32.
Hai phu thê dùng bữa sáng cùng lão thái thái.

Mấy huynh đệ tỷ muội Nhị phòng còn ở sân lão thái thái, mà Thẩm thượng nghi cũng ở đây.

Thẩm thượng nghi muốn dạy quy củ ba tháng, hiện tại cũng mới một tháng, cách thời gian về cung còn xa.

Bởi vì các đường đệ đường muội Nhị phòng đều sợ Tạ Quyết, nên một mực cúi đầu dùng bữa sáng, nói một tiếng cũng không dám, cho nên trên bàn cơm an tĩnh đến mức chỉ có âm thanh tiếng bát đũa va chạm rất nhỏ.

Đang dùng bữa, Tạ Quyết không biết chợt nhớ tới gì, liền kẹp một khối bánh ngọt đặt ở trong chén lão thái thái.

Lão thái thái kinh ngạc nhìn miếng bánh ngọt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôn nhi.

Tạ Quyết trong lúc ăn cực kỳ ít nói, lúc này lại là lần đầu tiên mở miệng: “ Tôn nhi thường xuyên không ở trong phủ, cho nên không thể thời thời khắc khắc tận hiếu tổ mẫu, về sau tôn nhi sẽ thường về phủ ở cạnh tổ mẫu ”

Một câu nói này cũng không tính là dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lại dỗ đến khuôn mặt lão thái thái tràn ngập tươi cười.

Tôn tử xem như đã hiểu!

Mặc dù trên mặt che đậy ý cười, nhưng trong lòng lại ước gì tôn tử ở cạnh mình nhiều hơn một chút, nhưng lão thái thái vẫn là mạnh miệng nói: “ Ta một cái lão bà tử, cần ngươi ở cạnh làm g? Ngươi nha, vẫn là quân vụ quan trọng, chớ có phân tâm ”

Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn Tạ Quyết, thầm nghĩ hắn cũng thật đúng là đem lời nàng nói ghi tạc trong lòng, vậy mà lại biết dỗ dành lão thái thái.

Nhưng thường xuyên trở về, vẫn là miễn đi, giống đời trước một tháng trở về vài ngày là được. Như vậy nàng một mình cũng có thể buông lỏng đôi chút.

Hắn một khi trở về, luôn luôn phải mang theo bộ mặt hiền thê, cảm thấy khá mệt mỏi.

Dùng bữa xong, lão thái thái hiếm khi được hôm vui vẻ.

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết cáo từ, từ viện lão thái thái rời đi.

Hai người sau khi rời đi, lão thái thái vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy ý cười, có thể thấy được tâm tình vô cùng tốt.

Thẩm thượng nghi trêu chọc nói: “ Lão phu nhân vui vẻ như vậy? ”

Lão thái thái thở nhẹ hai cái, vui mừng nói: “ Tôn tử này của ta quá lạnh nhạt, chính là đối tốt với ai cũng đều vậy, gần như không muốn biểu lộ ra ngoài ”

“ Giống hôm nay, mặc dù chỉ là đưa cho ta một chút bánh ngọt, nhưng so với trước kia cũng chưa từng xảy ra ”

Thẩm thượng nghi suy tư một chút, theo đó mà nói: “ Vậy xem ra vị Ông nương tử là cưới đúng rồi ”

Lão thái thái nghe vậy, ý cười dần dần thu lại, khẽ thở dài một tiếng: “ Cưới có đúng hay không, hiện tại mọi chuyện đều đã định, Ông thị cũng đã có thai, nhiều lời cũng là vô ích ”

Nói đến lời cuối cùng, nhưng lại không thể không nói: “ Nếu nàng lúc đầu tiến vào hầu phủ chính là bộ dạng hào phóng này, ta cũng là sẽ không giống ngay từ đầu nhìn không thuận mắt, còn kém chút nữa khiến đám nô bộc chơi đùa hỏng mất tằng tôn ”


Thẩm thượng nghi là của hồi môn theo thái hậu nhập cung, lão thái thái so ra cũng quen biết mấy chục năm, có một số việc thật ra cũng không quá mức không biết gì.

Thẩm thượng nghi nhớ lại ấn tượng một tháng này với Ông thị, mở miệng nói: “ Ông nương tử không thể so với quý nữ được tỉ mỉ giáo dưỡng mà ra, ngày sau nếu như tiến hành bồi dưỡng, hầu phủ chủ mẫu cũng hoàn toàn xứng đáng ”

Nghe được Thẩm thượng nghi đánh giá cao như vậy, lão thái thái kinh ngạc nhìn về phía ba, lần nữa xác nhận: “ Thật chứ? ”

Thẩm thượng nghi cười một tiếng: “ Lúc trước ánh mắt hai vị cô nương Nhị phòng nhìn Ông nương tử như thế nào, lão phu nhân hẳn cũng là biết, nhưng còn bây giờ thì sao? ”

“ Không nói đến hai vị cô nương, ngay cả Thôi nương tử cũng giống như cúi đầu với Ông nương tử. Mặc kệ là xuất phát từ thực lòng, hay là hư tình giả ý cũng được, nhưng bên ngoài đã như thế, cái này chẳng lẽ không phải là Ông nương tử có năng lực? ”

Thẩm thượng nghi tới hôm đó, lão thái thái từ chỗ người dưới người biết được Ông thị đi tìm nhị nàng dâu.

Mới đầu bà còn lo lắng Ông thị đầu óc không tỉnh táo, bị Thôi thị bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ Thôi thị sẽ cá chết lưới rách.

Nhưng lo lắng này, tại lúc Mục vương cùng Minh Quốc Công lão thái thái đến, trông thấy thái độ của Thôi thị cùng hai tôn nữ có chỗ thay đổi mà dần dần tiêu trừ.

Cũng là từ đó về sau, lão thái thái coi trọng tôn tức một chút.

Nghĩ đến đây, lão thái thái nghĩ thông suốt: “ Nàng nếu là có thể chưởng gia, vậy ta còn lo lắng gì? ”

Dù sao, nếu muốn kéo dài trăm năm cơ nghiệp, dù là trấn hưng gia tộc, hay là con đường sự nghiệp, thiếu một thứ cũng không được.

*

Tạ Quyết ở trong phủ hai ngày, lại sắp sửa rời phủ đến quân doanh.

Cuối thu, ban ngày cũng dần dần ngắn hơn ban đêm, sáng sớm sắc trời đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Có lẽ là nửa đêm mưa nhỏ, khí trời bắt đầu giống mùa đông, cho nên sáng nay trong phòng có cảm giác hơi lạnh.

Tạ Quyết đứng dậy ở giường bên ngoài thay quần áo, trướng mạn chưa treo, nhưng cũng có thể nhìn thấy khe hở, nàng nhắm hai mắt lại, quay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

...

Từ khi có mang thai đến nay, nàng ngược lại càng ngày càng trộm lười.

Nắm chặt đai lưng màu nâu, tiếp đó mặc áo ngoài màu đen lên, nhìn thê tử trên giường nói: “ Tháng sau, ta không cần thường ngày ở trong quân ”

Ông Cảnh Vũ mơ hồ ngủ cũng không biết hắn nói cái gì, chỉ hàm hồ “ừ” một tiếng.

Có lẽ là trong ổ chăn không đủ ấm, chăn cũng không đủ dày, nàng cảm giác được hơi lạnh, không tự chủ được rụt cổ một cái, đem nửa cái đầu rúc vào trong chăn.

Được một lát lại lâm vào trong giấc ngủ.


Tạ Quyết nhìn một cái, quay người đi đến tủ quần áo.

Từ trong tủ lấy ra chăn bông dày chút, đi trở về trên giường, trùm lên trên người nàng.

Sau khi đắp chăn lên, không khỏi nhìn thê tử đang ngủ lâu hơn một chút.

Nếu là hài tử không còn, nàng sẽ như thế nào?

Đại khái sẽ giống cảnh tượng trong đầu hắn, tiều tụy không thôi, trên mặt không có bất kỳ một chút sức sống, u ám đầy tử khí.

Tối hôm trước, Tạ Quyết nhìn thấy rất rõ ràng.

Lúc hài tử động, nàng là vui mừng cỡ nào, cũng nói ra được nàng chờ mong đứa nhỏ này được sinh ra.

Trực giác nói với hắn, đứa bé này khó mà giữ được.

Nàng lúc đó chắc chắn sẽ không chỉ tiền tụy như vậy, còn có thể vượt xa tưởng tượng của hắn.

Càng nghĩ tới càng cảm thấy nghiêm trọng.

Thoáng chút đăm chiêu mà thu hồi tầm mắt, xoay người đi nhĩ gian rửa mặt.

Đầu óc suy nghĩ, động tác rửa mặt cũng dần dần chậm lại.

Tại lúc hộ tống Mục vương về Kim đô gặp phải mai phục, trong đầu óc hắn hiện ra cảnh tượng, trường kiếm kia hiển nhiên là xuyên qua cánh tay của hắn.

Tuy hiện thực, hắn có thể tránh thoát nhưng cuối cùng vẫn bị tổn thương da thịt.

Cho nên, hắn đoán được chuyện tương lai, cũng là có thể thay đổi.

Trầm tư một lúc lâu, mới từ nhĩ gian đi ra ngoài.

Ngoài phòng, lại gặp nha đầu Minh Nguyệt.

Tạ Quyết dừng bước chân lại, suy nghĩ một chút liền thấp giọng phân phó nàng ta: “ Khoảng thời gian này để ý nương tử nhiều hơn chút, nương tử thường đi chỗ nào thì mỗi ngày đều phải cẩn thận kiểm tra, không được để xuất hiện dù là một cục đá cản đường ”

Hơi dừng lại rồi bổ sung: “ Hạ nhân mới vào viện, cũng chớ để cho bọn họ lại gần nương tử ”

Minh Nguyệt ngẩn người, dù không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là đáp tiếng “vâng”.

Phân phó xong, Tạ Quyết mới rời khỏi viện.

Lúc này gã sai vặt thiếp thân đã đợi ở bên ngoài Trử Ngọc Uyển từ lâu.

Từ cửa Trử Ngọc Uyển, Tạ Quyết lại lần nữa phân phó: “ Thời gian ta không ở trong phủ, phân phó người tăng cường để ý đến Trử Ngọc Uyển ”

Đi đến ngoài cửa phủ, tiếp nhận roi ngựa lại nói lần nữa: “ Trong phủ có chuyện quan trọng gì, phái người đi vào trong quân truyền lời cho ta ”

Nói đến đây, quay người nhìn về phía gã sai vặt, sắc mặt trầm như nước: “ Không được có bất kỳ giấu giếm nào hoặc là trễ nãi thông báo ”

Nhìn thấy sắc mặt hầu gia nghiêm túc, khiến gã sai vặt kém chút nữa nghĩ là lúc trước kia xảy ra chuyện gì giấu diêm không nói.

Gã sai vặt cũng không rảnh nghĩ lại có hay không, chỉ rối rít đáp: “ Nô tài đã hiểu ”

Tạ Quyết gật đầu, lúc này mới lên ngựa, thúc roi mà đi.

Nhìn qua mấy người hầu gia dần dần biến mất trong màn đêm, gã sai vặt nhịn không được nhớ lại một phen.

Lúc trước nương tử suýt nữa sinh non, mặc dù lão thái thái không để người nói cho hầu gia, nhưng hầu gia ngày thứ hai đã trở về.

Này cũng không được tính là chậm trễ thông báo nhỉ?

Nhưng vì sao thần sắc của hầu gia vừa nãy, lạnh lùng đến mức giống như bọn hắn đã từng giấu qua chuyện hệ trọng gì vậy?

Gã sai vặt mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, lại là không hiểu được.

*

Sắc trời dần sáng, Ông Cảnh Vũ lúc này ngủ rất là dễ chịu.

Mở ra hai mắt, từ giường ngồi dậy duỗi ra hai tay, mới nhìn chăn mỏng trên người mình nhiều thêm một cái.

Có chút sững sờ.

Là Minh Nguyệt hoặc là Phồn Tinh vào phòng đắp lên cho nàng?

Nhưng hai người bọn họ biết quy củ, tất nhiên sẽ không trong lúc nàng ngủ say lặng lẽ vào phòng.

Không phải các nàng đắp, vậy chính là Tạ Quyết đắp cho nàng.

Thoáng chút đăm chiêu liếc nhìn chiếc chăn, nhưng nghĩ tới mình còn mang thai hài tử của hắn, cũng không có suy nghĩ nhiều, thu lại suy nghĩ xốc chăn lên đi xuống giường.

Lúc xuống giường, nàng nhớ lại trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tạ Quyết hình như nói với nàng chuyện gì đó, nhưng nàng lại không nhớ rõ.

Lúc đang suy nghĩ Tạ Quyết đã nói gì, Minh Nguyệt ở ngoài phòng ước chừng đoán được nàng đã tỉnh, cho nên gõ cửa: “ Nương tử đã tỉnh? ”

Nàng thu lại tâm tư, trả lời: “ Vào đi ”

Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, dẫn hai tỳ nữ bưng nước ấm vào trong phòng.

Rửa mặt xong thì Minh Nguyệt đem lời nói sáng nay hầu gia phân phó thuật lại cho chủ tử nghe.

Lại nói: “ Hầu gia lần này trở về, hình như rất để ý tới nương tử cùng tiểu chủ tử ”


Ông Cảnh Vũ ngược lại là không có quá để ý.

Dù sao hắn đêm khuya ngày hôm trước còn cùng nàng thương lượng đặt nhũ danh cho hài tử, khi đó hắn cũng cảm nhận được thai động.

Ước chừng khi đó khơi dậy tình phụ tử, cho nên hắn hiện tại coi trọng đứa bé này hơn, cũng không có cái gì ngoài ý muốn.

Nhưng hắn phân phó, nàng lại phá lệ chú ý.

Hài tử trong bụng trải qua nhiều trắc trở mới bảo trụ được, nàng coi trọng so với hắn không biết sâu hơn bao nhiêu.

Nàng xoa xoa giọt nước trên mặt, buông xuống khăn bông, thần sắc lãnh đạm: “ Hầu gia phân phó, ngươi cứ việc thuận theo, chớ có nói quá nhiều ”

Minh Nguyệt ứng tiếng: “ Vâng ”

Sáng sớm hầu gia phân phó, hiện tại chủ tử cũng phân phó như vậy.

Rửa mặt xong, Ông Cảnh Vũ từ trong phòng đi ra, đứng dưới hiên nhìn xem mưa phùn rơi rả rích.

Có lẽ là loại thời tiết mịt mờ không được khô mát này, dẫn đến tâm tình cũng mệt mỏi theo.

Nàng thở dài: “ Không biết thư hồi âm của a cha a nương khi nào có thể đến Kim Đô ”

Thời gian bình thản, chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác lại qua hơn nửa tháng.

Mấy ngày nữa chính là đông chí, Kim Đô thời tiết đặc biệt lạnh.

Minh Nguyệt mặc áo bông từ ngoài phòng bưng canh nóng vào trong phòng, lạnh đến thân thể đều run lẩy bẩy.

Đem canh nóng bỏ vào trên mặt bàn, nhịn không được nói ra: “ Kim Đô quá lạnh, nghe người bên ngoài nói vài ngày nữa còn tuyết còn muốn rơi, nô tỳ đã lớn như vậy rồi, ngay cả tuyết như nào cũng không biết ”

Ông Cảnh Vũ từ trên trang sách ngước mắt lên, cười nhìn nàng ta một chút.

Nàng sớm đã thích ứng với khí hậu rét lạnh ở Kim Đô, cho nên cảm thấy còn khá tốt.

Ngược lại là mang theo mấy tiểu tỳ nữ từ Vân huyện tới đây, ở Vân huyện gần như bốn mùa đều như mùa xuân, ở Kim Đô này bốn mùa phân biệt rõ ràng, còn cần phải chậm rãi thích ứng.

“ Vào đông dễ dàng nhiễm phong hàn, ngươi đi phòng bếp phân phó, mỗi ngày đều nấu chút canh nóng cho mọi người cùng dùng ”

Minh Nguyệt “ài” một tiếng, đang muốn nói chút chuyện khác, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm Phồn Tinh cực kì hưng phấn.

“ Nương tử, tiền viện có người đến thông báo nói là đại nương tử đến rồi! ”

Bỗng nhiên không đầu không đuôi, đến cùng là đại nương tử nào cũng không nói rõ ràng, có thể thấy đủ qua loa.

Ông Cảnh Vũ cùng Minh Nguyệt nhìn nhau một chút, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên ý thức được gì đó, vội vàng để sách xuống bàn, vịn eo chống đỡ bàn đứng lên.

Nàng không quá chắc chắn, nhưng lại mang theo chờ mong hướng phía ngoài cửa thử dò xét: “ Là a nương tới? ”

Ngoài phòng Phồn Tinh cười: “ Là đại nương tử của chúng ta, cũng chính là mẫu thân của nương tử từ Vân huyện đến rồi! ”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương