Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
-
C165: Số mệnh an bài
Hiện tại quả thật Phó Diễm cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt cùng với Bạch Mặc Thần, cho nên nàng quyết định có lẽ tạm thời mình cần phải trốn tránh hắn một đoạn thời gian, chờ khi nào mình cảm thấy ổn hơn thì lại nói sau. Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Vì vậy, khi chuông báo hết giờ vừa vang lên, giáo sư là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, người rời đi thứ hai chính là Phó Diễm. Nàng chạy thẳng một mạch xuống dưới, sau đó nhanh chóng lấy xe đạp rồi cưỡi lên. Lúc Phó Diễm chuẩn bị dùng sức đạp xe thì nàng đột nhiên phát hiện, trên bầu trời, mưa đã tạnh cũng là lúc mặt trời vừa mới hé ra những tia nắng cuối ngày cực kỳ diễm lệ.
"Cầu vồng kìa!".
Không biết người nào thất thanh hô lên.
Cơn mưa vừa dứt, xa xa phía chân trời đang hiện lên một dải cầu vồng vừa to lớn, vừa mỹ lệ. Thời đại không có ô nhiễm không khí, ánh sáng lung linh trên bầu trời dễ dàng khiến cho nàng không kìm lòng nổi mà phải dừng xe, đưa mắt nhìn lên. Giờ khắc này, cảnh sắc mỹ lệ kia đã dễ dàng dung nhập thật sâu vào trong lòng của Phó Diễm, thật đẹp!.
Chẳng biết từ khi nào, dưới tàng cây cổ thụ đã có lác đác vài nhóm sinh viên khoa mỹ thuật lấy giấy bút từ trong túi sách ra, ngồi xuống ghế đá rồi bắt đầu hí hoáy tẩy tẩy, vẽ vẽ.
Trong lòng Phó Diễm đột nhiên có cảm giác thông suốt. Trong chuyện tình cảm, nàng có phải đã quá nhát gan rồi hay không? Cần gì phải quan tâm xem Bạch Mặc Thần đối với nàng như thế nào chứ? Chỉ cần trong một khoảnh khắc nào đó, giống như hiện tại, khi nàng nhìn lên bầu trời, thấy nó thật đẹp, hắn cũng đồng dạng có cảm giác như thế, hiểu được thưởng thức cùng hưởng thụ cuộc sống thì vì sao mình không thể cho hắn cũng như chính bản thân mình cơ hội?.
Phó Diễm nhẹ nhàng mỉm cười. Đường đường là Phó đại sư, khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, có lý nào lại giống con rùa trốn tránh, chui đầu né tránh chứ? Nàng mặc kệ, không cần biết kết quả như thế nào, nàng sẽ vẫn lớn mật, tiếp tục đi về phía trước, đó mới là con người của nàng. Nghĩ vậy, Phó Diễm lúc này mới bắt đầu chậm rãi cưỡi xe đạp rời khỏi vườn trường.
Hình ảnh cô gái xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây màu be, vừa đi vừa tươi cười sáng lạn, ánh mắt nàng tự tin sáng rõ khiến cho biết bao người phải ngoái đầu nhìn lại. Phó Diễm không biết rằng, lúc này chính mình đã vô tình biến phong cảnh trong sân trường trở thành một bức tranh mỹ nhân tinh khôi tuyệt mỹ.
Nhóm nam sinh qua lại ven đường ai nấy đều cảm thấy không thể tin vào ánh mắt của mình nữa rồi. Hóa ra nữ thần cao lãnh Phó Diễm của hệ khảo cổ khi cười rộ lên lại động lòng người đến vậy.
"Nhìn kìa! Đó là Phó Diễm đấy! Không ngờ mỹ nhân cao lãnh cũng sẽ có lúc cười rạng rỡ như thế a!! Đẹp quá!".
Một bạn học nào đó nhìn bóng dáng phía xa mà ngây người cảm thán.
"Ngươi có ngốc hay không a? Là người thì ai chẳng có lúc tươi cười chứ? Chẳng qua đến giờ chúng ta mới biết, Phó Diễm cười lên lại đẹp đến như vậy mà thôi! Không biết ai may mắn trở thành đối tượng của nàng đây! Ta ghen tỵ chết mất a!".
Bạn học của nam sinh đi bên cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng, vừa cười nhạo vừa cảm thán.
"Đương nhiên! Bình thường nàng không cười thì đã có không ít người thích rồi, giờ cười lên lại mê người như vậy. Nếu ta là nàng thì đúng là không muốn cười thật, đỡ chọc người ta đến làm phiền a!".
Một đồng học không biết tên khác cũng bất giác tham gia thảo luận tiếp một câu. Trong lúc nhất thời mấy nhóm người rôm rả liên tục, sau đó đều cười rộ lên.
Bạch Mặc Thần vẻ mặt ngốc lăng, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp đang dần đi xa. Thời điểm tan học, hắn đã chú ý tới việc nàng vội vàng rời đi, trong lòng cho rằng nàng quả thật có việc gấp gì đó. Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.Chờ đến khi hắn đuổi theo ra bên ngoài thì đập vào mắt chính là bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp đang ngẩng đầu lên nhìn cầu vồng trên bầu trời mà mỉm cười rạng rỡ. Thân ảnh kia sau đó nhanh chóng chớp lên trước mặt hắn rồi lại nhanh chóng rời đi, khiến cho đôi mắt hắn ngày càng trở nên tối đen, sâu hun hút.
Hắn đứng từ xa lẳng lặng nhìn nàng, không biết Phó Diễm có phải nhớ ra điều gì hay không mà nàng khẽ quay đầu lại vuốt tóc, đôi môi hồng mềm mại càng không nhịn được mà hơi nhếch lên, nàng lúc này hệt như một đóa mẫu đơn vô thức nở rộ sau cơn mưa tháng sáu.
Bạch Mặc Thần cảm thấy lần này có lẽ chính mình đã xong rồi! Hắn đã bị nụ cười ấy hãm sâu vào lúc nào không hay. Phó Diễm bình thường không thích cười, ngay cả khi tức giận cũng rất ít khi thể hiện ra bên ngoài. Bộ dáng nàng từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh, lạnh lùng. Hắn đã nhận thức nàng lâu như vậy rồi, vậy mà đến giờ mới coi như chính thức thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, nụ cười thực sự xuất phát từ nội tâm, từ thanh xuân và tuổi trẻ. Một giây thấy được nụ cười kia, Bạch Mặc Thần đã rất rất rất muốn đem nàng giấu đi, để chỉ một mình hắn mới có thể nhìn thấy bộ dáng kia của nàng. Hai tay hắn khẽ nắm chặt lại, gắt gao ngăn chặn cảm giác chiếm hữu mãnh liệt của mình.
Khi nghe được những người đó nghị luận, hắn càng cảm thấy xúc động. Hắn nghĩ mình phải nhanh chóng tìm cách nào đó để có thể hoàn toàn chiếm hữu được nàng, không thể để cho những người khác dùng ánh mắt thèm thuồng, si mê dõi theo nàng như vậy được. Hắn khát vọng được ở bên cạnh nàng hơn bao giờ hết, cùng nàng sánh đôi trên đường, khiến cho họ biết nàng là đối tượng của ai.
Phó Diễm chỉ đơn giản đạp xe một vòng tại vườn trường cũng không hiểu rằng chính mình đã dẫn tới không biết bao nhiêu là hoa đào, cũng vô tình khiến cho ai đó làm ra một quyết định không ngờ.
Lúc này nàng đang ngồi một mình ở trong ký túc xá, chuẩn bị bói cho Bạch Mặc Thần một quẻ. Cái ý tưởng này nàng đã sớm có từ khi giúp hắn giải độc rồi. Nhìn bộ dạng của hắn, Phó Diễm phát hiện, chuyện xui xẻo của người này hẳn là còn nhiều lắm.
Lần này nàng không sử dụng tiền đồng để bói mà lấy giấy bút ra, dựa theo bát tự của hắn để tính toán thử một chút xem sao. Vì sao nàng biết được sinh thần bát tự của hắn thì chính là từ lần giải độc đó, hắn đã sớm nói cho nàng.
Viết xong toàn bộ thông tin lên giấy, lúc này Phó Diễm mới chậm rãi, bắt đầu tính. Lúc đầu thì khá là thuận lợi, nhưng thời điểm tính đến vận thế của hắn thì nàng lại cảm giác như có thứ gì đó đang ngăn cản mình lại, không tài nào xem thấu được nữa. Nàng kiên trì xem đi xem lại ba bốn lần, nhưng vẫn không một lần nào có thể thành công. Cuối cùng, Phó Diễm đành phải buông bút xuống, nhìn vào tờ giấy hồi lâu, nàng hiểu lúc này hẳn là không thể tính được cái gì cả.
Từ khi nhập đạo đến nay, chưa bao giờ Phó Diễm gặp phải tình trạng này. Lát sau, nàng lần nữa lấy tờ giấy khác ra, cầm bút lên, tiếp tục tính. Chính là một lần so một lần càng mơ hồ hơn, một lần so với một lần lực cản trở lại càng lớn.
Phó Diễm đành thở dài, chính thức bỏ cuộc. Nàng thầm nghĩ: đúng là tính trời tính đất cũng khó tính được lòng người ra sao. Chờ đã....chẳng lẽ... chẳng lẽ số mệnh của Bạch Mặc Thần cùng với số mệnh mình có chỗ nào đó trùng với nhau nên mới ra quẻ tượng như vậy hay sao?.
( Chỗ này mọi người hiểu giống như là thầy bói không thể tự tính quẻ cho mình ý. Vì hai người có duyên phận vợ chồng cho nên cũng không thể tính được, đại khái thế nhé! Ở văn án chỗ này dài lắm, mình cũng không hiểu gì cho nên sửa lại như thế này cho dễ hiểu:v cả nhà thông cảm hehe).
Phó Diễm nhanh chóng lấy ra pháp khí của mình, trực tiếp tính một quẻ cho chính mình cùng với Bạch Mặc Thần. Thần kỳ chính là, lần này lại có thể tính được, hơn nữa quẻ tượng so với lúc nàng tính cho Uông Trí Viễn cùng tỷ tỷ nhà mình thì bát tự càng thêm thích hợp hơn. Dĩ nhiên lại là mệnh trung đã định trước nhân duyên! Phó Diễm cảm thấy cả người đều không được khỏe! Mặt nàng đỏ bừng, cảm giác nóng cháy, sắp tan chảy đến nơi.
(Mệnh trung định trước nhân duyên chính là không cần biết hai người là ai, kiếp này chắc chắn sẽ phải ở bên nhau, không gì ngăn cản được. Khác với thiên duyên tiền định là có thể bị người khác can thiệp, phá hỏng được).
Mãi lâu sau nàng mới co thể bình tĩnh trở lại, sau đó bỗng nhiên tự mình bật cười. Nếu là mệnh trung đã định trước, vậy thì nàng không thể không tiếp thu rồi. Dù sao Bạch Mặc Thần cũng đúng là loại hình nàng thích. Phó Diễm ngẫm nghĩ thêm một hồi lâu, không biết mấy ngày nay chính mình cố ý tránh mặt hắn như vậy, liệu hắn có còn đến tìm mình nữa không nhỉ?. Buổi sáng khi đi học, hắn đối với mình lạnh lùng như thế. Nhìn thấy mình rồi còn trực tiếp đi qua nữa chứ! Hừ!.
Phó đại sư càng nghĩ càng có chút sinh khí, nhưng là có thể tha thứ được. Hắn biết mình chú tâm vào học tập cho nên mới không nguyện ý làm phiền chứ không phải thực lòng không quan tâm. Nhìn vào biểu hiện gần đây của hắn nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra đôi ba phần, hắn đối với mình tuyệt đối là có để ý.
Phó Diễm nghĩ đến đây thì lại ngây ngô cười khoái hoạt. Nàng mải mê đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình mà quên mất hoàn cảnh xung quanh, mãi cho đến khi có người đứng trước mặt nàng giơ tay khua khua.
"Ai da! Ngươi nghĩ cái gì thế? Hoàn hồn, hoàn hồn lại!".
Miêu San San giờ này mới từ bên ngoài trở về, khi vừa tan học, nàng thấy Phó Diễm bỏ chạy một mạch, nàng đã đuổi theo nhưng mà không kịp, cho nên đến giờ mới đi bộ về đến đây.
"Ngươi trở lại rồi sao?".
Phó Diễm thu hồi trí tưởng tượng của mình, nhìn ngươi trước mặt lên tiếng mà hỏi.
"Ta nói này Phó tiểu thư! Ngươi làm cái gì mà mới có hơn nửa giờ ngắn ngủi, gần nửa số nam sinh trong trường đều đang nghị luận về nữ thần hệ khảo cổ Phó Diễm vậy a?".
Miêu San San hỏi bằng giọng điệu tò mò, muốn xem kịch vui.
"Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?".
Phó Diễm nghe nàng nói xong thì một chữ cũng không hiểu, ngơ ngác hỏi lại.
"Ngươi a.... mọi người hiện giờ đều đang nghị luận, nói ngươi là hoa hậu giảng đường thôi cũng không đủ a. Nói ngươi khi cười rộ lên thì cực kỳ xinh đẹp. Ta từ khu dạy học đi về đến đây, dọc đường đi, ai nấy đều đang bàn tán về ngươi đấy!".
Miêu San San kể lại mọi việc một cách cực kì sinh động.
"Ta chỉ cưỡi xe đạp đi dạo một vòng trong sân trường mà thôi, trời mưa xong không khí đặc biệt tốt a!".
Phó Diễm ăn ngay nói thật.
"Chỉ như vậy?".
Miêu San San khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vào Phó Diễm, bộ dạng không tin.
"Ân! Chỉ thế thôi. Ngươi nói xem, ta còn có thể như thế nào nữa?".
Phó Diễm vừa nói vừa thu hồi đồ đạc trên bàn.
"Hảo! Xem như ngươi thắng a! Đúng rồi Phó Diễm! Ngày mai ngươi có lớp không?".
Miêu San San hứng trí bừng bừng hỏi tiếp.
"Buổi sáng ngày mai ta có tiết, buổi chiều không có. Thời khóa biểu của hai chúng ta học kỳ này đa số đều giống nhau mà, ngươi hỏi thế để làm gì vậy?".
"Vậy ngươi ngày mai theo ta đi xưởng Lưu Ly một chuyến nhé!".
"Đi xưởng Lưu Ly làm gì thế?".
"Ông nội muốn ta đi chọn một kiện lễ vật thật tốt để đưa cho ân nhân cứu mạng của mình, nhưng là ta không biết nên đưa món gì cả. Ngươi đi theo thử nhìn giúp ta xem ".
Miêu San San dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Phó Diễm. Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
Phó Diễm nghĩ nghĩ, cũng có thể, chính mình vốn cũng muốn đi thử xem sao, bèn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
"Ta biết là ngươi nhất định sẽ đồng ý mà! Ha ha. Để cảm tạ, tối ngày mai ta mời ngươi đi Toàn Tụ Đức ăn cơm nha!".
"Vẫn là thôi đi! Ta muốn ăn lẩu dê cơ, đi ăn vịt nướng còn phải xếp hàng, lâu lắm!".
Phó Diễm đã từng đi qua đó một lần, sau đó liền không thích nữa, người đến đó ăn còn phải đứng xếp hàng, đông đến mức dọa người.
"Vậy cũng được, ta có tiền tiêu vặt mà, ngươi muốn ăn gì cứ thoải mái đi! Ngươi biết chỗ nào ăn ngon thì cứ nói ".
Miêu San San hào phóng nói.
"Được a! Thế thì ngày mai ta có lộc ăn rồi. Ngươi cứ chuẩn bị ví tiền cho thật tốt đi, ăn lẩu dê cũng không rẻ đâu nha!".
Phó Diễm trừng mắt trêu nàng.
"Hừ! Bằng vào cái bụng nhỏ của ngươi cũng mong làm sạt nghiệp ta sao? Cứ chờ xem, ta còn không để vào mắt đâu, haha!".
Miêu San San vừa nhìn qua thì đã biết là người có gia cảnh không tồi. Phó Diễm cho tới bây giờ cũng không hỏi qua nhà nàng như thế nào, nhưng chỉ cần là người có ánh mắt thì đều có thể dễ dàng thấy nàng ta là hài tử được nuông chiều mà lớn lên. Đồng dạng Miêu San San cũng không hỏi qua gia cảnh nhà Phó Diễm. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Phó Diễm thường xuyên mang các loại thịt khô đến ký túc xá, hơn nữa hương vị còn tốt như vậy thì người bình thường chắc chắn không thể làm ra được rồi. Ngay cả ăn mặc bình thường của Phó Diễm cũng cực kì mới lạ, thời thượng, Miêu San San khẳng định gia cảnh Phó Diễm không hề kém hơn mình được, có khi còn có phần nhỉnh hơn là đằng khác.
Mỗi ngày cứ gõ được 1-200 từ là lại bị chán, là bị làm sao hả cả nhà =))).
"Cầu vồng kìa!".
Không biết người nào thất thanh hô lên.
Cơn mưa vừa dứt, xa xa phía chân trời đang hiện lên một dải cầu vồng vừa to lớn, vừa mỹ lệ. Thời đại không có ô nhiễm không khí, ánh sáng lung linh trên bầu trời dễ dàng khiến cho nàng không kìm lòng nổi mà phải dừng xe, đưa mắt nhìn lên. Giờ khắc này, cảnh sắc mỹ lệ kia đã dễ dàng dung nhập thật sâu vào trong lòng của Phó Diễm, thật đẹp!.
Chẳng biết từ khi nào, dưới tàng cây cổ thụ đã có lác đác vài nhóm sinh viên khoa mỹ thuật lấy giấy bút từ trong túi sách ra, ngồi xuống ghế đá rồi bắt đầu hí hoáy tẩy tẩy, vẽ vẽ.
Trong lòng Phó Diễm đột nhiên có cảm giác thông suốt. Trong chuyện tình cảm, nàng có phải đã quá nhát gan rồi hay không? Cần gì phải quan tâm xem Bạch Mặc Thần đối với nàng như thế nào chứ? Chỉ cần trong một khoảnh khắc nào đó, giống như hiện tại, khi nàng nhìn lên bầu trời, thấy nó thật đẹp, hắn cũng đồng dạng có cảm giác như thế, hiểu được thưởng thức cùng hưởng thụ cuộc sống thì vì sao mình không thể cho hắn cũng như chính bản thân mình cơ hội?.
Phó Diễm nhẹ nhàng mỉm cười. Đường đường là Phó đại sư, khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, có lý nào lại giống con rùa trốn tránh, chui đầu né tránh chứ? Nàng mặc kệ, không cần biết kết quả như thế nào, nàng sẽ vẫn lớn mật, tiếp tục đi về phía trước, đó mới là con người của nàng. Nghĩ vậy, Phó Diễm lúc này mới bắt đầu chậm rãi cưỡi xe đạp rời khỏi vườn trường.
Hình ảnh cô gái xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây màu be, vừa đi vừa tươi cười sáng lạn, ánh mắt nàng tự tin sáng rõ khiến cho biết bao người phải ngoái đầu nhìn lại. Phó Diễm không biết rằng, lúc này chính mình đã vô tình biến phong cảnh trong sân trường trở thành một bức tranh mỹ nhân tinh khôi tuyệt mỹ.
Nhóm nam sinh qua lại ven đường ai nấy đều cảm thấy không thể tin vào ánh mắt của mình nữa rồi. Hóa ra nữ thần cao lãnh Phó Diễm của hệ khảo cổ khi cười rộ lên lại động lòng người đến vậy.
"Nhìn kìa! Đó là Phó Diễm đấy! Không ngờ mỹ nhân cao lãnh cũng sẽ có lúc cười rạng rỡ như thế a!! Đẹp quá!".
Một bạn học nào đó nhìn bóng dáng phía xa mà ngây người cảm thán.
"Ngươi có ngốc hay không a? Là người thì ai chẳng có lúc tươi cười chứ? Chẳng qua đến giờ chúng ta mới biết, Phó Diễm cười lên lại đẹp đến như vậy mà thôi! Không biết ai may mắn trở thành đối tượng của nàng đây! Ta ghen tỵ chết mất a!".
Bạn học của nam sinh đi bên cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng, vừa cười nhạo vừa cảm thán.
"Đương nhiên! Bình thường nàng không cười thì đã có không ít người thích rồi, giờ cười lên lại mê người như vậy. Nếu ta là nàng thì đúng là không muốn cười thật, đỡ chọc người ta đến làm phiền a!".
Một đồng học không biết tên khác cũng bất giác tham gia thảo luận tiếp một câu. Trong lúc nhất thời mấy nhóm người rôm rả liên tục, sau đó đều cười rộ lên.
Bạch Mặc Thần vẻ mặt ngốc lăng, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp đang dần đi xa. Thời điểm tan học, hắn đã chú ý tới việc nàng vội vàng rời đi, trong lòng cho rằng nàng quả thật có việc gấp gì đó. Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.Chờ đến khi hắn đuổi theo ra bên ngoài thì đập vào mắt chính là bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp đang ngẩng đầu lên nhìn cầu vồng trên bầu trời mà mỉm cười rạng rỡ. Thân ảnh kia sau đó nhanh chóng chớp lên trước mặt hắn rồi lại nhanh chóng rời đi, khiến cho đôi mắt hắn ngày càng trở nên tối đen, sâu hun hút.
Hắn đứng từ xa lẳng lặng nhìn nàng, không biết Phó Diễm có phải nhớ ra điều gì hay không mà nàng khẽ quay đầu lại vuốt tóc, đôi môi hồng mềm mại càng không nhịn được mà hơi nhếch lên, nàng lúc này hệt như một đóa mẫu đơn vô thức nở rộ sau cơn mưa tháng sáu.
Bạch Mặc Thần cảm thấy lần này có lẽ chính mình đã xong rồi! Hắn đã bị nụ cười ấy hãm sâu vào lúc nào không hay. Phó Diễm bình thường không thích cười, ngay cả khi tức giận cũng rất ít khi thể hiện ra bên ngoài. Bộ dáng nàng từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh, lạnh lùng. Hắn đã nhận thức nàng lâu như vậy rồi, vậy mà đến giờ mới coi như chính thức thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, nụ cười thực sự xuất phát từ nội tâm, từ thanh xuân và tuổi trẻ. Một giây thấy được nụ cười kia, Bạch Mặc Thần đã rất rất rất muốn đem nàng giấu đi, để chỉ một mình hắn mới có thể nhìn thấy bộ dáng kia của nàng. Hai tay hắn khẽ nắm chặt lại, gắt gao ngăn chặn cảm giác chiếm hữu mãnh liệt của mình.
Khi nghe được những người đó nghị luận, hắn càng cảm thấy xúc động. Hắn nghĩ mình phải nhanh chóng tìm cách nào đó để có thể hoàn toàn chiếm hữu được nàng, không thể để cho những người khác dùng ánh mắt thèm thuồng, si mê dõi theo nàng như vậy được. Hắn khát vọng được ở bên cạnh nàng hơn bao giờ hết, cùng nàng sánh đôi trên đường, khiến cho họ biết nàng là đối tượng của ai.
Phó Diễm chỉ đơn giản đạp xe một vòng tại vườn trường cũng không hiểu rằng chính mình đã dẫn tới không biết bao nhiêu là hoa đào, cũng vô tình khiến cho ai đó làm ra một quyết định không ngờ.
Lúc này nàng đang ngồi một mình ở trong ký túc xá, chuẩn bị bói cho Bạch Mặc Thần một quẻ. Cái ý tưởng này nàng đã sớm có từ khi giúp hắn giải độc rồi. Nhìn bộ dạng của hắn, Phó Diễm phát hiện, chuyện xui xẻo của người này hẳn là còn nhiều lắm.
Lần này nàng không sử dụng tiền đồng để bói mà lấy giấy bút ra, dựa theo bát tự của hắn để tính toán thử một chút xem sao. Vì sao nàng biết được sinh thần bát tự của hắn thì chính là từ lần giải độc đó, hắn đã sớm nói cho nàng.
Viết xong toàn bộ thông tin lên giấy, lúc này Phó Diễm mới chậm rãi, bắt đầu tính. Lúc đầu thì khá là thuận lợi, nhưng thời điểm tính đến vận thế của hắn thì nàng lại cảm giác như có thứ gì đó đang ngăn cản mình lại, không tài nào xem thấu được nữa. Nàng kiên trì xem đi xem lại ba bốn lần, nhưng vẫn không một lần nào có thể thành công. Cuối cùng, Phó Diễm đành phải buông bút xuống, nhìn vào tờ giấy hồi lâu, nàng hiểu lúc này hẳn là không thể tính được cái gì cả.
Từ khi nhập đạo đến nay, chưa bao giờ Phó Diễm gặp phải tình trạng này. Lát sau, nàng lần nữa lấy tờ giấy khác ra, cầm bút lên, tiếp tục tính. Chính là một lần so một lần càng mơ hồ hơn, một lần so với một lần lực cản trở lại càng lớn.
Phó Diễm đành thở dài, chính thức bỏ cuộc. Nàng thầm nghĩ: đúng là tính trời tính đất cũng khó tính được lòng người ra sao. Chờ đã....chẳng lẽ... chẳng lẽ số mệnh của Bạch Mặc Thần cùng với số mệnh mình có chỗ nào đó trùng với nhau nên mới ra quẻ tượng như vậy hay sao?.
( Chỗ này mọi người hiểu giống như là thầy bói không thể tự tính quẻ cho mình ý. Vì hai người có duyên phận vợ chồng cho nên cũng không thể tính được, đại khái thế nhé! Ở văn án chỗ này dài lắm, mình cũng không hiểu gì cho nên sửa lại như thế này cho dễ hiểu:v cả nhà thông cảm hehe).
Phó Diễm nhanh chóng lấy ra pháp khí của mình, trực tiếp tính một quẻ cho chính mình cùng với Bạch Mặc Thần. Thần kỳ chính là, lần này lại có thể tính được, hơn nữa quẻ tượng so với lúc nàng tính cho Uông Trí Viễn cùng tỷ tỷ nhà mình thì bát tự càng thêm thích hợp hơn. Dĩ nhiên lại là mệnh trung đã định trước nhân duyên! Phó Diễm cảm thấy cả người đều không được khỏe! Mặt nàng đỏ bừng, cảm giác nóng cháy, sắp tan chảy đến nơi.
(Mệnh trung định trước nhân duyên chính là không cần biết hai người là ai, kiếp này chắc chắn sẽ phải ở bên nhau, không gì ngăn cản được. Khác với thiên duyên tiền định là có thể bị người khác can thiệp, phá hỏng được).
Mãi lâu sau nàng mới co thể bình tĩnh trở lại, sau đó bỗng nhiên tự mình bật cười. Nếu là mệnh trung đã định trước, vậy thì nàng không thể không tiếp thu rồi. Dù sao Bạch Mặc Thần cũng đúng là loại hình nàng thích. Phó Diễm ngẫm nghĩ thêm một hồi lâu, không biết mấy ngày nay chính mình cố ý tránh mặt hắn như vậy, liệu hắn có còn đến tìm mình nữa không nhỉ?. Buổi sáng khi đi học, hắn đối với mình lạnh lùng như thế. Nhìn thấy mình rồi còn trực tiếp đi qua nữa chứ! Hừ!.
Phó đại sư càng nghĩ càng có chút sinh khí, nhưng là có thể tha thứ được. Hắn biết mình chú tâm vào học tập cho nên mới không nguyện ý làm phiền chứ không phải thực lòng không quan tâm. Nhìn vào biểu hiện gần đây của hắn nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra đôi ba phần, hắn đối với mình tuyệt đối là có để ý.
Phó Diễm nghĩ đến đây thì lại ngây ngô cười khoái hoạt. Nàng mải mê đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình mà quên mất hoàn cảnh xung quanh, mãi cho đến khi có người đứng trước mặt nàng giơ tay khua khua.
"Ai da! Ngươi nghĩ cái gì thế? Hoàn hồn, hoàn hồn lại!".
Miêu San San giờ này mới từ bên ngoài trở về, khi vừa tan học, nàng thấy Phó Diễm bỏ chạy một mạch, nàng đã đuổi theo nhưng mà không kịp, cho nên đến giờ mới đi bộ về đến đây.
"Ngươi trở lại rồi sao?".
Phó Diễm thu hồi trí tưởng tượng của mình, nhìn ngươi trước mặt lên tiếng mà hỏi.
"Ta nói này Phó tiểu thư! Ngươi làm cái gì mà mới có hơn nửa giờ ngắn ngủi, gần nửa số nam sinh trong trường đều đang nghị luận về nữ thần hệ khảo cổ Phó Diễm vậy a?".
Miêu San San hỏi bằng giọng điệu tò mò, muốn xem kịch vui.
"Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?".
Phó Diễm nghe nàng nói xong thì một chữ cũng không hiểu, ngơ ngác hỏi lại.
"Ngươi a.... mọi người hiện giờ đều đang nghị luận, nói ngươi là hoa hậu giảng đường thôi cũng không đủ a. Nói ngươi khi cười rộ lên thì cực kỳ xinh đẹp. Ta từ khu dạy học đi về đến đây, dọc đường đi, ai nấy đều đang bàn tán về ngươi đấy!".
Miêu San San kể lại mọi việc một cách cực kì sinh động.
"Ta chỉ cưỡi xe đạp đi dạo một vòng trong sân trường mà thôi, trời mưa xong không khí đặc biệt tốt a!".
Phó Diễm ăn ngay nói thật.
"Chỉ như vậy?".
Miêu San San khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vào Phó Diễm, bộ dạng không tin.
"Ân! Chỉ thế thôi. Ngươi nói xem, ta còn có thể như thế nào nữa?".
Phó Diễm vừa nói vừa thu hồi đồ đạc trên bàn.
"Hảo! Xem như ngươi thắng a! Đúng rồi Phó Diễm! Ngày mai ngươi có lớp không?".
Miêu San San hứng trí bừng bừng hỏi tiếp.
"Buổi sáng ngày mai ta có tiết, buổi chiều không có. Thời khóa biểu của hai chúng ta học kỳ này đa số đều giống nhau mà, ngươi hỏi thế để làm gì vậy?".
"Vậy ngươi ngày mai theo ta đi xưởng Lưu Ly một chuyến nhé!".
"Đi xưởng Lưu Ly làm gì thế?".
"Ông nội muốn ta đi chọn một kiện lễ vật thật tốt để đưa cho ân nhân cứu mạng của mình, nhưng là ta không biết nên đưa món gì cả. Ngươi đi theo thử nhìn giúp ta xem ".
Miêu San San dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Phó Diễm. Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
Phó Diễm nghĩ nghĩ, cũng có thể, chính mình vốn cũng muốn đi thử xem sao, bèn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
"Ta biết là ngươi nhất định sẽ đồng ý mà! Ha ha. Để cảm tạ, tối ngày mai ta mời ngươi đi Toàn Tụ Đức ăn cơm nha!".
"Vẫn là thôi đi! Ta muốn ăn lẩu dê cơ, đi ăn vịt nướng còn phải xếp hàng, lâu lắm!".
Phó Diễm đã từng đi qua đó một lần, sau đó liền không thích nữa, người đến đó ăn còn phải đứng xếp hàng, đông đến mức dọa người.
"Vậy cũng được, ta có tiền tiêu vặt mà, ngươi muốn ăn gì cứ thoải mái đi! Ngươi biết chỗ nào ăn ngon thì cứ nói ".
Miêu San San hào phóng nói.
"Được a! Thế thì ngày mai ta có lộc ăn rồi. Ngươi cứ chuẩn bị ví tiền cho thật tốt đi, ăn lẩu dê cũng không rẻ đâu nha!".
Phó Diễm trừng mắt trêu nàng.
"Hừ! Bằng vào cái bụng nhỏ của ngươi cũng mong làm sạt nghiệp ta sao? Cứ chờ xem, ta còn không để vào mắt đâu, haha!".
Miêu San San vừa nhìn qua thì đã biết là người có gia cảnh không tồi. Phó Diễm cho tới bây giờ cũng không hỏi qua nhà nàng như thế nào, nhưng chỉ cần là người có ánh mắt thì đều có thể dễ dàng thấy nàng ta là hài tử được nuông chiều mà lớn lên. Đồng dạng Miêu San San cũng không hỏi qua gia cảnh nhà Phó Diễm. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Phó Diễm thường xuyên mang các loại thịt khô đến ký túc xá, hơn nữa hương vị còn tốt như vậy thì người bình thường chắc chắn không thể làm ra được rồi. Ngay cả ăn mặc bình thường của Phó Diễm cũng cực kì mới lạ, thời thượng, Miêu San San khẳng định gia cảnh Phó Diễm không hề kém hơn mình được, có khi còn có phần nhỉnh hơn là đằng khác.
Mỗi ngày cứ gõ được 1-200 từ là lại bị chán, là bị làm sao hả cả nhà =))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook