13.
Giằng co một lúc, Thôi Văn Cẩm đành phải nén giận đem khó chịu nuốt vào bụng, để nữ nhi bồi tội Ông thị.

Không nói đến mới vừa rồi Tạ Quyết nói có bao nhiêu nghiêm trọng, lại còn gây sự ở sân lão thái thái, tuyệt đối sẽ là người Nhị phòng chịu phạt.

Từ khi đại bá đại tẩu không còn, đại tôn nhi được lão thái thái sủng ái có thừa.

Tạ Uyển Hân ủy khuất đem nước mắt rơi xuống, tâm không cam lòng không nguyện trốn sau lưng mẫu thân, cúi đầu nói: “ Thực xin lỗi! ”

Thanh âm cứng ngắc, vô cùng không cam tâm tình nguyện.

Tạ Quyết mắt sắc trầm xuống, lạnh lùng nói: “ Ngươi đây là muốn thỉnh tội ai? Lặp lại lần nữa ”

Nghiễm nhiên, Tạ Quyết đã đem đường muội trở thành quân binh, hà khắc vô tình có thừa.

Tạ Uyển Hân chẳng qua chỉ là tiểu cô nương tám tuổi, ngày thường vốn không thân cận với đại đường ca, bỗng bị lớn tiếng giáo huấn, sợ tới mức nàng ta lui về sau hai bước.

Đỏ mắt cầu mẫu thân giúp đỡ, mẫu thân lại không có nhìn mình.

Không chỗ dựa, Tạ Uyển Hân khóc thút tha thút thít áy náy nói: “ Tẩu tẩu, là Uyển Hân lỗ mãng, mở miệng nói sai, xin tẩu tẩu tha thứ ”

Còn không chờ Ông Cảnh Vũ nói chuyện, Tạ Quyết thần sắc lạnh lùng đã mở miệng: “ Lần sau tái phạm, tuyệt không tha ”

Sẽ không chỉ dễ dãi bằng bốn chữ như này, từ trong miệng hắn nói ra, người bên cạnh nghe đến lại muốn xài việc nhà như quân pháp.

Dứt lời, Tạ Quyết gật đầu với Thôi Văn Cẩm, xoay người liền rời đi.

Ông Cảnh Vũ liếc nhìn mẫu nữ hai người, trong lòng tuy vui sướng nhưng nhiều hơn là tâm tình.

Ông Cảnh Vũ sắc mặt lạnh nhạt gật đầu với Thôi Văn Cẩm, liền xoay người rời đi theo phu quân, hai chữ tha thứ cũng chưa từng nói ra khỏi miệng.


Chẳng qua là bị buộc bồi tội, lại nói gì đến tha thứ?

Thôi Văn Cẩm nhìn phu thê Tạ Quyết rời đi.

Hơi nheo mắt, lãnh ý từ trong mắt chợt lóe lên, ôm nữ nhi an ủi.

Âm thầm tạo áp lực cho Ông thị, khiến nàng sinh ra cảm giác bản thân ti tiện, hoặc là khiến nàng ầm ĩ ra chuyện cười, để lão thái thái triệt để thất vọng với tôn tức này, do đó việc trưởng quản từ đầu đến cuối đều nằm trong tay nàng ta.

Chờ lão thái thái ra đi, nàng ta liền đem việc trưởng quản giao phó cho Ông thị. Trên đầu không có lão thái thái đè nặng, nàng ta giao phó cái xác không, Ông thị cũng không thể nói gì.

Nhưng kế sách này xem ra là không thể thực hiện được.

Nàng ta thật không thể tưởng được Ông thị có thai nhanh như vậy, cũng thật không thể tưởng được Ông thị lúc trước chú ý cẩn thận, tính tình mềm yếu đều là giả.

Ông thị này cũng thật biết giả heo ăn thịt hổ.

Nàng nghĩ mẫu bằng tử quý, để rồi xem nàng có thể đem hài tử này sinh ra được không.

*

Phu thê hai người lần lượt không nói lời nào trở về Trử Ngọc Uyển.

Trở về trong phòng, Tạ Quyết ngồi xuống giường, Ông Cảnh Vũ lại đứng.

Tạ Quyết ngước mắt nhìn thê tử một cái: “ Vì sao không ngồi? ”

Ông Cảnh Vũ dịu dàng đứng im, suy nghĩ mấy phút, mở miệng hỏi: “ Phu quân không hỏi thiếp vì sao lại nói dối trước mặt tổ mẫu? ”

Tạ Quyết sắc mặt không thay đổi, tiếng nói thanh lãnh: “ Không hỏi ”


Nghe Tạ Quyết nói không hỏi, Ông Cảnh Vũ thoáng kinh ngạc.

Tuy rằng không hiểu hắn vì sao bỏ qua việc này, nhưng mừng rỡ tìm được cớ để ứng phó hắn, cũng ngồi xuống một bên.

Hạ nhân mang hai tách trà vào.

Một tách là trà ấm, một tách là trà lạnh.

Tạ Quyết sắc mặt lãnh đạm uống tách trà lạnh, buông ly xuống, nhìn về phía thê tử đang uống trà ấm, lại nói.

“ Ta phát hiện, hình như ta không hiểu nàng ”

Bất kể ra sao, vẫn là cách nói chuyện hôm nay khiến Tạ Quyết nhận ra khác lạ.

Lại uống một ngụm trà, miệng chén cách môi, ung dung đặt ly lên bàn trà.

Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn về phía Tạ Quyết, vẫn tránh né ánh mắt của hắn, uyển chuyển mà cười: “ Thiếp cùng phu quân thành thân cũng không đến nửa năm, thời gian chung đụng ít lại càng ít, thiếp không hiểu phu quân, phu quân sao có thể hiểu thiếp? ”

Con ngươi đen láy của Tạ Quyết nhìn nàng.

Cặp mắt kia giống như có thể xuyên thấu lòng người.

Nếu không phải đã làm phu thê ba năm, lại làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, nàng thật sự sẽ lộ ra sợ hãi dưới ánh mắt này.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Tạ Quyết mở miệng: “ Đúng thật là ta không đủ hiểu nàng ”

Ông Cảnh Vũ không biết hắn nói lời này, đáy lòng đến tột cùng còn hoài nghi gì không.


Sau một lúc lâu không nói chuyện, ánh mắt Tạ Quyết rơi vào búi tóc nàng.

“ Kim Đô thành tiêu dùng nhiều, không đủ bạc xài thì hỏi ta ”. Dừng một lát, lại nói: “ Nàng vẫn là nên mua thêm chút quần áo cùng trang sức ”

Hôm nay, Ông Cảnh Vũ mặc bộ đồ này ngoại trừ để mình cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mục đích khác chính là để ý tráp tiền của hắn.

Ở chỗ lão thái thái nói những lời đó, là nói cho hắn nghe.

Nhưng hắn không hiểu, nàng vì sao không hỏi thẳng hắn.

Ông Cảnh Vũ quay đầu lại, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “ Trong phủ chỗ cần chuẩn bị tuy nhiều, thiếp mang theo của hồi môn vẫn còn đủ. Chỉ là sau này nếu muốn đi ra ngoài, quả thật không đủ ”

Nhắc tới đồ cưới, Tạ Quyết liền quên mất bản thân chưa đưa đồ cưới cho nàng quản.

Đến cùng là lần đầu thành thân, bên người không có trưởng bối căn dặn, Tạ Quyết lại quên đưa cho nàng.

Trầm ngâm một lát, liền đứng lên nói một tiếng “chờ” sau liền rời đi.

Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu nhón chân đi vào trong nhìn, trông thấy Tạ Quyết đem ngăn tủ mở ra, từ giữa lấy ra tráp tiền....

Đời trước hắn đưa nàng tráp, tráp sớm đã bày ở trên mặt bàn, nàng hoàn toàn không biết hắn lấy từ đâu ra.

Mà bọn họ tuy dùng chung một tủ, nhưng quần áo của nàng chỉ vẻn vẹn xài có hai cái ô vuông, nơi nào đi lật xem chỗ khác.

Còn nữa, đồ của hắn bất kể là đời trước hay là đời này, nàng đều sẽ không chạm loạn.

Tạ Quyết mang tráp mang ra, mở ra đặt ở trên giường.

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn tráp tiền, là tráp tiền đời trước.

Bên trên để ngân phiếu, bên dưới có khế ước của ba gian cửa hàng cùng khế đất thôn trang.

Nàng từ trong tráp ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi một câu hỏi sớm đã biết đáp án: “ Toàn bộ đều đưa cho thiếp? ”

Tạ Quyết hơi gật đầu: “ Chỉ có thể tạm thời đưa cho nàng chút bạc này ”


Hầu phủ phong quang như này, nhưng tận đến lúc nàng tiếp quản hầu phủ mới biết được hàng năm Tạ gia đều sẽ cầm ra một số bạc lớn đi tiếp tế.

Ba đời Tạ gia cho đến Tạ Quyết, đều đi tòng quân.

Nhìn bên ngoài tuy thái bình, nhưng các nơi như cũ vẫn còn rối loạn.

Hoặc là đạo tặc ngang ngược, hoặc là biên cương náo động, Tạ gia tuy không hề trấn thủ biên quan, nhưng nếu có tình hình chiến tuyến, cũng như cũ đều tòng quân đánh giặc.

Cho nên có không ít người không về được, để lại một đám cô nhi quả phụ. Hay là thiếu tay gãy chân, không thể mưu sinh, hầu phủ đều sẽ tiếp tế.

Vẫn là câu nói kia, Tạ Quyết không phải trượng phu tốt, nhưng lại là một trang hảo hán.

Điểm này nàng chưa bao giờ phủ nhận.

Từ khi lão hầu gia qua đời, hầu gia gần như đều do Tạ Quyết chống đỡ.

Đời trước Tạ Quyết chết trận, thái hậu vẫn chưa từng nhường tước vị cho nhị thúc hoặc là nhi tử nhị thúc, là biết bọn họ chống không nổi hầu phủ.

Cho nên mới để lại tước vị, chờ đích tử Nhị phòng thành hôn, qua đó sinh nhi tử lại lần nữa bồi dưỡng.

Hồi phục tinh thần, Ông Cảnh Vũ làm bộ làm tịch nói: “ Chàng thật sự đưa thiếp nhiều bạc như vậy? ”

Tạ Quyết đóng lại nắp tráp, nói : “ Không nhiều ”

Quả thật không nhiều, trong đó không đến một ngàn lượng, phụ nhân danh môn vọng tộc một bộ đồ trang sức bình thường đều là trăm lượng trở lên.

Ông Cảnh Vũ nói: “ Vậy thiếp nhận trước, nếu phu quân cần đến có thể tới đây lấy ”

Tạ Quyết gật đầu, nhưng chỗ hắn dùng qua bạc rất ít, cũng không quá để ý.

Đến giờ ăn trưa, Ông Cảnh Vũ thuận đường nhắc đến Trử Ngọc Uyển cần dùng người.

“ Đầu bếp nữ tham không ít bạc, thiếp cho nàng ta chút bạc, để nàng ta tự xin rời đi ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương