Cứ như vậy, dưới những ánh nhìn ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ của nữ sinh xung quanh, Lục Yên trèo lên ngồi phía sau xe của Lục Trăn.

Chiếc moto Hamlet thời thượng nổ máy ầm ầm, biểu trưng cho nhãn hiệu đình đám vô cùng thu hút ở Mỹ. Dõi mắt khắp trường cũng chỉ có mình công tử Lục Trăn giàu có. Sở hữu chiếc moto với cái giá như trên trời này, không biết bao nhiêu nữ sinh có nằm mơ cũng mong được ngồi lên, lượn vài vòng trong khuôn viên trường.

Ngay cả bạn gái Thư Mộng Phi của Lục Trăn cũng chưa từng ngồi lên xe của anh ta. Chẳng có lý do nào khác ngoài việc Thư Mộng Phi tính cách thanh cao kiêu ngạo, không muốn biến thành con bò bị người khác dắt mũi, đàm tiếu cô ta là kẻ đào mỏ.


Vì thế, Lục Yên vô tình trở thành người đầu tiên có được may mắn ngồi sau xe Lục Trăn.

Các nữ sinh đều ghen tức đến độ cắn chặt môi.

Lục Trăn mang cô đi, đơn thuần là vì cảm thấy cô rất giống đứa em gái nhỏ năm đó bị lạc mất. Đợi đến khi làm xong việc, sẽ mang cô về nhà, để bố mẹ xác nhận lại.

Lục Yên đón lấy ánh hoàng hôn và làn gió mơn man thổi đến, tâm trạng trở nên thật dễ chịu, tha hồ thưởng thức phong cảnh ven đường.

Những cảnh thế này chỉ có thể thấy được qua các bộ phim truyền hình, bây giờ lại thực sự xuất hiện trong tầm mắt của cô, chợt cảm thấy kỳ diệu biết bao.

Lục Yên rất tự nhiên ôm lấy vòng eo cường tráng của Lục Trăn, ngước mặt nhìn lên.

Trong những năm tháng trưởng thành của Lục Yên, bố chưa từng lái xe đèo cô. Trong nhà có ô tô con, Lục Yên hầu như toàn được đưa đón bằng xe sang trọng. Hơn nữa, công việc của bố lúc nào cũng bận rộn, hầu như không có thời gian quan tâm đến cô. Chỉ sau khi cô gặp rắc rối ở trường, Lục Trăn mới vội vội vàng vàng tới trường, nổi trận lôi đình mắng cô một trận, có lúc còn đánh cô nữa.


Mẹ không may qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, ông bố Lục Trăn hay cáu kỉnh gắt gỏng này đã chịu cảnh gà trống nuôi con, một thân một mình vất vả nuôi cô khôn lớn. Lúc nhỏ cô cũng ăn đòn không ít.

Nhưng đến khi Lục Trăn bước vào tuổi trung niên, tâm tính cũng trầm lặng đi ít nhiều, bắt đầu ra dáng một ông bố đĩnh đạc. Chỉ tiếc rằng, khi ông bố học được phong thái của bậc làm cha, thì con gái cũng đã trưởng thành.

Có thể gặp được bố mình lúc còn trẻ, Lục Yên thực sự rất vui.

“Lục Trăn, bạn gái bố là người như thế nào vậy?”

“Cô hỏi làm gì?”

“Chẳng có gì, con chỉ muốn biết mẹ con là người như thế nào thôi. Dù sao, con còn chưa ra đời thì mẹ đã mất rồi.”

Lương Đình ở bên cạnh nhịn không nổi, bật cười: “Ha ha ha, cậu còn chưa ra đời mẹ đã mất rồi! Ha ha ha”

Lục Trăn không cười, nét mặt càng thêm phức tạp.

Đứa em gái bị mất tích ấy, nó là một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ. Nói không chừng, con bé này chính là đứa em gái thiểu năng bị người ta bắt cóc năm ấy.

Cậu ta thờ ơ đáp lại: “Bạn gái tôi là người thuần khiết nhất trên đời này.”

“Wow”


Mẹ là nỗi đau âm ỉ trong lòng bố rất nhiều năm. Sau khi bà mất, tinh thần bố sa sút đi nhiều. Ông ấy chưa từng nói với Lục Yên một câu nào về mẹ của cô. Đó là kho báu trân quý nhất cất giấu ở tận cùng con tim ông.

Lục Yên thật sự rất tò mò, mẹ là người như thế nào mới có thể khiến Lục Trăn khắc cốt ghi tâm, thương nhớ mãi không quên suốt nhiều năm như vậy.

Khoan đã! Hình như có gì đó sai sai. Tên của mẹ cô chỉ có hai chữ, trong khi cô bạn gái thuần khiết nhất thế gian kia – tên Thư Mộng Phi, không phải mẹ của cô!

Lục Trăn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, tăng tốc hướng về phòng bi-a. Hai mươi phút sau, một nhóm thanh niên ngổ ngáo hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở trước phòng bi-a trên phố giải trí.

Phố giải trí này cũng mang lại cảm giác rất thời thượng. Ở thời của Lục Yên, trên phố đã không còn quán khiêu vũ và phòng bi-a nữa, thay vào đó là hàng loạt các quán bar với đủ mọi phong cách khác nhau. Lục Yên cũng thường cùng vài người bạn xã giao đến quán bar để quẩy.

Chẳng thể nào ngờ, ông bố lúc trẻ lại có thể tụ tập đàn đúm ở trên phố giải trí.

Đúng là tuy không cùng thời đại, nhưng vẻ nhiệt huyết của thanh xuân vẫn chưa bao giờ tắt!

Phòng bi-a thời đó không có được sự khuôn mẫu như bây giờ. Trong căn phòng với bầu không khí ngột ngạt, có đánh nhau, có hút thuốc, có **. Loại người nào cũng có, nhiều nhất là những thanh thiếu niên đầu đường xó chợ, hoặc là những cô cậu học sinh dốt đặc cán mai, tan học cái là đến tụ tập với đám người bất hảo, học được dáng vẻ của dân anh chị.

Lục Trăn dẫn Lục Yên đi qua một lối đi ngầm dài và hẹp. Những ánh mắt vô lại xung quanh hau háu dán chặt lên người cô, rồi đảo như rang lạc.

Dáng vẻ của cô trời sinh đã nhận được sự yêu thích của người xung quanh. Ở thời đại mà các cô gái bình thường còn chưa biết cách chăm sóc da, cô nổi bật hẳn lên giữa đám đông, da trắng nõn đến độ có thể véo ra nước, giả vờ không thấy cũng rất khó.

Lục Yên bám sát sau lưng Lục Trăn, sợ hãi đến độ nắm chặt một góc áo của anh ta.

Lục Trăn đương nhiên cũng không muốn đứa em gái bị thiểu năng đang trong diện nghi vấn này đi lạc mất, cho nên bèn nắm lấy đôi vai gầy gò của cô, đi qua đám người tốt xấu lẫn lộn kia, đến thẳng phòng bi-a.

Trong phòng bi-a bày đến hơn mười bàn bi-a, người ra kẻ vào tấp nập. Ánh sáng của chiếc đèn trần màu trắng phía trên bàn rọi xuống, tia sáng hắt ra xung quanh cũng mờ ảo u tối.

Cậu thiếu niên Thẩm Quát mặc chiếc áo sơ mi hở cổ đang đứng cạnh bàn bi-a, chậm rãi và thong dong đặt những viên bi-a vào khuôn tam giác.

Ngón tay anh thon dài, mu bàn tay trắng ngần, mạch máu nhàn nhạt kéo dài tới tận khuỷu tay.

Thẩm Quát cúi đầu chỉnh lại bi-a, dường như không hề để tâm xem vì sao xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường.

Vài sợi tóc như tiên đồng buông xuống tự nhiên trước vầng trán anh. Đôi mắt màu cà phê thẫm bị che phủ dưới hàng lông mày, trông sâu thẳm như vực không đáy. Dưới sắc trắng của ánh đèn trần, ngũ quan tuấn tú của anh lại càng thêm rõ nét.

Thẩm Quát thời niên thiếu, dù chỉ đứng yên đó không làm gì cũng toát ra khí thế bức người, nói gì tới bao nhiêu năm sau, anh lại tài giỏi xuất chúng, có sức hấp dẫn trưởng thành không lời nào lột tả hết.

Anh là huyền thoại trong giới kinh doanh ở Bắc Thành. Để một ngày có được hết thảy vinh hoa phú quý, anh chỉ mất mười năm.

Lục Trăn vừa nhìn thấy Thẩm Quát, cơn giận không cách nào kìm nén, bèn vớ lấy cái ghế dài, hung hăng đi tới, giơ cao tay nện xuống.

Thẩm Quát khống chế cái ghế trong tay anh ta chỉ bằng một tay, Lục Trăn giằng ra mấy lần, đều không thể giật nổi. Thẩm Quát lao động chân tay nhiều năm, sức lực cơ bắp ở tay, loại công tử nhà giàu như Lục Trăn không thể so bì được.


“Thẩm Quát! Con mẹ nó! Mau buông tay!”

Thẩm Quát ngước đôi mắt dài và hẹp lên, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Ghế bị ném vỡ rồi, phải bồi thường.”

Giọng anh trầm thấp, thanh âm phẳng lặng như tờ, không có chút gợn sóng nào.

Lục Trăn móc ví da đựng tiền, rút ra vài tờ rồi đập lên bàn bi-a, khí thế ngất trời, đáp: “Hôm nay ông đây muốn luyện tập với mày một chút, bàn ghế bị đập hỏng, đều tính hết lên đầu Lục Trăn này!”

Thẩm Quát cụp mắt, lãnh đạm liếc nhìn vài tờ tiền kia, tròng mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Thế giới này vốn dĩ chẳng hề công bằng như vậy đấy. Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra…

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, những đốt xương trắng bệch cả lên.

Đúng lúc này, một móng vuốt nhỏ, trắng nõn, mảnh mai vươn tới, “Vèo” một tiếng, cầm đi luôn mấy tờ tiền để ở trên bàn.

Lục Trăn và Thẩm Quát cùng quay đầu lại, nhìn thấy con nhóc Lục Yên gấp thật tỉ mỉ đống tiền rồi cuộn lại, bỏ vào trong túi quần.

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, cô chớp chớp hàng mi xinh đẹp, rồi chỉ đành ngượng ngùng đặt tiền về chỗ cũ.

“Lương Đình, đem con nhóc này đi đi”, Lục Trăn hô lên một tiếng với người anh em bên cạnh.

Lương Đình vội vã đi tới, dắt Lục Yên đi, còn nhỏ giọng dặn dò: “Cậu đứng ra xa một chút, đừng để bị liên lụy.”

Lục Yên kéo một góc áo của Lục Trăn, nói: “Bố, đừng đánh nhau nữa! Bố đánh không lại hắn ta đâu.”

Lục Trăn: “…”

Lục Yên biết rất rõ, bố của cô không phải là đối thủ của Thẩm Quát. Làm kinh doanh không vượt được Thẩm Quát, bày mưu tính kế cũng không phải đối thủ của Thẩm Quát, nói gì đến đánh nhau. Ông ấy không thể bì được một Thẩm Quát đã quá quen với việc đánh đấm.

Về cơ bản, cả đời này của bố cô chính là một đời đầy đau khổ bị bạn học Thẩm Quát đây nghiền nát.

Lục Trăn nhìn Thẩm Quát: “Thẩm Quát, ân oán trong quá khứ thôi không tính toán nữa. Nhưng, con mẹ nó! Mày có thể đường đường chính chính là một thằng đàn ông không? Dụ dỗ bạn gái ông đây thì ra thể thống gì?”

“Tao không biết bạn gái mày là ai.”

“Thư Mộng Phi!”

Biểu cảm trên gương mặt Thẩm Quát vẫn không hề thay đổi, anh đáp: “Không quen biết.”

“Ở trong trường đều xì xầm bàn tán, mày còn không chịu thừa nhận!”


“Nói xong chưa?”, đôi mắt của Thẩm Quát phẳng lặng không chút gợn sóng, “Tao phải đi làm rồi.”

Khóe mắt Lục Trăn giật giật, tay siết lại thành nắm đấm, xem ra thật sự giận đến sôi máu ứa gan, không cách nào kìm chế được nữa.

“Mày nhịn giỏi đấy! Còn muốn đi làm? Đem mấy lời ông đây nói để xuống mông mà ngồi có phải không?”

Lục Trăn nói xong thì giật lấy khuôn tam giác trong tay anh, ném sang một bên.

Sắc mặt Thẩm Quát vẫn thâm trầm, giữa trán nổi gân xanh, nhưng anh không hề hé răng lấy một lời, chỉ nhếch môi, oán hận nhìn Lục Trăn: “Nhặt lên.”

“Ông đây không nhặt đấy.”

Lục Trăn đi tới, vỗ vỗ lên mặt hắn: “Vẫn còn không phục. Đấu tay đôi với ông đây, mày còn thiếu mười năm tu luyện.”

Mười năm tu luyện, lời nói này rốt cuộc lại thật sự trở thành một lời tiên đoán. Thẩm Quát dùng mười năm để đuổi kịp Lục Trăn, rồi lại dùng mười năm nữa để sỉ nhục anh ta dưới gót giày.

Lẽ nào… Năm đó Thẩm Quát điên cuồng trả thù tập đoàn Lục thị, chính là bởi quãng thời niên thiếu này, ông bố Lục Trăn đã làm nhục anh ta sao?

Mặc dù Lục Yên biết, người một nhà nên có chung một kẻ thù, nhưng cô không thể chịu nổi dáng vẻ ức hiếp người quá đáng của bố mình, cho nên bèn gạt đi sự ngăn cản của Lương Đình, đang muốn chắn trước mặt Lục Trăn thì ngay lúc này, chả biết ai đột nhiên rống lên: “Cớm tới rồi!”

“Chạy đi!”

Những người tụ tập trong phòng bi-a chạy như chó phải pháo, hỗn loạn nháo nhào. Tiếng của chú cảnh sát vang lên ngoài cửa: “Đứng lại!”

“Không được chạy!”

“Thằng nhóc Lục Trăn này, lại là mày!”

*

Lục Trăn và Lục Yên lạc mất nhau, bị cuốn theo đám người kia, lảo đảo chạy ra phía cửa.

Cô cũng rất sợ bị chú cảnh sát bắt đi. Mấy cậu này có bị bắt thì cùng lắm cũng chỉ giam một tối. Còn cô, nếu cô bị bắt, không lấy ra được chứng minh nhân dân, có trời mới biết cô sẽ bị đưa đến nơi nào.

Mùi mồ hôi nách của mấy cậu trai bị viêm cánh ở xung quanh xộc thẳng lên mũi, khiến cô choáng váng nổ đom đóm mắt, chân đạp vào hư không, cả người theo đó đổ nhào xuống đất.

Tay trái của Lục Yên bị người ta giẫm một cái, cô sợ hãi kêu lên: “Ấy! Đừng đạp vào tôi!”

Mấy cậu này chạy đến mức trời đất quay cuồng, hơi đâu mà nghe mấy tiếng kêu của cô, trong mắt chỉ nhìn thấy một đám hỗn loạn ùn ùn kéo tới. Lúc này, một cái bóng cao lớn đột nhiên che ở trước mắt cô, đặt đầu cô tựa vào một bên ngực, thay cô chặn đám người kia lại.

Lục Yên nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cần cổ Thẩm Quát rõ nét đến từng chi tiết. Từ dưới nhìn lên, ngũ quan của thiếu niên rõ ràng như tạc, đường nét rắn rỏi, viền râu ở cằm dưới màu xanh nhàn nhạt như được tô vẽ.

Hai tay Thẩm Quát chống hai bên người cô, chiếc áo bên trong áo sơ mi hở cổ màu ca rô thả xuống bên tay cô, bị cô nắm chặt lấy.

Cô bị ép chặt vào ngực anh, thậm chí có thể nghe thấy nhịp đập trái tim trầm ổn của anh. Còn ngửi được cả mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn một chút vị thuốc đắng Đông y trong hơi thở.

Nhân lúc đám người kia đi khỏi, Thẩm Quát đứng dậy, nắm cổ tay Lục Yên, kéo cô chạy về phía cửa sau. Cổ tay mảnh khảnh của Lục Yên bị anh nắm chặt lấy, trời xui đất khiến chạy theo anh, quên luôn cả ông bố quý hóa.


Thẩm Quát kéo cô chạy tới sân sau, rồi dùng chìa khóa mở cánh cửa sắt đang đóng im ỉm. Sau khi bước vào mới phát hiện ra là một con hẻm nhỏ hình ống tre ẩm ướt chật hẹp.

Thẩm Quát dẫn cô rẽ phải rẽ trái trong hẻm nhỏ, chạy hơn mười phút, tiếng người ầm ĩ cuối cùng cũng xa dần.

Sắc trời tối dần, màn đêm tràn tới như thủy triều dâng.

Thẩm Quát dừng lại, buông cổ tay cô ra. Cổ tay nhỏ nhắn mảnh khảnh đúng là giống hệt cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô. Đôi mắt đen láy đặt ánh nhìn lên bả vai, đuôi mắt như có như không lướt nhanh qua xương quai xanh đẹp đẽ của cô.

Cô nhìn anh, trong con mắt dấy lên vẻ sợ hãi.

Tâm tư của Thẩm Quát vừa kín đáo lại nhạy cảm, anh rất nhanh đã nhận ra sự đề phòng của cô đối với anh. Cô gái nào gặp anh, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi. Kẻ như anh, trời sinh không được lòng người.

Lục Yên sợ Thẩm Quát là có lý do cả. Lúc Thẩm Quát hại công ty của bố cô, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, như thể đem hết thảy tôn nghiêm của Lục Trăn giẫm đạp dưới gót giày. Sao có thể không sợ anh cho được.

Thẩm Quát bật lửa, một tay chắn gió, nghiêng đầu đốt một điếu thuốc, động tác mang đậm một chút hung hăng lẫn phóng túng.

Anh không nhìn thẳng vào cô, thuận miệng hỏi: “Bạn gái Lục Trăn à?”

“Không, không phải. Tôi là…em gái anh ấy.”

“Em gái.” Thẩm Quát lẩm bẩm, hờ hững xoay người rời đi.

“Chú Thẩm, à không, bạn học Thẩm, đợi một chút!”

Lục Yên lao lên phía trước, rút từ trong túi ra mấy tờ tiền mà Lục Trăn đưa cho cô, đếm một hồi, đưa cho anh ba tờ, còn bản thân giữ hai tờ. Nhưng mà không quá vài giây sau, lại đem cho anh nốt hai tờ còn lại, trong đó có cả tờ tiền đỏ còn chưa được phát hành.

“Anh tôi đập phá trong vùng của anh. Số tiền này là tôi thay anh ấy bồi thường cho anh. Anh ấy thực sự không nên làm như vậy, tôi thay anh ấy xin lỗi anh.”

Thẩm Quát có chút không hiểu nổi, Lục Trăn như vậy mà lại có cô em gái rất hiểu chuyện.

Đôi mắt cô trong veo, toát lên vẻ thẳng thắn vô tư, vừa nhìn đã biết là một cô gái sống rất ngay thẳng. Mà Thẩm Quát thì sớm đã mất đi phẩm giá chân thành này. Anh đã quen với việc đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

Trên đời này, không phải ai cũng có thể sống một cách ngay thẳng thật thà. Huống hồ, anh còn chẳng có tư cách.

Thẩm Quát đột nhiên có chút thoải mái khi ở bên cô.

“Tôi không biết trước kia tại sao chú cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào ông ấy. Bây giờ thì tôi hiểu rồi, đều là ông ấy không đúng, bắt nạt người quá đáng. Chú rộng lượng… đừng ghi thù được không.”

Lục Yên nhanh chóng nhét tiền vào túi áo Thẩm Quát, cầu xin anh lượng thứ.

Thẩm Quát móc đống tiền này ra nhìn một lúc, trong ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia trào phúng. Trận náo loạn này của Lục Trăn khiến công việc ở phòng bi-a của anh chỉ sợ không giữ lại được nữa.

Lục Yên biết, con người Thẩm Quát kiêu căng tự mãn, thủ đoạn tàn độc, có thù tất báo. Một chút tiền này muốn mua chuộc anh, chỉ e là viển vông. Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ Thẩm Quát ném tiền vào mặt mình, sau đó…

Thẩm Quát cười nhạt một tiếng, xếp lại ngay ngắn từng tờ tiền, rồi nhét vào trong túi áo ngực.

Cuộc đời khốn khó, anh lại ở dưới đáy xã hội mò mẫm bao nhiêu năm, ai có thể không có tiền mà vẫn sống được.

Nhìn theo bóng lưng im lìm của anh khuất dần vào bóng đêm nơi ngõ hẻm, Lục Yên vẫy vẫy tay về phía anh, tiếc là anh không nhìn thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương