Trở Về Năm 1994
-
Chương 42: Thi cấp ba (3)
Thời tiết mùa hè nắng nóng vô cùng. Dù chỉ đi trên đường mười lăm phút nhưng nắng nóng vẫn khiến Kiều Anh mồ hôi đầy đầu. Bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, tóc mái của cô đã bị mồ hôi ướt nhẹp. Cảm giác dính dính Kiều Anh rất khó chịu, cô lấy ra túi khăn ướt lau mặt. Cô đưa bịch khăn giấy cho bố cô nhưng ông không cần, một mực bảo cô vào trường thi sớm. Kiều Anh không thể nề mà chạy vào trường thi. Khác với ban sáng đến giờ mới được vào, hiện tại phòng thi nào cũng ngồi đầy thí sinh. Nguyên nhân cũng là trong phòng thi có lắp đặt quạt trần, tuy không thể sánh bằng điều hòa mát lạnh. Nhưng so với ngoài trời oi bức, phòng thi có thể coi như thiên đường.
Kiều Anh bước vào phòng thi số một, các bàn đều ngồi đầy đủ, chỉ còn mỗi bàn cô trống không. Cô hơi nhướng mày, bạn cùng bàn còn chưa có tới. Cô nghiêng người đi vào bên trong ngồi xuống. Chỉ cách giờ thi vài phút, hai vị giám khảo tiến đến yêu cầu mọi người ra ngoài. Kiều Anh theo dòng người ra ngoài, đã thấy số báo danh số bốn đứng ngoài cửa. Cô nhìn cậu ta một cái rồi đứng ở một góc cách xa cậu ta nhất. Hừ, làm lơ chiêu này cô cũng biết.
Cả đám người còn chưa cảm nhận được cái nóng ngoài trời thì đã bị gọi vào phòng thi. Lần này ngồi cùng cô là một bạn nữ bốn mắt, còn số báo danh số bốn lại ngồi đằng sau cô. Hấp thu giáo huấn buổi sáng, Kiều Anh không dám bắt chuyện trước với bạn cùng bàn. Nhưng bạn nữ kia lại trước hết chào hỏi cô. Cái này làm Kiều Anh rất vui, cô nói sao khuôn mặt cô tuy không đến mức người gặp người thích hoa gặp hoa nở nhưng cũng được coi là mỹ nhân đi. Sáng nay đối mặt với sự lạnh nhạt của bạn số báo danh số bốn, cô hoài nghi mặt mình lớn lên giống người qua đường. May mắn bạn nữ này còn rất tinh mắt. Kiều Anh cười đến mắt thành trăng non nhìn bạn nữ kia nói: "Chào cậu, tớ tên Trần Kiều Anh. Cậu tên là gì?"
Bạn nữ kia bị nụ cười của Kiều Anh cảm nhiễm cũng cười trả lời cô: "Tớ tên Nguyễn thị Lan Anh. Nhà tớ ở huyện.."
Bạn nữ trước mắt đã trút bỏ vỏ bọc ngượng ngùng giới thiệu về bản thân. Nếu không phải giám khảo phát bài thi, thì khả năng gốc gác nhà bạn ấy đã bị công khai ra hết. Nhìn đến bài thi, hai người rất ăn ý mà ngậm miệng lại tập trung vào làm bài thi.
Môn Văn là môn học cô tự tin nhất. Không nói đến trí nhớ kiếp này của cô tốt hơn kiếp trước thì sự hiểu biết rộng rãi cùng cái nhìn trưởng thành của cô cũng giúp rất nhiều cho việc viết văn.
Cô bay nhanh làm xong những đề đầu tiên, rồi tập trung vào bài văn chính luận. Cô đọc kỹ đề nghiền ngẫm trong chốc lát rồi mới bắt đầu viết. Thời gian từng phút trôi qua, trong phòng thi im ắng đến tiếng bút ghi trên giấy đều nghe rõ mồn một. Rất nhanh Kiều Anh đã viết xong một tờ giấy, cô đứng lên nói: "Báo cáo thầy, cho em xin thêm một tờ giấy thi nữa ạ!"
Hai vị giám khảo sửng sốt nhìn đồng hồ, này mới qua bốn mươi phút cảm thấy học sinh này làm bài nhanh quá. Tuy là vậy hai vị vẫn rất hào phóng cho Kiều Anh hai tờ giấy thi. Giám khảo dám cho học sinh dám viết, Kiều Anh một hơi viết hết sạch ba tờ giấy thi mới dừng lại. Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã qua đi hai giờ. Cô bắt đầu đọc lại để xem có lỗi chính tả hoặc thiếu sót nào không. Làm xong hết thảy đồng hồ đã điểm bốn giờ hơn, chỉ còn lại gần ba mươi phút nữa mới thu bài. Kiều Anh nhìn Lan Anh thấy bạn này vẫn còn viết bài, cô cũng không dám làm phiền. Chỉ phải nhìn ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh ngoài kia. Phòng cô thi ở dưới tầng một, tầm nhìn không đủ cao nên nhìn thấy sự vật cũng ít. Chỉ vài phút đã xem xong rồi, Kiều Anh chán đến chết lại gục mặt xuống bàn chờ thu bài.
Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, Kiều Anh vội nộp bài rồi chạy lấy người. Cô còn nhớ đám đông chen chúc cổng trường ban sáng, nên đi qua bạn Lan Anh cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi chạy chậm ra cổng. Đợi đến các phòng thi khác ùa ra cổng trường, Kiều Anh đã thảnh thơi uống nước trái cây rồi. Khi Phương chật vật từ đám đông đi ra, nhìn thấy cảnh này trong lòng hâm mộ không thôi. Phương tang mặt ngồi đối diện Kiều Anh than thở: "Tớ đã rất nhanh rồi mà đến cổng trường vẫn là bị vây kín mít."
Kiều Anh nhấp một ngụm nước trái cây nói ra nguyên nhân: "Đây là do phòng thi của cậu của tầng ba thôi."
Phương cũng u sầu mà nói: "Tất cả tại bố mẹ tớ, bao nhiêu tên hay không đặt, lại đặt tên Phương làm chi. Để giờ xếp phòng thi tớ phải leo lên tận tầng ba không nói. Xuống muộn còn bị người ta chen lấn suýt thành bánh nhân thịt luôn."
Vừa nói vừa thở dài, lại nhìn đứa bạn thân nãy giờ mặt như rút gân, giật giật liên tục vậy. Đang muốn quan tâm vài câu, lại nghe thấy giọng của mẫu thân nhà cô vang lên: "Đã vậy đổi tên con thành chuồn chuồn hay bươm bướm cho được xếp mấy phòng đầu."
Phương nghe xong sợ tới mức suýt từ trên ghế nhựa ngã xuống, ôm lấy đùi mẹ cô xin tha. Mẹ Phương phối hợp cô trêu đùa vài câu, mọi người xung quanh bị hai mẹ con nhà này tấu hài cười nghiêng ngả. Không khí căng thẳng ngồi chờ của các phụ huynh tan thành mây khói. Mẹ Phương cũng gọi nước cho Phương uống, rồi hỏi thăm bố cô vài câu. Chờ đến khi Kiều Anh và Phương đều uống xong cốc nước, hai vị phụ huynh mới thanh toán tiền ra về.
Đến nhà, Kiều Anh lại được chăm sóc đặc biệt một phen. Cô cũng mệt mỏi một ngày, tám rưỡi tối đã lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức chưa kêu mẹ cô đã đập cửa phòng cô rồi. Kiều Anh cũng ngủ đủ vội ngồi dậy đánh răng rửa mặt. Cô xuống nhà ăn mới sáu giờ, ngồi xuống ăn bữa sáng tình yêu của mẹ cô xong. Lại khổ bức lên xe đi tham gia nốt môn tiếng Anh.
Lần này thời gian thi chỉ có chín mươi phút. Phát bài thi xong, Kiều Anh lật xem một lượt đề. Cô còn nhớ cô đi ôn thi những ngày đó, cô giáo dạy bọn cô một câu tiếng Việt cũng không nói, chỉ giao tiếp bằng tiếng Anh thôi. Cô suýt còn tưởng mình không phải tham gia thi cấp ba mà là tham gia cuộc thi "Đường lên đỉnh Olympia" đâu. Kết quả liền toàn đề trên giấy thôi.
Tuy vây cô cũng không dám khinh địch, đọc kỹ từng đề một. Xác nhận chuẩn mới đánh dấu vào đáp án. Dù cẩn thận kiểm tra vài lần, cô vẫn xong trước mười lăm phút. Kiều Anh chống má nhìn quanh lớp một vòng.
Hôm nay ngồi cùng bàn với cô lại đổi thành một bạn nam khác. Còn Lan Anh bị sắp đến dãy khác. Kiều Anh cảm thấy đổi chỗ ngồi chỉ làm điều thừa. Ở đây đều là học sinh xuất sắc của các huyện tập hợp lại. Coi trộm bài là không có khả năng. Trong người họ lòng tự trọng sẽ không cho phép làm vậy. Ngôn Tình Tổng Tài
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, Kiều Anh đưa bài thi cho thầy giám khảo. Đến đây kỳ thi cấp ba của cô cũng hạ màn.
Kiều Anh bước vào phòng thi số một, các bàn đều ngồi đầy đủ, chỉ còn mỗi bàn cô trống không. Cô hơi nhướng mày, bạn cùng bàn còn chưa có tới. Cô nghiêng người đi vào bên trong ngồi xuống. Chỉ cách giờ thi vài phút, hai vị giám khảo tiến đến yêu cầu mọi người ra ngoài. Kiều Anh theo dòng người ra ngoài, đã thấy số báo danh số bốn đứng ngoài cửa. Cô nhìn cậu ta một cái rồi đứng ở một góc cách xa cậu ta nhất. Hừ, làm lơ chiêu này cô cũng biết.
Cả đám người còn chưa cảm nhận được cái nóng ngoài trời thì đã bị gọi vào phòng thi. Lần này ngồi cùng cô là một bạn nữ bốn mắt, còn số báo danh số bốn lại ngồi đằng sau cô. Hấp thu giáo huấn buổi sáng, Kiều Anh không dám bắt chuyện trước với bạn cùng bàn. Nhưng bạn nữ kia lại trước hết chào hỏi cô. Cái này làm Kiều Anh rất vui, cô nói sao khuôn mặt cô tuy không đến mức người gặp người thích hoa gặp hoa nở nhưng cũng được coi là mỹ nhân đi. Sáng nay đối mặt với sự lạnh nhạt của bạn số báo danh số bốn, cô hoài nghi mặt mình lớn lên giống người qua đường. May mắn bạn nữ này còn rất tinh mắt. Kiều Anh cười đến mắt thành trăng non nhìn bạn nữ kia nói: "Chào cậu, tớ tên Trần Kiều Anh. Cậu tên là gì?"
Bạn nữ kia bị nụ cười của Kiều Anh cảm nhiễm cũng cười trả lời cô: "Tớ tên Nguyễn thị Lan Anh. Nhà tớ ở huyện.."
Bạn nữ trước mắt đã trút bỏ vỏ bọc ngượng ngùng giới thiệu về bản thân. Nếu không phải giám khảo phát bài thi, thì khả năng gốc gác nhà bạn ấy đã bị công khai ra hết. Nhìn đến bài thi, hai người rất ăn ý mà ngậm miệng lại tập trung vào làm bài thi.
Môn Văn là môn học cô tự tin nhất. Không nói đến trí nhớ kiếp này của cô tốt hơn kiếp trước thì sự hiểu biết rộng rãi cùng cái nhìn trưởng thành của cô cũng giúp rất nhiều cho việc viết văn.
Cô bay nhanh làm xong những đề đầu tiên, rồi tập trung vào bài văn chính luận. Cô đọc kỹ đề nghiền ngẫm trong chốc lát rồi mới bắt đầu viết. Thời gian từng phút trôi qua, trong phòng thi im ắng đến tiếng bút ghi trên giấy đều nghe rõ mồn một. Rất nhanh Kiều Anh đã viết xong một tờ giấy, cô đứng lên nói: "Báo cáo thầy, cho em xin thêm một tờ giấy thi nữa ạ!"
Hai vị giám khảo sửng sốt nhìn đồng hồ, này mới qua bốn mươi phút cảm thấy học sinh này làm bài nhanh quá. Tuy là vậy hai vị vẫn rất hào phóng cho Kiều Anh hai tờ giấy thi. Giám khảo dám cho học sinh dám viết, Kiều Anh một hơi viết hết sạch ba tờ giấy thi mới dừng lại. Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã qua đi hai giờ. Cô bắt đầu đọc lại để xem có lỗi chính tả hoặc thiếu sót nào không. Làm xong hết thảy đồng hồ đã điểm bốn giờ hơn, chỉ còn lại gần ba mươi phút nữa mới thu bài. Kiều Anh nhìn Lan Anh thấy bạn này vẫn còn viết bài, cô cũng không dám làm phiền. Chỉ phải nhìn ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh ngoài kia. Phòng cô thi ở dưới tầng một, tầm nhìn không đủ cao nên nhìn thấy sự vật cũng ít. Chỉ vài phút đã xem xong rồi, Kiều Anh chán đến chết lại gục mặt xuống bàn chờ thu bài.
Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, Kiều Anh vội nộp bài rồi chạy lấy người. Cô còn nhớ đám đông chen chúc cổng trường ban sáng, nên đi qua bạn Lan Anh cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi chạy chậm ra cổng. Đợi đến các phòng thi khác ùa ra cổng trường, Kiều Anh đã thảnh thơi uống nước trái cây rồi. Khi Phương chật vật từ đám đông đi ra, nhìn thấy cảnh này trong lòng hâm mộ không thôi. Phương tang mặt ngồi đối diện Kiều Anh than thở: "Tớ đã rất nhanh rồi mà đến cổng trường vẫn là bị vây kín mít."
Kiều Anh nhấp một ngụm nước trái cây nói ra nguyên nhân: "Đây là do phòng thi của cậu của tầng ba thôi."
Phương cũng u sầu mà nói: "Tất cả tại bố mẹ tớ, bao nhiêu tên hay không đặt, lại đặt tên Phương làm chi. Để giờ xếp phòng thi tớ phải leo lên tận tầng ba không nói. Xuống muộn còn bị người ta chen lấn suýt thành bánh nhân thịt luôn."
Vừa nói vừa thở dài, lại nhìn đứa bạn thân nãy giờ mặt như rút gân, giật giật liên tục vậy. Đang muốn quan tâm vài câu, lại nghe thấy giọng của mẫu thân nhà cô vang lên: "Đã vậy đổi tên con thành chuồn chuồn hay bươm bướm cho được xếp mấy phòng đầu."
Phương nghe xong sợ tới mức suýt từ trên ghế nhựa ngã xuống, ôm lấy đùi mẹ cô xin tha. Mẹ Phương phối hợp cô trêu đùa vài câu, mọi người xung quanh bị hai mẹ con nhà này tấu hài cười nghiêng ngả. Không khí căng thẳng ngồi chờ của các phụ huynh tan thành mây khói. Mẹ Phương cũng gọi nước cho Phương uống, rồi hỏi thăm bố cô vài câu. Chờ đến khi Kiều Anh và Phương đều uống xong cốc nước, hai vị phụ huynh mới thanh toán tiền ra về.
Đến nhà, Kiều Anh lại được chăm sóc đặc biệt một phen. Cô cũng mệt mỏi một ngày, tám rưỡi tối đã lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức chưa kêu mẹ cô đã đập cửa phòng cô rồi. Kiều Anh cũng ngủ đủ vội ngồi dậy đánh răng rửa mặt. Cô xuống nhà ăn mới sáu giờ, ngồi xuống ăn bữa sáng tình yêu của mẹ cô xong. Lại khổ bức lên xe đi tham gia nốt môn tiếng Anh.
Lần này thời gian thi chỉ có chín mươi phút. Phát bài thi xong, Kiều Anh lật xem một lượt đề. Cô còn nhớ cô đi ôn thi những ngày đó, cô giáo dạy bọn cô một câu tiếng Việt cũng không nói, chỉ giao tiếp bằng tiếng Anh thôi. Cô suýt còn tưởng mình không phải tham gia thi cấp ba mà là tham gia cuộc thi "Đường lên đỉnh Olympia" đâu. Kết quả liền toàn đề trên giấy thôi.
Tuy vây cô cũng không dám khinh địch, đọc kỹ từng đề một. Xác nhận chuẩn mới đánh dấu vào đáp án. Dù cẩn thận kiểm tra vài lần, cô vẫn xong trước mười lăm phút. Kiều Anh chống má nhìn quanh lớp một vòng.
Hôm nay ngồi cùng bàn với cô lại đổi thành một bạn nam khác. Còn Lan Anh bị sắp đến dãy khác. Kiều Anh cảm thấy đổi chỗ ngồi chỉ làm điều thừa. Ở đây đều là học sinh xuất sắc của các huyện tập hợp lại. Coi trộm bài là không có khả năng. Trong người họ lòng tự trọng sẽ không cho phép làm vậy. Ngôn Tình Tổng Tài
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, Kiều Anh đưa bài thi cho thầy giám khảo. Đến đây kỳ thi cấp ba của cô cũng hạ màn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook