tôi đã thương lượng cùng với các thành viên khác, mọi người đều cảm thấy ổn, chỉ đợi ý định của cậu.”
Tần Mục Dã đối với đoàn đội năm đó không phải là không có cảm tình, mà là luôn muốn đi theo con đường diễn viên ca sĩ. Lúc trước tham gia tuyển chọn mới 17 tuổi, là thời kỳ hứng thú nhất thời, mãi sau mới nhận ra đối với vũ đạo không có hứng thú lắm.
Tuy nhiên fans thật sự trung thành, quan hệ giữa các thành viên vẫn tốt, nếu phải làm cái chương trình tạp kỹ gì đó, anh cũng có thể hợp tác nghe theo số đông.
Tần Mục Dã nói: “Mọi người đồng ý rồi, tôi cũng không có ý kiến, lịch trình cụ thể cần xem xét lại, trên tay vẫn còn một bộ chưa quay xong, hiện tại cũng không chắc chắn lắm.”
Tỉnh Triết gật đầu: “Được rồi, hiện tại cũng không vội quyết định thời gian, đến lúc đó lại thảo luận tiếp.”
Nói xong, hai người đều đứng dậy, Uông Xuyên thấy họ nói chuyện xong liền ôm Miên Miên đi tới.
Tỉnh Triết ánh mắt thâm thúy nhìn về Miên Miên, cười nói: “Bạn nhỏ, em còn chưa có nói cho anh biết tên gì đâu?”
Miên Miên mắt to tròn chớp mắt nhìn anh ta, không khách khí mà đáp: “Em lại không quen biết anh, nói tên cho anh biết làm gì?”
Tỉnh Triết xấu hổ cười cười, nhanh chóng rời đi.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã tiếp nhận đứa nhỏ trong ngực Uông Xuyên, một tay ôm bé, một tay khác nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Nhóc con, em đối với người ta không lễ phép.”

Uông Xuyên lúc này cũng để ý đến Miên Miên có điểm không thích hợp, bé vẫn luôn ngoan ngoãn, cái miệng ngọt ngào, lần đầu tiên gặp mặt liền gọi anh là chú Uông Xuyên.
Trừ khi là Tần Mục Dã trêu chọc bé, bé mới cáu kỉnh.
Tỉnh Triết vừa rồi vẫn luôn lấy lòng bé, tại sao bé lại như con nhím nhỏ?
Miên Miên nhìn vẻ mặt đen kịt của Tần Mục Dã, mây đen giăng đầy, là sự biểu hiện thay đổi bất ngờ trong vận khí.
Nhưng loại năng lực này chỉ có các vị thần mới có năng lực cảm giác, người bình thường chắc chắn không nhìn thấy.
Bé có chút lo lắng, lông mày đều nhíu lại: “Anh trai, anh có phải đắc tội với anh vừa nãy à?”
Tần Mục Dã ngạc nhiên: “Nhóc nói Tỉnh Triết? Không có mà?”
Tuy rằng đứa nhỏ nói không đầu không đuôi, nhưng anh vẫn theo bản năng suy nghĩ một chút.
Tỉnh Triết vốn là ca sĩ chính của nhóm, anh là người tính tình nóng nảy, nhưng Tỉnh Triết tính tình tốt, tính cách khéo léo, giống như trước nay chưa bao giờ tức giận, hợp tác hơn hai năm, anh cùng Tỉnh Triết chưa có cái gì xung đột.
Ngược lại là với mấy thành viên khác từng xảy ra cãi vã.
Khuôn mặt Miên Miên rất ngưng trọng,
Bé hiện tại thật đau đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Tỉnh Triết, bé liền có một loại cảm giác bất an mãnh liệt, hơn nữa khí Tỉnh Triết đứng đối diện Tần Mục Dã, khí đen trên người Tần Mục Dã lập tức tăng thêm.
Miên Miên biết rõ đây là điềm xấu, nhưng bé mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi rưỡi, linh lực gần như không có, càng không thể sự dụng phép thuật, không có biện pháp giúp anh.
Thật sốt ruột.
Miên Miên cắn môi: “Anh trai, mặc kệ anh có đắc tội với người ta không, nhưng đặc biệt phải cẩn thận với người này.”
Tần Mục Dã khó hiểu nhìn bé, một lúc lâu sau mới véo thịt trên mặt bé: “Gia hỏa này, như thế nào còn thao thao bất tuyệt, Uông Xuyên, anh không cho bé xem mấy cái phim truyền hình mê tín chứ?”
Uông Xuyên tự nhiên bị gán tội phản ứng rất lớn: “??? Oan nha! Anh rõ ràng chỉ cho bé xem Chú heo Peppa!”
Đứa nhỏ không được tin cậy, bĩu môi: “Miên Miên mới không phải mê tín, Miên Miên sẽ thấy được những thứ mọi người không thấy!”

Tần Mục Dã không coi trọng lời nói của bé, nhưng anh tò mò tiểu gia hỏa này học được mấy cái linh tinh này ở đâu.
Anh hỏi: “Vậy nhóc nói cho anh, em thấy được gì?”
Miên Miên ở trong ngực anh, nhẹ nhàng vươn tay chỉ vào nhân trung của anh: “Nơi này của anh đen thui, là đang gặp xui xẻo!”
Uông Xuyên cười túm tỉm: “Bảo bối, con nói đúng nha, gần đây anh ấy rất xui xẻo.”
Tần Mục Dã liếc anh ấy một cái, lại véo mặt bánh bao nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thán, cảm giác véo thật sự quá đã, muốn véo thêm vài trăm cái.
“Nhóc con không được nói nhảm!”
Vẻ mặt đứa nhỏ tối sầm, vô cùng nghiêm túc: “Miên Miên không nói nhảm! Càng ngày càng đen, anh trai thật sự phải cẩn thận, nếu không có thể mất việc, về sau phải ra đường xin cơm!”
Bé không hề khoa trương, chỉ trong hai phút, khí đen giữa nhân trung anh càng nặng nề hơn nhiều!
Uông Xuyên bị đứa nhỏ chọc cười, điện thoại đột nhiên rung lên, mấy chục tin nhắn Wechat tới, anh còn chưa kịp xem, điện thoại đã đổ chuông, là ông chủ gọi tới!
Anh có dự cảm không ổn, vội vàng tiếp điện thoại.
Chờ anh nghe xong, sắc mặt đều đen đi, thấp giọng nói với Tần Mục Dã: “Xong rồi, đã xảy ra chuyện, em lại lên hot search, lần này có lẽ lớn chuyện.”
Tần Mục Dã “ …….”
Hai người lớn đồng thời nhìn về phía Miên Miên, biểu tình phức tạp.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương