Tình huống phát sinh quá đột ngột.
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn vẻ mặt chán ghét của cha.
Tần Sùng Lễ cũng ngẩn ngơ một hồi, chờ ông hồi phục tinh thần lại, vội vàng nhấc chén ra khỏi chân bé, có chút luống cuống nhìn bánh bao nhỏ trước mặt….
Thần kinh đau đớn của Miên Miên trì độn vài giây, chờ bé phản ứng lại, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng của mình, lập tức gào khóc: “Ô ô ô….. Oaaaaaaaaa!!!”
Tiếng khóc kinh thiên động địa của em gái đều dọa Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã sợ hãi, nhanh chóng chạy tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã nhanh chóng nhấc em gái ngồi lên sofa, nhìn bàn tay đỏ ửng của bé, ống quần ướt đẫm, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Tần Hoài Dữ nôn nóng ra mặt, đau lòng không nói nên lời.
Tần Mục Dã đầu óc ong ong, có ngọn lửa như thiêu đốt lồng ngực, tức muốn hộc máu nhìn về phía Tần Sùng Lễ gào lên: “Cha thật quá đáng? Cha muốn làm gì vậy? Miên Miên mới ba tuổi rưỡi! Sao cha có thể đối xử với bé như vậy, cha còn là con người sao?!”
Tần Hoài Dữ tối qua đã trải qua cuộc trò chuyện dài.
Anh có thể hiểu được sự kháng cự của cha đối với Miên Miên.
Nhưng về mặt tình cảm, anh đã sớm tiếp nhận Miên Miên chính là em gái mình, là tâm can bảo bối của anh, anh nhìn Miên Miên đau đến phát khóc, chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy.
Tần Hoài Dữ cũng khó chịu: “Cha! Tối hôm qua cha đã nói gì? Cha nghi ngờ những chuyện này, nhưng ngài cũng đã chấp nhận Miên Miên rồi! Đồng ý bé sống ở nhà ta! Đã vậy, sao lại làm thế này…..”
Tần Sùng Lễ cũng không phải cố ý.
Mặc dù cảm hấy thống khổ, mâu thuẫn đến đâu, ông cũng không tệ đến mức bắt nạt đứa nhỏ như vậy.
Nhưng tình huống đã xảy ra…. Đứa nhỏ khóc dữ dội như vậy, hai đứa con trai lại thay phiên chỉ trích ông.
Tâm lý càng bùng nổ hơn.
Vẻ mặt cứng đờ, mím chặt môi, cứng rắn nói: “Ta không phải cố ý, ta nói không uống, là bé một hai phải đi qua.”
Da của đứa nhỏ mỏng manh, Miên Miên cảm thấy chân tay mình đau rát.
Cha lại hung dữ như vậy, chán ghét bé như vậy, cha so với anh ba còn chán ghét bé hơn….
Cái kết này đã đủ khiến bé ủy khuất, tay lại đau đớn, nước mắt cũng không dừng lại được, khóc không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã không muốn nói nhảm với Tần Sùng Lễ, anh ôm em gái chạy như bay vào phòng tắm, đặt bé ngồi trên bồn, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa vùng da bị bỏng của bé.
Tần Hoài Dữ cũng đuổi theo, anh cẩn thận phát hiện ống quần cũng ướt, vội vàng đem quần ngủ của em gái cởi ra.
Cũng may quần nhỏ rất dày, bên trong còn có một lớp nhung, bỏng không nghiêm trọng, chỉ là đầu gối bên phải hơi hồng.

Rửa sạch hai chỗ dưới nước lạnh, cơn đau sẽ nhanh chóng biến mất.
Đứa nhỏ khóc không còn sức lực, cũng không có khóc nữa, chỉ nức nở, thỉnh thoảng lại có bong bóng nước mũi, bộ dáng chật vật lại đáng yêu.
Rửa qua, hai anh trai xoa kem trị bỏng, chườm lạnh, hiệu quả tốt.
Tần Hoài Dữ ổn định cảm xúc, anh cầm khăn giấy lau nước mắt cho em gái, lại nắm mũi nhỏ của bé: “Dùng sức, Miên Miên dùng sức nào.”
Anh thuần thục lau nước mũi cho bánh bao nhỏ, đau lòng sờ gương mặt, dịu dàng an ủi: “Không nghiêm trọng, không bị trầy da, chắc sẽ không sưng, chỉ hơi hồng hồng một chút, Miên Miên không khóc, Miên Miên là tiểu tiên nữ kiên cường nhất, anh ở cạnh em, được không?”
Đứa nhỏ sụt sịt mũi, đem nước mắt nuốt xuống.
Mặc dù không còn khóc, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất.
Tần Mục Dã cảm thấy lòng mình tan nát, nếu nam nhân ngoài kia không phải cha anh, không chừng đã muốn cầm dao chém người rồi.
Nhưng anh không dám mất bĩnh tĩnh, sợ dọa đến em gái, chỉ có thể cúi đầu thổi thổi, miệng nói: “Em gái đừng khóc, anh trai thổi giúp em, thổi cái liền không đau đúng không!”
Miên Miên cũng không phải là một đứa trẻ cáu kỉnh, bị bỏng theo bản năng sẽ khóc, nhưng điều thực sự làm bé ủy khuất không phải bị bỏng mà là…. Thái độ của cha.
Nếu sự hờ hững của anh ba khiến bé buồn phiền, thì thái độ của cha khiến bé ủy khuất đến tuyệt vọng.
Tuy rằng bé có ký ức mơ hồ, nhưng vẫn còn những nét khái quát, bé nhớ rõ tính cách của mỗi người trong gia đình, cha là người cha nghiêm túc, nhưng đối với bé vô cùng tốt, thích nhất là ôm bé.
Bao gồm cả giấc mơ kia, trước khi cha lâm chung, ánh mắt nhìn bé đều là trìu mến.
Nhưng vì sao hiện tại cha lại như thế này…..
Miên Miên hít cái mũi nhỏ, thất thanh hỏi: “Hoài Dữ ca ca, vì sao cha lại chán ghét Miên Miên? Vì sao vậy?”
Vẻ mặt Tần Hoài Dữ có chút mờ mịt, trầm ngâm nói: “Cha không phải chán ghét Miên Miên, cha chỉ là….. ông ấy không tin người có thể khởi tử hồi sinh.”
Tần Hoài Dữ biết lời giải thích này có chút gượng ép.
Nhưng ngoại trừ cái này, anh không biết phải nói với em gái như thế nào.
Dù kết quả giám định ADN bình thường, nhưng theo cách nói của cha, Miên Miên thực sự đã chết.
Hơn nữa là bị sát hại.
Vì vậy hiện tại mọi thứ bị xóa sạch, bao gồm cả ADN…. càng nghĩ càng ớn lạnh.
Tối hôm qua Tần Sùng Lễ nói, ông hoài nghi Miên Miên hiện tại vẫn nằm trong kế hoạch của đối phương.
Sau khi người Tần gia trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy, sau đó lại gửi đến bản sao đứa trẻ, chính là để thực hiện một kế hoạch độc ác hơn.
Tần Hoài Dữ ngay lập tức phản bác quan điểm của cha.

Anh hỏi lại có thủ đoạn gì có thể tạo ra bản sao đứa trẻ ?
Tần Sùng Lễ nói, ông cũng không chắc chắn, nhưng đã thuê đoàn đội công nghệ cao tiến hành nghiên cứu gen.
Nếu nói muốn từ gen có thể khởi tử hồi sinh……
Người bình thường chỉ có sợ có xu hướng tin vào điều được chứng minh.
Tần Hoài Dữ cảm thấy mình đã tự làm chủ, trước khi anh biết chân tướng về cái chết của em gái, đã nhận em gái trở về.
Anh không có năng lực xóa đi khả năng này.
Cho nên anh chỉ có thể trân trọng em gái bảo bối hiện tại, đem tất cả những điều tốt nhất cho bé.
Nếu có kết quả nghiên cứu gen….
Anh không dám tưởng tượng, thậm chí hy vọng đoàn đội kia của cha vĩnh viễn không thể làm ra kết quả nghiên cứu chính xác.
Tần Mục Dã nghe không nổi, cáu kỉnh nói : « Vì sao ông ấy không tin ? Ông ấy tư duy tốt như vậy không thể tiếp thu những thứ mới sao ? Em gái chính là tiểu tiên nữ từ trên trời hạ phạm xuống, thần tiên sao có thể chết ? Còn nói, em đã nhìn thấy con chó à không hồ ly, em thấy Tư Mệnh đưa em gái hạ phàm ! »
Đứa nhỏ không quan tâm, bé muốn biết đến cùng vì sao cha không thích bé.
Rốt cuộc có phải vì người tên Phó Trạch Ngôn trong mơ kia sao.
Bé giãy giụa muốn tự mình nhảy xuống.
Tần Mục Dã không để bé xuống, mà ôm bé theo ý đi ra ngoài.
Nhưng chưa đi được hai bước, ở cửa nhà tắm nhìn thấy Tần Sùng Lễ đang hoảng hốt.
Tần Sùng Lễ biểu tình thấp thỏm, cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều.
Đứa nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở, giọng điệu nhẹ nhàng lộ ra vài phần cố chấp, chấp nhất hỏi : « Cha là chán ghét con sao ? Là bởi vì Miên Miên lớn lên trở thành đứa trẻ hư sao ? »
Tần Sùng Lễ vừa rồi rất lo lắng, ông hối hận nhưng cũng mâu thuẫn.
Rốt cuộc không phải cố ý, nhưng không giải thích rõ ràng giống như …. Cả nhà đều hiểu lầm ông.
Tần Sùng Lễ mím môi, nói : « Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý làm con bị bỏng, là ta sai. Ta cũng không hoàn toàn chán ghét con, con chỉ là một đứa trẻ, cho dù là người bị chế tạo từ phương thức phản nhân đạo…. cũng mặc kệ con biết hay không biết, con đều vô tội. Ta không nên giận chó đánh mèo con. »
Đứa nhỏ ánh mắt vô tội nhìn chăm chú ông.
Tần Sùng Lễ thờ ơ nói hết lời : « Hy vọng con hiểu rõ, con không phải con gái ta, con gái ta Tần Miên Miên đã chết, người chết không thể sống lại. Nhưng ta không phủ nhận, con thật sự mang đến hy vọng cho ngôi nhà này, con làm được những việc ta không có khả năng thực hiện, vợ của ta và mấy đứa con trai đều thích con, cho nên ta chấp nhận con ở lại trong nhà, cũng sẽ nuôi con lớn lên. »
Miên Miên hiểu được ý của Tần Sùng Lễ.

Bé đỏ hoe mắt, chất lỏng nóng hổi đảo quanh mắt.
Nhưng bé kìm nén, không để nước mắt rơi xuống, mím môi, ủy khuất bướng bỉnh nói : « Nhưng Miên Miên chính là Miên Miên, cha là cha của Miên Miên ! »
Tần Sùng Lễ sắc mặt tái xanh : « Không, Miên Miên của ta đã chết, ta có thể vì người cho phép con thay thế thân phận ở lại, nhưng không thể cho phép con xóa vị trí của con gái trong lòng ta, ta chỉ có một con gái, bé đã không còn nữa. »
Miên Miên hiểu rõ ý của cha.
Bé biết vì sao cha chán ghét bé.
Nhưng vấn đề này bé cũng không có cách nào giải quyết.
Bé chỉ có thể ủy khuất, nỗ lực ngăn nước mắt, thở phì phò mắng ông : « Cha thối ! Miên Miên cũng không thích cha ! »
Tần Sùng Lễ run rẩy chịu đựng : « Không được gọi ta là cha ! »
Miên Miên sửng sốt, sửa lại miệng, rầu rĩ nói : « Chú thối ! »
…….
Tần Sùng Lễ rời nhà đến công ty, Tần Hoài Dữ phá lệ xin nghỉ, ở nhà chơi với em gái.
Tần Mục Dã tâm tình không tốt, hai người lớn đều rầu rĩ, muốn dỗ em gái cũng không biết dỗ như thế nào.
Điều duy nhất Tần Hoài Dữ cảm thấy may mắn chính là hôm nay mẹ đã đi ra ngoài từ sớm để mua quà cho em ba.
Em ba sắp mừng sinh nhật thứ mười bốn, mẹ đã chọn trên mạng thật lâu, vẫn không tìm được quà sinh nhật mong muốn, trong lòng bất an, vì thế quyết định ra ngoài đến trung tâm thương mại mua.
Cũng may mẹ không ở nhà, không nhìn thấy tranh chấp giữa cha và em gái.
Nhưng em gái đôi mắt hồng hồng, bàn tay cũng bị bỏng đỏ, còn chưa lành hẳn, lát nữa Lê Tương về, khẳng định sẽ phát hiện ra điều không ổn.
Tần Hoài Dữ biết bệnh tình Lê Tương trước mắt không chịu nổi bất cứ kích thích gì, nếu bà biết được chân tướng nửa năm trước, lại biết được cha hoài nghi kết quả giám định ADN, chỉ sợ lại suy sụp mất.
Anh không dám mạo hiểm, chỉ có thể thương lượng với Tần Mục Dã, hai ngày nay mang em gái đến biệt thự của anh, nói với mẹ là Miên Miên muốn đi tìm Lục Linh chơi.
Tần Mục Dã cũng đồng ý cách làm này, em gái bị cha làm tổn thương, cảm xúc của mẹ không thể chịu kích thích, tạm thời tránh đi là hợp lý nhất.
Tần Mục Dã thu thập đồ vật, nhanh chóng ôm em gái ra ngoài.
…….
Trở lại biệt thự tư nhân của Tần Hoài Dữ, đứa nhỏ vẫn còn uể oải.
Tuy rằng bé không có khóc, nhưng rõ ràng mệt mỏi, cả người không có khí lực nào.
Tần Mục Dã hôn gương mặt bé, nhẫn nại dỗ bé : « Em đừng giận, cha thối chọc em không vui, chúng ta cũng không để ông ấy vui vẻ, chúng ta không để ý đến ông ấy, mặc kệ ông ấy, có anh hai yêu em, anh cả cũng yêu em, mẹ lại càng yêu em. »
Tần Hoài Dữ biết được chân tướng, anh cũng thể lạc quan như Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã đại khái không hiểu cách làm của cha, có chút oán giận, có lẽ cảm thấy thời gian lâu ông ấy có thể tiếp nhận.
Nhưng đối với anh mà nói, anh biết nửa năm qua cha đối với mọi người thừa nhận rất nhiều, anh đối với cha rất đồng tình, nhưng cùng lúc đó vô cùng đau lòng em gái, hai loại cảm xúc giằng xé, Tần Hoài Dữ cũng rất đau khổ.
Nhưng anh không thể biểu hiện ra trước mặt em gái và em trai.

Tần Mục Dã thông minh, chưa đến giờ ăn cơm, anh giục em gái đi tìm Lục Linh chơi : « Đã một ngày không gặp mặt, em không nhớ Lục Linh sao, không muốn đi tìm em ấy sao ? »
Đứa nhỏ quả nhiên động tâm.
Bé thì thào : « Anh ôm em đi. »
Tần Mục Dã cảm thấy cuối cùng cũng tìm được biện pháp hữu hiệu dỗ em gái, tâm trạng liền tốt lên, ôm em gái ra ngoài.
Khu biệt thự tuy lớn, nhưng Tần Mục Dã chân dài, ôm bánh bao nhỏ đi vài phút là tới, rất nhanh tìm đến cửa Lục gia.
Ấn chuông cửa, là bảo mẫu ra cửa, thấy anh em Tần Mục Dã, vội vàng gọi chủ nhà ra mời vào.
Hôm nay Lục phu nhân Nguyễn Tĩnh Nhàn ở nhà, bà đương nhiên cũng theo dõi chương trình thực tế của con trai, con gái, đối với Tần Mục Dã và Miên Miên thân thiết hơn, cảm giác như người trong nhà, nhiệt tình mời người vào chơi.
Nghe nói Miên Miên là tới tìm Linh Linh chơi.
Nguyễn Tĩnh Nhàn xin lỗi : « Aizz, thật không khéo, Linh Linh nhà ta tối hôm qua trở về không thoải mái, có hơi sốt, bác sĩ truyền dịch thì ngủ thiếp đi. »
Tần Mục Dã có chút ngoài ý muốn.
Miên Miên sốt ruột hỏi : « Linh Linh bị bệnh, con có thể đi thăm chị ấy không ? »
Nguyễn Tĩnh Nhàn gật đầu : « Đương nhiên có thể, Linh Linh đang ngủ trên lầu, bác sĩ nói là do Yến Kinh và Đông Nam Á khí hậu khác biệt, bạn nhỏ không chịu nối thay đổi, hơn nữa đột nhiên lại có cơn bão lớn như vậy, Linh Linh nhát gan, đoán chừng là quá sợ hãi. »
Vì thế Miên Miên tay chân nhẹ nhàng đi theo Nguyễn Tĩnh Nhàn lên tầng nhìn Lục Linh.
Lục Linh ngủ đến gương mặt đỏ bừng.
Tần Mục Dã và Nguyễn Tĩnh Nhàn khách khí mà hàn huyên vài câu.
Vốn dĩ tưởng nói chuyện xong có thể đưa em gái về nhà.
Nhưng mà chờ anh đi đến cửa, lại kinh ngạc thấy em gái cùng cậu bé mười tuổi đang ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ trong vườn.
Cậu bé nhìn bàn tay đỏ ửng của Miên Miên, nhẹ nhàng giúp bé thổi.
Em gái chỉ vào đôi chân mũm mĩm, than thở : « Nơi này cũng hồng, có hơi đau. Thanh Hành ca ca, anh nói cha có phải quá đáng quá không ? »
Tần Mục Dã chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ này, không khỏi choáng váng.
Nguyễn Tình Nhàn đi theo ra cửa nhìn thấy, vội giải thích : « Đây là đứa con thứ hai của ta, Lục Thanh Hành, anh trai Lục Linh, năm nay mười tuổi, học sơ nhị. »
« Ồ ồ….. » Tần Mục Dã mơ hồ trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm hai đứa bé trên bãi cỏ, khó hiểu.
Anh không nghĩ ra em gái tại sao lại thích chơi với người họ Lục như vậy.
Lục Linh không tính, chỉ là cô bé mập mạp ngây thơ.
Tại sao lại cả đứa bé ngồi trên thảm cỏ kia…. Hơn nữa, lớn lên rất đẹp trai ?
« Hả ?! » Anh đột nhiên hồi phục tinh thần, kinh hãi nhìn Nguyễn Tĩnh Nhàn « Cái quái gì vậy, mười tuổi học sơ nhị ?! »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương