36.
Trong lúc Tạ Quyết trở về quân, mang theo binh vào núi huấn luyện ba ngày hai đêm, ban đêm cực cảnh giác, nghỉ ngơi chỉ hai ba canh giờ.

Nửa đêm tối hôm qua sau khi tỉnh lại, vì giấc mộng mà hoàn toàn không thấy buồn ngủ, mở mắt đến tận hừng đông.

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Tạ Quyết chậm rãi rút tay từ bụng thê tử ra, sau đó vén mạn che xuống giường.

Đứng yên ở bên ngoài giường, cách một lớp mạn trướng mà nhìn qua người trên giường.

Có lẽ là do mình trải qua chuyện kỳ quái, nếu là người bên ngoài cũng trải qua như mình, Tạ Quyết cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Chỉ là, hắn chỉ là ngẫu nhiên đoán được chuyện tương lai, tính tình cũng thay đổi chỉ trong vài tháng sao?

Nàng với hắn giống nhau?

Hay vẫn là khác?

Tạ Quyết yên lặng nửa khắc, mới thu lại ánh mắt, thay quần áo đi luyện công buổi sáng.

Dù thân thể còn mỏi mệt, nhưng trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, rất tỉnh táo.

Tương phản với Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ ngủ vô cùng tốt.

Có lẽ là do Tạ Quyết trở về cho trong đêm ấm áp, nương theo cửa sổ ngoài nghe được âm thanh tiếng mưa rơi, cho nên Ông Cảnh Vũ một đêm ngủ cũng thực ngon.

Nhưng bởi vì hôm qua mẫu thân ngàn dặm xa xôi đến thăm nàng, lại cùng Tạ Quyết bàn chuyện con đường về sau của phụ thân, cho nên ngủ rất muộn.

Đợi nàng tỉnh, Tạ Quyết cũng vừa lúc luyện công buổi sáng về.

Hắn một thân đai lưng áo bào ngắn, từ gian ngoài tiến đến đổi đồ.

Ông Cảnh Vũ chống đỡ thân thể, hắn vén lên trướng mạn, đưa cánh tay ra: " Để ta đỡ nàng "

Ông Cảnh Vũ bụng lớn, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn, nhưng cũng không vì thế mà khó ngủ.

Nhưng bên cạnh luôn có người cảm thấy nàng rất khó khăn, đều sẽ không tự chủ được muốn đỡ nàng.

Tạ Quyết là phụ thân hài tử, hắn dìu nàng, nàng tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Nàng không thể để cho hắn cảm thấy sinh đứa nhỏ là chuyện dễ, phải để hắn biết được nàng khổ như nào.

Trải qua như thế, mới hiểu rõ được.

Nếu buồn khổ cùng oán hận đều giấu ở đáy lòng, không nói với hắn, hắn chỉ cảm thấy nàng trôi qua thực tốt, sau đó lại giống đời trước.

Xuống giường, Tạ Quyết thuận tay đem quần áo trên kệ tủ bỏ vào giường.

Ông Cảnh Vũ nói cám ơn, lơ đãng nhìn thấy những tơ máu trên mắt hắn, đoán được đêm qua hắn mất ngủ.

Tạ Quyết mang quần áo tới cho nàng, rồi cũng đi thay đồ.

Ông Cảnh Vũ nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm cân nhắc nguyên nhân Tạ Quyết ngủ không ngon.


Chẳng lẽ là bởi vì nàng buổi tối ngáy to?

Hay là nàng thảo luận chuyện hoang đường? Nói chút chuyện mê sảng đời trước?

Nghĩ đến điều này, cảm thấy không khỏi run lên.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Tạ Quyết mở miệng: " Sáng nay dùng xong bữa sáng, ta có việc bận phải ra ngoài, không dùng bữa trưa ở trong phủ "

Ông Cảnh Vũ lên tiếng, sau đó đứng lên đưa lưng về phía hắn thay đồ.

Suy nghĩ nửa ngày, thử hỏi: " Phu quân đêm qua sao vậy? Là bởi vì thiếp nên ngủ được không ngon? "

Hai người đưa lưng về phía nhau thay quần áo.

Tạ Quyết nghe được lời nàng nói, tay đang thắt đai lưng hơi dừng lại.

Mắt sắc có chút suy tư: " Vì sao lại hỏi như vậy? "

Đổi lại áo trong, nàng xoay người qua, nhìn về phía bóng lưng hắn.

" Trong mắt phu quân có tơ máu, đáy mắt có quầng thâm, giống như đêm ngủ không ngon "

Buộc tốt eo phong, Tạ Quyết quay đầu nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh: " Nàng không cần lo lắng, ta là bởi vì trong quân có chút việc nên phiền lòng "

Tạ Quyết để ý nhất chính là Kiêu Kỵ quân, sẽ bởi vì việc này mà ngủ không được.

" Nếu không bữa sáng một mình thiếp đi chiêu đãi a nương a huynh, chàng ở lại nghỉ ngơi một chút "

Ông Cảnh Vũ cũng không phải đau lòng, mà là ngồi chung một bàn cơm với hắn, hắn lại theo thói quen ngồi đến sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức người khác nuốt không trôi cơm.

Nàng ngược lại đã thích ứng, nhưng a nương cùng a huynh lại không quen.

Tạ Quyết không có đáp lại, đem áo choàng của nàng mang tới, khoác lên trên vai nàng.

" Bữa sáng cũng chuẩn bị xong, trước rửa mặt đi "

Trong mộng, nàng lên án hắn chưa hề cho nàng ôn nhu, mặc dù chưa từng nói qua, nhưng nghĩ đến lại là sớm đã giấu ở đáy lòng.

Ông Cảnh Vũ thấp mắt liếc nhìn áo choàng trên người, ngược lại không có tiếp tục khuyên.

Rửa mặt xong liền đi thiện sảnh.

Dùng xong bữa sáng, Tạ Quyết ra khỏi phủ.

Mấy ngày nay liên tiếp có mưa, đi ra ngoài cũng phải chuẩn bị xe ngựa.

Tạ Quyết vào xe, gã sai vặt hỏi: " Hầu gia là muốn đi nơi nào? "

Tạ Quyết ngồi ở trong xe, mắt sắc tĩnh mịch, chậm rãi mở miệng: " Đi Tập Hiền Lâu thư các "

Tập Hiền Lâu thư các là bảo tàng cung đình thu thập qua các đời, cùng các thư tịch trong khắp thiên hạ.


Tạ Quyết từ nhỏ chỉ có hứng thú đối với binh thư trong đám thư tịch, chưa hề xem đến những thứ thư tịch quái đản ly kỳ.

Nhưng bây giờ, hắn phải đi nghiên cứu thật tốt.

*

Ông Cảnh Vũ ở cạnh mẫu thân hơn nửa ngày, từ tây sương phòng ra ngoài, liền đi viện sát vách tìm a huynh.

Ông Cảnh Vũ để Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh ở bên ngoài phòng, cửa phòng rộng mở.

Cùng a huynh ôn lại chuyện cũ, nàng ủy thác a huynh giúp nàng một chuyện.

" A huynh, muội muốn huynh giúp muội điều tra một người "

Ông Minh Tuyển cười một tiếng: " Muốn tra người nào, trực tiếp nói với a huynh "

Nàng chậm rãi mở miệng: " Người này là thuộc hạ của phu quân "

Ông Minh Tuyển sững sờ, lại nghe muội muội dặn dò: " Người này phải âm thầm tra, ngoại trừ a huynh, không cần thiết để người thứ hai biết "

Ông Minh Tuyển không khỏi nghiêm túc: " Người này làm sao? "

Ông Cảnh Vũ tất nhiên là không thể đem chuyện đời trước nói ra, chỉ có thể nói qua loa: " A huynh thực xin lỗi, muội không thể nói quá nhiều "

Do dự một chút, lại nói: " Chỉ có thể nói có người hoài nghi hắn cấu kết cùng đám cường đạo Ung Châu. Cho nên muội muốn biết hắn có lai lịch gì, mới có thể biết hắn có trung thành với phu quân không, hay vẫn là rắp tâm hại người "

Ông Minh Tuyển nghe được người kia có khả năng cấu kết cùng đám cường đạo Ung Châu, người liền cảm thấy run lên.

Nhưng lập tức lại nghĩ tới muội muội đến cửa lớn còn không ra, cửa nhỏ không có dấu chân của phụ nhân, sao lại hoài nghi việc này?

Chẳng lẽ muội phu trong lúc vô tình tiết lộ, cho nên nàng ghi tạc đáy lòng, mới lo sợ bất an?

Hoặc là Vân huyện cách Ung Châu khá gần, muội muội mới nghĩ đến để hắn đi tra rõ?

Suy nghĩ một phen, Ông Minh Tuyển cảm thấy đại khái là như vậy, nhưng vẫn không khỏi thử hỏi: " Sẽ không phải là muội quá đa nghi đi? "

Ông Cảnh Vũ nhớ lại cảnh năm ngàn người của Kiêu Kỵ binh, chỉ có năm trăm người trở về, cuối cùng Võ giáo úy còn lên thay vị trí của Tạ Quyết, nàng vẫn như cũ cảm thấy không thích hợp.

Nàng lắc đầu: " Chỉ mong là muội đa nghi, một ngày không thể xác định được, muội sẽ ăn ngủ không yên "

" Việc này để người khác đến tra có thể sẽ đánh rắn động cỏ, còn nữa muội cũng tin không được người khác, muội chỉ tin a huynh "

Lần này điều tra Võ Tích, Ông Cảnh Vũ vốn là nghĩ chờ a huynh đến Kim Đô lại nhờ hắn hỗ trợ, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến đến nhanh như vậy.

Muội muội nói câu sau cùng, Ông Minh Tuyển rất là hưởng thụ.

Còn có lời gì dễ nghe hơn nữa, có thể khiến cho muội muội tin tưởng hắn, đã đủ cảm thấy hết sức hào hứng.

Thanh âm hắn bỗng nhiên kiên định: " Được, huynh nhất định đem mười tám đời tổ tông nhà hắn tra xét qua "


Ông Cảnh Vũ cười nói: " Cũng không cần phải tra xét tổ tông mười tám đời, chỉ cần tra rõ lai lịch của hắn cùng với quá khứ thôi "

Nói xong nàng lấy ra một tờ giấy đưa cho nghĩa huynh: " Tin tức của người này ở trên giấy, hắn là người Ung Châu, Vân huyện cách Ung Châu gần chút, cũng điều tra dễ "

Nghĩ nghĩ, còn nói: " Ung Châu đến cùng vẫn có cường đạo làm loạn, a huynh nhớ phải cẩn thận chút, lúc đi Ung Châu mang thêm một số người nữa, lúc điều tra cũng dễ dàng cải trang cách ăn mặc "

" Việc này đến cùng có can hệ trọng đại, trong quá trình điều tra có thể xuất hiện phiền phức, nếu không có bạc, rất nhiều chuyện đều làm không được. Cho nên muội đưa trước cho nghĩa huynh một bút bạc làm chuẩn bị, thời gian sau muội lại để Minh Nguyệt đưa tới "

Ông Minh Tuyển tiếp nhận tờ giấy, nhìn về phía tin tức bên trên, lại nghe nàng nói lời này, sau khi suy nghĩ một chút, đáp: " Cái này đợi ta vêd Vân huyện, liền lập tức bắt đầu điều tra "

Dù sao bạc cũng là dùng cho việc điều tra, Ông Minh Tuyển không có ý kiến gì.

" Vậy chuyện này, làm phiền a huynh "

Trí nhớ Ông Minh Tuyển cực tốt, đợi nhớ kỹ những tin tức hữu dụng trên giấy, cũng đem tờ giấy để vào bên trong lò than.

Tờ giấy chậm rãi bị lửa đốt sạch, hắn theo đó mà ngước mắt cười với: " Chúng ta là huynh muội, chớ nói những lời khách khí này "

Chuyện cũng đã nói xong, Ông Cảnh Vũ liền rời đi.

Buổi tối đến canh giờ dùng bữa, Tạ Quyết vẫn chưa trở về, nàng để cho người giữ lại cơm, theo a nương cùng a huynh dùng bữa.

Dùng xong cơm tối, Ông Cảnh Vũ cùng a nương ở nhà chính nói chút chuyện, đại khái tới giờ hợi, Liễu đại nương tử liền đứng dậy nói muốn về phòng.

Đưa a nương về phòng, đứng dưới hiên nhìn a nương về tây sương phòng, lúc đang muốn quay người về phòng, liền bắt gặp Tạ Quyết từ nguyệt cửa đi vào viện.

Bốn mắt nhìn nhau cách một khoảng trời đen tối, bước chân Tạ Quyết hơi dừng lại, lờ mờ che đậy đáy mắt phức tạp.

Đi qua sân, đứng trước ngọn đèn sáng, sắc mặt đã sớm khôi phục, giống như không xảy ra chuyện gì.

Ông Cảnh Vũ chưa phát giác được chỗ không thích hợp, ôn nhu hỏi: " Phu quân đã dùng bữa chưa? "

Giọng điệu nhu hoà, cùng với bộ dáng của nàng, nhìn qua thế nào cũng đều rất ôn nhu.

Chỉ có điều phía sau sự ôn nhu kia, đến tột cùng có mấy phần thật tình, mấy phần giả ý?

Tạ Quyết xem một lượt đống thư tịch quái đản, trên mặt dù không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy nặng nề.

Nhìn nàng nâng cao bụng lớn, cũng thu lại tâm tư, tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng, nói: " Chưa dùng "

Quay người cùng hắn sóng vai vào phòng, hỏi: " Vậy vẫn là tắm rửa chút rồi dùng bữa "

" Đều được "

Có thể là cảm thấy câu nói quá mức qua la lấy lệ, vẫn là lại nói: " Vậy trước tiên dùng bữa rồi lại tắm rửa "

Phía sau Minh Nguyệt nghe vậy, cũng an bài xuống dưới.

Ước chừng non nửa khắc, có người đưa đồ ăn tới.

Tạ Quyết ăn lửng dạ liền đi tắm rửa.

Ông Cảnh Vũ cảm thấy mệt mỏi, trước hết lên giường.

Lúc cơn buồn ngủ kéo tới, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa, cơn buồn ngủ cũng giảm đi một nửa.

Từ từ nhắm hai mắt lại, Tạ Quyết đi lên giường, nhưng thật lâu cũng không thấy hắn nằm xuống.

Buồn bực ở giữa, chợt nghe tiếng nói trầm thấp nặng nề rơi vào trong tai.


" A Vũ, ta biết nàng còn chưa ngủ "

Ông Cảnh Vũ: ...

Nhất thời cũng không biết nên mở mắt hay là nên tiếp tục nhắm mắt.

Do dự hai giây, nàng hé mở mắt nhìn chằm chằm Tạ Quyết, che miệng ngáp một cái, thanh âm mang theo mệt mỏi: " Thiếp đang muốn ngủ, chàng sao lại đem thiếp đánh thức rồi "

Tạ Quyết mắt sắc đen nhánh nặng nề, có chút không đúng, nhưng nàng nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào.

Mấy hơi sau, Tạ Quyết mở miệng: " Lúc trước nàng nói, nếu là ta muốn thư giải, nàng liền dùng biện pháp khác đến giải quyết cho ta, hiện tại còn giữ lời? "

Bản mặt còn có năm phần bối rối, Ông Cảnh Vũ hai giây sau mới phản ứng lại, đôi mắt trợn lên, bị hắn doạ đến không còn buồn ngủ.

...

Lúc Ông Cảnh Vũ chần chờ, hắn dĩ nhiên đã hướng nàng ép thân thể xuống, chậm rãi cúi xuống, hai người chỉ còn cách nhau nửa cánh tay.

Ánh mắt rơi tại trên cánh môi nàng, sau đó chăm chú nhìn đôi mắt của nàng, mắt sắc u ám, ý tứ dần dần sáng tỏ.

Môi của hắn cách còn khoảng một đoạn, nàng có thể cảm giác ra được hơi thở nhỏ bé cùng khí tức của hắn rơi vào trên mặt nàng.

Nếu là còn không ngăn lại, hắn sẽ hôn nàng.

Là để cho hắn tiếp tục, hay là ngăn cản hắn?

Trong đầu còn chưa đưa ra quyết định, thân thể liền trước làm ra phản ứng.

Tay chống tại trên ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy, giả bộ ngượng ngùng: " Chàng trước tạm nằm xuống "

Tạ Quyết trầm mặc trong chớp mắt, cũng không nói gì, thẳng thân lên, nằm xuống bên cạnh nàng, nhắm lại hai mắt che đi đáy mắt dị thường.

Mới vừa rồi, có lẽ chính nàng cũng không biết, trong lúc hắn muốn hôn nàng, đáy mắt nàng không có chút ngượng ngùng, chỉ có sự kháng cự.

Nàng, có lẽ sớm đã không phải A Vũ lúc mới thành thân với hắn.

Nàng đã từng hỏi qua hắn, nếu có cơ hội làm lại, phu quân sẽ tiếp tục đi tòng quân không?

Có lẽ khi đó, nàng biết hắn sẽ chết trận.

Có lẽ, nàng chính là quay trở về một lần nữa.

Những thư tịch quái đản ly kỳ kia, cái gì mà đẩu chuyển tinh di*, thời gian đảo lưu.

(*Đẩu chuyển tinh di: dịch chuyển sao trời).

Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn lần, một đôi tay mềm mại không xương rơi xuống bụng hắn, thân thể của hắn bỗng nhiên căng cứng.

Chậm rãi mở mắt ra, ngước mắt nhìn về phía bên cạnh.

Mặc kệ nàng từ quá khứ đến, hay nàng của hiện tại, đều không thể thay đổi nàng là thê tử của hắn.

Lần này, hắn ngược lại không có cự tuyệt nàng.

Lần nữa hai mắt nhắm lại, hắn hiện tại chỉ muốn đem hết tạp niệm đều vứt ra sau đầu.

Hô hấp dần nặng nề, yết hầu nhấp nhô, tai càng là bởi vì nhẫn nại mà một mảnh đỏ ửng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương