Beta: Ni & hgtra_ng

77.
Tào Tố Cầm theo Ông Cảnh Vũ vào bên trong nhã gian, Minh Nguyệt tiến lên đem cửa sổ lớn đóng lại.

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn vết bẩn trên váy nàng ta, to bằng nửa cái nắm đấm nhỏ, bởi vì là tố y, quá mức chói mắt.

Nghĩ nghĩ, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Ngươi đi tìm tiểu nhị, để hắn đưa chút dấm cùng nước sạch đến, lại chuẩn bị một chậu than hong khô quần áo ”

Minh Nguyệt lên tiếng “vâng” sau, liền thối lui ra khỏi phòng.

Nhìn Minh Nguyệt ra phòng, Tào Tố Cầm nắm vuốt tay áo, rất bất an: “ Ta có phải lại đem việc làm hỏng rồi không? ”

Ông Cảnh Vũ kéo nàng ta đến bên bàn thấp, trước hết để cho nàng ta ngồi xuống, sau đó cầm lấy cái cốc rót cho nàng ta chút nước trà.

Hòa nhã nói: “ Mỗi người đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng đều phải bình thản đối mặt, ngươi cũng sẽ ngoài ý muốn mắc phải, vì vậy không cần sợ ”

Tào Tố Cầm rũ đầu xuống, có chút ủ rũ: “ Là ta quá mức hốt hoảng ”

Nàng ta lại nhỏ giọng nói: “ Ta chưa từng gần gũi với nam nhân xa lạ như vậy, ta không biết nên làm thế nào ”

Ông Cảnh Vũ nhìn về phía nàng ta, Tào đại cô nương bộ dáng thanh lệ, mặc dù tính tình quá mức mềm yếu, nhưng thanh âm êm tai, ngược lại làm người khác ưa thích.

Nàng ta không biết cùng Mục vương ở chung như thế nào, Ông Cảnh Vũ cũng không biết khuyên nàng ta ra sao, chỉ đem nước trà đưa cho nàng ta: “ Uống ngụm nước ”

Tào Tố Cầm nhẹ giọng nói “cảm tạ”, tiếp nhận nước trà, nhấp một hớp, nỗi lòng dần dần ổn định lại.

Thấy nàng ta không còn quá mức khẩn trương, mới hỏi: “ Không biết ngoại tổ phụ của Tào đại cô nương thế nhưng đã có tin tức truyền gì chưa? ”


Tào Tố Cầm khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “ Cũng không biết có thuận lợi đưa ra ngoài hay không ”

“ Đợi thêm hai ngày, nếu lại không có tin tức, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác ”

Suy nghĩ nhiều ngày như vậy, Tào Tố Cầm cũng có chút hối hận nhất thời xúc động đi tìm Ông nương tử, sợ liên lụy nàng, liền nói: “ Nếu không có tin tức, cũng không cần nghĩ biện pháp khác, ta liền nói là phu nhân cho ta mượn bạc, để cho người ta truyền đi, nói rằng nương để lại mũ phượng khăn quàng vai cho ta, nhưng kế mẫu lại tham lấy đi, bức bách cùng tạo áp lực cho nàng ta, nàng ta cũng phải trả ”

Nói xong lời cuối cùng, đáy lòng Tào Tố Cầm kỳ thật cũng không chắc chắn.

Nghe được nàng ta nói lời này, Ông Cảnh Vũ hơi kinh ngạc.

Nghĩ đến là muốn lấy giá y mẫu thân để lại đến cỡ nào, thì làm sao có thể bức bách nàng ta đến mức này.

Lúc này, Minh Nguyệt quay lại, gõ cửa phòng một cái, nói một tiếng “là nô tỳ”, Ông Cảnh Vũ để cho nàng ấy đi vào.

Minh Nguyệt mở cửa nhã gian, nàng ấy đi đầu vào trong, sau đó là một quản sự nữ tử ước chừng hai mươi tuổi đi theo sau, còn có hai tỳ nữ bưng khay tiến đến.

Bên trong có hai cái khay, là một bộ váy áo diễm lệ màu xanh lam thêu khổng tước, cùng một bộ đồ trang sức bích điện tử tô.

Ông Cảnh Vũ nghi hoặc không hiểu nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Xảy ra chuyện gì? ”

Quản sự nữ tử cười nói: “ Là Mục vương điện hạ phân phó ”

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn những đồ vật kia, thầm nghĩ Mục vương ngược lại là quan tâm.

Tào Tố Cầm lại thụ sủng nhược kinh.

Mấy người đưa tới quần áo cùng đồ trang sức xong đều liền lui ra ngoài, quản sự nữ tử nói: “ Nếu có cần thứ gì, hai vị nương tử cứ việc phân phó ”


Trong phòng chỉ còn lại mấy người.

Tỳ nữ của Tào Tố Cầm bị thị vệ ngăn ở dưới lầu, xem chừng Mục vương cũng hiểu tỳ nữ kia là người của Hoắc thị, mới không để nàng ta lên lầu.

Ông Cảnh Vũ ngược lại dẫn Minh Nguyệt Phồn Tinh lên, dù sao là đến ngõa xá bậc nhất Kim Đô, cũng nghĩ để các nàng thấy chút việc đời.

Nàng đứng lên, phân phó các nàng: “ Hai người các ngươi lưu lại thay quần áo cùng trang điểm cho Tào đại cô nương ”

Nghe nói có người muốn thay y phục cho mình, Tào Tố Cầm nghe vậy, thần sắc hoảng hốt, vội la lên: “ Không cần, không cần làm phiền, ta tự mình làm liền được, hoặc là để cho tỳ nữ của ta đi lên liền có thể ”

Thấy Tào Tố Cầm phản ứng, khiến Ông Cảnh Vũ có chút ngoài ý muốn, cảm thấy thoáng nghi.

Suy nghĩ một chút, nàng cười nói: “ Tào đại cô nương chớ có thẹn thùng, cũng không phải muốn thay hết quần áo, chỉ đem áo ngoài thay mà thôi, còn nữa quần áo đưa tới có chút rườm rà, để lại Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh giúp ngươi, cũng có thể mau đổi xong, ta liền trước về nhã gian Mục vương điện hạ chờ ”

Tào Tố Cầm nghe vậy, cũng liền gật đầu, lên tiếng: “ Vậy làm phiền ”

Ông Cảnh Vũ một mực nhìn nàng ta, thời điểm nói đến câu không cần đem quần áo thay toàn bộ, tựa hồ thấy Tào Tố Cầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đáy lòng mơ hồ có phỏng đoán, chỉ là không dám xác định.

Ông Cảnh Vũ chuyển thân, đối Minh Nguyệt đưa mắt liếc qua một cái.

Minh Nguyệt không rõ ràng cho lắm, cho nên liền đi ra mở cửa cho chủ tử.

Ông Cảnh Vũ đi tới một bên cửa, tại tiếng nhạc che lấp phía dưới, nàng thấp giọng nói mấy chữ: “ Nhìn nàng ta xem trên người có vết thương không ”

Minh Nguyệt hơi gật đầu.

Ông Cảnh Vũ ra khỏi phòng, sau đó trở về nhã gian của Mục vương.

Bên trong nhã gian, Tạ Quyết nói: “ Ta không hi vọng bất kỳ người nào biết, ngay cả A Vũ cũng không thể để nàng biết ”

Mục vương kinh ngạc: “ Cứ thần bí như vậy, thậm chí ngay cả người bên gối ngươi cũng không thể nói? ”

Tạ Quyết bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông cốc xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Mục vương đối diện.

“ Ừ, không thể nói ”

Cửa phòng phát ra tiếng, Tạ Quyết đánh mắt qua, liền không có tiếp tục nói nữa.

Cửa phòng mở ra, Ông Cảnh Vũ vào nhã gian, làm một chút lễ sau cũng ngồi về vị trí cũ.

Sau khi ngồi xuống, mới nói: “ Ta đã để Minh Nguyệt Phồn Tinh ở lại cho Tào đại cô nương trang điểm ”

Tạ Quyết nhấc lên ấm trà, vì nàng một lần nữa rót một chén trà.

Mục vương nhìn Tạ Quyết, sau đó đối đầu với ánh mắt Ông Cảnh Vũ, cười một tiếng: “ Được, phiền phức Ông nương tử ”

Ước chừng một khắc sau, cửa nhã gian lại lần nữa mở ra, mấy người nhìn lại, liền thấy Tào Tố Cầm rực rỡ xuất hiện ở trước cửa.

Một bộ khổng tước xanh giao lĩnh váy dài, cổ áo tay áo điểm hoa văn kim tuyến. Chải nửa búi tóc, kết hợp với trâm cài bích điện tử quan, liền là bên tai cũng đeo khuyên bích điện tử.

Da nàng ta vốn đã trắng nõn, phối với màu xanh lam, da thịt càng là trắng như tuyết.

Không thể không nói, cô nương vốn mặc một màu tố y, bỗng nhiên đổi trang phục, để cho người ta hai mắt tỏa sáng, kinh diễm không thôi.

Chỉ duy nhất không được hoàn mỹ chính là nàng ta vẫn cúi đầu, không dám cùng người khác đối mặt.

Tào Tố Cầm vào trong phòng, sau khi hành lễ, rất là câu nệ ngồi vào chỗ cũ.


Mục vương là người ôn nhu, nhẹ nhàng cùng nàng ta nói: “ Chớ có quá mức câu nệ, xem kịch đi ”

Nàng ta khẽ gật đầu.

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn Minh Nguyệt phía sau, chỉ thấy Minh Nguyệt cau mày cùng nàng nhẹ gật đầu.

Một chút suy nghĩ, sau đó tới gần Tạ Quyết, nhỏ giọng cùng hắn nói: “ Ta đi nhà xí một chút ”

Tạ Quyết từ ngoài cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy tầng lầu hai người dựa đầy ở lan can, chỗ này đến cùng ngư long hỗn tạp.

Đến cùng hắn vẫn không yên lòng, liền nói: “ Ta cùng nàng xuống dưới ”

Ông Cảnh Vũ: ...

Người này có phải dính người quá không.

Ghét bỏ nhìn hắn một cái, nhưng đến cùng vẫn là để hắn bồi mình.

Hai người sau khi đứng dậy, Tạ Quyết nói: “ Ta cùng A Vũ ra ngoài một chút ”

Mục vương nhẹ gật đầu.

Ngược lại cô nương ngồi bên bỗng nhiên khẩn trương nắm chặt váy áo, Mục vương thời điểm thu hồi ánh mắt đã nhìn thấy.

Có chút nhíu mày, suy đoán vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Đôi phu thê từ trong phòng đi ra, Ông Cảnh Vũ không có đi nhà xí, mà là trở về nhã gian.

Tạ Quyết theo nàng vào trong phòng, biết đại khái nàng chỉ là tìm lý do ra mà thôi, cũng không hỏi nàng là chuyện gì, chỉ tựa tại cửa sổ nhìn xem nữ tử đang đàn dưới đài.

Ông Cảnh Vũ đánh mắt nhìn hắn một chút, thấy hắn không hỏi mình, rất là hài lòng.

Minh Nguyệt thấp giọng cùng chủ tử nói ra: “ Mới vừa rồi nô tỳ hầu hạ Tào đại cô nương cởi áo, thấy được trên tay nhỏ của Tào đại cô nương có vết bầm tím, giống như là bị bóp mà thành ”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương