Mấy ngày nay, Thẩm Thanh Ca ở nhà dưỡng thương, cô tạm thời không phải làm việc trong thời gian này, vì vậy cuộc sống của cô bình yên lạ thường.

Cho đến khi Triệu Sơn Hà đến phá vỡ tâm trạng tốt của cô.

Khi anh ta mang theo một gói thảo mộc đến, Thẩm Kiều Kiều, người đã bị đánh thành đầu heo, đang ăn sáng.

Trên bàn có một quả trứng và hai bát cháo.

“Anh Sơn Hà, anh cuối cùng cũng tới rồi, ô ô……” Thẩm Kiều Kiều vừa nói đến đây liền bắt đầu khóc.

Triệu Sơn Hà đau lòng đến không được, vội vàng lau nước mắt cho cô ta, “Kiều Kiều, sao mặt em lại sưng lên vậy? Ai tát em?”

“Anh Sơn Hà, anh đừng trách chị của em, em không đau.” Thẩm Kiều Kiều nói với giọng điệu nũng nịu.

“Đều đã như vậy, còn nói không có chuyện gì! Em chính là quá thiện lương, mới bị cô ta bắt nạt.” Triệu Sơn Hà phẫn nộ.

Đúng lúc này, cửa phòng để củi bị đẩy ra.

Thẩm Thanh Ca trực tiếp đi vào nhà chính, “Triệu Sơn Hà, nói xấu sau lưng người khác, mấy năm nay đọc sách đều đi vào bụng chó rồi à?”

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca, đôi mắt của Triệu Sơn Hà run lên.

Cô hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng, gọn gàng ngăn nắp, như hoa sen trong nước.

Cô đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà anh từng gặp.

“Khụ…… Ta nói sai sao? Kiều Kiều là em gái của cô, cô không yêu thương em ấy cũng liền thôi, cô còn dám đánh em ấy!” Triệu Sơn Hà kiên trì tìm cho mình một chỗ đứng.



Thẩm Thanh Ca ngồi vào bàn, cô không có trứng để ăn, chỉ uống canh trắng với vài hạt gạo.

“Anh không mù đi? Ở nhà tôi ngay cả trứng cũng không có mà ăn, tôi làm sao có khí lực đánh em ấy? Anh không nghe nói mấy ngày trước Thẩm Kiều Kiều dùng chổi đánh tôi sao?”

Triệu Sơn Hà nghe vậy không nói nên lời.

Thẩm Kiều Kiều ôm cánh tay Triệu Sơn Hà, nũng nịu nói: “Quên đi, chị ấy là chị của em, nếu là bị chị ấy đánh, em liền gánh chịu.”

Trái tim Triệu Sơn Hà lại đau nhói, tầm mắt của anh ta đâm thẳng vào mặt Thẩm Thanh Ca, “Vậy dấu tát trên mặt của Kiều Kiều là như thế nào tới? Cái nào súc sinh, tên khốn nào đánh? Đi xuống 18 tầng địa ngục!”

Lời vừa nói ra, Thẩm Thắng Lời sắc mặt u ám bước từ trong phòng ra.

Nếu ánh mắt đó có thể giết người, Triệu Sơn Hà đã chết trăm lần.

Thẩm Thanh Ca sắp nhịn không được cười phá lên.

Ngay tại Triệu Sơn Hà còn đang khó hiểu thời điểm, Lý Phượng Chi cũng từ phòng bếp đi ra, trên khuôn mặt già nua cũng có một cái dấu tát giống với Thẩm Kiều Kiều.

Cái này chết người câm không phải sợ nhất là Lý Phượng Chi sao?

Thẩm Thanh Ca không có khả năng đi đánh Lý Phượng Chi……

Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Sơn Hà!

Lúc này anh ta mới phản ứng lại đây.

“Kiêu Kiều, em gạt anh!” Triệu Sơn Hà không dám nhìn thẳng Thẩm Thắng Lợi.



“Em không có, chính là chị ấy hại em, cha em mới đánh em!" Thẩm Kiều Kiều nói năng lộn xộn.

Triệu Sơn Hà sắc bén ánh mắt liếc cô ta một cái, cảm thấy vô cùng xấu hổ, "A, Thanh Ca, vừa rồi là tôi hiểu lầm, cô đừng để bụng được không? Chúng ta đừng hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ đối tốt với cô."

“Giúp người khác mắng tôi, còn muốn cầu xin tôi đừng huỷ bỏ hôn ước? Anh điên rồi hay là đầu bị cửa kẹp?” Thẩm Thanh Ca hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng.

“Thẩm Thanh Ca, lễ hỏi nhà cô đều đã nhận lấy rồi! Trừ bỏ tam chuyển một vang, còn có một trăm khối tiền lễ hỏi, cô muốn huỷ hôn, vậy cô có trả lại hết được sao?” Triệu Sơn Hà dựa theo những gì mẹ anh ta dậy mà nói lại với cô.

**[Tam chuyển một vang: chỗ này mình không biết dịch sao cả nên để vậy luôn]

Những lời này vừa nói ra, cả nhà họ Thẩm im bặt.

Ai lại không biết mấy ngày trước nhà bọn họ chảy rất nhiều máu?

Đừng nói một trăm, thậm chí mười khối đều không có.

“Thẩm Thanh Ca! Mày cái con khốn này, mày dám huỷ hôn, tao sẽ lột da mày ra!” Lý Phượng Chi chửi ầm lên.

Triệu Sơn Hà cười thầm, Thẩm Thanh Ca sợ nhất là mẹ, vì vậy lúc này cô sẽ không dám hủy bỏ hôn ước.

“Triệu Sơn Hà, anh có chắc là đang tìm tôi đòi tiền không? Anh tìm bọn lưu manh đến bắt nạt tôi, tôi còn chưa báo án. Tiền thuốc men, phí tổn tinh thần, phí tổn mất việc tất cả cộng lại, cũng phải hơn một trăm khối tiền đấy.”

“Hả?” Triệu Sơn Hà kinh ngạc đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng.

Làm thế nào mà Thẩm Thanh Ca cái này người mù chữ có thể nói ra những lời mạnh mẽ như vậy?

Lý Phượng Chi vốn là áy náy bỗng nhiên có tự tin, ôm eo nàng thay đổi giọng điệu, “Đúng vậy! Triệu Sơn Hà mau đưa thêm một trăm khối nữa, nếu không chúng ta sẽ kiện mày lên cục cảnh sát!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương