Nếu muốn Tần Mục Dã phải miêu tả tâm trạng của anh lúc này.
Đó chính là cảm giác như vừa trải qua một trận động đất ------
Anh giả ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình.
Nhưng khi ho tự làm mình bị sặc, ho liên tục chục lần, thở hổn hển.
Nhân viên công tác kinh sợ, vội vàng hỏi thăm: “Dã ca, cậu làm sao vậy, sợ hãi quá sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân cao lớn uy nghiêm không đặt ánh mắt trên người con thứ hai đang giật mình.
Ông vội vàng ôm bánh bao nhỏ trong ngực vào khoang, để bé ngồi trên ghế.
Bánh bao nhỏ mở to hai mắt, còn chưa kịp thấy rõ mặt ông.
Tần Sùng Lễ cũng bị người gọi đi rồi.
Người của Đội cứu nạn hàng hải quốc tế cung kính hỏi ông: “Tần tiên sinh, bây giờ trở về sao?”
Giọng nói Tần Sùng Lễ trầm thấp, ngữ khí lãnh đạm, mang theo quyết đoán: “Trước tiên đưa người của tổ chương trình nhanh chóng đưa về khu vực an toàn, sau đó tiếp tục cứu hộ.”
Vừa rồi còn thuyền nhỏ đánh cá bị sóng cuốn đi đã được cứu vớt, ba người trên thuyền may mắn chỉ sặc nước, không nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Sùng Lễ chỉ đạo xong, trở lại khoang, Tần Mục Dã ôm em gái không bị tổn thương gì, cảm xúc có chút mất khống chế: “Cha, sao cha lại xuất hiện ở đây? Cha vẫn luôn ở trên đảo này sao? Cha có biết mẹ và anh cả luôn tìm người, nhiều tháng như vậy, cha….”
Bên cạnh có không ít người lặng lẽ đưa mắt nghe cuộc đối thoại giữa hai cha con phú hào.
Tần Sùng Lễ là người giàu nhất Yến Kinh, mấy năm trước nổi bật hưng thịnh, Tần gia cũng phát triển nhanh chóng.
Không chỉ ổn định giữ vững vị trí người giàu nhất, thậm chí còn có khoảng cách rất lớn với người thứ 2, thứ 3, Tần gia thật sự là thịnh vượng đến trình độ phú khả địch quốc.
Nhưng hai năm gần đây tựa như có dấu hiệu xuống dốc, Tần Sùng Lễ cũng kín tiếng, đã rất lâu không cùng phu nhân Lê Tương xuất hiện trước công chúng, sau khi Lê Tương tuyên bố ở ẩn, biến mất chừng nửa năm, một cái Weibo cũng không đăng, có dấu hiệu rút lui hoàn toàn, mãi đến gần đây mới đăng Weibo làm rõ thân phận con gái.
Đối với đôi vợ chồng ảnh hậu, rất nhiều người tò mò.
Giờ phút này ở thôn hẻo lánh bần cùng trên đảo nhỏ nhìn thấy Tần Sùng Lễ, không thể không nhìn nhiều thêm vài lần.
Tần Sùng Lễ mặc một thân quần áo cao cấp, chất liệu chống thấm nước, trông rất trẻ trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo dự tính ông đã hơn 45 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ là nam nhân 37,38 tuổi.
Ông ấy không thấp, đứng cạnh đứa con thứ hai Tần Mục Dã không sai biệt mấy, thân hình cũng rất tốt, hẳn là thường xuyên tập thể hình, lượng tóc và da dẻ đủ khiến mọi người hâm mộ, không hổ là phú hào hàng đầu.

Nhưng khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, đối với sự kích động của con trai cũng không có phản ứng gì.
Tần Mục Dã vốn dĩ nóng nảy, cha anh mất tích nửa năm lại xuất hiện khi cơn bão khổng lồ đột nhiên ập đến, hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Trong lòng càng cáu kỉnh hơn, thậm chí bất chấp nơi này còn có nhiều người ngoài.
“Cha, sao lại thế này? Biến mất nửa năm không có tới một câu giải thích sao? Cha rốt cuộc có coi con là con trai không vậy?”
Tần Sùng Lễ cũng không nhìn con trai mất khống chế, ánh mắt luôn đặt trên mặt bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ mặc áo phao cam an tĩnh, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt mong đợi lại tò mò nhìn ông.
Cảm nhận được ánh mắt của ông, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng nở ra má lúm đồng tiền ngọt ngào cười, bé dang rộng cánh tay, nhào về phía đùi ông, ôm chặt lấy, kêu : « Cha, cha ! »
« Cha, người cuối cùng đã trở lại, Miên Miên còn tưởng rằng cha không cần Miên Miên…. »
Thân hình bánh bao nhỏ mềm mại không thể tin được.
Cho dù Tần Sùng Lễ đứng yên không chạm vào bé, nhưng ông cũng có thể cảm nhận được cái chạm vào đùi ông có bao nhiêu mềm mại.
Giọng sữa mềm mại ngọt ngào, giống hệt đứa con gái đáng thương mất sớm của ông.
Tần Sùng Lễ chuẩn bị tâm lý thật lâu mới có thể lộ diện, ông từ trước đến nay chưa bao giờ là người không chuẩn bị trước.
Tuy nhiên đã diễn tập lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng đã cách màn hình nhìn rất nhiều video phát sóng trực tiếp của bé.
Giờ phút này, trong lòng ông vẫn là chấn động như cũ, cảm xúc rất khó khống chế.
Con gái của ông bị người ta hại chết, thế nhưng sau nửa năm lại tung tăng nhảy nhót đứng ở đây ôm ông.
Tần Sùng Lễ cảm thấy nhân sinh trở nên hoang đường đến nực cười.
Nhưng ông vẫn cố đè nén cảm xúc của mình xuống, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.
Ông mím môi, mặc kệ đứa trẻ đang ôm đùi ông, chỉ nhướng mắt nhìn đứa con thứ hai.
Tần Mục Dã bị ánh mắt uy nghiêm của ông đánh bại, anh yếu ớt không thể giải thích được, nhưng vẫn than thở : « Mặc kệ cha có nguyên nhân đặc biệt gì, tốt xấu gì cũng phải gọi điện hay nhắn tin chứ, cha có biết mẹ mấy tháng nay như thế nào không, mẹ bị bệnh nghiêm trọng, thậm chí còn khóa trái ở trong thư phòng dùng dây cáp treo cổ, cũng may không có thành công, nếu không…. »
Tần Sùng Lễ ánh mắt rõ ràng tối lại, nhưng khuôn mặt không hề dao động.
Bánh bao nhỏ dường như cảm giác được lạnh nhạt của cha, cũng không có đáp lại cái ôm đầy kích động của bé.
Bé có chút sợ hãi, bị khí thế của Tần Sùng Lễ đầy lùi, theo bản năng lùi lại, lùi về bên chân anh hai, đứng chung một chỗ với anh hai.
Tần Sùng Lễ khẽ mím môi mỏng, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nửa năm trước ta đem công ty giao lại cho anh cả con, đảm bảo Tần thị không có ta vẫn có thể hoạt động bình thường, anh cả con vẫn luôn giữ vững vị trí, đem các hạng mục của Tần thị đều đạt tiêu chuẩn trở lên. Mà con, xuất đạo là lựa chọn của con, luôn miệng nói chân ái, kết quả lại làm cho rối tinh rối mù, bị bôi nhọ cũng không tiến hành làm sáng tỏ, thiếu chút nữa hủy đi sự nghiệp. Tần Mục Dã, con suýt nữa tự hủy đi một bàn tay, tại sao lại không biết xấu hổ ở đây tra hỏi cha con ? »

« …….. » Tần Mục Dã không nghờ sẽ bị trúng chiêu này, nhất thời thở không nổi, nghẹn đến mức đỏ mặt.
Chờ khi bình tĩnh, mới nghiến răng châm chọc : « Đúng vậy, đứa con trai là con luôn là kẻ vô dụng trong mắt cha. Chính cha trong lòng cũng chỉ có Tần thị thôi sao ? Mẹ đâu, em gái đâu ? Cha cho rằng nửa năm này biến mất chỉ cần không chậm trễ Tần thị hoạt động như vậy là đủ rồi sao ? Mẹ đâu, vợ cha ở đâu ?! »
Tần Sùng Lễ sắc mặt vô cùng nặng nề, cũng không đáp lại câu hỏi của anh.
Bánh bao nhỏ đối với tranh chấp của bọn họ cái hiểu cái không, có một số hiểu, một số không hiểu được…..
Nhưng bé biết rõ anh hai đang cãi nhau với cha, không khí giữa họ không hề thoái mái.
Nhưng bộ dáng lạnh như băng của cha, bé có chút sợ hãi.
Tuy rằng ngữ khí của anh hai rất hung hãn, nhưng vẫn là anh hai quen thuộc.
Nhưng là cha…. Cùng với cha trong mơ không giống nhau.
Cha không ôm bé.
Cũng không giống như mẹ, vui sướng mà vừa ôm bé vừa khóc.
Đứa nhỏ còn nhớ rõ trong mơ bé trưởng thành, bé vẫn luôn không có cách nào mở miệng, không có biện pháp đáp ứng yêu cầu của cha, bé không biết có phải vì cái này cha mới không vui vẻ không.
Bé cẩn thận nắm góc áo của Tần Mục Dã, khuyên nhủ : « Anh hai, đừng hung dữ, đừng cãi nhau với cha…. »
Âm thanh mềm mại của đứa nhỏ kéo Tần Mục Dã thu liễm cảm xúc.
Anh hít sâu một hơi, ý thức được nơi này không phải một nơi thích hợp nói chuyện, bên ngoài vẫn mưa rền gió dữ, tuy rằng không hiểu được Tần Sùng Lễ mất tích nửa năm nhưng lần này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc cũng là vì cứu anh và em gái, Tần Sùng Lễ vẫn để ý đến an nguy của bọn họ.
Ý thức được điều này, Tần Mục Dã mới ép xuống cảm xúc của chính mình, ôm em gái tìm chỗ ngồi xuống.
…….
Đội cứu nạn này là Tần Sùng Lễ thuê.
Sau khi đưa đoàn đội mấy chục người của tổ chương trình vào bờ, lập tức lao đi cứu hộ con thuyền khác.
Vùng biển này không lớn cũng không nhỏ, buổi sáng trời nắng đẹp, rất có thể thuyền câu cá hoặc thuyền du ngoạn trôi dạt bên ngoài.
Toàn bộ quá trình cứu hộ kéo dài hai, ba giờ.
Chờ thuyền cứu nạn quay trở về, Tần Sùng Lễ mới trở lại khu vực an toàn, đạo diễn chương trình thực tế, cùng nhà sản xuất chờ lãnh đạo đến tự mình nói lời cảm tạ Tần Sùng Lễ.
« Hôm nay thực sự cảm ơn Tần tiên sinh, thật bất ngờ, chúng tôi là chương trình thực tế, vẫn luôn chú ý an toàn của khách mời. Trước khi ghi hình vẫn luôn quang đãng, chúng tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết hơn nửa tháng, nhưng bão lớn như vậy lại không có báo động trước…. »

« Đúng vậy, may mắn là không có gì nguy hiểm, nhờ có thuyền cứu nạn của Tần tiên sinh, thuyền đủ lớn, có thể cứu được không ít người ! »
Tần Sùng Lễ không nói gì, mặc dù hôm nay ông mặc đồ thể thao ngoài trời, nhưng có khí chất của phú hào đứng đầu, thản nhiên đứng ở đây, người nhìn không khỏi liên tưởng đến ông bộ dáng âu phục chỉnh tề thắt cà vạt tinh tế…..
Trợ lý chính thức của ông trả lời : « Không cần khách khí, đây vốn là nằm trong phạm vi công tác của đội cứu hộ, Tần tiên sinh ra mặt cũng là trùng hợp, chỉ thế thôi, các vị không cần khách khí. »
Phát sinh tình huống bất ngờ như vậy, mấy cục khí tượng quốc gia đều điên cuồng xin lỗi.
Cư dân mạng đối với tình huống này cũng phàn nàn, trong nhất thời sự chú ý với chương trình thực tế cũng giảm xuống.
Chương trình tạm dừng ghi hình, chờ bão qua, liền chạy tới sân bay về Yến Kinh.
Lúc trước Tần Mục Dã và Miên Miên ở nhà gỗ đơn độc trên đảo nhỏ, hiện tại đường bờ biển mất dấu, nhất định không thể đi qua.
Mặt khác mấy nhà trong thôn điều kiện tốt hơn, địa hình cũng tương đối cao hơn chút, không có nguy cơ ngập nước, cho nên khách mời và nhân viên công tác có thể ở tạm một đêm.
Tần Mục Dã và Miên Miên ở tại nhà của Lục Kha Thừa.
Lục Kha Thừa cũng lễ phép mời Tần Sùng Lễ : « Chú Tần, bão không thể đi ngay, đêm nay chỉ sợ còn có mưa to, không bằng chú cũng tạm ở chỗ này một chút, tuy rằng điều kiện đơn sơ, nhưng cũng rất an toàn. »
Lục Kha Thừa là trưởng tử Lục gia, tuổi nhỏ đã thường xuyên cùng cha mẹ tham gia tiệc tối, gặp qua Tần Sùng Lễ nhiều lần, Tần Hoài Dữ cũng coi như quen biết.
Chỉ là sau khi anh xuất đạo mới dần xa cách vòng xã giao giới thượng lưu, cũng khá lâu không thấy Tần Sùng Lễ.
Tần Sùng Lễ lộ vẻ xa cách, khách khí: “Không cần, ta có chỗ ở. Khuyển tử phiền toái cháu. »
Lục Kha Thừa biết tính cách của Tần Sùng Lễ, ông ấy giống trưởng tử Tần Hoài Dữ, đều là người lãnh đạm.
Nhưng Tần Hoài Dữ vẫn còn trẻ, vẫn chưa trở thành một đế vương thương nghiệp lãnh khốc, vẫn còn ở giai đoạn ôn hòa, Tần Sùng Lễ tự nhiên cao lãnh hơn.
Không có gì…. Lục Kha Thừa cũng chỉ là lễ phép hỏi chút.
Nhưng mắt thấy Tần Sùng Lễ rời đi, Lục Kha Thừa cảm thấy kì quái.
Luôn cảm thấy Tần Sùng Lễ có chỗ không đúng ?
Anh suy tư một lúc lâu mới có phản ứng.
Khuyển tử phiền toái anh, là chỉ Tần Mục Dã.
Miên Miên thì sao ? Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Tần Sùng Lễ như thế nào không đề cập tới ?
Là quên sao ?
…….
Tần Mục Dã cơ bản là mất ngủ cả đêm.
Miên Miên ngủ cũng không ngon, nhưng bạn nhỏ thể lực có hạn, ít nhất cũng đã ngủ rồi.
Tần Mục Dã không thể nào chợp mắt, nhắm mắt lại cũng đầy lo lắng.
Anh cảm thấy thái độ của Tần Sùng Lễ không giống như muốn về nhà, nhưng ông ấy lại lộ diện, lần này trở về, anh cảm thấy không thể giấu được anh cả và mẹ.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, trợ lý Tần Sùng Lễ tới đây truyền lời, lập tức đánh tan lo lắng của Tần Mục Dã.
Trợ lý nói : « Nhị thiếu gia, ba giờ sáng hôm nay bão đã đổ bộ, chiều nay là có thể cất cánh, phi cơ riêng của Tần tiên sinh 4 giờ chiều sẽ cất cánh, ông ấy mời nhị thiếu gia và bạn nhỏ cùng về. »
Tần Mục Dã âm thầm mắng, thầm nghĩ lão già này rốt cuộc cũng chịu về nhà.
Rốt cuộc cũng là chuyện tốt, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Đứa nhỏ bên cạnh cũng vui vẻ, nhảy nhót hỏi anh : « Anh hai, cha về nhà sao ? Cha về sau cũng không rời đi phải không, chúng ta sẽ cùng cha mẹ vui vẻ ở bên nhau sao ? »
Tần Mục Dã sờ khuôn mặt bé : « Sẽ. »
*
8 giờ tối.
Phi cơ tư nhân đáp xuống sân bay Yến Kinh.
Miên Miên ngủ thiếp đi giữa chuyến bay, Tần Mục Dã không có đánh thức bé, giúp bé mặc thêm áo lông vũ, ôm bé trực tiếp đi xuống phi cơ.
Nhưng mà vệ sĩ áo đen từ trong khoang duỗi tay ôm lấy đứa nhỏ.
Tần Mục Dã nghĩ anh đi xuống cầu thang không tiện, cũng không nghĩ nhiều, đưa bánh bao nhỏ qua.
Nhưng vệ sĩ ngay lập tức rời đi, đưa đứa nhỏ vào một chiếc xe Bently màu đen.
Tần Mục Dã nhanh chóng đuổi theo, nhưng cửa xe lại đóng.
Anh nhìn cha ngồi ngay ngắn bên trong, nóng nảy : « Ngài đây có ý gì, con ngồi nhờ cũng không được sao ? Làm như con không có tài xế không bằng. »
Đứa nhỏ bị tiếng của Tần Mục Dã đánh thức, bé lấy tay dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy.
Nhìn cha ngồi cạnh, lại nhìn anh hai bên ngoài cửa xe.
Bé mơ màng hỏi : « Anh hai sao không lên xe, chúng ta về nhà sao ? »
Tần Sùng Lễ nhìn về phía trước, không nói gì.
Tài xế và vệ sĩ cũng trầm mặc.
Tần Mục Dã vừa ngồi trên phi cơ cũng ngơ ngác, đứng ở ngoài xe bị gió đông lạnh lẽo Yến Kinh thổi tới, đầu óc mới tỉnh táo.
Anh ý thức được không khí đến cùng có bao nhiêu quỷ dị.
Tần Sùng Lễ không phải giận dỗi không cho anh quá giang Bentley về nhà.
Mà là….
Ông căn bản không về nhà, ông ấy muốn đem đứa nhỏ đi ?!
Tần Mục Dã chen vào xe như điên, ôm đứa nhỏ vào trong ngực che chở, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm cha : « Cha, cha muốn làm gì ?! »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương