Tần Sùng Lễ vừa nói ra lời này, sắc mặt cả nhà đều thay đổi.
Tần Mục Dã luôn nói chuyện không dùng đầu óc, anh không nghĩ nhiều, buột miệng nói : « Cha đây là có ý gì ? Trong lúc cha vắng mặt, dì cùng mẹ nói chuyện, tuy nói bà ấy cùng chú ở nước Y cũng rất bận, nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc mẹ, mấy tháng này cha ở đâu ? »
Tân Hoài Dữ đầu óc nhanh nhạy, lập tức có những liên tưởng phức tạp.
Đầu tiên, anh hiểu rõ tính cách của cha, không phải cha vô duyên vô cớ mất tích, cha vẫn luôn chăm sóc gia đình dì, đột nhiên lật mặt, nhất định có nguyên nhân, chỉ sợ không phải việc nhỏ.
Anh trầm giọng khuyên em trai : « A Dã, cha trước nay không phải người không biết đạo lý, nửa năm không gặp, có lẽ cha ở bên ngoài đã trải qua nhiều chuyện, chúng ta không biết, em bình tĩnh đã. »
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã từ khi bước vào tuổi dậy thì, quan hệ với cha như nước với lửa, nhiều năm như vậy, nhưng anh với anh cả quan hệ không tồi, lúc ấy Tần Sùng Lễ phản đối mãnh liệt anh xuất đạo, nếu không phải anh cả hòa giải, chỉ sợ anh không có ngày hôm nay, cho nên Tần Mục Dã vẫn luôn nghe lời anh cả, anh im lặng, nhưng tâm tình vẫn đang tức giận.
Lê Tương tâm trạng phức tạp hơn nhiều.
Bà và Tần Sùng Lễ là vợ chồng, chân thành yêu thương nhau, ở bên hơn hai mươi năm, tuyệt đối hiểu biết nhau.
Tần Sùng Lễ hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ làm tổn thương bà, cũng chưa từng làm nửa điểm phản bội hôn nhân.
Là người cầm quyền một danh môn vọng tộc, ông ấy hơn hai mươi năm qua bên người không có một mối quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác, đối với người vợ như bà có thể coi như tuyệt đối tôn trọng, cho dù bà lựa chọn làm phu nhân có cuộc sống nhàn nhạ trước ba mươi hay sau khi ba mươi tuổi nổi tiếng liền lựa chọn tập trung vào sự nghiệp, Tần Sùng Lễ vẫn luôn ủng hộ bà.
Dù ở tầng lớp thượng lưu hay giới nghệ sĩ, không có ai không hâm mộ bà có một người chồng hiểu biết, giàu có, luôn tôn trọng và yêu thương vợ.
Chỉ có lần này, người chồng luôn là trụ cột của Tần gia đã biến mất nửa năm sau khi con gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mà khi trở về câu đầu tiên nói, lại dùng thái độ lạnh nhạt đến cực điểm đuổi em gái ruột Lê Huyên của bà đi.
Lê Tương tuy rằng xinh đẹp hơn người, nhưng tuyệt đối không phải bình hoa không có đầu óc.
Bà suy nghĩ nửa phút, cũng không biểu thị bất mãn như Tần Mục Dã, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Sùng Lễ, hỏi : « Là Tiểu Huyên làm chuyện gì bất lợi với Tần thị sao ? »
Tần Sùng Lễ đi thẳng vào phòng khách, như thể do dự một thời gian dài, nhẹ giọng nói : « Thân thể em không tốt, việc của công ty đừng bận tâm, ở nhà bảo dưỡng sức khỏe tốt quan trọng hơn. »
Lê Tương hoảng hốt.
Tần Sùng Lễ ngồi xuống sofa, bà cũng ngồi.
Nửa năm không gặp, bà tưởng rằng khi gặp lại chồng sẽ thật xa lạ.
Hơn nữa giấy thỏa thuận ly hôn đến nay bà vẫn chưa ký, khi Tần Sùng Lễ bước vào cửa, bà đã chuẩn bị tâm lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ ông ấy trở về cũng không phải vì một nhà đoàn tụ, chỉ là thúc giục bà xử lý thủ tục ly hôn.

Có lẽ nửa năm ông ấy không về, vì đã tìm được niềm an ủi bên ngoài, có một người phụ nữ trẻ tuổi đã thành công xoa dịu nỗi đau mất đi con gái của ông.
Nhưng bà không dự đoán được, Tần Sùng Lễ không khác gì nửa năm trước, chỉ là gầy đi, làn da cũng không tốt lắm.
Ông ấy vẫn chậm rãi nói chuyện với bà, rõ ràng là một nam nhân lạnh lùng, nhưng ở trước mặt bà vẫn luôn vụng về dùng âm thanh nhẹ nhàng nói chuyện.
Lê Tương tâm trạng xúc động vô cùng, cơ thể vẫn còn rất yếu, kích động một chút nhịp tim sẽ đập loạn, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
Tần Sùng Lễ phản ứng rất nhanh, cao giọng nói : « Lão Vinh, gọi bác sĩ Ngô lại đây. »
Lê Tương nắm tay ông : « Không cần, em không sao, chỉ là như thế này, bác sĩ nói, người trầm cảm lâu ngày bị kích động sẽ có phản ứng này…. »
Tần Sùng Lễ kiên trì, thúc giục quản gia mời bác sĩ chữa trị của Lê Tương tới, trực tiếp kiểm tra cho Lê Tương, kê một ít thuốc.
Bác sĩ Ngô nói : « Tần tổng đừng quá lo lắng, bệnh của phu nhân trước mắt đã ổn đinh, có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tránh dao động cảm xúc quá nhiều là được, thỉnh thoảng khó thở cũng không sao, cơ thể có thể tự điều chỉnh. »
Tần Sùng Lễ cảm thấy sắc mặt vợ tái nhợt, vẫn chưa hài lòng, không khỏi oán giận thẳng thắn : « Lần nào cậu cũng nói mấy câu như vậy, một tháng gần đây cũng không có lý do nào mới à. »
Bác sĩ Ngô là bác sĩ phục vụ Tần gia nhiều năm, quan hệ cá nhân với Tần Sùng Lễ cũng không tệ, nói chuyện tương đối tùy tiện.
Bác sĩ Ngô không nhịn được bật cười : « Bởi vì tình hình gần nhất của phu nhân là như vậy, tâm bệnh là bệnh mãn tính, điều trị phải chậm rãi, ngài thúc giục tôi làm phu nhân một đêm có thể hồi phục hoàn toàn, thần thiếp không thể làm được nha. »
Bác sĩ Ngô giễu cợt làm cho không khí phòng khách nhẹ nhàng hơn.
Tần Hoài Dữ nghe được khiếp sợ, không nhìn được hỏi : « Chú Ngô, trong khoảng thời gian này…. Cha vẫn luôn liên lạc với chú sao ? »
Bác sĩ Ngô không chút nghĩ ngợi nói : « Đúng vậy, Tần tổng cứ ba ngày lại hỏi tôi bệnh tình của phu nhân, còn gọi video trực tiếp, sẽ không để lão Vinh làm việc đó đâu. »
Tần Mục Dã cũng giật mình, không khỏi thấp giọng phàn nàn : « Ồ, si tình như vậy ? Không phải mất tích sao, sợ mẹ tìm được tiểu thịt khô thân mật khó chịu sao ? »
Tần Sùng Lễ sắc mặt tối sầm, sắc bén liếc anh một cái.
Tần Mục Dã nhún vai, ngay sau đó ăn một cú đá của Tần Hoài Dữ, bị anh trách cứ : « Em nói chuyện có đầu óc được không, nếu anh là mẹ, hiện tại sẽ đuổi em. »
Bánh bao nhỏ tò mò mà chớp mắt, túm lấy ống quần Tần Hoài Dữ : « Anh Hoài Dữ, cái gì gọi là tiểu thịt khô vậy ? »
Tần Hoài Dữ : « ……….. »
Tần Mục Dã nghẹn cười : « Chính là người như anh Hoài Dữ vậy, anh ấy chính là tiểu thịt khô. »
Lê Tương không chịu nổi cái miệng của đứa con thứ hai, bà cau mày nói : « Hoài Dữ con đưa em trai, em gái lên tầng nghỉ ngơi, mẹ muốn nói chuyện với cha con. »
Tần Hoài Dữ cúi người ôm đứa nhỏ lên, Miên Miên đối với nội dung người lớn nói chuyện cái hiểu cái không, mới đầu bé lo lắng cha sẽ dùng thái độ lạnh như băng với mẹ, nhưng sau đó bé phát hiện cha nói chuyện với mẹ luôn nhỏ nhẹ, bé liền không lo lắng, những vẫn nhắc nhở : « Mẹ đừng cãi nhau với cha nha. »

Lê Tương nhìn ánh mắt ngây thơ trong veo của con gái, lập tức mềm lòng, cảm thấy bây giờ con gái đã trở lại, dù có chuyện tồi tệ phát sinh, bà đều có thể chịu được, tâm tình dịu đi rất nhiều.
Bà nhẹ giọng nói : « Mẹ đã biết, Miên Miên ngoan, muộn rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ đi. »
…….
Ba đứa nhỏ đều lên tầng.
Lê Tương lúc này mới thả lỏng người, hai mắt đỏ hoe, mũi chua xót : « Tần Sùng Lễ, em lười nói nhảm với anh, em đã nhận được giấy thỏa thuận ly hôn anh gửi, không phải em không ký, chỉ là vài tháng không mở hòm, phát hiện văn kiện đã bị nước mưa làm nhàu nát, nếu anh quyết định ly hôn, thì gửi bản khác lại, hiện tại đều là chữ ký điện tử, ai còn gửi bản giấy, thật là đồ cổ. »
Lê Tương trước mặt người ngoài là ảnh hậu có kỹ thuật diễn tinh vi, ở trước mặt con là người mẹ ôn nhu bình tĩnh.
Chỉ có ở trước mặt Tần Sùng Lễ…. vẫn còn giữ lại sự tùy hứng của cô gái trẻ.
Tần Sùng Lễ có chút xấu hổ, một lâu sau mới ngập ngừng nói : « ….. Hiện tại anh không muốn ly hôn. »
Lê Tương liếc xéo ông : « Sao, ôn hương nhuyễn ngọc bên ngoài vứt bỏ anh ? »
Tần Sùng Lễ là một người nghiêm túc trong xương cốt, lúc học đại học bị bạn cùng lớp chế giễu là lão cán bộ không gần nữ sắc.
Ông không chịu nổi loại hình dung này, thậm chí mặt còn đỏ lên : « Em nói hươu nói vượn gì thế ? Sao có thể chứ ? »
Lê Tương cười như không cười : « Không có ôn hương nhuyễn ngọc vì sao anh ly hôn ? Ly hôn là phải chia một nửa tài sản cho em, trong thỏa thuận ghi rõ vì tự do anh không ngần ngại từ bỏ một nửa gia nghiệp Tần gia, không phải do một nữ nhân nào đó giúp anh hạ quyết tâm ? »
Tần Sùng Lễ bị vợ nói đến đỏ bừng mặt.
Nói thật kỳ lạ, ông trên thương trường, tuổi còn trẻ đã ở phố Wall, ông từ trước đến nay miệng lưỡi lưu loát.
Nhưng nhiều năm như vậy, hễ ở trước mặt Lê Tương, thậm chí không thể cãi nổi, miệng lưỡi vụng về.
« Em … em thật vô lý, anh không nói với em nữa, anh đi tìm Hoài Dữ, tích góp nửa năm làm việc, anh phải nghe con báo cáo rõ ràng. »
…….
Dỗ em gái ngủ xong.
Tần Mục Dã không nhịn được lôi kéo Tần Hoài Dữ tán dóc.
« Anh cả, anh nói vì sao cha lại có thái độ như vậy với Miên Miên ? Ông ấy trước kia yêu Miên Miên nhất. »
Đầu óc Tần Hoài Dữ linh hoạt hơn Tần Mục Dã rất nhiều.
Ngay từ câu đầu tiên vào cửa, ông ấy lập tức đặt sự chú ý người dì không bao giờ lưu ý tới.

Nhưng sự việc chưa có chứng cứ, thậm chí cha cũng chưa từng nói, anh cũng không thể nói linh tinh, tránh cho Tần Mục Dã mồm mép tép nhảy, bô bô ra ngoài.
Tần Hoài Dữ nói có lệ : « Đại khái là rất khó tin em gái trọng sinh, từ trên trời giáng xuống, nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh cũng không tin. »
Tần Mục Dã đầu đầy dấu chấm hỏi : « Tận mắt nhìn thấy ? Anh nhìn thấy như thế nào ? »
Tần Hoài Dữ đem giấc mơ của mình kể lại khái quát.
Tần Mục Dã kinh ngạc : « Mẹ kiếp, em cảm giác anh đang nói thiếu niên tiên nhân kia chính là con chó ! »
« Con chó gì ? » Tần Hoài Dữ khó hiểu.
Tần Mục Dã muốn nói tỉ mỉ, Tần Sùng Lễ bước qua cửa, lấy tay gõ cửa, lanh lùng nói : « Hoài Dữ, đi thư phòng với cha. »
Tần Hoài Dữ trầm mặc theo cha lên tầng.
Anh và cha có sự ăn ý ngầm trong nhiều năm.
Nửa năm không thấy, tất nhiên là phải báo cáo tình hình công ty.
Tuy rằng Tần Hoài Dữ không nói công ty hoạt động tốt như thế nào, nhưng ít ra vẫn duy trì được tiêu chuẩn cơ bản khi Tần Sùng Lễ rời đi, giá cổ phiếu không giảm, cơ bản hoạt động nghiệp vụ vẫn giống vậy.
Nhưng Tần Sùng Lễ đối với anh kỳ vọng cao, thậm chí là hà khắc.
Cho nên khi báo cáo vẫn nơm nớp lo sợ, sẵn sàng bị phê bình vài câu.
Nhưng mà thái độ của Tần Sùng Lễ khác hoàn toàn với những gì anh dự đoán.
Thái độ Tần Sùng Lễ rất tích cực : « Ừm, nửa năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, con quản lý công ty rất tốt, cũng tận lực chăm sóc gia đình, so với người cha này tốt hơn nhiều, đủ khả năng tự mình đảm đương. »
Tần Hoài Dữ giật mình, trông ấn tượng cha rất ít khi khen anh một cách thẳng thắn như vậy.
Anh bình tĩnh lại, vấn đề công việc coi như xong, anh cảm thấy cha không nói đến em gái, cũng không hỏi cụ thể, anh có chút hoang mang, không khỏi trực tiếp bắt đầu chủ đề : « Cha vội vàng đưa em gái đi làm xét nghiệm ADN là để…. »
Tần Hoài Dữ cẩn thận hỏi, nhưng chưa nói xong, đã bị Tần Sùng Lễ mạnh mẽ ngắt lời : « Bé không phái em gái con, em gái con đã qua đời rồi. »
Tần Hoài Dữ sắc mặt tái nhợt : « Nhưng ADN nói rõ bé chính là con gái cha, còn có hộ khẩu, bia mộ… tuy rằng phản khoa học, nhưng em gái trở về, những thông tin về việc em gái qua đời đều bị xóa sạch, giống như là chưa từng phát sinh, bé chính là em gái, không có khả năng thứ hai. »
Tần Sùng Lễ ánh mắt u ám, tay run rẩy.
Nghĩ đến chân tướng tra được nửa năm trước, nỗi đau xé lòng một lần nữa ập tới.
Đầu ngón tay run rẩy mở ngăn kéo, lấy một điếu xì gà ra, tùy tiện châm lửa, chậm rãi hút hai lần. « Con biết em gái con chết như thế nào không ? »
Tần Hoài Dữ cau mày, theo bản năng nói : « Bé không phải bị bảo mẫu đáng giận quên trong xe sao…. »
Tim Tần Sùng Lễ kịch liệt co giật một hồi, vẻ mặt cật lực cũng không thể che giấu thống khổ.
« Bảo mẫu kia chỉ là đồng phạm, cô ta bị người mua chuộc, cũng không phải ngoài ý muốn, có người trăm phương ngàn kế muốn em gái con chết. »
Tần Hoài Dữ não nề : « Cái này…. Bảo mẫu kia từ khi em gái sinh ra vẫn luôn chăm sóc bé, tuy rằng hành vi quá đáng, nhưng….. »

Anh vẫn chưa từng hoài nghi bảo mẫu không phải là nhất thời sai lầm.
Mọi người cũng chưa từng nghi ngờ.
Đêm nay, Tần Hoài Dữ từ trong miệng cha biết được một chân tướng tàn khốc.
Tàn khốc đến mức, anh nhất thời không biết tiêu hóa như thế nào.
***
Sáng hôm sau.
Bánh bao nhỏ đã ăn xong bữa sáng, đung đưa hai chân, vui vẻ xem « Heo Peppa » mà bé yêu thích.
Hôm nay rất kỳ lạ, chắc mặt trời mọc đằng tây, anh cả luôn ngủ sớm dậy sớm nghỉ ngơi đúng giờ bây giờ cũng chưa dậy.
Còn con heo lười anh hai lại cùng bé ăn xong bữa sáng.
Tần Hoài Dữ và Tần Sùng Lễ chân trước chân sau xuống tầng, hai người sắc mặt đều không tốt lắm, dưới mắt đều có quầng thâm.
Tần Mục Dã kinh ngạc : « Anh cả, anh và cha tối qua đấu địa chủ suốt đêm sao ? »
Miên Miên dịch chuyển đến ghế bên cạnh, tự mình nhảy xuống, chân ngắn bước tới sofa.
Bàn tay mập mạp vụng về cầm tách trà rót một ly, run rẩy bưng đến trước mặt Tần Sùng Lễ, ngọt ngào nói : « Cha uống trà đi, uống trà sẽ không buồn ngủ ~ »
Tần Sùng Lễ bị đứa nhỏ mang theo hương sữa tới gần.
Ông bối rối, cảm xúc phức tạp.
Ông xụ mặt, vô cảm nói : « Không cần, ta không muốn uống. »
Miên Miên nhìn quầng thâm dưới mắt ông, kiên trì : « Mẹ nói, uống trà sẽ không buồn ngủ, cha chỉ cần uống một ngụm thôi ! »
Tần Sùng Lễ không nghĩ tới âm thanh của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi sẽ làm ông hỗn loạn như vậy.
Ông không khống chế được cảm xúc, đầu óc tràn ngập cái chết thương tâm của con gái.
Bánh bao nhỏ lại đi lên, thân thể mềm mại chạm phải cánh tay ông.
Ông theo bản năng, cố gắng tránh né : « Cách xa ta ra ! »
Rầm một tiếng ---------
Chén trà từ trong tay Miên Miên lăn ra ngoài, phần lớn nước trà đổ vào tay bé, còn đổ theo cái chén lăn vài vòng, bắn vào đôi chân trắng nõn của bé.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương