Trở Về Năm 1988
-
3: Phong Ba Trả Vé
Editor: Thienyetkomanhme
Cao Lương ngồi sau xe đạp, đánh giá huyện thành đã sớm xa lạ, thời đại này huyện thành vẫn còn cũ nát, phòng ốc thấp bé, đường phố chật hẹp, xe cộ thưa thớt, người cũng không nhiều lắm, để cho người ta vừa ý nhất chính là hai bên đường có hàng cây ngô đồng xanh um, đáng tiếc những hàng cây này cũng không giữ lại được bao lâu, chờ đến khi thành phố quy hoạch lại, nững hàng cây là đứng mũi chịu sào bị xóa bỏ mất.
Dọc theo đường đi còn đụng phải mấy cái lái xe bán kem cây cùng người bán sương sáo rong, thét to rao bán, Cao Lương có loại cảm giác ngồi máy thời gian trở về quá khứ.
Gió nóng thổi tới, làm sơ mi trắng của Lý Tuấn Vĩ bị thổi pồng lên, đập vào mặt Cao Lương, có một mùi mồ hôi nhàn nhạt, không khó nghe, nhưng Cao Lương vẫn vẫn đem mũ rơm đẩy ra phía trước, dùng vành nón đẩy áo sơ mi ra một khoảng, để tránh quần áo lại đập lên mặt.
Lý Tuấn Vĩ đột nhiên nói: "Còn có mấy ngày nữa thì có thành tích thi đại học, cậu có nắm chắc không?"
Cao Lương sửng sốt một chút, cha mẹ xảy ra chuyện vào Tết Đoan Ngọ, cách kỳ thi đại học không đến hai mươi ngày, sau khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả người Cao Lương đều không có tinh thần, mỗi đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày đều hốt hoảng, làm sao còn có tâm tư đi học tập, nếu không phải đã sớm báo danh thi đại học, phỏng chừng cô còn không cả đi thi.
"Tớ thi không đậu đâu.
Cậu khẳng định không thành vấn đề, có thể thi đậu." Lý Tuấn Vĩ lớn hơn Cao Lương một tuổi, khi còn nhỏ đi theo mẹ tùy quân, trở về đi học muộn hơn một năm, cùng lớp với Cao Lương, thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước.
Cao Lương biết chính mình thi không đậu, Lý Tuấn Vĩ thì thi đậu, là học y, bất quá sau lại bởi vì một ít việc, hắn cũng không có thuận lợi tốt nghiệp, mà thôi học giữa chừng.
Lý Tuấn Vĩ bộc phát ra tiếng cười sang sảng: "Mượn cát ngôn của cậu, hy vọng thật có thể thi đậu.
Tớ không muốn học lại, học lại quá khổ, anh tớ có người bạn học lại ba năm, tóc rụng nhiều đến mức sắp hói rồi, không biết năm nay có thi đậu không.
Tớ không muốn biến thành người hói đầu."
"Đừng lo lắng, khẳng định thi đậu, sẽ không phải học lại." Cao Lương chỉ có thể an ủi đối phương, cô cũng không thể nói cho cậu ấy chắc chắn, dù nói, Lý Tuấn Vĩ cũng sẽ không tin.
Lý Tuấn Vĩ lại nói: "Nếu cậu không đậu, tính toán tìm việc làm sao?"
"Ừ." Cao Lương thuận miệng đáp, cô không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nếu sáng mai tỉnh lại, chính mình vẫn ở thế giới này, cô mới có thể lên kế hoạch đi tiềm việc.
Huyện thành không lớn, ga tàu hỏa cũng không xa, lái xe không tới nửa giờ liền đến.
Ga tàu hỏa vẫn rách nát như trong trí nhớ, trước sân ga rất hẹp, mặt sàn xi măng bị dẫm đến gồ ghề lồi lõm, trời nắng thì bụi, ngày mưa đầy đất bùn.
Cao Lương nhảy xuống xe: "Cảm ơn cậu, Tuấn Vĩ."
"Không cần khách khí, thuận đường mà thôi." Lý Tuấn Vĩ đem xe đẩy đến bãi đỗ xe, đưa năm hào cho người giữ xe, nhìn Cao Lương nói, "Cần tớ đi cùng hay không?"
Cao Lương quay đầu nở nụ cười tự tin: "Không cần, tớ tự đi được."
Đây là lần đầu tiên từ lúc nhà Cao Lương xảy ra chuyện, Lý Tuấn Vĩ nhìn thấy cô cười, Cao Lương lớn lên mi thanh tú mục, so sánh với hai em gái, bộ dáng không tính là xuất sắc, nhưng cô có một hàm răng xinh đẹp chỉnh tề, lúc cười rộ lên bên mặt trái còn có một cái má lúm đồng tiền, đặc biệt có hương vị, Cao Lương là một cô gái sống động.
Lý Tuấn Vĩ đứng giữa mặt trời, nhìn bóng dáng Cao Lương rời đi, có một sự xúc động muốn gọi cô lại nói cô nên cười nhiều hơn chút, nhưng mà hắn chỉ há miệng thở dốc, không có phát ra thanh âm.
Lý Tuấn Nghị ngồi ở cửa phòng đợi chờ em trai đưa cơm đến, chờ đến ngực trước dán ra phía sau lưng, thấy nó tới còn đứng giữa trời nắng ngẩn người, nhịn không được kêu một tiếng: "Tuấn Vĩ, làm gì đấy, nhanh lại đây!"
"Tới đây, anh." Lý Tuấn Vĩ phục hồi tinh thần, chạy nhanh tới chỗ anh trai.
Lý Tuấn Nghị là anh trai Lý Tuấn Vĩ, 20 tuổi, cao hơn Lý Tuấn Vĩ 1 mét 82, màu da khỏe mạnh, trong khoảng thời gian này phơi nắng lại đen hơn trước, màu đồng cổ, diện mạo không giống em trai, Lý Tuấn Vĩ giống mẹ, màu da trắng nõn, tương đối tuấn tú, Lý Tuấn Nghị giống ba, màu da đen hơn, ngũ quan thâm thúy, rất có khí khái đàn ông.
Hai người con trai nhà họ Lý hoàn toàn khác nhau, Lý Tuấn Vĩ từ nhỏ là một học sinh ngoan, thành tích tốt, nghe lời, cho tới nay đều là con nhà người ta, nhắc tới đều làm người ta hâm mộ; mà Lý Tuấn Nghị lại hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ trốn học, đánh nhau, lại hút thuốc, yêu sớm, nhắc tới đều làm người ta lắc đầu, bất quá Lý Tuấn Nghị cũng rất thông minh, dù hắn trốn học vô số lần, cư nhiên cũng có thể thi đậu cấp ba, bất quá tới lúc thi đại học, hắn liền không còn may mắn, ba năm trước đây thi rớt, không muốn học lại, cũng không muốn nghe sự an bài của ba đi tòng quân, dưới sự tức giận ba liền mặc kệ hắn, tùy ý hắn tự sinh tự diệt.
Chính hắn tìm rất nhiều việc để làm, nhưng đều không làm lâu, đến nay cũng không có công việc chính thức, gần đây đang làm khuân vác ở ga tàu hỏa.
Lý Tuấn Vĩ có chút không rõ suy nghĩ của anh trai, rõ ràng có thể có con đường tốt hơn, vì cái gì không muốn đi, mặc kệ là thi đại học lại hay là đi nhập ngũ, đều là con đường tốt, nhưng mà anh trai lại khinh thường nhìn lại.
Có một lần hai anh em nói tới đề tài này, Lý Tuấn Nghị nói một câu "Không tự do, không bằng chết", Lý Tuấn Vĩ cảm thấy anh mình có chút khoa trương, đến nỗi vậy sao, bất quá hắn cũng rất bội phục anh trai có sự dũng cảm này, đặc biệt đàn ông.
Lý Tuấn Nghị tiếp nhận hộp cơm bằng nhôm, mở ra liền thấy bên trong đầy cơm và đồ ăn, trong đó còn có mấy khối thịt kho tàu, hắn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: "Vẫn là bà nội làm thịt kho tàu ngon." Năm nay quốc gia quyết định thả lỏng giá cả thị trường, thi hành cải cách giá hàng, từ thị trường tới quyết định giá cả thương phẩm, dự tính giá hàng trong tương lai 5 năm phải tăng lên 70-90%, kết quả chính sách vừa ra, mọi người đều nhận định giá hàng muốn tăng lên, như phát điên mua đồ vật cất giữ, bà nội Lý Tuấn Nghị liền mua một túi muối trăm cân ở nhà.
Hàng tươi sống cũng tăng giá, thịt heo cũng không dễ mua, hôm nay vẫn là hắn sáng sớm đi xếp hàng mới mua được một cân thịt ba chỉ.
Lý Tuấn Vĩ thấy anh trai ăn ngấu nghiến, liền nói: "Anh, em đi chỗ quầy bán vé nhìn chút." Hắn muốn biết Cao Lương có trả vé được không.
Lý Tuấn Nghị cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ừm, đi đi."
Cao Lương tạm biệt Tuấn Vĩ, trực tiếp đi nhà ga trả vé.
Còn chưa tới thời gian đi làm, đại sảnh đơn sơ đã có không ít người ở đàng kia chờ mua vé, đương nhiên cũng là vì tránh nóng, nhưng mà bên trong không có quạt, người lại nhiều, quả thực giống như lồng hấp.
Cao Lương nhớ rõ Đặng Hưng Hoa nói hiện tại vé xe lửa khó mua, cô thấy người mua phiếu nhiều như vậy, có lẽ có thể không cần đi trả vé, có thể bán vé xe lửa qua tay cho người khác, như vậy còn có thể tiết kiệm được ít phí thủ tục.
Cô đứng ở lối vào quầy bán phiếu, móc ra vé xe, xác định thời gian cùng địa điểm, nhỏ giọng hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi xổm dùng báo quạt gió: "Bác ơi, bác muốn đi đâu? Chỗ cháu có một vé xe đi Quảng Châu tối nay, cháu không đi nữa, muốn bán lại, bác cần không?"
Những năm này ngồi xe lửa, trừ bỏ khoảng cách ngắn thăm người thân thăm bạn, đại bộ phận đều là đi phía nam hoặc phương bắc làm việc.
Người đàn ông trung niên kia nhìn cô lắc lắc đầu: "Tôi muốn đi Thượng Hải, không cần vé Quảng Châu."
Bất quá lời noi của Cao Lương đã khiến cho người chung quanh chú ý: "Vé đi chỗ nào?" "Mấy giờ?" "Có mấy vé?" "Bao nhiêu tiền?"
Cao Lương nói: "Hôm nay 9 giờ rưỡi tối đi Quảng Châu, chỉ có một vé, tôi vốn tính toán đi Quảng Châu, trong nhà lại có việc, tôi không đi nữa, cho nên muốn nhượng lại vé, ấn theo giá gốc 22 đồng 5 mao, có cần không ạ?"
Có người nói: "Sao cô không ra nhà ga hoàn vé?"
Cao Lương thực thản nhiên mà cười cười: "Nhà ga không phải còn chưa làm việc sao.
Hơn nữa tới nhà ga muốn trả vé còn mất phí thủ tục, tôi thiếu tiền, không muốn trả phí thủ tục." May mắn vé xe lửa hiện giờ không cần dùng tên thật để đi, ai cầm vé cũng có thể lên xe.
Nhưng mà người nhiều hỏi, lại không có ai mua.
Cao Lương nhíu nhíu mày, cô cho rằng sẽ bán rất nhanh, không nghĩ tới không thuận lợi như vậy.
Lúc này một người đàn ông hơn hai mươi tuổi từ trong đám người đi tới: "Vé mấy giờ? Đi nơi nào? Cho tôi xem."
Cao Lương giơ vé cho đối phương nhìn.
Đối phương thấy rõ, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Cao Lương nói: "Giá gốc."
Đối phương sảng khoái nói: "Tôi mua." Nói xong móc tiền ra bắt đầu đếm.
Cao Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng bán được, kết quả cô mới vừa đưa vé qua, một tay nhận tiền của đối phương, cánh tay đột nhiên bị người bắt lấy: "Tra xét, thành thật chút, không được nhúc nhích!"
Cao Lương cả kinh, vừa quay lại, phát hiện chính mình bị hai người đàn ông trung niên bắt lấy cánh tay, người đàn ông mua vé của mình cũng bị bắt được.
Người chung quanh vừa rồi còn đang xem náo nhiệt đều tản ra, phảng phất nhìn Cao Lương như nhìn ôn dịch.
Cao Lương một bên giãy giụa một bên nói: "Buông tôi ra! Mấy người vì cái gì bắt tôi?"
Người giữ tay cô hung dữ mà nói: "Hừ, vì lái buôn đầu cơ trục lợi mấy người, nhiễu loạn trật tự thị trường, cùng chúng tôi đi gặp trưởng ga."
Cao Lương thực mau liền hiểu được, mình bị trở thành bọn đầu cơ, cô vội phóng thấp tư thái: "Chú, cháu thật sự không phải lái buôn vé, cháu nhượng lại vé của mình không đi thôi, cháu cũng chỉ có một vé.
Hơn nữa vẫn bán bằng giá gốc, cũng không có bán giá cao."
Người đàn ông mua vé cũng ồn ào: "Tôi sai rồi, đồng chí, tôi không bao giờ mua vé từ lái buôn nữa, cầu xin thả tôi đi, tôi về sau không bao giờ làm loại sự tình này."
Người đàn ông trung niên kia quát một tiếng: "Ít nói nhảm! Có chuyện thì nói với trưởng ga đi."
Lúc Lý Tuấn Vĩ tới, vừa lúc liền thấy được cảnh Cao Lương bị bắt, hắn giật mình mà nhìn Cao Lương bị mang vào ga tàu hỏa, đuổi theo vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó xoay người liền chạy lại, Lý Tuấn Nghị còn chưa có ăn cơm xong, liền thấy em trai thở hồng hộc mà chạy về: "Anh, anh, đã xảy ra chuyện, mau đi cứu người!"
Lý Tuấn Nghị đứng lên: "Sao thế?"
Lý Tuấn Vĩ thở hổn hển: "Là, là Cao Lương đã xảy ra chuyện.
Cô ấy bị người ga tàu hỏa bắt đi, đi gặp trưởng ga."
Lý Tuấn Nghị nhíu mày: "Người ga tàu hỏa bắt Cao Lương làm gì?"
Lý Tuấn Vĩ kéo cánh tay anh trai: "Vừa đi vừa nói chuyện.
Cao Lương tới trả vé, muốn nhượng vé cho người khác, kết quả bị coi thành lái buôn vé." Hắn dăm ba câu liền kể lại sự tình rõ ràng.
Lý Tuấn Nghị hiểu được, đem hộp cơm trong tay nhét vào trong tay em trai: "Anh biết rồi, em ở chỗ này chờ anh, anh đi xem." Gần đây ga tàu hỏa xuất hiện rất nhiều bọn đầu cơ, mua vé giá gốc từ nhà ga, sau đó bán cho những người cần với giá cao, có người khiếu nại tới ga tàu hỏa tỉnh, gần đây tỉnh đang lệnh cho người nghiêm tra, Cao Lương đây là đâm phải họng súng.
Cao Lương bị mang vào ga tàu hỏa, dọc theo đường đi cô đã bình tĩnh lại, loại sự tình này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn chính là đầu cơ trục lợi, cái thời đại này sẽ phải ngồi tù, nói nhỏ kỳ thật cũng không có gì, một cô gái nghèo khổ, vì tiết kiệm phí thủ tục trả vé mà bán trao tay vé xe của mình mà thôi, nếu người phụ trách động một chút lòng trắc ẩn, cô nhiều lắm là bị giáo dục một phen liền được thả ra, chỉ là không biết cô sẽ gặp được người nào.
Lúc này cô có điểm hối hận, không nên vì tiết kiệm chút tiền ấy mà đi bán lại vé.
Nếu đây là giấc mộng, thật ra không có gì đáng sợ, sợ nhất đây không phải mộng, mà là chân thật.
Nếu nói vậy, vạn nhất chính mình ngồi từ, em trai, em gái phải làm sao bây giờ? Cô không chỉ không giúp được các em, ngược lại thêm phiền toái cho mấy đứa.
Cao Lương nghĩ đến đây thập phần ảo não..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook