91.
Cuối tháng năm, Tạ Quyết thăng chức cho Võ Tích thành phó tướng, Ông Minh Tuyển thăng làm bách phu trưởng.
Thạch Lang không phục tìm đến chủ trướng, cũng không lo có tiểu binh đang thu dọn, hắn bất mãn nói: “ Bàn về thời gian, thuộc hạ năm mười bốn tuổi đã theo hầu gia vào quân doanh, nay đã hơn mười năm, hầu gia sao lại thăng chức cho hắn? ”
Tiểu binh đang quét dọn nghe thấy thế, ánh mắt hơi đổi, theo đó cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, cầu mong giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Ánh mắt Tạ Quyết từ sổ con nâng lên, không mặn không nhạt nhìn hắn một cái: “ Nếu bàn về thời gian, vậy đầu bếp trong nhà bếp cũng được thăng làm phó tướng phải không? ”
Thạch Lang sắc mặt biến đổi: “ Đó căn bản không phải cùng một chuyện, thuộc hạ có chỗ nào kém hơn với Võ giáo úy? ”
Tạ Quyết liếc nhìn tiểu binh quét dọn, thu ánh mắt lại, tiếp tục lãnh đạm nói: “ Võ giáo úy thân thủ tốt hơn ngươi, tâm tư cũng kín đáo hơn ngươi, ngươi quả thực kém hắn ”
Lời này không có một chút lưu tình nào.
Hai mắt Thạch Lang trợn lên không thể tin được, hắn từ nhỏ đi theo hầu gia vậy mà hầu gia có thể nói ra loại lời này.
Hắn hình như tức giận đến đỏ mặt, nhẫn nhịn nửa ngày nói một câu: “ Dù sao thì thuộc hạ cũng không phục! ”
Tạ Quyết trầm mặc, thanh âm lạnh lùng: “ Quân lệnh như núi, ngươi không phục cũng nhịn cho ta! “
Dứt lời, hạ lệnh đuổi người: “ Ra ngoài ”
“ Hầu gia! ”
Sắc mặt Tạ Quyết lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, Thạch Lang cắn răng, kìm nén đầy bụng tức giận quay người rời đi, dùng sức xốc màn chủ trướng, nổi giận đùng đùng rời khỏi chủ trướng.
Động tác của hắn dẫn tới không ít tướng sĩ ngoài trướng liếc nhìn.
Tạ Quyết mắt nhìn mành lều rơi xuống, tiếp tục cúi đầu dăn tiểu binh quét dọn: “ Không cần dọn nữa, ra ngoài đi ”
Tiểu binh cầm khăn trong tay khăn bỏ vào trong chậu, sau đó bưng chậu nước lên khẽ kho người rồi xoay người ra khỏi chủ trướng.
Tạ Quyết lập tức điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục xem sổ sách.
Ngoài trướng, tiểu binh đổ nước bẩn mắt nhìn bốn phía, thấy được Võ Tích mới được thăng làm phó tướng, liền đi qua đè thấp giọng nói: “ Thạch giáo úy vì chuyện của phó tướng, cùng tướng quân ầm ĩ một trận ”
Dứt lời liền nhanh chóng rời đi.
Võ Tích mới nhìn thấy Thạch Lang nổi giận từ chủ trướng đi ra, hiện tại lại nghe lời thấy lời này, khóe miệng nhếch lên, hướng chủ trướng nhìn thoáng qua, giống như đối với chuyện lúc nãy cực thích thú.
Thạch Lang là tướng tài đắc lực cũng là tâm phúc dưới tay Tạ Quyết, hai người bọn họ xích mích, vậy cũng không thể nào tốt hơn.
Buổi chiều dần ngả về tây, Tạ Quyết hỏi người trông coi ngoài trướng: “ Giờ gì rồi? ”
Tướng sĩ trông coi trả lời: “ Chưa qua giờ thân ”
Tạ Quyết đóng lại sổ sách sau đó đứng lên, cầm lấy roi ngựa trên bàn ra khỏi lều vải.
Đi đến chuồng ngựa, tiểu binh đem ngựa kéo ra ngoài, Tạ Quyết quay đầu nhìn sắc trời, nhớ tới ngày này ở đời trước.
“ Hầu gia, cần phải trở về? ”
Tùy tùng dắt ngựa tới, thấy hầu gia rơi vào trầm tư, cũng không quấy rầy, lúc lâu sau mới dò hỏi.
Tạ Quyết hoàn hồn, liền xoay mình leo lên ngựa, hờ hững nói: “ Trở về đi ”
Ngày hè, cửa thành đóng muộn hơn so với mùa xuân cùng mùa đông.
Nhưng lúc Tạ Quyết trở về thành, sắc trời cũng đã tối xuống.
Sắc trời u ám, đèn hoa mới thắp, trên đường trở về hầu phủ, chợt có một phụ nhân ôm hài tử chạy ra giữa đường, chặn mấy người Tạ Quyết.
.........
(Còn tiếp)
Link đọc dán ở đầu tường nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook