Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận
-
Chương 69
Gần nửa canh giờ trôi qua, hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiếu về phía tây, trong rừng bao phủ một mảnh mờ mịt.
Cây cối cành lá che mất ánh sáng yếu ớt của trời chiều, toàn bộ khu rừng rơi vào u ám.
Yên tĩnh mà nguy hiểm.
Cây đại thụ trăm năm, rễ cây chĩa xuống khó gỡ, rễ cây quấn chặt lấy tảng đá lớn trên đất.
Tảng đá cùng rễ cây đan xen vào nhau giữa tạo thành một nơi có thể ẩn nấp, trước cửa hang giống như một cái rèm nặng nề, dây leo từng tầng từng tầng chồng chéo lên nhau che khuất cửa hang, không nhìn kỹ thật thật đúng là nhìn không ra.
Ông Cảnh Vũ do bị nhánh cây làm trượt chân mới phát hiện ra chỗ này.
Hiện tại nàng hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang sạch sẽ như xưa, búi tóc lộn xộn còn vướng cả cỏ khô của lá cây, ngay cả quần áo xinh đẹp trên người cũng bị nhánh cây cào rách, cũng dính phải máu.
Chật vật đến cực điểm.
Ông Cảnh Vũ cảnh giác chú ý động tĩnh bên ngoài, không dám nhúc nhích mà trốn ở phía dưới khe đá nơi rễ cây bao phủ.
Trong rừng cường đạo phát hiện thi thể đồng đảng, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng bởi vì đều là ở trên mũi đao liếm máu mà sống, cho nên không quá nhiều thương cảm, rất nhanh liền trở lại như bình thường.
Bọn hắn đoán ngũ đương gia chết bởi vì Vĩnh Ninh hầu phu nhân là nữ tử, lại là phụ nhân nơi khuê phòng, cho nên không hề cảnh giác mới có thể bị phụ nhân nhu nhược phản kích giết chết.
Lường trước được phụ nhân kia cũng không trốn được xa, thừa dịp quan binh chưa tới phải tìm được người trước.
Người nhị đương gia muốn vẫn chưa bắt được, lửa giận tất cả mọi người đều chịu không nổi.
Rừng rất lớn, mấy người chỉ có thể tách nhau ra tìm kiếm.
Ông Cảnh Vũ mơ hồ nghe được có người đi tới phía nhánh cây, tiếng lá khô phát ra thanh âm rất nhỏ, nàng thoáng căng thẳng.
Thanh âm càng ngày càng tới gần, nơi này mặc dù ẩn nấp được, nhưng chỉ cần tới gần cũng rất dễ bị phát hiện.
Bỗng nhiên có vài tiếng ưng khiếu vang lên, ngay ở trên đỉnh đầu nàng.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy chỗ nàng ẩn thân tám chín phần đã bị phát hiện!
Tiếng ưng khiếu kêu nhất định là tin hiệu dẫn dự bọn tặc nhân tới, nếu hiện tại đi ra ngoài, khẳng định là chạy không thoát.
Chỉ có thể đợi khi cường đạo tới, một kích phản công.
Nàng gần như nín thở, một chút tiếng động cũng không dám phát ra.
Bỗng nhiên có vật nặng rơi xuống đất phát ra thanh âm, nàng sửng sốt trong chớp mắt.
Nàng từ dây leo nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên mặt đất có một cái bóng dần dần tới gần, nàng nháy mắt nắm chặt đoản đao, cơ hồ dồn toàn bộ khí lực lên hai tay.
Mười phần cảnh giác.
Tại lúc cái bóng kia tới gần hốc cây, nàng đã không còn bất kỳ chần chờ nào, thân ảnh đã tới gần cửa hang, nàng liều lĩnh dùng cơ thể phá tan dây leo, giơ đoản đao đâm về thân ảnh kia.
Chỉ một chút, ánh sáng phản chiếu đến, nàng thấy không rõ dáng vẻ người kia, chỉ nhìn thấy hắn ta mặc một bộ đồ bằng vải thô, là một tên cường đạo cao lớn.
Đoản đao đâm tới nháy mắt đã bị bắt lại, đao trong tay rơi xuống, nàng kinh hãi giãy dụa, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc: “ Là ta ”
Động tác giãy dụa dừng lại, lúc ngẩng lên, dần dần thấy rõ người trước mắt.
Mặc dù râu ria mọc lúm chúm đầy cằm, búi tóc buộc cao cẩn thận, nhưng nàng chỉ nhìn một cái liền nhận ra được.
___là Tạ Quyết!
Ánh mắt khẽ động, theo đó bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mặt Tạ Quyết u ám nhìn qua thê tử chật vật, trong mắt có thật nhiều phức tạp.
Nàng suy nghĩ cảm xúc trong mắt của hắn, nhìn thấy hắn, khí lực cả người đều thoáng một cái bị rút sạch, hai chân mềm nhũn muốn co quắp, cũng may Tạ Quyết giữ eo nàng, mới không khiến nàng xụi lơ trên mặt đất.
Hắn nhìn thấy được cổ nàng cùng trên quần áo có vết máu, ánh mắt đột nhiên bén lạnh, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Hắn đưa tay sờ cổ của nàng, giọng mang theo gấp gáp hỏi: “ Làm sao lại để bị thương rồi? ”
Ông Cảnh Vũ ở trên người hắn, âm thanh phát run: “ Không phải máu của ta, là của cường đạo… ”
Nói đến đây, nàng vội la lên: “ Trong rừng có cường đáo mai phục! ”
Dứt lời, nàng mơ hồ nhìn thấy phía trước có một đôi chân, nàng nghiêng đầu, thấy được ở cổ người nằm trên đất có một vết cắt.
Tạ Quyết nghe nói không phải máu của nàng, mắt nhìn kỹ cổ của nàng cùng vết rách trên quần áo, đều không có vết thương, sát khí dưới đáy mắt mới dần dần thu lại.
Hắn nói: “ Mấy tặc nhân kia đã có người giải quyết, tướng sĩ cũng rất nhanh sẽ đến ”
Nghe vậy, nàng lập tức dùng sức kéo tay áo hắn, vội vã: “ Cha, a cha cũng bị cường đạo bắt đi ”
Tạ Quyết trấn an nàng: “ Nhạc phụ đã bình an vô sự, cũng không hề bị thương, cụ thể chờ trở về ta sẽ nói với nàng ”
Nghe được phụ thân bình an vô sự, lo lắng trong lòng Ông Cảnh Vũ mới rơi xuống.
Vượt qua hơn nửa ngày kinh hoàng bất an, rốt cục cũng an toàn, hốc mắt nàng chua chua, dần dần ướt át, cầm lấy quần áo Tạ Quyết.
Dù trên người hắn có chút mùi không dễ ngửi, nàng vẫn rúc ở trong ngực hắn, thấp giọng khóc nức nở.
Tạ Quyết đang muốn xuống xe ngựa, lại bị nàng kéo lại ống tay áo.
Ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt thê tử dao động, thấp giọng hỏi: “ Không thể ngồi xe ngựa về điền trang cùng nhau sao? ”
Tạ Quyết không nói gì, vào trong xe, ngồi ở bên cạnh nàng, sau đó cầm lấy tay đang cầm áo hắn, đặt trong lòng bàn tay hắn.
Ông Cảnh Vũ cúi đầu nhìn tay bị nắm chặt, đáy lòng băng lãnh hình như có một góc đang lặng lẽ tan chảy.
Thu hồi ánh mắt, nàng nhớ tới bộ dáng chật vật hiện tại, rút tay ra.
Tạ Quyết quay đầu nhìn về nàng: “ Nàng sao vậy? ”
Nàng nói: “ Ta muốn chỉnh lại búi tóc một chút ”
Tạ Quyết nghe vậy, mắt nhìn búi tóc xốc xệch, buông lỏng tay ra, nâng lên hai tay, động tác nhẹ nhàng tế nhị giúp nàng chỉnh búi tóc.
Xe ngựa chậm rãi vào điền trang, tiếng chó sủa cũng càng ngày càng vang.
Ông Cảnh Vũ vén ra một góc rèm, phát hiện xung quanh điền trang đề có tướng sĩ cùng nha sai trấn thủ.
Tạ Quyết nói: “ Trên núi kia vẫn còn cường đạo ẩn núp, vì để tránh bọn hắn xuống núi lần nữa làm loạn, cho nên đều để người trông coi trang tử, mỗi một hộ đều đã lục soát, sẽ không còn tặc nhân ẩn thân ”
Ông Cảnh Vũ lúc này mới an tâm buông xuống màn cửa.
Xe ngựa vào viện tử, phu thê Ông gia, còn có Minh Nguyệt Phồn Tinh được cứu đều duỗi cổ ra, ánh mắt vội vàng nhìn về phía xe ngựa.
Mà người ở bên trong đều cung cung kính kính mang theo nến đèn vây quanh viện tử.
Nhìn thấy trong xe ngựa xuất hiện một hán tử ăn mặc lôi thôi, cũng không khỏi sững sờ, sau đó nhìn thấy hán tử duỗi tay vào toa xe, chỉ chốc lát, một cánh tay trắng nõn vươn ra.
Đón lấy, Vĩnh Ninh hầu phu nhân khoác áo bào đen từ trong xe bước ra, được hán tử vịn xuống xe ngựa.
Liễu đại nương tử cùng Ông tri phủ vội vàng đi tới.
Liễu đại nương tử run run rẩy rẩy đưa tay sờ lên mặt nữ nhi, nghẹn ngào nói: “ A Vũ của ta ”
Ông Cảnh Vũ xuống xe ngựa, nhìn thấy cha bình an vô sự, trong lòng lo lắng cũng có thể buông xuống hoàn toàn.
Lý trưởng sắp xếo hai gian phòng, lại để cô nương cùng con dâu nhà mình đưa nước nóng cùng đồ ăn tới, còn có cả quần áo sạch sẽ.
Tạ Quyết đơn giản để người mang hai thùng nước lạnh vào tắm rửa.
Ông Cảnh Vũ vào phòng, Liễu đại nương tử cùng hai tỳ nữ đều khóc bù lu bù loa, ngược lại nàng thì bình tĩnh.
Ông Cảnh Vũ cầm khăn lau nước mắt cho a nương, trấn an các nàng nói: “ Ta thật sự không có chuyện gì, mọi người đừng khóc ”
Trong vòng một ngày, đầu tiên là truyền đến tin trượng phu bị bắt, sau lại thêm nữ nhi bị bắt, Liễu đại nương tử trực tiếp ngất xỉu. Đợi đến lúc nhìn thấy trượng phu bình an trở về, lại nghe được con rể đi cứu nữ nhi, cho nên mới không vì thế mà ngã xuống lần nữa.
Liễu đại nương tử nức nở nói: “ Lũ cường đạo kia gan to bằng trời, ngay cả con cũng dám bắt ”
Ông Cảnh Vũ vỗ nhẹ a nương, nói: “ Cha cùng nữ nhi hiện tại đã bình an vô sự, bây giờ phu quân cũng quay về rồi, sẽ không để đám người kia được như ý nguyện ”
Trấn an a nương một lúc, kêu Phồn Tinh đỡ a nương xuống dưới nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát, có người mang nước nóng tới, Minh Nguyệt vội lau nước mắt, sau đó đem nước mang vào.
Giúp chủ tử cởi bỏ quần áo, phát hiện trên cánh tay cùng trên cơ thể có một vết xanh tím cùng vết máu, nước mắt Minh Nguyệt lần nữa khống chế không được chảy xuống: “ Đều do nô tỳ vô dụng, không có bảo vệ tốt cho nương tử, còn phải để nương tử cứu … ”
Ông Cảnh Vũ nhìn máu vết bầm trên người, lại nhìn về phía nàng ấy, thanh âm mềm mại nói: “ Ngươi cùng Phồn Tinh đều không sai, gặp phải đám kia mà lấy sức đọ người, cũng chỉ hy sinh một cách vô ích ”
Minh Nguyệt khẽ nấc một tiếng không nói gì, giúp chủ tử lau người.
Sau một lúc, mặc vào bộ đồ cũ sạch sẽ của nữ nhi Lý trưởng, Minh Nguyệt mới bưng nước ra ngoài.
Nàng ấy trước khi đi ra, Ông Cảnh Vũ còn cố ý dặn không thể nói chuyện nàng bị thương cho cha với a nương, miễn cho bọn họ lo lắng.
Minh Nguyệt ra ngoài, Tạ Quyết mới vào trong phòng.
Ông Cảnh Vũ ngồi ở trên giường chải tóc, ngước mắt nhìn lại, thấy tóc hắn cũng đang ướt, mặc áo cũ của nhi tử nhà Lý trưởng, rất vừa người.
Bởi vì râu cũng chưa cạo, lại phối với vải thô cùng áo gai, vẫn có mấy phần anh tuấn thô kệch như cũ.
Nàng cười nhẹ một tiếng, nói: “ Quần áo này thật đúng là hợp với hầu gia ”
Tạ Quyết nhìn ra được nàng mỏi mệt còn miễn cưỡng, hắn đi tới bên cạnh ngồi xuống, mắt nhìn nàng.
Cổ tay nàng có vết bầm.
Tạ Quyết cầm trên tay hai bình nhỏ bỏ xuống, nói với nàng: “ Để cho ta nhìn vết bầm trên người nàng ”
Hành quân có các loại thuốc trị thương, không cần đặc biệt tìm kiếm, chỉ cần sai người đi hỏi.
Hôm nay ngã từ trên ngựa xuống, cánh tay cùng cơ thể đều đau, chỉ là luôn nhẫn nhịn, không dám để cha cùng a nương lo lắng.
Nàng buông lược xuống, sau đó cởi quần áo, nhưng do tay đau, cởi ra có chút khó khăn.
Tạ Quyết đưa tay tới, thấp giọng nói: “ Để ta làm ”
Hắn cởi quần áo trên người nàng, thấy được trên người nàng toàn vết bầm, ánh mắt trầm xuống.
Ngay cả trên đùi cũng có một mảng lớn.
Trên tấm thân trắng nõn non mềm, một mảng xanh tím vô cùng nhìn, khiến người ta thấy mà giật mình.
Hai tay Tạ Quyết xoa bóp, âm thầm hít vào một hơi thật sâu mới có thể khống chế được lệ khí.
Ông Cảnh Vũ cũng không nhẫn nhịn giống Tạ Quyết, nàng nhẹ kêu một tiếng: “ Đau ”
Tạ Quyết nhìn qua những vết bầm này, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “ Hôm nay nhóm người bắt nàng, ta sẽ khiến cho bọn chúng chết không được tử tế ”
Ông Cảnh Vũ hỏi hắn: “ Chàng biết là ai làm sao? ”
Tạ Quyết nói: ” Tướng sĩ mang theo thi thể về bẩm báo, trên người nữ thi lục ra được lệnh bài của Hãn Vân trại ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, biến sắc: “ Hãn Vân trại, Ung Châu mười tám trại đứng đầu? ”
Tạ Quyết gật đầu.
Hắn mở một bình đánh tan máu bầm ra, vét một ít, sau đó điểm nhẹ nên người nàng, nói: “ Sẽ đau, nhịn một chút ”
Ông Cảnh Vũ làm sao nhịn được đau, nàng thấp giọng hỏi: “ Vậy chàng lần này đi Ung Châu thu hoạch được gì không? ”
Ánh mắt Tạ Quyết chợt lóe lên, không nhanh không chậm nói: “ Hiểu rõ địa hình Long Hổ Sơn cùng các địa phương khác, nếu tái chiến thì thương vong sẽ giảm xuống thấp nhất ”
Ông Cảnh Vũ khẽ gật đầu, cánh tay đau đớn khiến nàng hít vào một hơi.
Tạ Quyết đem những chỗ có vết bầm xoa bóp qua một lượt.
Đau đến mức mắt nàng đều đỏ.
Tạ Quyết không khỏi thả nhẹ lực, phân tán sự chú ý của nàng, tiếp tục nói: “ Ta từ Ung Châu chạy về, phát hiện có mấy chục người cũng đi tới Vân huyện, trên người chúng che không nổi tính cách của thổ phỉ, cho nên ta để ý chúng, luôn đi đằng sau nhìn từng nhất cử động của bọn chúng ”
Nàng chịu đựng đau đớn, hỏi hắn: “ Cho nên chàng liền đi theo tới Chu gia trang? ”
Tạ Quyết gật đầu, tiếp tục nói: “ Có một số người mai phục ở trong rừng, những người còn lại thì đi Chu gia trang, lúc đến Chu gia trang thì nhạc phụ đã bị trói đi. Đối phương người đông thế mạnh, ta cùng ba người khác âm thầm bám theo chúng lên núi, tìm cơ hội cứu nhạc phụ ”
Tạ Quyết mặc dù nói vậy, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
“ Những người kia rất nhanh liền tách ra làm việc, chỉ còn lại khoảng mười người ở trên núi canh gác, ta nhân cơ hội đó cứu nhạc phụ ra, nhưng trước khi cứu nhạc phụ, ta nghe trộm được cường đạo nói mục đích cuối cùng là nàng ”
“ Tại lúc chuẩn bị đưa nhạc phụ xuống núi, ở trên núi thấy có người chayu về hướng rừng, cho nên giao nhạc phụ cho Kim giáo úy, rồi mang theo mấy người đuổi theo ”
Ông Cảnh Vũ nhìn hắn: “ Bọn chúng muốn đem ta bắt để uy hiếp chàng? ”
Động tác Tạ Quyết dừng lại, hơi trầm mặc.
Ông Cảnh Vũ nhìn ra hắn không ổn lắm, mặt mày lộ ra nghi hoặc, hỏi: “ Chẳng lẽ không phải muốn uy hiếp, mà là có mục đích khác? ”
Tạ Quyết trầm mặc một lát sau, ngước mắt nhìn về phía nàng.
Dùng sức siết lấy cái bình, mu bàn tay cả nổi gân xanh.
Ông Cảnh Vũ nhìn con ngươi đen láy đang cố gắng kiềm chế, nàng chậm rãi mở miệng: “ Chàng nói đi mà ”
Tạ Quyết nhìn thần sắc nàng kiên định, mới chậm rãi nói: “ Nhị đương gia của bọn hắn coi trọng nàng, muốn cướp nàng về làm phu nhân ”
Nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, duy nhất không nghĩ qua loại khả năng này, Ông Cảnh Vũ trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói: “ Cướp ta về làm phu nhân? ”
Bình sứ trong tay Tạ Quyết phát ra tiếng “xoẹt xẹt”, Ông Cảnh Vũ hoàn hồn, cúi đầu nhìn bình sứ trong tay hắn.
Bình sứ bị hắn bóp vỡ, mu bàn tay của hắn cũng nổi gân xanh.
Ông Cảnh Vũ lặng im một hơi, sau đó đưa tay đặt trên cổ tay hắn.
Tạ Quyết thu lại sự tức giận, hít vào một hơi thật sâu.
“ Nàng còn nhớ kẻ trọ chung khách điếm, cùng bắn bình chung với chúng ta ở Khất xảo tiết không? ”
Ông Cảnh Vũ không ngốc, suy nghĩ một chút liền phản ứng lại.
“ Chàng nói khả năng kẻ kia chính là nhị đương gia trong miệng bọn cường đạo?
Mắt sắc Tạ Quyết trầm lệ “ừ” một tiếng, nói: “ Hắn ta đeo đao, lại biết rõ thân phận ta không đơn giản, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn không thèm kiêng nể gì, rất không thích hợp ”
Hắn suy nghĩ, còn nói: “ Trở lại Vân huyện, ta lập tức sai người vẽ chân dung hắn ta, hạ lệnh truy nã ở Ung châu cùng Man Châu ”
Nghe được là tên nam nhân kia, Ông Cảnh Vũ hơi thất thần, lẩm bẩm: “ Có thể ta không nhớ rõ ta gặp qua hắn lúc nào, càng không nhớ rõ làm sao trêu chọc phải một người như vậy? ”
Tạ Quyết buông xuống bình cao, lấy khăn ra lau tay, lại đem quần áo khoác lên người nàng: “ Không cần xoắn xuýt nguyên nhân gì, cường đạo giết người không cần lý do, có khả năng chỉ là nhất thời nổi hứng ”
Nói đến đây, hắn giơ tay kéo nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “ Đêm nay không cần nghĩ bất cứ điểu gì, ngủ một giấc thật tốt là ổn ”
Ông Cảnh Vũ sửng sốt một chút, cảm nhận được lồng ngực chập trùng, cảm nhận được nhịp tim, không hiểu sao lại thấy an tâm, cho nên lúc này ngược lại không đẩy hắn ra.
Hôm nay, nàng mặc dù nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng đến cùng vẫn sợ hãi kinh hoàng.
Dù hữu kinh vô hiểm*, nhưng thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
(*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm).
Chỉ đêm nay, nàng cho phép mình lộ ra vê yếu ớt ở trước mặt hắn.
Nghĩ đến đây, nàng buông lỏng cơ thể dựa vào trong ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn.
Nhắm mắt lại, tâm an ổn, thấp giọng lên tiếng: “ Được ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook