Trở Về Năm Cấp 3
-
Chương 43
Cuộc sống đã quay trở về theo đúng quỹ đạo của nó, Mộng Dao lại rảnh rỗi, thỉnh thoảng dành một chút thời giờ để tìm gặp bạn trai, ăn một bữa cơm rồi đi ra bên ngoài dạo chơi, những ngày thường như vậy thật khiến cô cảm giác thoải mái, nhưng....
Khi Mộng Dao nhớ lại những việc mình đã làm trong lúc quay trở về đều là công cốc thì cảm thấy vô cùng bất mãn, hôn lễ của Tư Đình cũng có mời một vài bạn học cấp ba, nhiều năm trôi qua như vậy mà bọn họ vẫn còn mang thành kiến với cô, Lục Tiểu Xuyên an ủi cô nói rằng chỉ cần anh biết được chân tướng là đủ rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui, tại sao kẻ xấu luôn ung dung nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trong khi cô là người tốt lại bị hiểu lầm nhiều năm như vậy...
Lục Tiểu Xuyên vừa mới tan sở liền gọi điện cho cô, hẹn cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng đối diện công ty cô, Mộng Dao thất thần bước đến nhà hàng nhưng lại không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp cái người kia.
Mộng Dao vội vã cúi đầu, hàng ngàn lần cầu mong cô ta đừng bao giờ nhìn thấy cô, lúc người kia đi ngang qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ là...
"Trương Mộng Dao?"
Ngồi trong quán cà phê cùng với Ngô Nghệ Hinh, trái ngược với sự bình tĩnh thong dong của cô ta, Mộng Dao quả thực đứng ngồi không yên.
Tại sao cô ta xuất hiện gần nơi công ty cô làm, rồi tại sao còn mời cô đến quán cà phê ôn lại chuyện cũ gì chứ? Nhưng quan trọng nhất là cô đã đồng ý!
Thật đúng là đầu óc chứa nước, cô ngồi ở đây lo lắng điều gì, người làm sai đâu phải là cô.
"Cô muốn nói cái gì thì mau nói đi, tôi còn việc phải làm." Mộng Dao bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, khí thế càng trở nên thêm mạnh mẽ.
"A?"
"A cái gì, tôi kêu cô mau nói cái chuyện muốn nói đi, tôi đang vội!" Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ xẹp lép của cô ta liền cảm thấy dễ chịu, xem ra tính khí hiện tại của cô ngày càng lớn dần, trước đây cô chưa từng nói một lời khó nghe nào với cô ta.
"Cô thay đổi rất nhiều." Ngô Nghệ Hinh không hề tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: "Thật là, năm đó tôi đối xử cô như vậy, cô như thế này là chuyện bình thường."
"Nếu cô muốn ôn lại chuyện kia, xin lỗi tôi không có thời gian." Quá lười để nói chuyện với cô ta, Mộng Dao cầm túi chuẩn bị rời đi.
"Trương Mộng Dao, tôi thật sự xin lỗi, năm đó người hãm hại vu khống cô ăn cắp đồ chính là tôi."
Mộng Dao hơi khó hiểu không biết người phụ nữ ngồi trước mặt này đang suy nghĩ cái gì, tại sao cô ta nhìn cô với vẻ mặt áy náy, cô nhớ rõ lúc quay trở về, lần đó cô tìm tới tận nhà cô ta để nghe lời xin lỗi nhưng không hề có thành ý, vậy tại sao bây giờ cô ta xuất hiện với vẻ mặt này.
"Cô nói chuyện này với tôi để làm gì?" Nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao cô ta lại muốn nhắc tới chuyện xưa, chuyện này đối với cô ta cũng không có gì tốt.
"Cô không có một chút ngạc nhiên nào sao....."
"Tôi biết."
"Cô biết!"
"Ngược lại cô kinh ngạc như vậy để làm gì? Tôi biết chính là tôi biết, tôi quá lười không muốn nhiều lời với cô, nhưng hiện tại tôi muốn hỏi cô một câu, tại sao cô nói chuyện này với tôi."
"Nói ra sợ cô không tin, lúc tôi nhìn thấy thông tin liên quan tới vụ tai nạn của cô trên bản tin hai ngày trước, tôi không biết tại sao bản thân mình bắt đầu nổi lên sự áy náy về những việc ngu xuẩn tôi đã làm vào nhiều năm trước mà sau đó không thể sửa chữa, tôi luôn nằm mơ thấy bản thân mình dùng những lời lẽ chanh chua để sỉ nhục người khác, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, chắc chắn tôi để lại cho cô rất nhiều tổn thương, cho nên tôi liền nhờ người khác hỏi thăm về công ty của cô, không nghĩ đến tình cờ lại gặp được cô, tôi liền mặt dày gọi cô lại, Mộng Dao, thực sự xin lỗi, năm đó tôi quá nhỏ nhen, quá ngây thơ, tôi thành thật xin lỗi cô."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Có vẻ lời xin lỗi của cô ta không phải là giả, nhưng cô không có ý định tha thứ cho cô ta.
"Nhìn dáng vẻ của cô chắc chắn không muốn tha thứ cho tôi." Ngô Nghệ Hinh tự cười chế nhiễu, lầm bầm thêm nữa: "Thật ra năm đó tôi hãm hại cô còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tôi thích Lục Tiểu Xuyên nhưng Lục Tiểu Xuyên lại thích cô."
"Cô nói cái gì?" Tại sao lúc đó cô ta không hề đề cập với cô chuyện này, lần ấy cô đến nhà cô ta chất vấn, nhưng Ngô Nghệ Hinh lại nói cái gì mà mỗi ngày cô đều lấy ba mẹ mình ra khoe khoang ở trước mặt cô ta để khiến bản thân cô ta kích động, rốt cuộc cái nào là thật, cô không tài nào hiểu rõ...
"Lục Tiểu Xuyên thích cô, Mộng Dao cô biết không, Lục Tiểu Xuyên là loại người bí ẩn nhất tồn tại trong trường học, ít người biết chuyện này, ở trong trường không có ai dám cả gan đi chọc giận cậu ta, Lục Tiểu Xuyên đánh nhau rất giỏi, tôi từng đi theo một người bạn đến xem cậu ta hẹn đánh nhau với một học sinh trường khác, thật sự rất đẹp trai, tôi liền lập tức thích cậu ta, Mộng Dao, tính tình cậu ta thật sự không tốt, những kẻ đắc tội với cậu ta không bao giờ có kết cục tốt, có một lần tôi không cẩn thận đụng vào cậu ta, suýt chút nữa tôi bị ánh mắt đằng đằng sát khí của cậu ta hù chết, nhưng cậu ta đối xử cô rất khác, thật sự không giống nhau, mặc kệ cô đối xử cậu ta như thế nào thì cậu ta cũng chưa bao giờ bắt cô trả giá, một người đàn ông chỉ đối xử đặc biệt duy nhất với một người phụ nữ thì nhất định cậu ta thích cô."
Lục Tiểu Xuyên, thích cô?
"Vì vậy tôi nổi lên ý xấu, tôi nghĩ nếu cô là một cô gái hư, thì cậu ta có chán ghét cô hay không, sau khi sự việc xảy ra cậu ta thật sự không tin là cô làm chuyện đó, tôi nghe lén cậu ta nói chuyện với Thôi Triết, cậu ta nói cậu ta tin cô, tôi vì muốn làm cho cậu ta tin rằng đồ là do cô ăn cắp, vì thế nhân lúc cậu ta ở quán mì, tôi cố ý ngồi cách cậu ta không xa, cùng Trương Tĩnh Tĩnh nói chuyện cô đã chính miệng thừa nhận với tôi về việc ăn cắp đồ, lúc ấy tôi thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, hung hăng đập bàn một cái, chưa ăn xong liền rời đi...."
"Ngô Nghệ Hinh." Mộng Dao thật sự muốn tát chết cô ta: "Cô còn là người sao?"
Là một con người làm sao có thể làm ra loại chuyện này, cô ta so với lúc cô chưa biết chuyện này càng thêm tội ác tày trời, cô ta chẳng những phá hoại thanh xuân mà còn quấy rối chen ngang vào tình yêu của cô, nếu giết người không phải là phạm pháp thì nhất định hiện tại cô sẽ giết chết cô ta.
"Năm đó tôi thật sự không phải là người, làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, tôi xin lỗi, tôi tưởng làm như vậy sẽ đạt được thứ mình muốn nhưng cuối cùng đều không có, tuy Lục Tiểu Xuyên thay đổi cái nhìn về cô nhưng cậu ta vẫn che chở cô, buổi tối đêm hôm đó Trương Tĩnh Tĩnh và Vương Tư Hàm có ý đồ với cô nhưng đều bị cậu ta chặn lại cảnh cáo, cậu ta nói ai dám động vào cô, cậu ta liền giết chết kẻ đó, Mộng Dao, khi đó tôi thật sự ngưỡng mộ cô đồng thời cũng ghen ghét, Lục Tiểu Xuyên như vậy mà có thể để ý tới cô."
Sự thật yên lặng nhiều năm, bây giờ mới trồi lên mặt nước.
Cà phê nguội lạnh, cô cũng không có tâm trạng để uống, nếu năm đó không xảy ra những chuyện này, liệu cô và anh có thể....
Hóa ra đời này có nhiều chuyện cô không biết...
Hóa ra...
"Hiện tại cô nói mấy lời này với tôi có ý nghĩa gì?" Ngoại trừ khiến cô càng chán ghét cô ta thêm, Mộng Dao thực sự không hiểu tại sao cô ta muốn nói chuyện này với cô.
"Vì nó xuất phát từ chính lương tâm của tôi, cũng như muốn cô biết chuyện này, giấu trong lòng quá lâu, nói ra thật sự thoải mái, mặc dù cô có tha thứ cho tôi hay không thì tôi cũng cảm thấy thanh thản phần nào."
"Cô còn lương tâm sao?" Mộng Dao bật cười khi nghe thấy hai từ đó.
Cô nghe nói hiện tại cô ta sống rất tốt, mới du học trở về liền trực tiếp đến công ty ba mình đảm nhận vị trí giám đốc, nhìn dáng vẻ hiện tại này của cô ta, dịu dàng trí thức, hào phóng thoải mái.
Bởi vì cô ta cảm thấy cuộc sống mình trở nên tốt hơn, cuộc sống có hạnh phúc cho nên mới nhớ đến cô, ý thức được việc làm sai trái mà cô ta từng làm với cô.
Cho nên mới nói, con người thật sự là thứ diệu kì nhất trên thế giới.
Nếu bây giờ cuộc sống Ngô Nghệ Hinh một chút cũng không ổn, chỉ e rằng khi cô ta nhìn thấy cô vẫn sẽ khịt mũi coi thường.
Sau khi nghe cô ta nói nhiều như vậy, cô vẫn muốn tát chết cô ta.
Điện thoại réo rắt vang lên, cô nhấc máy: "Alo."
"Em đang ở đâu? Không phải chúng ta hẹn gặp ở nhà hàng sao, anh không thấy em."
"À, em đang ở quán cà phê bên cạnh."
"Em muốn uống cà phê sao, anh đi qua ngay."
Anh vẫn luôn như vậy, tự mình nói xong liền tắt máy, anh đến đây làm gì, tình huống xấu hổ này.
"Ai vậy?" Ngô Nghệ Hinh thuận miệng hỏi.
"Bạn trai tôi." Mộng Dao đột nhiên nảy lên một trò đùa dai, không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên bước vào.
"Cô có bạn trai, tôi có thể yên tâm rồi." Ngô Nghệ Hinh cười nói: "Năm đó tôi gây cản trở sự phát triển tình cảm giữa cô và Lục Tiểu Xuyên, tôi buồn phiền muốn chết, hiện tại thấy cô đã kiếm được hạnh phúc của riêng mình, tôi vui mừng thay cho cô."
"Thật ra cô không cần tự trách bản thân mình như vậy."
Những lời cô ta nói thật sự dễ nghe, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta cười, tám phần không có ý suy nghĩ tốt, không sai, suy nghĩ của cô ta chính là tôi không cướp được nó thì cô cũng đừng mơ có nó.
"Mộng Dao, cô thật sự không trách tôi, chúng ta bắt tay làm hòa đi."
Mộng Dao nhìn cô ta vươn bàn tay ngọc ngà kia trước mặt mình, tại sao cô ta vươn tay ra với cô làm gì, có ai muốn làm hòa với cô ta đâu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Đôi mắt cô vừa vặn nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên bước vào cửa chính, lúc này Ngô Nghệ Hinh quay lưng về phía anh, Mộng Dao chọn cách xem nhẹ bàn tay trước mặt, vui vẻ chào hỏi Lục Tiểu Xuyên.
"Tại sao em chạy đến chỗ này?" Lục Tiểu Xuyên bước tới gần, hôn trán cô một cái, bỗng nhiên anh nhận ra dường như có người ngồi đối diện cô, anh quay đầu lại, nụ cười ngay lập tức biến mất.
"Sao em lại ở cùng cô ta." Lục Tiểu Xuyên không vui hỏi.
Mộng Dao nhìn thấy sắc mặt Ngô Nghệ Hinh thay đổi thất thường giống như năm màu nước sơn, trong lòng cô vô cùng sảng khoái.
Cô biết cô ta chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
"Là bạn học cũ, gặp nhau nên muốn hàn thuyên tâm sự."
"Em và cô ta có chuyện gì tốt để nói." Lục Tiểu Xuyên không khách sáo chút nào mà nói: "Không phải anh đã dặn em nên tránh xa những kẻ có lòng dạ bất thiện rồi sao, tại sao em mau quên thế."
Anh duỗi ngón tay chọc vào trán cô giống như đang dạy dỗ: "Nhớ kỹ chưa?"
"Được rồi, em nhớ kỹ rồi." Mộng Dao ôm cánh tay Lục Tiểu Xuyên, cười ngọt ngào: "Chúng đi ăn cơm thôi, em đói quá."
"Được."
Vì thế hai người ân ái rời đi, để lại Ngô Nghệ Hinh với sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Hồi nãy em gặp cô ta như thế nào, cô ta có nói cái gì với em không?"
"Không có gì."
Chắc chắn anh không nhớ rõ những chuyện đó, nếu không anh cũng sẽ không thật sự nói mấy lời xin lỗi với cô bởi vì năm đó không tin tưởng cô, vốn dĩ cô vẫn có chút giận nhưng hiện tại lại không còn nữa, cái loại tình huống này, nếu đổi thành cô thì cũng tin lời cô ta nói.
"Không có gì thì không có gì." Lục Tiểu Xuyên bóc vỏ từng con tôm trên dĩa mình, rồi sau đó mang chúng đặt ở đĩa Mộng Dao: "Ăn đi."
Mộng Dao thưởng anh một nụ hôn lên mặt: "Yêu anh nhất."
"Thôi đi, anh nói sẽ tốt hơn." Nhưng thật ra anh đang hưởng thụ những lời nói này, nếu mỗi ngày cô đều nói với anh như thế thì tốt rồi.
"Em chính là nghĩ sao nói vậy, ăn ngay nói thật."
Lục Tiểu Xuyên ăn cơm được nửa chừng, đột nhiên thần bí lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật không lớn không nhỏ, anh đưa nó cho Mộng Dao: "Em mở ra xem đi."
"Gì vậy, quà sao." Mộng Dao nhận lấy, bên trong là một cuốn sổ nhật kí màu hồng: "Hả? Sao nhìn quen mắt thế."
"Của em, mấy hôm trước lúc anh về nhà thì tìm thấy nó, đây là một vật kỷ niệm đáng giá."
"Tại sao?" Mộng Dao vừa nói vừa lật trang.
"Nó là vật đầu tiên em đưa cho anh, còn có nhãn dán đầu to của em ở chỗ này, anh tìm thấy, lúc đó em rất đáng yêu."
"Phải không?" Mộng Dao đem sổ nhật ký đóng lại, rồi sau đó mau chóng lật nó ra.
Trang có cái dán nhãn đầu to kia lật mãi không đến, cô lật trúng một trang có góc gấp, Mộng Dao mắc chứng rối loạn cưỡng chế cho nên duỗi tay phủi thẳng góc gấp kia.
Những con số quen thuộc lọt vào mắt, tim Mộng Dao lỡ một nhịp.
"Lục Tiểu Xuyên." Cô có chút ngượng ngùng đem trang giấy kia xé xuống, đưa cho anh: "Anh xem dãy số này có ý nghĩa gì."
"9694482644." Lục Tiểu Xuyên đọc một hồi nhưng suy nghĩ mãi không ra được nó có nghĩa gì: "Em có ý gì."
"Nó được gõ bằng bàn phím pinyin, chính là em thích anh."
"Hả."
"Em thích anh, lúc ở cấp ba em đã thích anh, năm đó em đưa quyển sổ này cho anh, liền nghĩ anh có thể phát hiện bí mật này không, quả nhiên bí mật che dấu quá kín, anh vẫn không biết."
"Em thích anh từ lúc ở cấp ba?"
Không phải anh cũng, Mộng Dao nói trong lòng.
"Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, lúc ấy anh ngó đông ngó tây tìm chỗ ngồi, em liền nghĩ nếu một người đẹp trai như vậy ngồi kế bên em thì tốt quá, không ngờ anh thật sự đi đến chỗ em, từ trước tới nay em luôn là người thẹn thùng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với ai, đó là lần đầu tiên mà anh còn lạnh lùng, anh đối xử tệ với em trong suốt ba năm cấp ba, từ từ thiện cảm đối với anh biến mất." Mộng Dao nói tới đây, tỏ vẻ thâm trầm thở dài một tiếng: "Thật không ngờ, em thật không ngờ bản thân mình lại thích tên khốn này, thật là ý trời trêu ngươi."
"Cho nên nói chúng ta là một cặp đôi trời định."
"Ai trời định với anh chứ."
"Chính là định mệnh trời cho, chúng ta có sợi dây tơ hồng nối với nhau...."
"Anh nói câu này, em lại nhớ ra câu kia."
Hai người liếc mắt nhìn đối phương, ăn ý nói.
"Nhân duyên tơ hồng giữ lấy hai người."
Khi Mộng Dao nhớ lại những việc mình đã làm trong lúc quay trở về đều là công cốc thì cảm thấy vô cùng bất mãn, hôn lễ của Tư Đình cũng có mời một vài bạn học cấp ba, nhiều năm trôi qua như vậy mà bọn họ vẫn còn mang thành kiến với cô, Lục Tiểu Xuyên an ủi cô nói rằng chỉ cần anh biết được chân tướng là đủ rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui, tại sao kẻ xấu luôn ung dung nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trong khi cô là người tốt lại bị hiểu lầm nhiều năm như vậy...
Lục Tiểu Xuyên vừa mới tan sở liền gọi điện cho cô, hẹn cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng đối diện công ty cô, Mộng Dao thất thần bước đến nhà hàng nhưng lại không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp cái người kia.
Mộng Dao vội vã cúi đầu, hàng ngàn lần cầu mong cô ta đừng bao giờ nhìn thấy cô, lúc người kia đi ngang qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ là...
"Trương Mộng Dao?"
Ngồi trong quán cà phê cùng với Ngô Nghệ Hinh, trái ngược với sự bình tĩnh thong dong của cô ta, Mộng Dao quả thực đứng ngồi không yên.
Tại sao cô ta xuất hiện gần nơi công ty cô làm, rồi tại sao còn mời cô đến quán cà phê ôn lại chuyện cũ gì chứ? Nhưng quan trọng nhất là cô đã đồng ý!
Thật đúng là đầu óc chứa nước, cô ngồi ở đây lo lắng điều gì, người làm sai đâu phải là cô.
"Cô muốn nói cái gì thì mau nói đi, tôi còn việc phải làm." Mộng Dao bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, khí thế càng trở nên thêm mạnh mẽ.
"A?"
"A cái gì, tôi kêu cô mau nói cái chuyện muốn nói đi, tôi đang vội!" Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ xẹp lép của cô ta liền cảm thấy dễ chịu, xem ra tính khí hiện tại của cô ngày càng lớn dần, trước đây cô chưa từng nói một lời khó nghe nào với cô ta.
"Cô thay đổi rất nhiều." Ngô Nghệ Hinh không hề tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: "Thật là, năm đó tôi đối xử cô như vậy, cô như thế này là chuyện bình thường."
"Nếu cô muốn ôn lại chuyện kia, xin lỗi tôi không có thời gian." Quá lười để nói chuyện với cô ta, Mộng Dao cầm túi chuẩn bị rời đi.
"Trương Mộng Dao, tôi thật sự xin lỗi, năm đó người hãm hại vu khống cô ăn cắp đồ chính là tôi."
Mộng Dao hơi khó hiểu không biết người phụ nữ ngồi trước mặt này đang suy nghĩ cái gì, tại sao cô ta nhìn cô với vẻ mặt áy náy, cô nhớ rõ lúc quay trở về, lần đó cô tìm tới tận nhà cô ta để nghe lời xin lỗi nhưng không hề có thành ý, vậy tại sao bây giờ cô ta xuất hiện với vẻ mặt này.
"Cô nói chuyện này với tôi để làm gì?" Nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao cô ta lại muốn nhắc tới chuyện xưa, chuyện này đối với cô ta cũng không có gì tốt.
"Cô không có một chút ngạc nhiên nào sao....."
"Tôi biết."
"Cô biết!"
"Ngược lại cô kinh ngạc như vậy để làm gì? Tôi biết chính là tôi biết, tôi quá lười không muốn nhiều lời với cô, nhưng hiện tại tôi muốn hỏi cô một câu, tại sao cô nói chuyện này với tôi."
"Nói ra sợ cô không tin, lúc tôi nhìn thấy thông tin liên quan tới vụ tai nạn của cô trên bản tin hai ngày trước, tôi không biết tại sao bản thân mình bắt đầu nổi lên sự áy náy về những việc ngu xuẩn tôi đã làm vào nhiều năm trước mà sau đó không thể sửa chữa, tôi luôn nằm mơ thấy bản thân mình dùng những lời lẽ chanh chua để sỉ nhục người khác, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, chắc chắn tôi để lại cho cô rất nhiều tổn thương, cho nên tôi liền nhờ người khác hỏi thăm về công ty của cô, không nghĩ đến tình cờ lại gặp được cô, tôi liền mặt dày gọi cô lại, Mộng Dao, thực sự xin lỗi, năm đó tôi quá nhỏ nhen, quá ngây thơ, tôi thành thật xin lỗi cô."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Có vẻ lời xin lỗi của cô ta không phải là giả, nhưng cô không có ý định tha thứ cho cô ta.
"Nhìn dáng vẻ của cô chắc chắn không muốn tha thứ cho tôi." Ngô Nghệ Hinh tự cười chế nhiễu, lầm bầm thêm nữa: "Thật ra năm đó tôi hãm hại cô còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tôi thích Lục Tiểu Xuyên nhưng Lục Tiểu Xuyên lại thích cô."
"Cô nói cái gì?" Tại sao lúc đó cô ta không hề đề cập với cô chuyện này, lần ấy cô đến nhà cô ta chất vấn, nhưng Ngô Nghệ Hinh lại nói cái gì mà mỗi ngày cô đều lấy ba mẹ mình ra khoe khoang ở trước mặt cô ta để khiến bản thân cô ta kích động, rốt cuộc cái nào là thật, cô không tài nào hiểu rõ...
"Lục Tiểu Xuyên thích cô, Mộng Dao cô biết không, Lục Tiểu Xuyên là loại người bí ẩn nhất tồn tại trong trường học, ít người biết chuyện này, ở trong trường không có ai dám cả gan đi chọc giận cậu ta, Lục Tiểu Xuyên đánh nhau rất giỏi, tôi từng đi theo một người bạn đến xem cậu ta hẹn đánh nhau với một học sinh trường khác, thật sự rất đẹp trai, tôi liền lập tức thích cậu ta, Mộng Dao, tính tình cậu ta thật sự không tốt, những kẻ đắc tội với cậu ta không bao giờ có kết cục tốt, có một lần tôi không cẩn thận đụng vào cậu ta, suýt chút nữa tôi bị ánh mắt đằng đằng sát khí của cậu ta hù chết, nhưng cậu ta đối xử cô rất khác, thật sự không giống nhau, mặc kệ cô đối xử cậu ta như thế nào thì cậu ta cũng chưa bao giờ bắt cô trả giá, một người đàn ông chỉ đối xử đặc biệt duy nhất với một người phụ nữ thì nhất định cậu ta thích cô."
Lục Tiểu Xuyên, thích cô?
"Vì vậy tôi nổi lên ý xấu, tôi nghĩ nếu cô là một cô gái hư, thì cậu ta có chán ghét cô hay không, sau khi sự việc xảy ra cậu ta thật sự không tin là cô làm chuyện đó, tôi nghe lén cậu ta nói chuyện với Thôi Triết, cậu ta nói cậu ta tin cô, tôi vì muốn làm cho cậu ta tin rằng đồ là do cô ăn cắp, vì thế nhân lúc cậu ta ở quán mì, tôi cố ý ngồi cách cậu ta không xa, cùng Trương Tĩnh Tĩnh nói chuyện cô đã chính miệng thừa nhận với tôi về việc ăn cắp đồ, lúc ấy tôi thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, hung hăng đập bàn một cái, chưa ăn xong liền rời đi...."
"Ngô Nghệ Hinh." Mộng Dao thật sự muốn tát chết cô ta: "Cô còn là người sao?"
Là một con người làm sao có thể làm ra loại chuyện này, cô ta so với lúc cô chưa biết chuyện này càng thêm tội ác tày trời, cô ta chẳng những phá hoại thanh xuân mà còn quấy rối chen ngang vào tình yêu của cô, nếu giết người không phải là phạm pháp thì nhất định hiện tại cô sẽ giết chết cô ta.
"Năm đó tôi thật sự không phải là người, làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, tôi xin lỗi, tôi tưởng làm như vậy sẽ đạt được thứ mình muốn nhưng cuối cùng đều không có, tuy Lục Tiểu Xuyên thay đổi cái nhìn về cô nhưng cậu ta vẫn che chở cô, buổi tối đêm hôm đó Trương Tĩnh Tĩnh và Vương Tư Hàm có ý đồ với cô nhưng đều bị cậu ta chặn lại cảnh cáo, cậu ta nói ai dám động vào cô, cậu ta liền giết chết kẻ đó, Mộng Dao, khi đó tôi thật sự ngưỡng mộ cô đồng thời cũng ghen ghét, Lục Tiểu Xuyên như vậy mà có thể để ý tới cô."
Sự thật yên lặng nhiều năm, bây giờ mới trồi lên mặt nước.
Cà phê nguội lạnh, cô cũng không có tâm trạng để uống, nếu năm đó không xảy ra những chuyện này, liệu cô và anh có thể....
Hóa ra đời này có nhiều chuyện cô không biết...
Hóa ra...
"Hiện tại cô nói mấy lời này với tôi có ý nghĩa gì?" Ngoại trừ khiến cô càng chán ghét cô ta thêm, Mộng Dao thực sự không hiểu tại sao cô ta muốn nói chuyện này với cô.
"Vì nó xuất phát từ chính lương tâm của tôi, cũng như muốn cô biết chuyện này, giấu trong lòng quá lâu, nói ra thật sự thoải mái, mặc dù cô có tha thứ cho tôi hay không thì tôi cũng cảm thấy thanh thản phần nào."
"Cô còn lương tâm sao?" Mộng Dao bật cười khi nghe thấy hai từ đó.
Cô nghe nói hiện tại cô ta sống rất tốt, mới du học trở về liền trực tiếp đến công ty ba mình đảm nhận vị trí giám đốc, nhìn dáng vẻ hiện tại này của cô ta, dịu dàng trí thức, hào phóng thoải mái.
Bởi vì cô ta cảm thấy cuộc sống mình trở nên tốt hơn, cuộc sống có hạnh phúc cho nên mới nhớ đến cô, ý thức được việc làm sai trái mà cô ta từng làm với cô.
Cho nên mới nói, con người thật sự là thứ diệu kì nhất trên thế giới.
Nếu bây giờ cuộc sống Ngô Nghệ Hinh một chút cũng không ổn, chỉ e rằng khi cô ta nhìn thấy cô vẫn sẽ khịt mũi coi thường.
Sau khi nghe cô ta nói nhiều như vậy, cô vẫn muốn tát chết cô ta.
Điện thoại réo rắt vang lên, cô nhấc máy: "Alo."
"Em đang ở đâu? Không phải chúng ta hẹn gặp ở nhà hàng sao, anh không thấy em."
"À, em đang ở quán cà phê bên cạnh."
"Em muốn uống cà phê sao, anh đi qua ngay."
Anh vẫn luôn như vậy, tự mình nói xong liền tắt máy, anh đến đây làm gì, tình huống xấu hổ này.
"Ai vậy?" Ngô Nghệ Hinh thuận miệng hỏi.
"Bạn trai tôi." Mộng Dao đột nhiên nảy lên một trò đùa dai, không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên bước vào.
"Cô có bạn trai, tôi có thể yên tâm rồi." Ngô Nghệ Hinh cười nói: "Năm đó tôi gây cản trở sự phát triển tình cảm giữa cô và Lục Tiểu Xuyên, tôi buồn phiền muốn chết, hiện tại thấy cô đã kiếm được hạnh phúc của riêng mình, tôi vui mừng thay cho cô."
"Thật ra cô không cần tự trách bản thân mình như vậy."
Những lời cô ta nói thật sự dễ nghe, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta cười, tám phần không có ý suy nghĩ tốt, không sai, suy nghĩ của cô ta chính là tôi không cướp được nó thì cô cũng đừng mơ có nó.
"Mộng Dao, cô thật sự không trách tôi, chúng ta bắt tay làm hòa đi."
Mộng Dao nhìn cô ta vươn bàn tay ngọc ngà kia trước mặt mình, tại sao cô ta vươn tay ra với cô làm gì, có ai muốn làm hòa với cô ta đâu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Đôi mắt cô vừa vặn nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên bước vào cửa chính, lúc này Ngô Nghệ Hinh quay lưng về phía anh, Mộng Dao chọn cách xem nhẹ bàn tay trước mặt, vui vẻ chào hỏi Lục Tiểu Xuyên.
"Tại sao em chạy đến chỗ này?" Lục Tiểu Xuyên bước tới gần, hôn trán cô một cái, bỗng nhiên anh nhận ra dường như có người ngồi đối diện cô, anh quay đầu lại, nụ cười ngay lập tức biến mất.
"Sao em lại ở cùng cô ta." Lục Tiểu Xuyên không vui hỏi.
Mộng Dao nhìn thấy sắc mặt Ngô Nghệ Hinh thay đổi thất thường giống như năm màu nước sơn, trong lòng cô vô cùng sảng khoái.
Cô biết cô ta chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
"Là bạn học cũ, gặp nhau nên muốn hàn thuyên tâm sự."
"Em và cô ta có chuyện gì tốt để nói." Lục Tiểu Xuyên không khách sáo chút nào mà nói: "Không phải anh đã dặn em nên tránh xa những kẻ có lòng dạ bất thiện rồi sao, tại sao em mau quên thế."
Anh duỗi ngón tay chọc vào trán cô giống như đang dạy dỗ: "Nhớ kỹ chưa?"
"Được rồi, em nhớ kỹ rồi." Mộng Dao ôm cánh tay Lục Tiểu Xuyên, cười ngọt ngào: "Chúng đi ăn cơm thôi, em đói quá."
"Được."
Vì thế hai người ân ái rời đi, để lại Ngô Nghệ Hinh với sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Hồi nãy em gặp cô ta như thế nào, cô ta có nói cái gì với em không?"
"Không có gì."
Chắc chắn anh không nhớ rõ những chuyện đó, nếu không anh cũng sẽ không thật sự nói mấy lời xin lỗi với cô bởi vì năm đó không tin tưởng cô, vốn dĩ cô vẫn có chút giận nhưng hiện tại lại không còn nữa, cái loại tình huống này, nếu đổi thành cô thì cũng tin lời cô ta nói.
"Không có gì thì không có gì." Lục Tiểu Xuyên bóc vỏ từng con tôm trên dĩa mình, rồi sau đó mang chúng đặt ở đĩa Mộng Dao: "Ăn đi."
Mộng Dao thưởng anh một nụ hôn lên mặt: "Yêu anh nhất."
"Thôi đi, anh nói sẽ tốt hơn." Nhưng thật ra anh đang hưởng thụ những lời nói này, nếu mỗi ngày cô đều nói với anh như thế thì tốt rồi.
"Em chính là nghĩ sao nói vậy, ăn ngay nói thật."
Lục Tiểu Xuyên ăn cơm được nửa chừng, đột nhiên thần bí lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật không lớn không nhỏ, anh đưa nó cho Mộng Dao: "Em mở ra xem đi."
"Gì vậy, quà sao." Mộng Dao nhận lấy, bên trong là một cuốn sổ nhật kí màu hồng: "Hả? Sao nhìn quen mắt thế."
"Của em, mấy hôm trước lúc anh về nhà thì tìm thấy nó, đây là một vật kỷ niệm đáng giá."
"Tại sao?" Mộng Dao vừa nói vừa lật trang.
"Nó là vật đầu tiên em đưa cho anh, còn có nhãn dán đầu to của em ở chỗ này, anh tìm thấy, lúc đó em rất đáng yêu."
"Phải không?" Mộng Dao đem sổ nhật ký đóng lại, rồi sau đó mau chóng lật nó ra.
Trang có cái dán nhãn đầu to kia lật mãi không đến, cô lật trúng một trang có góc gấp, Mộng Dao mắc chứng rối loạn cưỡng chế cho nên duỗi tay phủi thẳng góc gấp kia.
Những con số quen thuộc lọt vào mắt, tim Mộng Dao lỡ một nhịp.
"Lục Tiểu Xuyên." Cô có chút ngượng ngùng đem trang giấy kia xé xuống, đưa cho anh: "Anh xem dãy số này có ý nghĩa gì."
"9694482644." Lục Tiểu Xuyên đọc một hồi nhưng suy nghĩ mãi không ra được nó có nghĩa gì: "Em có ý gì."
"Nó được gõ bằng bàn phím pinyin, chính là em thích anh."
"Hả."
"Em thích anh, lúc ở cấp ba em đã thích anh, năm đó em đưa quyển sổ này cho anh, liền nghĩ anh có thể phát hiện bí mật này không, quả nhiên bí mật che dấu quá kín, anh vẫn không biết."
"Em thích anh từ lúc ở cấp ba?"
Không phải anh cũng, Mộng Dao nói trong lòng.
"Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, lúc ấy anh ngó đông ngó tây tìm chỗ ngồi, em liền nghĩ nếu một người đẹp trai như vậy ngồi kế bên em thì tốt quá, không ngờ anh thật sự đi đến chỗ em, từ trước tới nay em luôn là người thẹn thùng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với ai, đó là lần đầu tiên mà anh còn lạnh lùng, anh đối xử tệ với em trong suốt ba năm cấp ba, từ từ thiện cảm đối với anh biến mất." Mộng Dao nói tới đây, tỏ vẻ thâm trầm thở dài một tiếng: "Thật không ngờ, em thật không ngờ bản thân mình lại thích tên khốn này, thật là ý trời trêu ngươi."
"Cho nên nói chúng ta là một cặp đôi trời định."
"Ai trời định với anh chứ."
"Chính là định mệnh trời cho, chúng ta có sợi dây tơ hồng nối với nhau...."
"Anh nói câu này, em lại nhớ ra câu kia."
Hai người liếc mắt nhìn đối phương, ăn ý nói.
"Nhân duyên tơ hồng giữ lấy hai người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook