Trở Về Năm 1994
-
Chương 85
Có người ngoài ở đây chị cô cũng cho cô mặt mũi. Chỉ lạnh lùng để lại một tiếng hừ nhẹ chị cô quay đầu liền đi. Kiều Anh chưa kịp thở phào một hơi lại nghe tiếng Nhật Anh lạnh lạnh vang lên: "Cậu có chuyện riêng gì muốn nói với tớ vậy?"
Kiều Anh cứng đờ toàn thân, máy móc mắc kẹt dường như quay sang nhìn cậu ta. Nghĩ tới cái nắm tay lúc trước cùng hành vi xin số điện thoại trai lạ của mình. Không biết Nhật Anh nghĩ cô là người thế nào đây? Đứng núi này trông núi khác hay bắt cá hai tay? Cái nào danh hiệu cô cũng không muốn thừa nhận. Nhưng nghĩ lại quan hệ giữa cô với cậu ta một không phải vợ chồng, hai không phải yêu đương. Bắt cá hai tay gì đó là không thể thành lập. Nghĩ đến đây giọng nói của cô cũng tự tin không ít: "Cậu đừng hiểu lầm. Tớ chỉ thấy anh kia thích hợp làm anh rể của tớ nên mới xin số điện thoại thôi."
Khụ, cô tuyệt đối không phải sợ Nhật Anh hiểu lầm mới giải thích đâu. Cô chỉ là nói ra sự thật mà thôi. Mặt già có chút nóng lên, Kiều Anh vội vàng quay mặt đi. Hành động giấu đầu hở đuôi này của Kiều Anh đã thành công lấy lòng Nhật Anh. Trên mặt cậu lúc này nhiễm đầy ý cười lời nói thốt ra cũng ấm áp hơn lên: "Tớ không hiểu lầm. Tớ rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của cậu."
Từ gặp mặt tới giờ tuy chưa đến một năm, nhưng sở thích và thói quen của Kiều Anh cậu có thể biết gần hết. Trong đó sở thích mê trai đẹp gái xinh ấn tượng vô cùng khắc sâu. Cho nên cứ việc Kiều Anh xin số điện thoại của nam thanh niên kia làm cậu không vui. Nhưng để bảo nghi ngờ cô bắt cá hai tay thì cậu một chút cũng không có.
Bên này Nhật Anh hết mưa trời nắng bên kia Kiều Anh lại không hiểu ra sao. Cái gì mà tin tưởng ánh mắt của cô. Rất muốn tìm hiểu đến tận cùng nhưng ở cái nóng 36 độ này mà hỏi vấn đề thiếu muối thế kia cô vẫn là không nghĩ. Nhật Anh không hiểu lầm cô là được rồi, vấn đề khác để nói sau đi. Cô còn có một chuỗi việc cần làm đâu. Kiều Anh quay sang tiễn khách: "Chuyện tớ muốn nói với cậu chỉ thế này thôi. Tớ còn phải đi mua cơm nữa. Cậu về đi nhé!"
Nói rồi cô muốn cất bước rời đi nhưng giây tiếp theo tay cô lại bị nắm lấy. Kiều Anh hoang mang quay đầu lại nhìn kẻ nắm tay cô kia. Trong đầu lại không ngừng tự hỏi chẳng lẽ thằng nhãi này nghiện nắm tay không thành?
Đáp lại ánh mắt dò hỏi của Kiều Anh, Nhật Anh khẽ cười rồi nói: "Tớ biết một nơi bán cơm ăn rất ngon. Cậu có muốn cùng tớ đi đến đó không?"
Dân bản xứ đều khen ngon, Kiều Anh sao có thể cự tuyệt. Không chút do dự cô gật đầu đi luôn.
Mười phút sau
"Đến nơi chưa?" Đây là ngồi sau xe đạp Kiều Anh sốt ruột hỏi.
"Nhanh thôi." Mồ hôi như mưa đạp xe Nhật Anh trả lời.
Kiều Anh nhìn mắt đồng hồ đều chỉ 10h30. Có chút hối hận lúc đấy nghe lời Nhật Anh giới thiệu. Cũng tại cô chưa ăn qua cơm nấu bằng niêu mới nóng lòng muốn thử. Không biết ngon hay không nhưng đường xa thì cô thấy rồi. Trời nắng nóng thế này ăn ngon đến mấy cũng hết muốn ăn. Ở Kiều Anh khô kiệt kiên nhẫn phía trước nhà hàng rốt cuộc tới.
Nhà hàng ba tầng nằm trên phố Tôn Đức Thắng đối diện là Văn miếu quốc tử giám. Bên ngoài treo biển đơn giản cơm niêu Thanh Hương ngoài ra không gì trang trí. Mở cửa bước vào bên trong điều hòa ập thẳng vào mặt. Đúng cao điểm cơm trưa khách ngồi chật cứng. Nhân viên qua lại bận rộn không có thời gian quan tâm đến hai người. Nhật Anh đã đến nhiều lần nên quen thuộc đi đến sau bếp. Kiều Anh có chút mới lạ đi theo cậu phía sau. Bên ngoài nhìn mặt tiền nhỏ hẹp nhưng càng đi sâu vào lại thấy không gian rộng rãi hẳn lên. Sau bếp lúc này cũng bận rộn chẳng kém nhưng không phải ai cũng có việc. Ví dụ như cô rửa bát vẫn đứng chờ khách ăn xong mới bắt đầu công tác. Kiều Anh giật nhẹ tay áo Nhật Anh hỏi: "Đông khách thế này họ có bán đồ mang về không?" Chủ yếu đều là cơm nhà không lắm đắt tiền sợ họ không bán lại phí công họ đi đến đây. Nhật Anh khẽ gật đầu nói: "Cậu cứ yên tâm chờ đi họ bán mà."
Kiều Anh đành phải đứng chờ. Không bao lâu một cô tầm năm mươi tuổi vàng ngọc đeo đầy người đi đến. Đây là bà chủ nhà hàng. Nhật Anh vội kéo Kiều Anh đến gặp rồi đưa ra yêu cầu. Cô trung niên lấy ra tờ hóa đơn viết lên rồi đưa cho nhà bếp chuẩn bị. Kiều Anh gọi hai cơm một canh cua một cá bống kho và một đĩa nhỏ thịt rang cháy cạnh. Nhật Anh về nhà ăn cơm không mua. Đồ ăn rất nhanh chuẩn bị xong, Kiều Anh thanh toán tiền rồi ra về.
Trên đường trở về thỉnh thoảng nghe mùi cơm từ niêu cơm bay ra. Đối với bữa cơm trưa nay Kiều Anh có chút chờ mong lên.
Kiều Anh cứng đờ toàn thân, máy móc mắc kẹt dường như quay sang nhìn cậu ta. Nghĩ tới cái nắm tay lúc trước cùng hành vi xin số điện thoại trai lạ của mình. Không biết Nhật Anh nghĩ cô là người thế nào đây? Đứng núi này trông núi khác hay bắt cá hai tay? Cái nào danh hiệu cô cũng không muốn thừa nhận. Nhưng nghĩ lại quan hệ giữa cô với cậu ta một không phải vợ chồng, hai không phải yêu đương. Bắt cá hai tay gì đó là không thể thành lập. Nghĩ đến đây giọng nói của cô cũng tự tin không ít: "Cậu đừng hiểu lầm. Tớ chỉ thấy anh kia thích hợp làm anh rể của tớ nên mới xin số điện thoại thôi."
Khụ, cô tuyệt đối không phải sợ Nhật Anh hiểu lầm mới giải thích đâu. Cô chỉ là nói ra sự thật mà thôi. Mặt già có chút nóng lên, Kiều Anh vội vàng quay mặt đi. Hành động giấu đầu hở đuôi này của Kiều Anh đã thành công lấy lòng Nhật Anh. Trên mặt cậu lúc này nhiễm đầy ý cười lời nói thốt ra cũng ấm áp hơn lên: "Tớ không hiểu lầm. Tớ rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của cậu."
Từ gặp mặt tới giờ tuy chưa đến một năm, nhưng sở thích và thói quen của Kiều Anh cậu có thể biết gần hết. Trong đó sở thích mê trai đẹp gái xinh ấn tượng vô cùng khắc sâu. Cho nên cứ việc Kiều Anh xin số điện thoại của nam thanh niên kia làm cậu không vui. Nhưng để bảo nghi ngờ cô bắt cá hai tay thì cậu một chút cũng không có.
Bên này Nhật Anh hết mưa trời nắng bên kia Kiều Anh lại không hiểu ra sao. Cái gì mà tin tưởng ánh mắt của cô. Rất muốn tìm hiểu đến tận cùng nhưng ở cái nóng 36 độ này mà hỏi vấn đề thiếu muối thế kia cô vẫn là không nghĩ. Nhật Anh không hiểu lầm cô là được rồi, vấn đề khác để nói sau đi. Cô còn có một chuỗi việc cần làm đâu. Kiều Anh quay sang tiễn khách: "Chuyện tớ muốn nói với cậu chỉ thế này thôi. Tớ còn phải đi mua cơm nữa. Cậu về đi nhé!"
Nói rồi cô muốn cất bước rời đi nhưng giây tiếp theo tay cô lại bị nắm lấy. Kiều Anh hoang mang quay đầu lại nhìn kẻ nắm tay cô kia. Trong đầu lại không ngừng tự hỏi chẳng lẽ thằng nhãi này nghiện nắm tay không thành?
Đáp lại ánh mắt dò hỏi của Kiều Anh, Nhật Anh khẽ cười rồi nói: "Tớ biết một nơi bán cơm ăn rất ngon. Cậu có muốn cùng tớ đi đến đó không?"
Dân bản xứ đều khen ngon, Kiều Anh sao có thể cự tuyệt. Không chút do dự cô gật đầu đi luôn.
Mười phút sau
"Đến nơi chưa?" Đây là ngồi sau xe đạp Kiều Anh sốt ruột hỏi.
"Nhanh thôi." Mồ hôi như mưa đạp xe Nhật Anh trả lời.
Kiều Anh nhìn mắt đồng hồ đều chỉ 10h30. Có chút hối hận lúc đấy nghe lời Nhật Anh giới thiệu. Cũng tại cô chưa ăn qua cơm nấu bằng niêu mới nóng lòng muốn thử. Không biết ngon hay không nhưng đường xa thì cô thấy rồi. Trời nắng nóng thế này ăn ngon đến mấy cũng hết muốn ăn. Ở Kiều Anh khô kiệt kiên nhẫn phía trước nhà hàng rốt cuộc tới.
Nhà hàng ba tầng nằm trên phố Tôn Đức Thắng đối diện là Văn miếu quốc tử giám. Bên ngoài treo biển đơn giản cơm niêu Thanh Hương ngoài ra không gì trang trí. Mở cửa bước vào bên trong điều hòa ập thẳng vào mặt. Đúng cao điểm cơm trưa khách ngồi chật cứng. Nhân viên qua lại bận rộn không có thời gian quan tâm đến hai người. Nhật Anh đã đến nhiều lần nên quen thuộc đi đến sau bếp. Kiều Anh có chút mới lạ đi theo cậu phía sau. Bên ngoài nhìn mặt tiền nhỏ hẹp nhưng càng đi sâu vào lại thấy không gian rộng rãi hẳn lên. Sau bếp lúc này cũng bận rộn chẳng kém nhưng không phải ai cũng có việc. Ví dụ như cô rửa bát vẫn đứng chờ khách ăn xong mới bắt đầu công tác. Kiều Anh giật nhẹ tay áo Nhật Anh hỏi: "Đông khách thế này họ có bán đồ mang về không?" Chủ yếu đều là cơm nhà không lắm đắt tiền sợ họ không bán lại phí công họ đi đến đây. Nhật Anh khẽ gật đầu nói: "Cậu cứ yên tâm chờ đi họ bán mà."
Kiều Anh đành phải đứng chờ. Không bao lâu một cô tầm năm mươi tuổi vàng ngọc đeo đầy người đi đến. Đây là bà chủ nhà hàng. Nhật Anh vội kéo Kiều Anh đến gặp rồi đưa ra yêu cầu. Cô trung niên lấy ra tờ hóa đơn viết lên rồi đưa cho nhà bếp chuẩn bị. Kiều Anh gọi hai cơm một canh cua một cá bống kho và một đĩa nhỏ thịt rang cháy cạnh. Nhật Anh về nhà ăn cơm không mua. Đồ ăn rất nhanh chuẩn bị xong, Kiều Anh thanh toán tiền rồi ra về.
Trên đường trở về thỉnh thoảng nghe mùi cơm từ niêu cơm bay ra. Đối với bữa cơm trưa nay Kiều Anh có chút chờ mong lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook