Sau khi rời khỏi khu phố sầm uất, ánh trăng thanh lãnh vẩy vào trên gạch đá xanh, mượn ánh sáng phản chiếu vẫn có thể nhìn rõ được đường.


Phía sau phố xá sầm uất, xe ba gác bảy lần ngoặt tám lần rẽ, đi qua cầu vòm lại dọc theo bờ sông mà đi.


Lạc Quân bám đuôi ở khoảng cách xa, nhưng lại không đến mức mất dấu.


Hắn vào quân doanh gần hai năm, bởi vì biết ăn nói lại thích qua lại với người khác, cũng chưa từng để người dưới đưa đồ ăn tới, cho nên các lão binh trong quân dạy cho hắn một chút bản lĩnh.


Mặc kệ là kỹ năng cầm cung hay là bám đuôi, Lạc Quân ít nhiều đều học được chút.


Nếu không học được, hắn thật đúng là không dám tùy tiện theo đuôi.


Xe vào một đầu hẻm nhỏ, hắn trước sau cũng không quên quan sát cảnh vật chung quanh.


Đang muốn đi ngang qua, lại dựa vào ánh trăng lờ mờ phản chiếu bên bờ sông cùng đèn lồng bên bờ hồ, lơ mơ nhìn thấy một bóng người trên thuyền.


Người ở trên thuyền không hề có gì lạ, nhưng ở nơi này thì chủ nhân trên thuyền cũng quá mức trùng hợp rồi.


Lạc Quân cẩn thận, không tiếp tục tùy tiện bám theo nữa, mà lui lại nhanh chóng quay đầu, bước nhanh trở về con đường cũ, trở lại ngõ nhỏ, sau đó xuyên thẳng qua, sau đó lại từ nơi khác đuổi theo.


Có lẽ ngõ nhỏ cũng có người theo dõi, cho nên Lạc Quân thong dong đi qua con hẻm, cũng không hề dừng lại, chỉ là ánh mắt vẫn liếc nhìn một chút, nhưng không nhìn thấy xe ngựa ba gác đâu, đi về phía trước cũng không có thấy bóng người.


Có thể chắc chắn rằng xe đã đi vào một ngôi nhà nào đó trong con hẻm này.


Lạc Quân không tiếp tục nhìn nữa, mà đi đường vòng quay trở về cây cầu vòm, vừa lúc gặp được thuộc hạ của quận vương phủ chạy tới.


Hai người nhìn thấy tiểu quận vương bình an vô sự, đều âm thầm thở phào một hơi.


Mấy người đến chỗ ẩn nấp để nói chuyện.


Lạc Quân nhìn đao bên hông thị vệ rồi bảo hắn lấy ra, sau đó cầm trong tay cẩn thận ước lượng, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “ Trọng lượng vải vóc kia cùng thanh đao này không khác nhau mấy, lại nặng hơn đao này một chút, nhìn ra có khoảng hai mươi thước vải, đoán chừng cũng không chỉ chở một xe, nhưng cũng sẽ không có quá nhiều xe vận chuyển, như thế ngược lại sẽ để cho người ta sinh nghi ”


Nói đến đây, nhíu mày trầm tư: “ Là người nào, dự tính muốn làm gì? ”


Sau khi suy tư, đưa đao cho thị vệ rồi phân phó: “ Đi qua cầu vòm, ở ngõ nhỏ thứ tư phía tây, xe ba gác đi vào trong đó, nhưng bởi vì có người theo dõi, cho nên không biết cụ thể là tòa nhà nào. Bọn hắn tính cảnh giác rất cao, các ngươi tìm chỗ xa một chút rồi để ý thật kỹ con hẻm này, tạm thời không nên tùy tiện thăm dò, tránh đánh rắn động cỏ ”


Dứt lời liền vội vàng chạy về quận vương phủ, nói rõ việc này với phụ thân hắn.


Lão quận vương nghe được nhi tử mạo hiểm bám đuôi theo dõi kẻ khả nghi, lo lắng cả nửa đêm, vốn dĩ tính chờ nhi tử trở về sẽ trách mắng hắn hồ đồ, nhưng nhi tử vừa về liền mở miệng nói với ông chuyện này, cũng làm ông ý thức được tính nghiêm trọng bên trong.


Biết phụ thân muốn dạy dỗ mình, tiểu quận vương sau khi nói xong, lại giải thích thêm: “ Con cũng không phải ngây ngốc ở trong quân hai năm, con cũng học được chút bản lĩnh, theo dõi một người không thành vấn đề. Với lại con biết rõ tên kia khả nghi, có thể là mật thám nơi nào đó phái tới, vốn có thể ngăn cản âm mưu này, mà con lại giả bộ làm như không thấy, tạo thành kết quả thương vong không cách nào cứu vãn được, phụ thân sẽ cảm thấy như nào? ”


Lão quận vương nhíu mày nói: “ Cũng không phải không cho ngươi đi, ngươi dẫn người hầu đi cùng không được sao? ”


Lạc Quân lại nói: “ Được rồi, con mang người trong phủ đi thì có khác nào đánh rắn động cỏ? ”


“ Phụ thân, quận vương phủ chúng ta được bách tính cung phụng, lại dựa vào triều đình trải qua vinh hoa phú quý, làm thần lại ích kỷ tư lợi, mà vẫn được hưởng thụ lợi lộc như cũ, cuộc sống hàng ngày có khả năng yên ổn sao? Vinh quang của quận vương phủ có thể lâu dài được sao? ”


Lão quận vương bị nhi tử nói đến không mở miệng được, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì nhi tử đã trưởng thành, vỗ vai cảm thán: “ Vi phụ ném ngươi vào Kiêu Kỵ binh để học hỏi chút bản lĩnh của Tạ Quyết, xem ra là đưa đúng nơi rồi ”


Dứt lời, lão quận vương cũng trầm mặt: “ Ngươi tạm chờ, sáng mai ta sẽ tiến cung, đem việc này thông báo với thánh thượng, còn lại thì để thánh nhân xử lý ”


*


Vĩnh Ninh hầu phủ.


Từ khi Tạ Quyết gửi thư về, Ông Cảnh Vũ lại trải qua mấy ngày sóng êm gió lặng.


Nhưng Ông Cảnh Vũ hiểu rõ, càng sóng êm gió lặng thì càng không thể phớt lờ.


Minh Nguyệt từ ngoài viện tiến vào, thấy sổ sách đặt trước mặt chủ tử, tay cầm bút nhưng không hề có mực.


“ Nương tử? ”. Nàng ất gọi một tiếng.


Ông Cảnh Vũ hoàn hồn nhìn lại: “ Sao vậ? ”


Minh Nguyệt lắc đầu: “ Không có gì, chỉ là nô tỳ thấy mấy ngày nay nương tử hơi mất tập trung, cho nên có chút lo lắng ”


Mắt Ông Cảnh Vũ nhìn vài trang sổ sách mới lật qua, lại nhìn bút không có nước mực.


Bất đắc dĩ đóng lại sổ con, rồi đặt bút xuống.


Minh Nguyệt nói: “ Hiện tại hầu phủ đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, chỉ cần nương tử không ra ngoài phủ, tên tặc nhân kia sẽ không thể ra tay ”


Nhưng lập tức lại nhíu mày thở dài: “ Nhưng bây giờ hầu gia đánh thắng trận, những quyền quý đều nhao nhao đưa thiệp mời cho nương tử, có thể từ chối được tạm thời nhưng cũng không thể từ chối mãi ”


Ông Cảnh Vũ trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “ Nhi mẫu Anh Nương thế nào rồi? ”


Minh Nguyệt trả lời: “ Mỗi ngày quản sự đều phái người đưa thịt cùng đồ ăn tới, nàng ta vẫn không ra khỏi cửa như cũ, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe thấy tiểu lang quân ầm ĩ đòi ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy hắn đi ra ”


Ông Cảnh Vũ nâng mi, kinh ngạc nói: “ Hắn mở miệng nói chuyện rồi? ”


Minh Nguyệt gật đầu: “ Nói rồi, hẳn là khẩu âm Ung Châu, nô tỳ miễn cưỡng nghe hiểu một chút ”


Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, nói: “ Đứa bé kia bản tính cũng không xấu, lớn lên ở ổ trộm cướp nhưng không ích kỷ tàn bạo như bọn chúng, xem ra phụ thân hắn dayh dỗ hắn rất tốt ”


Minh Nguyệt cũng gật đầu đồng ý nói: “ Dù sao vị kia cũng là trung thần nghĩa sĩ, dạy dỗ nhi tử chắc chắn sẽ không kém, cũng may đứa nhỏ không giống mẫu thân hắn ”


Hôm đó Anh Nương bị đánh, Minh Nguyệt cũng lờ mờ nghe được lời nàng ta nói, nói trượng phu nàng ta là trung thần nghĩa sĩ, còn có mấy cái khác.


Dựa vào những tin tức này, Minh Nguyệt cũng đoán được thân phận trượng phu Anh Nương.


“ Đúng rồi nương tử, vậy bọn hắn lúc nào sẽ rời khỏi hầu phủ? ”


Ông Cảnh Vũ trầm ngâm một chút, thoáng chút đăm chiêu nói: “ Cũng nhanh thôi ”


Lúc đang nói chuyện thì có tỳ nữ đưa tới thiệp mời của Mục vương phủ.


Là Tào Tố Cầm mời nàng qua phủ thưởng trà phẩm cua.


Giữa tháng chín đến giữa tháng mười một chính là mùa thịt cua béo tốt.


Minh Nguyệt u sầu nói: “ Làm sao bây giờ, thiệp mời nói đến là đến, nương tử hay là vẫn cứ từ chối? ”


Ông Cảnh Vũ đóng lại thiệp mời, sau khi suy nghĩ một chút, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Đi phòng bếp làm chút bánh ngọt của Man Châu, lúc đi Mục vương phủ thì mang theo ”


Bình thường qua lại mà chuẩn bị lễ quá nặng, ngược lại sẽ lộ ra vẻ lạnh nhạt.


Minh Nguyệt cả kinh: “ Nương tử thật sự muốn đi sao? ”


Ông Cảnh Vũ cười cười, không nói gì.


Khoảng một canh giờ sau, xa phu đứng ở bên ngoài hầu phủ, chỉ chốc lát chủ mẫu liền từ trong phủ đi ra, nhấc váy bước vào trong xe ngựa.


Bình thường lúc xuất phủ, hộ vệ sẽ có tám người, nhưng bởi vì chuyện của tặc nhân, lần này xuất phủ, hộ vệ nhiều hơn tám người.


Vĩnh Ninh hầu phủ cách Mục vương phủ có chút xa, xe ngựa ở hoàng thành vốn phải đi từ từ, mà đi đường tắt thì phải qua phố xá phồn hoa, cho nên đi càng thêm chậm, cả đoạn đường mất khoảng nửa canh giờ.


Xe ngựa đi phố xá sầm uất, bởi vì phía trước có đoàn nhào lộn, có lẽ là do nam tuấn nữ mỹ, bất kể là nam hay nữ đều tò mò dừng lại, cho nên đường đi gần như bị bách tính chặn lại.


Có thị vệ tiến đến kêu dừng, thuận đường sơ tán người đi.


Nhưng mà thị vệ mới đi không lâu, trong đám người bỗng nhiên hô to một tiếng: “ Giết người! Giết người! ”


Trong đám người có một nam tử bỗng nhiên rút dao phay giấu ở quần áo ra, vung dao chém tới, tiếng thét vang lên, máu tươi phun ra ngoài, người vây xem lập tức bị dọa đến sợ hãi, chạy trốn tán loạn, cục diện cực kỳ hỗn loạn.


Thị vệ phía sau xe ngựa cũng bị đám đông lao tới đẩy lùi ra xa.


Lúc này, vốn dĩ tên tạp kỹ đang chém đao loạn xạ lại thừa dịp lao tới xe ngựa, nhắm vào xa phu mà chém tới, sau đó lập tức cầm lấy dây cương, huy động roi, không thèm để ý tính mạng bách tính, chỉ ruổi ngựa lao vụt trên đường.


Thị vệ Vĩnh Ninh hầu phủ trông thấy, muốn đuổi theo nhưng lại có quá nhiều người khả nghi cản đường, không cho bọn hắn cơ hội đuổi theo.


Đám người tạp kỹ cũng dần chạy theo xe ngựa.


Đám người chạy tán loạn rất nhanh liền tản ra, chờ lúc xe ngựa lao vụt đến đầu đường, đằng trước chợt có một đám người thân mặc kình y màu đen, trên người mặc giáp không có tay, đầu đội mũ sa đen nhánh, tay cầm đao ngăn ở phía trước.


Có mấy người lao vụt lên nóc nhà, kéo cung nhắm vào đám người kia.


Trong đám tạp kỹ cũng có bách tính, trong đó có hai mươi người kinh hô: “ Là người của Võ Đức Tư, bọn hắn sao lại tới đây? ”


Nghe được là người của Võ Đức Tư, bọn chúng chớp mắt đề đao cảnh giác.


Đúng lúc này, phía sau cũng có người của Vĩnh Ninh hầu phủ.


Hai đội ngũ, đem tặc nhân vây chặt như nêm cối.


Tặc nhân tính muốn đem Vĩnh Ninh hầu phu nhân ra làm con tin, nhưng lúc xốc rèm xe ngựa lên, người bên trong đang ngồi là giả.


Trúng kế!


*


Trong phủ, Ông Cảnh Vũ mơn trớn thiệp mời trong tay, đầu ngón tay cầm lấy vị trí lá vàng hơi dừng lại.


Nàng đã từng nhận qua thiệp mời của Mục vương phủ.


Mục vương không tính là người xa hoa lãng phí, mà Tào Tố Cầm càng là người cần kiệm, cho nên chữ trong thiệp mời của bọn họ được trộn lẫn vàng giả chứ không phải vàng thật.


Nhưng thiệp này là lá vàng thật.


Còn nữa, nếu nàng nhớ không lầm, đời trước Tào Tố Cầm lúc này vừa vặn có thai, còn chưa tới hai tháng, cho nên không hề có người nào biết nàng ta mang thai.


Thịt cua có tính hàn, là thứ tối kỵ trong thời gian mang thai, sao nàng ta có thể mời nàng đi ăn cua?


Nàng thầm nghĩ: Tên tặc nhân kia rốt cục cũng động thủ rồi.


Nàng quả thực có đi lên xe ngựa, chỉ là người mặc áo ngoài lộng lẫy với đeo  trang sức lại là người giả.


Mà áo ngoài của nàng, bình thường đều là đồ đám phụ nhân hay mặc, lúc xuất phủ không được bao lâu thì được thị vệ che chắn, Ông Cảnh Vũ xuống xe từ cửa sau, cũng trở về từ cửa sau hầu phủ.


Ông Cảnh Vũ đã tính toán khoảng một canh giờ, những tên tặc nhân kia sẽ ra tay.


Chỉ mong có thể bắt được Thiệu Kình, như thế mới có thể sống yên ổn được.


Tự biết tặc nhân có khả năng ở Kim Đô, cũng sẽ để mắt tới mình, Ông Cảnh Vũ liền để Tạ Quyết phái hơn trăm người về bảo vệ nàng từ bên ngoài phủ, tùy thời chờ đợi phân phó.


Mà tại lúc nhận được thiệp mời, phát hiện ra sơ hở, nàng liền để cho người đi thông báo với tướng sĩ, để bọn hắn chờ sẵn ở đoạn đường tới Mục vương phủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương