Tần Mục Dã không có thời gian xem xét việc gì đã xảy ra, liền chạy như điên đến địa điểm mà anh cả nói.
Anh thấy Lục Kha Thừa ôm đứa nhỏ từ trong xe bước xuống….
Ánh mắt có chút tối sầm, trong chốc lát trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa ngất đi.
Uông Xuyên nhanh chóng đỡ lấy anh từ phía sau, vội vàng nhận lấy bánh bao nhỏ trong lồng ngực Lục Kha Thừa, miệng lải nhải: “Xin lỗi bảo bối, là chú sai, chú thật đáng chết… Thừa tổng, ngài thật sự là đã cứu tôi một mạng, thật sự cảm ơn ngài…”
Lục Kha Thừa là trưởng nam Lục gia, nghe nói từ nhỏ đã rất thông minh, là siêu cấp học bá, nếu không phải ngẫu nhiên xuất đạo, đã sớm thừa kế gia nghiệp. Lúc đầu, fans nửa đùa gọi anh là Thừa tổng, sau dần, tất cả người trong ngành đều gọi như vậy.
Lục Kha Thừa điềm đạm: “Không phải khoa trương vậy, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, đứa nhỏ không có việc gì liền tốt.”
Uông Xuyên run rẩy nhìn sắc mặt của Tần Mục Dã: “Thật không phải khoa trương, là tôi nhất thời sơ sẩy, nếu đêm nay không tìm thấy bảo bối, A Dã sẽ liều mạng với tôi.”
Miên Miên nhìn người lớn nói chuyện, mặt đầy ủy khuất, một câu cũng không nói.
Tần Mục Dã miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, hiếm khi tỏ thái độ khiêm tốn với đối phương: “Lục thiếu, hôm nay cảm ơn, tôi thiếu anh một ân tình lớn, tương lai nếu có cần giúp, xin hãy nói.”
Tần Mục Dã từ trước đến nay luôn cho mọi người thấy hình tượng nóng nảy, Lục Kha Thừa nhìn thấy tư thế này cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Trợ lý Tiểu Chiếu đứng phía sau không khỏi lẩm bẩm: “Trăng hôm nay chắc mọc từ hướng Bắc… Tần đỉnh lưu lại có thể nói cảm ơn.”
Lục Kha Thừa liếc anh ta một cái, dùng ánh mắt ngăn Tiểu Chiếu ngậm miệng.
Tần Mục Dã cũng không rảnh để ý, cũng không tỏ ra bất mãn.
Lục Kha Thừa nói: “Việc nhỏ, không cần khách khí, thời gian cũng không còn sớm, không có việc gì đưa đứa nhỏ về nghỉ ngơi sớm đi.”
Uông Xuyên tuy rằng thành tâm cảm ơn Lục Kha Thừa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an:
“Chuyện hôm nay, Thừa tổng có thể giúp chúng tôi giữ kín được không? Ngài cũng biết A Dã hiện tại đang vướng vào một số chuyện, thật sự không thích hợp để lộ tin tức bất lợi gì…”
Tiểu Chiếu trừng anh ấy một cái: “Anh suy nghĩ nhiều, Thừa tổng của chúng tôi không phải người tọc mạch.”

Lục Kha Thừa nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không nhắc tới với ai.”
….
Sau khi Lục Kha Thừa rời đi, Tần Mục Dã muốn ôm đứa nhỏ từ trong ngực Uông Xuyên.
Nhưng bánh bao nhỏ lại kịch liệt phản kháng.
Miên Miên bĩu môi, hung hăng trừng anh: “Không muốn anh ôm!”
Tần Mục Dã: “… Đừng như vậy, không phải anh trai cố ý, để anh ôm một chút, đừng dọa anh.”
Anh bất chấp đứa nhỏ kháng cự, mạnh mẽ ôm bé vào ngực mình, hai tay ôm chặt thân thể bé.
Miên Miên cảm nhận được hai tay anh đều đang run rẩy, bé nâng mắt lên, thế nhưng lại thấy trong mắt anh trai lại ẩm ướt.
Bé kinh ngạc không thôi, không hiểu phản ứng của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không phải nói anh không phải anh trai của em sao, anh không cần em, vì sao còn ôm em?”
Tần Mục Dã siết chặt cánh tay, sâu trong nội tâm có một loại cảm giác mất đi rồi lại lấy lại được. Anh không thể giải thích được tâm trạng của mình, chỉ có thể liên tục xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi….”
Trong lúc điên cuồng tìm kiếm đứa nhỏ, trong đầu vô số lần thoáng hiện cảnh tượng nửa năm trước.
Em gái bị bảo mẫu bỏ quên trong xe, chờ người qua đường phá cửa sổ xe ra, đã sớm tắt thở.
Mà lúc ấy anh đang thử phim ở thành phố bên cạnh, là người cuối cùng được gia đình thông báo.
Khi anh vội vã trở về Yến Kinh, trực tiếp đi nhà tang lễ.
Cơ thể em gái nho nhỏ lạnh lẽo nằm ở nơi đó, không nhúc nhích, không có một tia ấm.
Đó là em gái anh, tối qua vẫn còn được anh bế lên cao, ở trong vòng tay anh làm nũng.
Nửa năm trước anh sững sờ ở nơi đó, một câu cũng không nói được.

Sau đó cả nhà đến tham gia tang lễ, chỉ có anh không đi, tự nhốt mình trong phòng, suốt mười ngày không nói gì.
“Anh xin lỗi, là anh sai, anh không nên rời xa em.”
Những lời này anh đã nghẹ nửa năm, rốt cuộc bây giờ cũng nói ra.
Miên Miên dường như xúc động trước cảm xúc của anh, bớt giận một chút, nhưng vẫn còn nghi ngờ: “Anh hai, anh thật sự không cố ý vứt bỏ em sao?”
Tần Mục Dã ôm bé lắc đầu: “Không phải, tất nhiên là không.”
……
Trên đường về nhà, Miên Miên nằm ở trên đùi Tần Mục Dã, đắp chăn mà ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ bé mơ màng nhìn anh, thì thào: “Hừ, em sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh trai thối.”
Tần Mục Dã dém chăn cho bánh bao, thấy bàn tay hơi lạnh của bé, bảo tài xế mở máy sưởi.
Tài xế thầm ngạc nhiên, ông lái xe cho Tần Mục Dã đã lâu, nghe nói anh tính tình nóng nảy, ngay cả thời điểm lạnh nhất cũng không mở máy sưởi, huống chi lúc nay mới là đầu đông.
Nhiệt độ trong xe dần ấm lên, Tần Mục Dã nhìn khuôn mặt bé đang ngủ say, nội tâm cực kỳ yên tĩnh.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không hay, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ thức trắng đêm.
Nhưng anh có dự cảm, đêm nay có thể ngủ ngon.
Bởi vì bánh bao nhỏ ấm áp đang nằm trên đùi anh ngủ ngon lành, anh đột nhiên cảm thấy mình được chữa lành vết thương.
Dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, cũng đều có cách giải quyết.

Dù mọi chuyện có tồi tệ đến mức không thể giải quyết được thì có sao.
Anh đột nhiên ý thức được mình đã có được thứ quý giá hơn.
Miễn là thứ quý giá tốt đẹp, những thứ khác đều không quan trọng.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo mẫu hốt hoảng khi biết đứa nhỏ suýt chút nữa bị lạc.
Lại nghe nói bé ăn đồ ăn nhanh bên ngoài, bảo mẫu suy nghĩ rồi nói: “Vậy tôi nấu bát mì cho bé trước, buổi tối rồi, không nên ăn đồ dầu mỡ, nhị thiếu, Uông tiên sinh, muốn ăn gì thì gọi cơm hộp nhé.”
Uông Xuyên cảm thấy chính mình không có tư cách ăn cơm, chột dạ nói: “Thím cứ kệ đi, cháu tự lo được.”
Chờ mì nấu xong, mí mắt của bánh bao cũng đã bắt đầu đánh nhau.
Tuy rằng ở trên xe đã ngủ một giấc, nhưng dù sao bé cũng mới có ba tuổi rưỡi, hôm nay lại quá mệt mỏi.
Tần Mục Dã chủ động muốn đút cho bé ăn, Miên Miên lắc đầu cự tuyệt.
Bé đối với anh hai nửa tin nửa ngờ, mặc dù không còn tức giận, nhưng vẫn cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ, ngộ nhỡ về sau anh ấy vẫn tái phạm thì sao.
Miên Miên hai tay mũm mĩm nắm chặt đũa trẻ em, tự mình ăn mì.
Mới đầu ăn vẫn thấy ngon, nhưng về sau lại mơ hồ, mí trên với với mí dưới dường như dính lấy nhau, càng ngày càng không chống đỡ được, đầu nhỏ lắc lư, trong miệng vẫn nhai mì từng chút một.
Tần Mục Dã nhìn thấy bé sắp đổ xuống bát, vội vàng đỡ cằm bé, năn nỉ nói: “Để anh trai đút cho em, anh sợ em dùng lỗ mũi ăn mất.”
Anh đem bế bánh bao nhỏ lên, cầm đũa, kiên nhẫn đút cho bé ăn từng ít một.
Miên Miên quá mệt mỏi, đầu vẫn luôn gật gù, nhưng Tần Mục Dã giúp bé đỡ cằm, hai người phối hợp ăn ý.
Uông Xuyên ở một bên xem đến ngây người: “Chậc chậc chậc, A Dã, trong một ngày liền tiến bộ thần tốc nha, hiện tại nhìn có tố chất làm cha rồi.”
Tần Mục Dã cười tự giễu: “Làm cha không tồi, dù sao cũng sắp thất nghiệp, anh cả muốn nhận nuôi bảo bảo, nhưng anh ấy bận bịu, cũng không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ, em dứt khoát giúp anh ấy chăm sóc, thu tiền từ chỗ anh cả, tiền lương anh ấy cấp cũng không thấp đi.”
“Oaa, em hiện tại đã bắt đầu tìm đường lui cho mình rồi sao?” Uông Xuyên bi phẫn.

May mắn tìm được đứa nhỏ đã tạm thờ che mờ hiện thực ảm đạm.
Nhưng thực tế vẫn phải đối mặt, bê bối vẫn chưa được giải quyết, bình luận tiêu cực và hot search nhiều chưa từng thấy, công ty cũng không thể dẹp hoàn toàn.
Tần Mục Dã nhướng mày: “Anh không cho rằng đường lui này là một cách tốt sao?”
Uông Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, nếu Tần Mục Dã bị phong sát, anh là người đại diện, cũng xác định thất nghiệp rồi.
Hiện tại tìm việc rất khó, lương cao lại càng khó hơn, tính toán như vậy, làm bảo mẫu cho bảo bối Tần đại thiếu là một cách tốt nha!
Uông Xuyên lập tức ngồi ngay ngắn, sờ gương mặt của đứa nhỏ: “Bảo bối, chú Uông Xuyên hỏi con, nếu phải chọn một trong hai, con chọn anh ấy hay chọn chú?”
Cách đó không xa, bảo mẫu đang yên lặng ăn dưa, nghĩ tới hot search ngày mai, tiêu đề có thể là --------
# Đỉnh lưu thất đức và người đại diện thất nghiệp vì một chức vị bảo mẫu mà đánh nhau #
…..
Đút xong mì, Tần Mục Dã giúp bé con lau miệng, ôm bánh bao trở lại phòng ngủ.
Đem đứa nhỏ đặt trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Khi đứa nhỏ ngủ, hít thở nhè nhẹ vô thức khiến người ta cảm thấy êm đềm và ấm áp.
Nội tâm anh càng trở nên mềm dịu, còn có một chút ngứa ngáy.
Anh nhịn đã lâu, nhưng không nhịn nổi nữa, trộm hôn lên mặt đứa nhỏ một cái.
Thật thơm.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương