Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi
Chương 6: Tần Việt Bị Thương



Ngày hôm sau, Tiền Thiên Thiên trên đường đến trường, mua đồ ăn chia cho mỗi bạn một phần, sau đó cất bữa sáng đã chuẩn bị cho Tần Việt vào ngăn kéo của anh.

Dựa theo khẩu vị của anh ấy, anh ấy hẳn sẽ thích đồ mà cô mua.

“Bạn cùng bàn, của cậu.” Tiền Thiên Thiên đưa cho Lâm Hi Lang một chiếc bánh nhỏ, cậu ấy liền nhận lấy nó, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Ngồi vào vị trí, Tiền Thiên Thiên vừa nhâm nhi bánh kem vừa lật sách văn học, yên lặng đếm thời gian, chờ Tần Việt đến.

Buổi tự học buổi sáng ở Tam Trung bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút, bây giờ là 7 giờ 20 phút. Tần Việt còn chưa đến, Khúc Thiên Nguyên cũng không đến.

Nghĩ nghĩ, Tiền Thiên Thiên nói chuyện với Lâm Hi Lang: “Cách phát âm của từ “congratulate “của cậu có chút sai, phải là…”

Cô đọc lại một lần, Lâm Hi Lang ngừng nói, Tiền Thiên Thiên cũng là một sinh viên đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng của nước ngoài, tiếng Anh cấp ba đối với cô là quá đơn giản.

Cô giả vờ thản nhiên hỏi: “Sao 2 người phía sau này vẫn chưa tới đây.”

Lâm Hi Lang Liệt mất một lúc mới ngạc nhiên nói: “Phát âm của cậu tốt quá, cậu đã học chuyên chưa? Còn tốt hơn cả giáo viên dạy tiếng Anh nữa.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Anh bạn, cung phản xạ của cậuthực sự rất ngắn.

“Chuyện bình thường.” Lâm Thiển lại nói, “Nếu không đến muộn, ngược lại sẽ không bình thường.”

Tiền Thiên Thiên không nói nên lời.

Chờ đến nửa tiết học đầu tiên, Khúc Thiên Nguyên đột nhiên xông vào, giáo viên không khỏi kinh ngạc, sau vài câu nói, Khúc Thiên Nguyên cũng không quan tâm, mỉm cười ngồi trở lại chỗ của mình.

Tiền Thiên Thiên chịu đựng lại chịu đựng, cuối cùng không thể kìm lòng được, tranh thủ lúc giáo viên đang viết bài lên bảng, quay đầu lại hỏi Khúc Thiên Nguyên: “Tần Việt đâu rồi?”

Khúc Thiên Nguyên lộ ra vẻ mặt của gián điệp, trầm giọng nói: “Anh ấy bị thương một chút, hôm nay không thể đến được.”

“Cái gì?!” Tiền Thiên Thiên đứng lên một lúc, tất cả mọi người đều quay về phía cô, bao gồm cả cô giáo đang viết, sắc mặt không tốt chút nào, tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Trong vòng 0,5 giây, vẻ mặt của Tiền Thiên Thiên trở nên cực kỳ đau đớn, cô ôm bụng nói yếu ớt: “Thưa cô, bụng em đau quá, em muốn đi vệ sinh.”

Thấy cô không có vẻ gì là gian dối, cô giáo tỉnh bơ vẫy tay: “Đi đi.”

Sau khi rời khỏi lớp học, Tiền Thiên Thiên trở nên bình thường, may mắn thay, số điện thoại di động của Khúc Thiên Nguyên đã được lưu vào ngày hôm qua, chính là Khúc Thiên Nguyên đã tự mình đưa cho cô.

Cô ngồi xổm ở trên cầu thang, suy nghĩ mấy câu, liền gửi tin nhắn cho Khúc Thiên Nguyên: “Tần Việt không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại bị thương?”

Tin nhắn của Khúc Thiên Nguyên nhanh chóng gửi lại: “Ai bắt cậu ta nhìn mỹ nữ đến thất thần, nhưng mà không sao.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô nhìn chằm chằm vào chữ “mỹ nữ”, nghiến răng nghiến lợi, chọc vào bàn phím: “Vậy anh ấy đang ở trong bệnh viện à?”

Khúc Thiên Nguyên: “Không, bị thương một chút thôi, đang nằm ở nhà.”

Khúc Thiên Nguyên: “Bạn học Tiền Đa Đa, tớ biết cậu rất quan tâm đến anh ấy vì tớ và Việt Ca là anh em tốt của nhau. Cậu như vậy khiến tớ rất cảm động, như vậy đi, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé?”

Lúc này trên phần mềm của điện thoại di động chưa có xuất hiện icon “Mỉm cười”, Tiền Thiên Thiên phải tự 2 gõ chữ “mỉm cười”.

Khi Khúc Thiên Nguyên nhìn thấy nó, cậu ấy nghĩ rằng Tiền Thiên Thiên đã đồng ý, sau đó cậu thầm nói: Tiền Đa Đa thực sự đã phải lòng tôi từ lâu rồi.

Tiền Thiên Thiên chịu đựng cơn đau ở chân, chạy ra khỏi trường nhưng bị bảo vệ chặn lại, cô bịa ra lý do và được cho đi, sau đó dừng một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà của Tần Việt.

Khi đến nơi, Tiền Thiên Thiên nhận ra rằng mình trốn học, vội vàng chạy đi, ví của cô để trong cặp sách, hiện tại cô không thể thanh toán bằng điện thoại di động như mười năm sau được.

Bác tài xế nhìn cô gái nhỏ trước mặt sờ sờ cả bốn túi áo rồi cùng 2 tay trống trơn nhìn ông cười, bác tài cười hiền từ: “Cô bé, dù có giống thần tiên, tôi cũng không thể miễn tiền xe cho cháu. ”

Tiền Thiên Thiên: “…” Mỹ nhân kế thất bại.

Khóe mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc, Tiền Thiên Thiên chạy theo, tài xế tưởng cô muốn quỵt tiền xe nên bắt đầu nhanh chóng đuổi theo.

“Tần Việt!!!”

Tần Việt quay đầu lại, liền nhìn thấy một người và một chiếc xe chạy về phía mình giống như có ma đuổi theo phía sau, khóe miệng co giật không ngừng.

~ ~ ~ ~

Tác giả có chuyện muốn nói: Tần Việt: Không biết kẻ ngốc này từ đâu ra???

Tác giả: Hừ, đó là vợ của cậu đó.

Tần Việt:…

Tôi vẫn thích tên gốc của cuốn sách, nhưng hai bên đã đổi lại. Từ giáo bá không thể dùng được nên phỉa dùng giáo thảo thay thế (tác giả hèn mon QAQ)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương