"Á!"
Hạ Vân Hòa đau đớn kêu lên một tiếng.
Cô xoa xoa mắt cá chân, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Sao cô lại thấy đau? Cô đã chết từ lâu rồi mà...
"Vân Hòa! Đợi anh! Để anh thương em thật tốt...!Chạy không nổi nữa rồi chứ? Ha ha ha..."
Hạ Vân Hòa đột nhiên quay đầu lại, không xa, một tên đàn ông đen gầy cười xấu xa tiến về phía cô.
Mặc dù trời đã tối nhưng khuôn mặt xấu xí đó lại vô cùng rõ ràng.
Hạ Vân Hòa sợ đến tái mặt.
Cô đây là...!sống lại rồi sao?
Sống lại vào năm 1975, ngày cô chết.
Kiếp trước, cô suýt bị người đàn ông này làm nhục, trong lúc chống cự đã bị hắn đâm chết.
Bây giờ cô có cơ hội làm lại một lần nữa, nhất định...!nhất định phải sống thật tốt!
Nghĩ đến đây, cô cố gắng bò dậy, nhịn đau ở mắt cá chân mà chạy về phía trước.
Nơi này ở cuối làng, gần chân núi, bình thường không có ai, chính vì vậy kiếp trước cô mới tuyệt vọng như thế.
Hơn nữa...!quan trọng nhất là...!cô đã uống loại thuốc đó, thuốc sắp phát tác rồi.
Cố gắng bình tĩnh lại, cô lập tức nảy ra một ý.
Người đó sống gần đây, kiếp trước, cô sợ người đó, biết anh sống ở đây, cô cũng không dám cầu cứu anh.
Hơn nữa, sau này cô mới phát hiện mình bị bỏ thuốc, càng không thể cầu cứu đàn ông.
Mà bây giờ, chỉ có anh mới có thể cứu cô.
Cô chạy về phía trước, người đàn ông phía sau đuổi theo, miệng còn chửi rủa om sòm.
Hạ Vân Hòa vừa chạy vừa khóc, cuối cùng cô nhìn thấy căn nhà tranh mà cô chưa bao giờ dám nhìn nhiều.
"Rầm rầm rầm--"
"Thẩm Thanh Tịch! Anh có ở đó không? Thẩm Thanh Tịch! Cứu tôi!"
"Thẩm Thanh Tịch..."
Cửa đột nhiên mở ra, cơ thể không kiểm soát được mà ngã về phía trước, đầu đập vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
Trong nhà tối om, Hạ Vân Hòa ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen dài hẹp, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có đôi mắt hơi co lại, lộ ra một tia cảm xúc khác thường.
Anh rất cao, cô phải ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt lập tức trào ra.
"Thẩm Thanh Tịch..." Cô ôm chặt lấy eo anh: "Anh cứu tôi...!cứu tôi..."
Thẩm Thanh Tịch cúi đầu nhìn xuống cái đầu nhỏ tròn trên ngực mình, cả người cứng đờ.
Đúng lúc này, Vương Lại Tử đuổi tới, hắn vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Tịch liếc nhìn người trong lòng, ôm eo cô xoay người.
"Rầm!"
Cửa đóng chặt lại.
Vương Lại Tử đến trước cửa nhìn mấy lần, muốn xông vào nhưng nghĩ đến Thẩm Thanh Tịch là người như thế nào, hắn lại lùi bước.
"Vân Hòa! Mau ra đây! Em là đối tượng của anh! Sao có thể ở trong một căn nhà với người đàn ông khác được?"
"Ngoan, mau ra đây!"
Nghe tiếng gọi bên ngoài, Thẩm Thanh Tịch nhíu mày buông Hạ Vân Hòa ra, châm đèn dầu.
Cuối cùng cũng an toàn rồi, nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng Hạ Vân Hòa theo nước mắt mà trút ra.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên chân Thẩm Thanh Tịch, cả người co lại thành một cục, nhỏ giọng nức nở, khóc đến nỗi không thể thương tâm hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook