Trở Về Từ Địa Ngục
-
Chương 9: Mua áo liệm
Dịch: LinhMuội
***
- Ừm, vậy tôi về trước đây.
Lương Xuyên chuẩn bị ra về.
Vốn dĩ, Ngô Đại Hải còn muốn hỏi vài chuyện nhưng hắn cũng không muốn bạn thân mình vì chuyện của mình mà mệt nhọc, thế nên gật đầu nói:
- Ừ, anh trở về nghỉ ngơi chút đi, thân thể anh trước giờ không được tốt.
Ra khỏi cục cảnh sát, Lương Xuyên bắt một chiếc taxi ở cửa, trước khi lên xe, ánh mắt Lương Xuyên cố ý nhìn về phía chiếc xe Audi màu đen kia một lúc, sau đó mới ngồi vào trong xe.
…………
- Đại ca, sao lại có hứng thú với hắn như vậy?
Trong chiếc xe Audi, thanh niên mặc áo len màu xanh có chút khó hiểu hỏi.
- Tôi vốn nghĩ chỉ là trùng tên trùng họ, không nghĩ tới lại thật sự là hắn.
Hình Minh đưa tay ra ngoài cửa sổ khảy tàn thuốc:
- Hắn thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều.
- Đại ca, trước kia anh có quen biết hắn?
- Bốn năm trước, khi phòng điều tra an ninh mạng vừa chuẩn bị thành lập, cấp trên sắp xếp một nhóm các nhà nghiên cứu tâm lý học xuống đào tạo chúng tôi, như anh đã biết, theo dõi một người trên mạng muốn phân tích được các thông tin hữa ích, nhất định phải có cơ sở tâm lý học. Hắn ta là một trong những giảng viên dạy khóa đó.
- Vậy tại sao hắn tôi lại không nhận ra anh?
Hình Minh liếc mắt nhìn trợ lý của mình rồi phun ra một vòng khói:
- Lúc ấy cả nước tổ chức tới Bắc Kinh để đào tạo, học viên hơn trăm người, hắn không nhận ra tôi là chuyện bình thường. Nhưng trong số tấc cả giảng viên tâm lý học đã dạy cho chúng ta, hắn đã dạy cho tôi nhiều kiến thức nhất, một số quan điểm và lý thuyết về nhân cách thứ hai của mỗi người khi hoạt động trên internet nữa, đó chính là lý luận đại cương cho phòng điều tra an ninh mạng của chúng ta hiện tại. Ban đầu tôi điều tra hắn ta chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, xem những giảng viên năm đó dẫn dắt cho bọn tôi hiện tại cuộc sống như thế nào. Kết quả, tôi phát hiện trong ba năm gần đây tấc cả các thông tin của hắn trên cơ bản là trống rỗng.
Hình Minh càng nói càng kích động, giống như hắn tôi đã nhìn thấy thứ gì đó lạ thường:
- Trong hơn hai năm qua, tôi không tra được bất kì thông tin gì về hắn ta, dù là vé xe lửa, vé máy bay, vé xe hoặc là số điện thoại...số điện thoại hiện tại hắn ta đang dùng cũng là số điện thoại mới đăng kí mấy tháng gần đây ở thành phố này. Dựa theo lý thuyết của hắn, cũng dựa theo lý thuyết phòng điều tra an ninh mạng của chúng ta, nhân cách thứ hai trên internet của hắn đã biến mất hơn hai năm! Tôn Dương, anh biết không, ngay cả một ông già hay bà già không hiểu gì về các chức năng của smrtphone nhưng họ cũng phải đi bệnh viện khám bệnh chứ? Họ cũng muốn được xã hội bảo an? Họ cũng phải nhận tiền trợ cấp hay tiền lương hưu gì đó? Ngay cả nhóm người này chúng tôi có thể tìm thấy dấu vết về tồn tại và hoạt động của họ trên internet nhưng Lương Xuyên lại khác, hiện tại hắn chưa đầy ba mươi tuổi, bốn năm trước là một thanh niên trẻ tuổi tiền đồ rộng mở, lại biến mất trong một thời gian lâu như vậy.
- Ha ha, anh nói có kỳ không?
………………
Chiếc taxi dừng lại trước Minh bách hóa, Lương Xuyên xuống xe, mở cửa tiệm.
Diện tích cửa tiệm không lớn lắm, khi bước vào tiệm, hơi thở của Lương Xuyên tăng lên rõ ràng, hắn ngồi xuống phía sau quầy, cầm lấy chén trà để trên quầy, bên trong là nước sôi để nguội từ hôm qua.
Mới vừa uống được một ngụm nước, một ông lão lưng còng đi vào từ bên ngoài cửa tiệm, quần áo của ông lão rất mộc mạc, nếp nhăn che kín cả khuôn mặt.
Có người đi vào, Lương Xuyên cảm thấy cảm giác khó chịu trên người mình dần dần tiêu tán.
- Ông mua gì?
Lương Xuyên hỏi.
- Áo liệm, bạn già của tôi sắp đi rồi, bây giờ đang nằm trên giường ở nhà, trước lúc đi nhờ tôi mua áo liệm.
Ông lão lưng còng, sau khi nói xong liền ho một trận:
- Bạn già kia của tôi rất thích trang điểm, trang điểm còn nhiều hơn so với mấy cô bé trẻ hiện đại bây giờ, người cũng sắp đi mà còn nhớ đến chuyện sau khi đi rồi bạn bè thân thích tới nhìn thấy mình nằm ở trong quan tài có còn đẹp hay không.
- Là điều nên làm.
Lương Xuyên đi đến phía trước chỗ giá áo treo áo liệm:
- Đây là mẫu áo dành cho phụ nữ, bác tới chọn đi.
- Được, được.
Ông lão lưng còng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ông duỗi tay chỉ một áo liệm màu đỏ rực thêu đào hoa nói: “Cái này, đưa cái này tới cho tôi xem thử.”
Lương Xuyên đem bộ áo kia lấy xuống.
- Meo………………
Lúc này, Phổ Nhị đứng ở cầu phát ra một tiếng kêu.
- Nhà anh nuôi mèo?
Ông lão hỏi.
- Ừm, một mình coi cửa hàng nên khá cô đơn.
- Ha ha.
Ông lão lại cười, sau đó lại là một trận ho:
- Tôi thích cái này nhưng không biết bạn già của tôi có thích này bộ này không, ai, đều là sơ xuất của tôi, trước kia không lo mua trước, giờ bà ấy nhờ vả lại luống cuống tay chân.
- Ai mà biết trước được mình ra đi vào lúc nào đâu.
Lương xuyên nói.
- Đúng vậy, có ai muốn nghĩ về chuyện này đâu.
- Bác mang về cho bác gái xem thử đi, nếu không hài lòng có thể đem tới đây đổi lại.
- Không cần, không cần, lão bà tôi chân cẳng không tốt, đi qua đi lại quá phiền toái, vóc dáng của tôi và bạn già của tôi cũng không sai biệt lắm, tôi cứ mặc thử xem, nơi này của anh có gương không?
Thử áo liệm được xem là một chuyện là không may, người bình thường đừng nói mặc vào, liếc mắt một cái cũng cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ nhưng khi già rồi, có một số chuyện cũng không kiêng kỵ nữa, nhìn ông lão mà xem, hẳn là muốn tự mình chọn lựa quần áo cho bạn già của mình.
- Gương ở chỗ này.
Lương xuyên chỉ vào vị trí cửa bên hông.
- Được rồi.
Ông lão đi đến trước gương, cởi áo khoác ra rồi tròng áo liệm lên người.
Lương Xuyên đứng ở phía sau, giúp ông mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, ông lão sửa sang lại một chút, đem nút thắt ở phía trước buộc chặt, sau đó bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc của mình, một bên chỉnh sửa một bên đứng trước gương nhìn kỹ, đồng thời cũng trò chuyện đôi câu với Lương Xuyên:
- Chàng trai trẻ, lão mặc bộ đồ có đẹp không?”
Trong gương lúc này là một lão bà tuổi tác khá lớn đang chải chuốt tóc bạc ở hai bên tai, hơi hơi nghiêng người, đánh giá bộ đồ mình vừa mới mặc. Bà lão cứ như cô dâu nhỏ đang soi gương rồi đắc ý vì chọn được quần áo mình ưa thích.
- Meo…
Đang đứng ở đầu bậc thang, Phổ Nhị kêu lên một tiếng. Trong cửa hàng có chút tối tăm chật hẹp này, tiếng mèo kêu đặc biệt có sức xuyên thấu.
- Chàng trai, nhìn thử có đẹp mắt không?
Bà lão trong gương hỏi, hình như bà ấy khá hài lòng đối với bộ quần áo này, người gặp được đồ vật mà mình yêu thích luôn mong ngóng nhận được lời khen ngợi từ người xung quanh.
Lương Xuyên tiếp tục giúp ông lão sửa sang lại cổ áo rồi nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt mặt mình cạnh mặt của ông lão, cùng ông nhìn cụ bà trong gương.
Hắn nói:
- Khá đẹp.
Cũng đẹp thật, bởi vì bà lão đã lớn tuổi, nếu ăn mặc trang điểm quá lộng lẫy thì sẽ không phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc.
- Cũng đẹp là được rồi.
***
- Ừm, vậy tôi về trước đây.
Lương Xuyên chuẩn bị ra về.
Vốn dĩ, Ngô Đại Hải còn muốn hỏi vài chuyện nhưng hắn cũng không muốn bạn thân mình vì chuyện của mình mà mệt nhọc, thế nên gật đầu nói:
- Ừ, anh trở về nghỉ ngơi chút đi, thân thể anh trước giờ không được tốt.
Ra khỏi cục cảnh sát, Lương Xuyên bắt một chiếc taxi ở cửa, trước khi lên xe, ánh mắt Lương Xuyên cố ý nhìn về phía chiếc xe Audi màu đen kia một lúc, sau đó mới ngồi vào trong xe.
…………
- Đại ca, sao lại có hứng thú với hắn như vậy?
Trong chiếc xe Audi, thanh niên mặc áo len màu xanh có chút khó hiểu hỏi.
- Tôi vốn nghĩ chỉ là trùng tên trùng họ, không nghĩ tới lại thật sự là hắn.
Hình Minh đưa tay ra ngoài cửa sổ khảy tàn thuốc:
- Hắn thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều.
- Đại ca, trước kia anh có quen biết hắn?
- Bốn năm trước, khi phòng điều tra an ninh mạng vừa chuẩn bị thành lập, cấp trên sắp xếp một nhóm các nhà nghiên cứu tâm lý học xuống đào tạo chúng tôi, như anh đã biết, theo dõi một người trên mạng muốn phân tích được các thông tin hữa ích, nhất định phải có cơ sở tâm lý học. Hắn ta là một trong những giảng viên dạy khóa đó.
- Vậy tại sao hắn tôi lại không nhận ra anh?
Hình Minh liếc mắt nhìn trợ lý của mình rồi phun ra một vòng khói:
- Lúc ấy cả nước tổ chức tới Bắc Kinh để đào tạo, học viên hơn trăm người, hắn không nhận ra tôi là chuyện bình thường. Nhưng trong số tấc cả giảng viên tâm lý học đã dạy cho chúng ta, hắn đã dạy cho tôi nhiều kiến thức nhất, một số quan điểm và lý thuyết về nhân cách thứ hai của mỗi người khi hoạt động trên internet nữa, đó chính là lý luận đại cương cho phòng điều tra an ninh mạng của chúng ta hiện tại. Ban đầu tôi điều tra hắn ta chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, xem những giảng viên năm đó dẫn dắt cho bọn tôi hiện tại cuộc sống như thế nào. Kết quả, tôi phát hiện trong ba năm gần đây tấc cả các thông tin của hắn trên cơ bản là trống rỗng.
Hình Minh càng nói càng kích động, giống như hắn tôi đã nhìn thấy thứ gì đó lạ thường:
- Trong hơn hai năm qua, tôi không tra được bất kì thông tin gì về hắn ta, dù là vé xe lửa, vé máy bay, vé xe hoặc là số điện thoại...số điện thoại hiện tại hắn ta đang dùng cũng là số điện thoại mới đăng kí mấy tháng gần đây ở thành phố này. Dựa theo lý thuyết của hắn, cũng dựa theo lý thuyết phòng điều tra an ninh mạng của chúng ta, nhân cách thứ hai trên internet của hắn đã biến mất hơn hai năm! Tôn Dương, anh biết không, ngay cả một ông già hay bà già không hiểu gì về các chức năng của smrtphone nhưng họ cũng phải đi bệnh viện khám bệnh chứ? Họ cũng muốn được xã hội bảo an? Họ cũng phải nhận tiền trợ cấp hay tiền lương hưu gì đó? Ngay cả nhóm người này chúng tôi có thể tìm thấy dấu vết về tồn tại và hoạt động của họ trên internet nhưng Lương Xuyên lại khác, hiện tại hắn chưa đầy ba mươi tuổi, bốn năm trước là một thanh niên trẻ tuổi tiền đồ rộng mở, lại biến mất trong một thời gian lâu như vậy.
- Ha ha, anh nói có kỳ không?
………………
Chiếc taxi dừng lại trước Minh bách hóa, Lương Xuyên xuống xe, mở cửa tiệm.
Diện tích cửa tiệm không lớn lắm, khi bước vào tiệm, hơi thở của Lương Xuyên tăng lên rõ ràng, hắn ngồi xuống phía sau quầy, cầm lấy chén trà để trên quầy, bên trong là nước sôi để nguội từ hôm qua.
Mới vừa uống được một ngụm nước, một ông lão lưng còng đi vào từ bên ngoài cửa tiệm, quần áo của ông lão rất mộc mạc, nếp nhăn che kín cả khuôn mặt.
Có người đi vào, Lương Xuyên cảm thấy cảm giác khó chịu trên người mình dần dần tiêu tán.
- Ông mua gì?
Lương Xuyên hỏi.
- Áo liệm, bạn già của tôi sắp đi rồi, bây giờ đang nằm trên giường ở nhà, trước lúc đi nhờ tôi mua áo liệm.
Ông lão lưng còng, sau khi nói xong liền ho một trận:
- Bạn già kia của tôi rất thích trang điểm, trang điểm còn nhiều hơn so với mấy cô bé trẻ hiện đại bây giờ, người cũng sắp đi mà còn nhớ đến chuyện sau khi đi rồi bạn bè thân thích tới nhìn thấy mình nằm ở trong quan tài có còn đẹp hay không.
- Là điều nên làm.
Lương Xuyên đi đến phía trước chỗ giá áo treo áo liệm:
- Đây là mẫu áo dành cho phụ nữ, bác tới chọn đi.
- Được, được.
Ông lão lưng còng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ông duỗi tay chỉ một áo liệm màu đỏ rực thêu đào hoa nói: “Cái này, đưa cái này tới cho tôi xem thử.”
Lương Xuyên đem bộ áo kia lấy xuống.
- Meo………………
Lúc này, Phổ Nhị đứng ở cầu phát ra một tiếng kêu.
- Nhà anh nuôi mèo?
Ông lão hỏi.
- Ừm, một mình coi cửa hàng nên khá cô đơn.
- Ha ha.
Ông lão lại cười, sau đó lại là một trận ho:
- Tôi thích cái này nhưng không biết bạn già của tôi có thích này bộ này không, ai, đều là sơ xuất của tôi, trước kia không lo mua trước, giờ bà ấy nhờ vả lại luống cuống tay chân.
- Ai mà biết trước được mình ra đi vào lúc nào đâu.
Lương xuyên nói.
- Đúng vậy, có ai muốn nghĩ về chuyện này đâu.
- Bác mang về cho bác gái xem thử đi, nếu không hài lòng có thể đem tới đây đổi lại.
- Không cần, không cần, lão bà tôi chân cẳng không tốt, đi qua đi lại quá phiền toái, vóc dáng của tôi và bạn già của tôi cũng không sai biệt lắm, tôi cứ mặc thử xem, nơi này của anh có gương không?
Thử áo liệm được xem là một chuyện là không may, người bình thường đừng nói mặc vào, liếc mắt một cái cũng cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ nhưng khi già rồi, có một số chuyện cũng không kiêng kỵ nữa, nhìn ông lão mà xem, hẳn là muốn tự mình chọn lựa quần áo cho bạn già của mình.
- Gương ở chỗ này.
Lương xuyên chỉ vào vị trí cửa bên hông.
- Được rồi.
Ông lão đi đến trước gương, cởi áo khoác ra rồi tròng áo liệm lên người.
Lương Xuyên đứng ở phía sau, giúp ông mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, ông lão sửa sang lại một chút, đem nút thắt ở phía trước buộc chặt, sau đó bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc của mình, một bên chỉnh sửa một bên đứng trước gương nhìn kỹ, đồng thời cũng trò chuyện đôi câu với Lương Xuyên:
- Chàng trai trẻ, lão mặc bộ đồ có đẹp không?”
Trong gương lúc này là một lão bà tuổi tác khá lớn đang chải chuốt tóc bạc ở hai bên tai, hơi hơi nghiêng người, đánh giá bộ đồ mình vừa mới mặc. Bà lão cứ như cô dâu nhỏ đang soi gương rồi đắc ý vì chọn được quần áo mình ưa thích.
- Meo…
Đang đứng ở đầu bậc thang, Phổ Nhị kêu lên một tiếng. Trong cửa hàng có chút tối tăm chật hẹp này, tiếng mèo kêu đặc biệt có sức xuyên thấu.
- Chàng trai, nhìn thử có đẹp mắt không?
Bà lão trong gương hỏi, hình như bà ấy khá hài lòng đối với bộ quần áo này, người gặp được đồ vật mà mình yêu thích luôn mong ngóng nhận được lời khen ngợi từ người xung quanh.
Lương Xuyên tiếp tục giúp ông lão sửa sang lại cổ áo rồi nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt mặt mình cạnh mặt của ông lão, cùng ông nhìn cụ bà trong gương.
Hắn nói:
- Khá đẹp.
Cũng đẹp thật, bởi vì bà lão đã lớn tuổi, nếu ăn mặc trang điểm quá lộng lẫy thì sẽ không phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc.
- Cũng đẹp là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook