Chạng vạng 6 giờ, ở tập đoàn Tần thị.
Sắc trời tối dần, hội nghị vừa mới kết thúc.
Người đàn ông ngồi giữa bàn hội nghị còn rất trẻ, nhưng cũng đã ngoài hai mươi, mặc bộ tây trang màu lam được làm thủ công cắt may tinh xảo, gương mặt anh tuấn không tầm thường. Chỉ là giữa mày hiện chút mệt mỏi, lộ ra vẻ lãnh đạm hững hờ không hợp với tuổi.
Quay trở về phòng, trợ lý Lâm Tứ quan sát sắc mặt Tổng tài, quan tâm nói: “Tổng tài, vừa họp liên tục ba giờ, hẳn rất mệt mỏi, không bằng hôm nay ngài tan tầm sớm trở về nghỉ ngơi?”
Lâm Tứ từ khi tốt nghiệp liền vào Tần thị, vẫn luôn nhậm chức trợ lý của Tổng tài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổng tài đương nhiệm là đại thiếu Tần gia Tần Hoài Dữ, năm nay mới 23 tuổi, còn chưa đủ tuổi phải gánh vác trọng trách nặng nề… Nhưng từ nửa năm trước Chủ tịch Tần Sùng Lễ mất đi con gái bảo bối liền không màng sự nghiệp, sau một đêm trọng trách đều rơi vào đầu đại thiếu gia.
Tần Hoài Dữ không có ý định nghỉ ngơi, anh đang cân nhắc đề án khó giải quyết, vào phòng liền chuẩn bị tăng ca.
Nhưng giây tiếp theo, anh sững sờ, ngạc nhiên nhìn ghế dựa của mình đang bị chiếm mất.
Lâm Tứ cũng ngây dại, sau một cuộc họp, văn phòng Tổng tài tự nhiên xuất hiện một đứa trẻ “không mời mà đến”???
Anh ta theo bản năng mở miệng: “Bạn nhỏ, em…”
Lúc này, ghế dựa đưa lưng về phía hai người khoan thai xoay lại, lộ ra gương mặt phấn điêu ngọc trác (**).
(* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp*).
Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, người luôn trầm ổn như Tần Hoài Dữ cũng thay đổi sắc mặt.
Đứa trẻ trắng nõn, mềm mại, đáng yêu, trên đầu có hai cái bím tóc nhỏ, thân hình nhỏ nhắn ngồi trên ghế lớn, trên người mặc Hán phục màu trắng. Hai tay múp múp đang cầm kẹo que khổng lồ nhiều màu sắc, cái miệng nhỏ xinh mút cái kẹo gần như to ngang mặt bé, dễ thương khiến người khác không nhịn được cười.
Đôi mắt bé gái trong veo, tựa như biết nói, từ khi nhìn thấy Tần Hoài Dữ vẫn luôn chăm chú nhìn anh.
Nhìn gương mặt giống với em gái mình, Tần Hoài Dữ nhất thời có cảm giác khó hiểu.
Tai nạn xảy ra nửa năm trước lại xuất hiện trong đầu.
Anh từng có cô em gái ngây thơ, là đứa bé nhỏ nhất trong Tần gia, sinh ra có hai cân tám, cha anh nói ôm vào lòng như áo bông nhỏ, cho nên đặt tên là Miên Miên.
Miên Miên được cha mẹ và các anh nâng trong tay mà yêu thương, đáng tiếc vào nửa năm trước, ngoài ý muốn qua đời.
Đây là bi kịch, cũng là đề tài cấm kỵ của Tần gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nửa năm qua, anh chìm đắm trong công việc, cố gắng không nghĩ về em gái mình, nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ này khiến cảm xúc của anh hỗn loạn.

Tần Hoài Dữ kiềm chế cảm xúc, vẫn duy trì gương mặt lãnh đạm: “Bạn nhỏ, em tên là gì? Vì sao lại chạy đến văn phòng của anh?”
Em gái nhỏ cười ấm áp, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bé phấn khích nhảy từ trên ghế xuống, không quan tâm đến kẹo que mà chú Tư Mệnh mua, mở rộng cánh tay nhào về hướng chân của nam nhân, nhỏ nhẹ nói: “Là Miên Miên nha, ca ca, Miên Miên đã về rồi.”
Tần Hoài Dữ cau mày, chân dài lùi về sau một bước, nghiêng người tránh ra.
Bé gái tràn đầy mong đợi lao tới, lại bắt được khoảng không, sững sờ tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vô tội.
Trợ lý Lâm Tứ hít một hơi, vẫy tay, chỉ kém xông lên phía trước che miệng đứa nhỏ lại: “Bạn nhỏ, không thể nói bậy! Ai dạy em nói như vậy, quả thực bụng dạ khó lường!”
Lâm Tứ đã gặp qua tiểu công chúa Tần gia, nhớ rõ đứa trẻ đáng yêu kia.
Nhìn thấy đứa trẻ có gương mặt tương tự Tần Miên Miên xuất hiện trong phòng Tổng tài, nguyên nhân sâu xa đằng sau… càng nghĩ càng thấy sợ.
Nửa năm trước tiểu thư Tần gia ngoài ý muốn qua đời, Tần gia là nhà giàu nhất Yến Kinh, Tần phu nhân lại là người giới giải trí, bi kịch bị ngăn chặn nghiêm mật, chưa từng bị truyền thông phanh phui, chỉ có một số ít người biết.
Bánh bao nhỏ rũ mí mắt, lông mi run rẩy, vẻ mặt trầm mặc.
Nhưng vẻ trầm mặc này chỉ kéo dài nửa phút, bé nhanh chóng nâng khuôn mặt nhỏ nên, mỉm cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé thận trọng nắm lấy bàn tay của Tần Hoài Dữ.
“Miên Miên không có nói bậy, Miên Miên đã trở về.”
Miên Miên là tiểu tiên nữ đến từ Cửu Trọng Thiên, mới vừa hạ phàm, chú Tư Mệnh hộ tống bé xuống phàm trần đã giải thích qua tình huống với bé.
Thần tiên có mười kiếp sống.
Ở kiếp phàm trần này, bé là con gái người giàu nhất Yến Kinh - Tần Sùng Lễ.
Tuy nhiên có sự can thiệp của một thế lực nghịch thiên nào đó, dẫn tới thọ dương bé chưa hết, ba tuổi liền qua đời.
Cho nên bé phải hạ phàm trước, tự mình lịch kiếp trọng sinh trải qua kiếp nạn, sống thọ là mục tiêu cơ bản nhất, còn đối với nhiệm vụ phức tạp hơn, chú Tư Mệnh nói thiên cơ không thể tiết lộ, muốn bé hạ phàm tự ngộ ra.
Theo quy tắc thông thường, phần lớn thần tiên bốn năm ngàn tuổi mới được lịch kiếp, tuổi ở thế gian tầm trên dưới hai mươi tuổi.
Mà bé mới có 800 tuổi, hóa thân thành phàm nhân cũng chỉ có ba tuổi rưỡi, lịch kiếp khó khăn hơn rất nhiều.
Ví dụ như hiện tại…… mới ba tuổi rưỡi, bé thật sự không biết giải thích với mọi người như thế nào về việc bé trọng sinh.
Đối với người phàm mà nói, khởi tử hồi sinh (**) là việc khó có thể tin được.
(* khởi tử hồi sinh: sống lại*)

Huống chi, lời nói của đứa trẻ ba tuổi rưỡi, sẽ có người tin sao?
Lâm Tứ sợ đứa trẻ lại nói cái gì khiến Tổng tài nhà mình tức giận, đang muốn nghiêm khắc cảnh cáo, Tần Hoài Dữ lại liếc mắt một cái, bình tĩnh ngăn lại: “Quên đi, chỉ là một đứa trẻ.”
Tần Hoài Dữ lờ mờ có dự cảm sự tình sẽ không đơn giản, trên đời này thật sự sẽ có hai đứa nhỏ giống nhau như vậy sao? Anh cũng không tin.
Lâm Tứ gãi đầu, nói: “Sắp đến giờ tan tầm rồi, đứa nhỏ này xử lý như thế nào đây ạ?” Tổng tài cũng không thể để bé ở lại công ty đi.
Tần Hoài Dữ khẽ gật đầu: “Báo cảnh sát đi, hỏi một chút xem có ai báo án trẻ bị lạc không.”
Lâm Tứ càng nhìn đứa trẻ càng cảm thấy bất an: “Không bằng trực tiếp đưa đến cục cảnh sát đi.”
Đứa trẻ nghe được chữ “Đưa” này, lập tức lắc đầu. Lắc cái đầu nhỏ như cái trống bỏi, bé đem bàn tay nhỏ ra, vừa rồi có bị vồ hụt, bé chỉ dám túm nhẹ góc áo của Tần Hoài Dữ.
“Ca ca, không cần đem Miên Miên cho người khác, không cần được không.”
Ánh mắt của bánh bao nhỏ lấp lánh ánh nước, Tần Hoài Dữ nhất thời cảm thấy đau lòng, nhưng lại nhanh chóng đè xuống, trầm giọng nói: “Trước báo cảnh sát điều tra đã.”
……
Nửa giờ sau, màn đêm buông xuống.
Lâm Tứ vội vã đi vào văn phòng, sắc mặt ngưng trọng báo cáo: “Tổng tài, cảnh sát bên kia không có vụ báo án trẻ lạc đường, tôi đã kiểm tra an ninh buổi chiều từ 5 đến 6 giờ cũng không có gì bất thường.”
Ánh mắt Tần Hoài Dữ dần trở nên âm trầm.
Giám sát an ninh thiếu, nói cách khác, là tạm thời không thể tra ra được đứa trẻ này vào văn phòng anh như thế nào.
Lúc này, bánh bao nhỏ đứng trong góc, dựng lỗ tai nhỏ chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Hiển nhiên, bé rất sợ bị đưa đến cục cảnh sát.
Tần Hoài Dữ từ nhỏ được coi là người thừa kế để bồi dưỡng, năm 23 tuổi liền kế thừa gia nghiệp Tần thị, hành sự từ trước đến nay luôn quyết đoán.
Đứa trẻ lai lịch không rõ, cần thiết phải điều tra thân phận.
Cảnh sát tra không ra, anh có thể tự mình tra.
Chợt có ý tưởng, Tần Hoài Dữ bước chân dài đi đến bên cạnh bé con, hơi cúi xuống: “Muốn đi theo anh sao?”
Đáy mắt Miên Miên lóe lên một tia hi vọng mong manh, thụ sủng nhược kinh (**) mà gật đầu.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo*)

Tuy rằng trải qua sinh tử và hôn mê trong hư không nửa năm, nhưng trong đầu vẫn có một chút ký ức mơ hồ về cuộc sống này.
Trong trí nhớ, Hoài Dữ là anh trai yêu thương bé nhất trong ba anh trai.
Anh hiện tại chỉ là không có nhận ra bé, chờ anh biết bé chính là Miên Miên, anh nhất định sẽ vui vẻ.
Miên Miên tràn đầy khát khao, vô thức mà vươn cánh tay hướng tới nam nhân.
“……” Tần Hoài Dữ sửng sốt mấy giây.
Cái này muốn ôm một cái, là hành động mà em gái luôn hướng anh làm.
Anh cơ hồ là ma xui quỷ khiến mà cúi người ôm bé lên, tiểu gia hỏa mềm mại rơi vào trong lòng ngực anh, hai tay nhỏ bé đầy thịt tự nhiên ôm lấy cổ anh.
Cảm giác này, đã quen thuộc, lại xa lạ.
Tần Hoài Dữ bị hụt hai nhịp tim.
Trợ lý Lâm Tứ nhìn đến kinh hãi, Tổng tài thế mà lại bế đứa trẻ chưa rõ lai lịch này!
Nhìn Tổng tài tây trang chỉnh tề ôm bánh bao nhỏ đi về cửa văn phòng…… Lâm Tứ vô thức ngẩn ra.
Một lớn một nhỏ, quá hài hòa.
Nếu tiểu công chúa Miên Miên còn sống, Tổng tài dù có bận đến mấy, mỗi ngày cũng đều có thể vui vẻ.
*Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dọc đường đi, đứa nhỏ lặng lẽ ngồi ghế sau, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng trộm ngắm nam nhân bên cạnh.
Tần Hoài Dữ không hề bỏ qua động tác nhỏ của bé.
Anh cười cười, tâm tình phức tạp.
Anh ở trên thương trường thủ đoạn nghiêm minh, không thích tình huống không rõ ràng.
Đem đứa nhỏ này mang bên người, cũng là để quan sát tránh bỏ lỡ bất cứ cái gì liên quan đến chân tướng.
Về đến biệt thự nơi anh ở hằng ngày, tài xế mở cửa xe sau, đứa nhỏ ngoan ngoãn tự mình nhảy xuống, hai chân ngắn như củ cải mập mạp, nhảy nhót về phía trước.
Tần Hoài Dữ bình tĩnh đi theo bé, trong lúc lơ đãng nhìn bộ dáng ngây thơ mà bất giác mỉm cười.
Ký ức của Miên Miên đối với cuộc sống này hơi mơ hồ.
Nhưng lại đối với nhà của Hoài Dữ ca ca vô cùng quen thuộc, bé nhanh chóng đi qua khu vườn nhỏ, chạy vào phòng khách, ngồi trên sofa lớn êm ái.
Tần Hoài Dữ nhìn bé, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh bận công việc, rất ít ở nhà, sofa phòng khách mua hai năm vẫn cứ mới tinh.
Chỉ có điều, nhìn kỹ có thể phát hiện có một cái hố nhỏ, là do trước đây em gái luôn lăn lộn tại chỗ gây ra.

Giờ phút này đứa nhỏ ngồi ở chỗ đó, không nghiêng không lệch.
Biệt thự của Tần Hoài Dữ trang hoàng đơn giản lại không đơn điệu, rộng rãi thoải mái, nhưng là thiếu mất sự ấm áp, đặc biệt là ở hiện tại bắt đầu vào mùa đông, khung cảnh có vẻ lạnh lẽo.
Miên Miên hỏi: “Ca, anh sống một mình sao?”
Tần Hoài Dữ sửng sốt một chút, vẫn chưa đáp lại.
Anh là con cả, từ nhỏ đã thông minh, mười lăm tuổi vào đại học, luôn giữ thói quen sinh hoạt tự lập. Nhà cũ có cha mẹ cùng em ba cũng không tính là xa, trong suốt ba năm em gái sống, bởi vì trong nhà có thêm tiểu bảo bối người gặp người thích, dù anh có bận thế nào cũng sẽ bớt thời gian trở về, tuần hai ba lần.
Trong nửa năm qua, tần suất quay lại cũng cực ít.
Miên Miên nắm chặt tay, không nghĩ ngợi: “Căn phòng lớn lạnh như băng, có Miên Miên liền ấm áp, từ nay về sau, Miên Miên sẽ ở cùng anh, sẽ không để anh một mình!”
Tần Hoài Dữ biểu tình cứng đờ, hồi lâu cũng không thể nói lên lời.
Từ khi em gái mất, anh không còn thân cận với bất cứ bé gái nào, càng không có bé nào gọi là ca ca, còn hứa sẽ ở cùng với anh.
Cô bé rất giống em gái anh, thoạt nhìn cũng không đến 4 tuổi, nhiều lắm là đang học mẫu giáo, lại có thể nói từng câu từng chứ chạm đến nơi mềm nhất trong trái tim anh, làm anh không thể không cảm động.
Là ai đã dạy bé nói như vậy?
Sau lưng bé là ai đang tính kế?
Anh nửa đùa nửa thật, vươn tay sờ đầu bé: “Nhóc con, thích ở cùng anh như vậy sao?”
Hoài Dữ ca ca là người tốt, dù không nhận ra bé, Miên Miên cũng nhất định ở bên cạnh anh, bảo vệ anh.
Tuy rằng bé đã thành phàm nhân, pháp thuật ở Tiên giới cơ bản mất đi, nhưng linh lực còn mơ hồ giữ lại.
Bé nhìn qua gương mặt và khí chất của anh, có thể cảm nhận được anh có chút không thích hợp.
Khuôn mặt Tần Hoài Dữ đoan chính, thanh tuấn ôn nhã, sinh ra trong nhà giàu nhất, trời sinh vận khí tốt, vốn nên là cả đời suôn sẻ, nhưng từ khi Miên Miên trọng sinh trở về lần đầu tiên thấy anh, liền phát hiện giữa mày lộ ra một cỗ hiu quạnh, là dấu hiệu cho thấy cuộc sống đang xuống dốc.
Nhưng Miên Miên chỉ có thể nhìn ra vấn đề, lại không biết nguyên nhân và biện pháp giải quyết.
Để đợi có cơ hội, xin sự giúp đỡ của chú Tư Mệnh.
Tần Hoài Dữ cười nhạt nói: “Chờ khi anh tìm được người nhà của em, sẽ liền đem em trở về.”
Miên Miên nghe xong, cái mũi nhỏ liền nhăn lại, rầm rì một tiếng, có một tí xíu ủy khuất.
Nhưng bé không giận.
Không giận không giận.
Dù sao anh chính là người nhà bé, tìm tới tìm lui cuối cùng vẫn là đem bé lưu lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương