Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
-
Chương 47: Uống Ngon Quá
Đổ nước vào trong thùng gỗ nhỏ, dùng nắp đậy lên.
Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm hai cái chén rồi đi ra ruộng.
Sau khi thân thể được cải tạo, sức lực của Lâm Đường cũng dần dần lớn hơn.
Hiện giờ sức lực còn lớn hơn so với những người con trai đã thành niên.
Sáng sớm ngày hôm qua lúc cô tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng còn làm hỏng cửa trong nhà.
Lúc ấy mọi người trong nhà kinh ngạc xém chút nữa rớt cằm trên mặt đất.
Nghĩ đến dáng vẻ mình một tay xách cửa lên, còn cha mẹ, anh trai chị dâu, còn mấy đứa cháu thì ra vẻ khiếp sợ, Lâm Đường hận không thể quay lại buổi sáng ngày hôm qua.
Cô còn nghi ngờ mẹ cô không để cho Cẩu Đản đi theo mình nữa, là bởi vì bị mình dọa rồi……
Cũng…… Rất xấu hổ.
Sau này thiết lập người con gái nhẹ nhàng xinh đẹp mềm mại, sợ là khó gắn bó, haizzz!
Người lao động ngoài ruộng rất nhiều.
Mồ hôi trên mặt những thành viên trong xã viên rớt xuống mặt đất, quần áo trên người dơ đến mức không nhìn ra diện mạo ban đầu.
Nhìn thấy Lâm Đường, mọi người trong thôn đều cười.
“Đường Đường đến đưa nước cho cha mẹ cô với anh trai chị sâu hả, vết thương trên đầu đỡ chưa? Thật là hiểu chuyện a!”
“Mang nước quay về đi thôi, hôm nay nắng gắt quá, nhỡ đâu cô lại bị phơi đen đi thì sao, mấy cô gái nhỏ không phải đều sợ bị phơi nắng đen đi sao? Ha ha ha……”
“Haizz, mặt trời cũng nắng gắt quá đi mất, bây giờ mới là tháng mấy chứ, ông trời không cho người ta đường sống a!”
……
Lâm Đường trên mặt mang theo nụ cười, dọc theo đường đi chào chú, chào thím, hỏi thăm mọi người luôn miệng, đi về phía cha mẹ cô đang làm.
Triệu Hoa Hồng nhổ cỏ vửa cỏ cả một buổi, eo vừa đau lại còn mệt, khó chịu vô cùng.
Mới vừa tính nghỉ ngơi trong chốc lát, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Lâm Đường.
Bà ấy nhìn về Lý Tú Lệ ở trước mặt mình đang vùi đầu lao động, hô: “Tú lệ, Đường Đường nhà bà tới……”
Lý Tú Lệ sửng sốt.
Quay đầu nhìn lại, kia còn không phải là con gái mình sao?
Vội vàng vỗ vỗ đất trên người.
Đi về phía bờ muốn đi đón Lâm Đường.
Chỉ là ——
Nhìn thấy bộ dáng một tay xách thùng, bước chân nhẹ nhàng của con gái mình.
Lý Tú Lệ không khỏi nhớ tới, hành động vĩ đại một tay xách môn của Đường Đường sáng hôm qua.
Hình ảnh kia vậy mà nửa ngày cũng không thể quên được!!
“Mẹ ơi……” Lâm Đường không chú ý đến ánh mắt phức tạp kia của mẹ cô, vui sướng mà vẫy vẫy tay với bà.
Đám người Lâm Lộc cũng nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô gái nhỏ, sôi nổi dừng công việc trong tay.
Lâm Thanh Mộc lại bước nhanh chạy về phía Lâm Đường, nhận lấy thùng gỗ trong tay cô.
“Đường Đường, sao em lại đến đây? hôm nay nắng lắm đó, đừng để phơi bị thương mặt.”
Nói xong, anh ấy lấy chiếc mũ trên đầu mũ mình xuống rồi đội lên đầu Lâm Đường.
Vành mũ rất lớn, trực tiếp che hết khuôn mặt của cô.
Lâm Đường duỗi tay đỡ mũ, lộ ra đôi mắt thủy linh: “Em tới đưa nước cho cho mọi người mà.”
Trên mặt Lâm Thanh Mộc lộ ra nụ cười tươi, mở nắp thùng ra, múc một chén lên uống ừng ực ừng ực.
Sảng khoái!
Vừa chua vừa ngọt!
Uống ngon quá!
“Em gái ơi, đây là gì thế? Sao lại vừa chua vừa ngọt thế này, uống khá ngon đấy!”
Lâm Đường cười nói: “Em lấy trái cây hôm qua anh mang về cho em để pha đó, thả thêm chút đường trắng nữa.”
Khi nói đến đường trắng, chột dạ mà liếc Lý Tú Lệ một cái.
Chút đường trắng này là đồ áp đáy hòm cuối cùng của mẹ đó, cũng chỉ có cô mới dám chạm vào.
Lâm Thanh Sơn nghe thấy Lâm Thanh Mộc nói uống rất ngon, tiến lên một bước đẩy anh ấy ra.
Thuận tay đoạt lấy chiếc chén trong tay anh ấy, ngồi xổm xuống tự mình múc một chén.
Mới vừa tính nếm thử một ngụm, đột nhiên cảm giác ớn lạnh ơt sau lưng.
Quay đầu lại đã nhìn thấy, là cha anh!
Nhưng mà tại sao cha anh lại trừng anh giống như nhìn kẻ thù vậy? Quá dọa người.
Nhìn kỹ lại, phát hiện đôi mắt của cha anh đang thẳng tắp nhìn …… chiếc chén trong tay mình.
Lâm Thanh Sơn tức khắc hiểu ra.
Liếm liếm môi, cầm chén đưa qua.
Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm hai cái chén rồi đi ra ruộng.
Sau khi thân thể được cải tạo, sức lực của Lâm Đường cũng dần dần lớn hơn.
Hiện giờ sức lực còn lớn hơn so với những người con trai đã thành niên.
Sáng sớm ngày hôm qua lúc cô tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng còn làm hỏng cửa trong nhà.
Lúc ấy mọi người trong nhà kinh ngạc xém chút nữa rớt cằm trên mặt đất.
Nghĩ đến dáng vẻ mình một tay xách cửa lên, còn cha mẹ, anh trai chị dâu, còn mấy đứa cháu thì ra vẻ khiếp sợ, Lâm Đường hận không thể quay lại buổi sáng ngày hôm qua.
Cô còn nghi ngờ mẹ cô không để cho Cẩu Đản đi theo mình nữa, là bởi vì bị mình dọa rồi……
Cũng…… Rất xấu hổ.
Sau này thiết lập người con gái nhẹ nhàng xinh đẹp mềm mại, sợ là khó gắn bó, haizzz!
Người lao động ngoài ruộng rất nhiều.
Mồ hôi trên mặt những thành viên trong xã viên rớt xuống mặt đất, quần áo trên người dơ đến mức không nhìn ra diện mạo ban đầu.
Nhìn thấy Lâm Đường, mọi người trong thôn đều cười.
“Đường Đường đến đưa nước cho cha mẹ cô với anh trai chị sâu hả, vết thương trên đầu đỡ chưa? Thật là hiểu chuyện a!”
“Mang nước quay về đi thôi, hôm nay nắng gắt quá, nhỡ đâu cô lại bị phơi đen đi thì sao, mấy cô gái nhỏ không phải đều sợ bị phơi nắng đen đi sao? Ha ha ha……”
“Haizz, mặt trời cũng nắng gắt quá đi mất, bây giờ mới là tháng mấy chứ, ông trời không cho người ta đường sống a!”
……
Lâm Đường trên mặt mang theo nụ cười, dọc theo đường đi chào chú, chào thím, hỏi thăm mọi người luôn miệng, đi về phía cha mẹ cô đang làm.
Triệu Hoa Hồng nhổ cỏ vửa cỏ cả một buổi, eo vừa đau lại còn mệt, khó chịu vô cùng.
Mới vừa tính nghỉ ngơi trong chốc lát, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Lâm Đường.
Bà ấy nhìn về Lý Tú Lệ ở trước mặt mình đang vùi đầu lao động, hô: “Tú lệ, Đường Đường nhà bà tới……”
Lý Tú Lệ sửng sốt.
Quay đầu nhìn lại, kia còn không phải là con gái mình sao?
Vội vàng vỗ vỗ đất trên người.
Đi về phía bờ muốn đi đón Lâm Đường.
Chỉ là ——
Nhìn thấy bộ dáng một tay xách thùng, bước chân nhẹ nhàng của con gái mình.
Lý Tú Lệ không khỏi nhớ tới, hành động vĩ đại một tay xách môn của Đường Đường sáng hôm qua.
Hình ảnh kia vậy mà nửa ngày cũng không thể quên được!!
“Mẹ ơi……” Lâm Đường không chú ý đến ánh mắt phức tạp kia của mẹ cô, vui sướng mà vẫy vẫy tay với bà.
Đám người Lâm Lộc cũng nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô gái nhỏ, sôi nổi dừng công việc trong tay.
Lâm Thanh Mộc lại bước nhanh chạy về phía Lâm Đường, nhận lấy thùng gỗ trong tay cô.
“Đường Đường, sao em lại đến đây? hôm nay nắng lắm đó, đừng để phơi bị thương mặt.”
Nói xong, anh ấy lấy chiếc mũ trên đầu mũ mình xuống rồi đội lên đầu Lâm Đường.
Vành mũ rất lớn, trực tiếp che hết khuôn mặt của cô.
Lâm Đường duỗi tay đỡ mũ, lộ ra đôi mắt thủy linh: “Em tới đưa nước cho cho mọi người mà.”
Trên mặt Lâm Thanh Mộc lộ ra nụ cười tươi, mở nắp thùng ra, múc một chén lên uống ừng ực ừng ực.
Sảng khoái!
Vừa chua vừa ngọt!
Uống ngon quá!
“Em gái ơi, đây là gì thế? Sao lại vừa chua vừa ngọt thế này, uống khá ngon đấy!”
Lâm Đường cười nói: “Em lấy trái cây hôm qua anh mang về cho em để pha đó, thả thêm chút đường trắng nữa.”
Khi nói đến đường trắng, chột dạ mà liếc Lý Tú Lệ một cái.
Chút đường trắng này là đồ áp đáy hòm cuối cùng của mẹ đó, cũng chỉ có cô mới dám chạm vào.
Lâm Thanh Sơn nghe thấy Lâm Thanh Mộc nói uống rất ngon, tiến lên một bước đẩy anh ấy ra.
Thuận tay đoạt lấy chiếc chén trong tay anh ấy, ngồi xổm xuống tự mình múc một chén.
Mới vừa tính nếm thử một ngụm, đột nhiên cảm giác ớn lạnh ơt sau lưng.
Quay đầu lại đã nhìn thấy, là cha anh!
Nhưng mà tại sao cha anh lại trừng anh giống như nhìn kẻ thù vậy? Quá dọa người.
Nhìn kỹ lại, phát hiện đôi mắt của cha anh đang thẳng tắp nhìn …… chiếc chén trong tay mình.
Lâm Thanh Sơn tức khắc hiểu ra.
Liếm liếm môi, cầm chén đưa qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook