Trời Ban Cô Vợ Ngố
-
Chương 45: Bị Khóa Trong Phòng Vệ Sinh
Trong trường học, ở câu lạc bộ khiêu vũ, Giang Kiều Vỹ nổi tiếng là một người công tư phân minh.
Mà chuyện trong danh sách dự tuyển không có Mục Nhất Tiếu, trước kia anh ta không rõ tình hình, danh sách dự tuyển là do là hội phó câu lạc bộ quyết định, đã giao cho hiệu trưởng.
Năng lực vũ đạo của Mục Nhất Tiếu ở trên mức trung bình, tiệc tối lần này cô nên được chọn.
Vậy nên, sau khi nhìn qua danh sách dự tuyển, Giang Kiều Vỹ lại đi tìm hiệu trưởng sửa lại danh sách, nhưng trùng hợp là ngày đó Mục Diễm Nhan công khai nói lời xin lỗi.
Thấy không còn ai phản đối việc chia nhóm nữa, Giang Kiều Vỹ lại nói: "Còn khoảng gần một tháng nữa mới diễn ra bữa tiệc năm mới, để không ảnh hưởng đến việc học, chúng ta sẽ tập luyện từ bốn giờ đến sáu giờ chiều, còn buổi tối tập từ tám giờ đến mười giờ!”
Giang Kiều Vỹ quyết định rất hợp lý, mọi người cũng không có gì để tranh luận.
Chỉ là trong nhóm người, có người đang đem ánh mắt nóng hừng hực nhìn về phía Mục Nhất Tiếu.
Bọn họ có lẽ vẫn còn đang tức giận vì chuyện chia nhóm.
Nhưng mặc dù như thế, việc này đã như ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi.
Khi Mục Nhất Tiếu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Mục Diễm Nhan rơi vào trên mặt Giang Kiều Vỹ.
Từ trước đến nay cô ta luông ngang ngược càn rỡ, có bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn người khác?
Không cần nhiều lời, một chút tâm tư này của cô ta, Mục Nhất Tiếu vẫn có thể nhìn thấu.
Cô ta thích Giang Kiều Vỹ, nhưng bởi vì không có bối cảnh, vậy nên mới không dám đem phần tình cảm này tùy tiện biểu lộ ra ngoài.
Trong trường học còn rất nhiều tiểu thư nhà giàu, người thích Giang Kiều Vỹ nhiều vô số, cô ta muốn thổ lộ, vậy sẽ mạo hiểm đối nghịch với đa số nữ sinh trong trường.
Dựa vào hiểu biết của Mục Nhất Tiếu đối với cô ta, cô ta chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đang lúc thầm nghĩ, Mục Diễm Nhan vừa vặn thu hồi ánh mắt đụng vào ánh mắt Mục Nhất Tiếu, cô ta liếc mắt, vẻ mặt xem thường.
Lòng háo thắng của Mục Diễm Nhan cực mạnh, làm bất cứ việc gì cũng muốn phân cao thấp thắng bại với Mục Nhất Tiếu.
Giờ phút này, trong lòng Mục Diễm Nhan đang khó chịu, cô ta cố ý đăng ảnh chụp màn hình tỏ tình lên mạng vốn là muốn bôi đen Mục Nhất Tiếu, nhưng ngoài ý muốn lại biết được “nam thần” Mục Nhất Tiếu thích cũng là Giang Kiều Vỹ!
Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bây giờ bọn họ trở thành bạn nhảy với nhau, Mục Diễm Nhan nghĩ lại đều cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều sau khi kết thúc tập luyện, Mục Nhất Tiếu vội vàng gọi điện thoại cho Phó Tư Vũ.
Đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông rõ ràng nhiễm lên một vòng vui vẻ.
Anh hỏi: "Sao thế?”
Tập luyện đến trưa, Mục Nhất Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, buổi tối cô ăn quá no, che phần bụng dưới đang trướng lên và nói: "Chú, tôi tham gia hoạt động của câu lạc bộ khiêu vũ, chiều tối mỗi ngày đều phải tập luyện, chuyện chú đưa đồ ăn ngon cho tôi chắc phải dời lại đã!”.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Trầm mặc im lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe thấy.
Mục Nhất Tiếu có chút lo lắng, cô cũng cảm thấy rất có lỗi, dù sao Phó Tư Vũ đối tốt với cô như vậy nhưng cô lại luôn từ chối lòng tốt của anh.
Chịu không được bầu không khí chết tiệt này, Mục Nhất Tiếu thấp giọng gọi: "Chú, chú có đang nghe không?”
Người đàn ông ở đầu dây bên này đang nhíu chặt lông mày, ngón tay thon dài trắng nõn đang dần dần nắm chặt.
Anh thật vất vả mới tìm được lý do để mỗi ngày đều có thể gặp mặt, lại bị trì hoãn vì hoạt động khiêu vũ gì đó của câu lạc bộ chết tiệt kia?
"Ừm.
" Anh không tỏ vẻ gì, giọng nói lanh lẽo như khối băng vậy.
Nhận thấy giọng điệu tức giận của anh, Mục Nhất Tiếu cố gắng lấy lòng: "Chú, chờ đến cuối tuần trở về tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho chú, chú đừng tức giận!”
Tâm trạng của người đàn ông được cô gái cố gắng lấy lòng ổn định lại một chút, nhưng câu trả lời của anh vẫn có chút không tình nguyện: "Ừm.
"
Ở trong lòng Phó Tư Vũ, so với ăn ngon, anh càng hi vọng mỗi ngày bọn họ có thể gặp mặt được một lần.
Biết anh không vui, Mục Nhất Tiếu cố ý nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chú.
"
"Ừm?" Giọng nói của người đàn ông rõ ràng rất lạnh lùng.
Mục Nhất Tiếu nói: "Chú, tôi sẽ chủ động gửi tin nhắn cho chú đúng hẹn!”
Hai chữ chủ động này, dường như đã dừng lại khi Mục Nhất Tiếu nghĩ lầm Phó Tư Vũ chính là nam thần.
Từ đó về sau, Mục Nhất Tiếu dường như rất ít khi chủ động liên hệ với Phó Tư Vũ, nhưng hôm nay lại nhắc đến, Phó Tư Vũ đúng là có chút cảm động.
Sau khi dừng lại vài giây, anh nói: "Buổi sáng, buổi trưa, còn có buổi tối trước khi đi ngủ đều phải nhớ gửi tin nhắn cho tôi!”
Giọng nói dịu dàng của Mục Nhất Tiếu vang lên bên tai anh: "Được rồi, ông chú, cam đoan đúng hạn giao hàng.
"
Cúp điện thoại, Mục Nhất Tiếu trở về ký túc xá tắm rửa, sau khi nghỉ ngơi một lát, lại cùng Hạ Vân Lan đi đến phòng vũ đạo.
Thơi gian của bước vũ ba lê hai người biểu diễn là bốn phút hai mươi ba giây, trong đó không thể thiếu sự tương tác giữa nam và nữ.
Mỗi khi Giang Kiều Vỹ ôm éo hoặc cầm tay Mục Nhất Tiếu, cô luôn cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, rất khó tập trung tinh thần.
Trạng thái này kéo dài không lâu, cô đã mắc sai lầm.
Cô bước nhầm chân khiến Giang Kiều Vỹ dẫm lên chân cô, đến mức cô ngã xuống đất.
"Không sao chứ?" Giang Kiều Vỹ cúi người, duỗi đôi tay xương khớp rõ ràng ra, giọng nói dịu dàng.
Anh ta! Không tức giận sao?
Mục Nhất Tiếu cúi đầu, có chút tự trách, vì tình cảm riêng tư, dường như cô không có cách nào để bình tĩnh đối mặt với Giang Kiều Vỹ.
Không dễ dàng phụ lòng tốt của người khác trước mặt nhiều người như vậy, Mục Nhất Tiếu đưa tay đặt vào tay Giang Kiều Vỹ dựa theo lực của anh ta đứng dậy.
Cô lắc đầu: "Thật xin lỗi, là do tôi không tập trung tinh thần.
"
Giang Kiều Vỹ không trả lời cô, mà hướng mọi người nói: "Tiếp tục.
"
Lần này, Mục Nhất Tiếu tập trung hơn rất nhiều, cũng cố gắng không để mình mắc sai lầm lần nữa.
Sau khi kết thúc tập luyện, người đều lần lượt đi, Mục Nhất Tiếu muốn đi đến nhà vệ sinh trước, sau đó đi đến phòng tập luyện khác để tìm Hạ Vân Lan rồi cùng nhau trở về ký túc xá.
Cô vừa đứng dậy, liền nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, tiếp theo, một chậu nước lạnh từ phía trên nhà vệ sinh dội xuống.
Toàn thân ướt đẫm, Mục Nhất Tiếu thậm chí quên phản ứng, cô ngơ ngác sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Sau hơn mười giây, Mục Nhất Tiếu mới duỗi cánh tay cứng ngắc mở cửa ra, nhưng ngoại trừ cái chậu màu hồng năm dưới đất, không còn thứ gì khác.
Áo dài quần dài dán trên người, gió thu thổi từ cửa sổ đến khiến cô run lẩy bẩy vì lạnh.
Mục Nhất Tiếu gạt tóc đang xõa trên trán, sau đó chạy tới cửa, nhưng cô phát hiện, cửa phòng vệ sinh đã bị khóa.
"Ai ở bên ngoài? Mở cửa!" Mục Nhất Tiếu lo lắng, giọng nói cũng trở nên khàn đi.
Không có hồi âm, chỉ có tiếng khóc gần như sụp đổ của chính cô.
"Mục Diễm Nhan, có phải cô ở bên ngoài không?” Mục Nhất Tiếu vừa vặn khoa cửa, vừa đập cửa, nhưng đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Trong lòng biết đây là một sự cố ý trả thù, Mục Nhất Tiếu tuyệt vọng tựa vào cánh cửa, cô ngồi sụp xuống đất, cả người lạnh toát không chút nhiệt độ.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, nghĩ làm thế nào để rời khỏi đây.
Ở đây là tầng bốn, lại là thời gian muộn, các bạn học tập luyện cũng đã rời khỏi đây, cô biết kêu khóc cũng không có tác dụng, trừ phi có người đến mở cửa cho cô.
Nhưng trước khi vào phòng vệ sinh, chiếc túi Mục Nhất Tiếu mang đến đã đặt ở phòng tập, điện thoại cũng ở bên trong, vậy nên giờ phút này là cầu trời trời chẳng đáp, kêu đất đất chẳng hay.
Lạnh quá!
Mục Nhất Tiếu cong hai chân lên, dùng tay ôm chặt đầu gối, nước mắt trượt từ ngón tay xuống, chậm rãi tụ thành dòng suối nhỏ!
Cùng lúc đó, điện thoại cô đặt ở phòng tập luyện đúng lúc nhận được một tin nhắn.
- ---------------------------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook