Nhắc đến chuyện này khiến cô có chút buồn bã: “Ông ấy bị ngã, xương chày bị gãy dập nát.”

Người đàn ông nghe vậy liền hào hứng tiếp lời: “Đó chính là nhược điểm của việc làm vận động viên, luôn phụ thuộc vào sức khỏe thể chất, một khi có vấn đề, chỉ còn cách chuyển nghề.

Không giống chúng tôi, ngành công nghệ thông tin luôn dựa vào trí óc, chưa bao giờ phải lo đến vấn đề thất nghiệp .”

“Không phải gần đây có khá nhiều lập trình viên bị mất việc ở tuổi trung niên sao?”

“…”

Anh ta cầm ly trà lạnh lên, ngượng ngùng nhấp một ngụm.

Hạ Kính Thiền là một cô gái có tính tình rất điềm tĩnh, hiếm khi đáp lời sắc sảo như vậy, nhưng người đàn ông này thực sự khiến cô không chịu nổi.

Cô không muốn nhìn anh ta thêm một giây nào nữa, chuyển hướng sang màn hình TV.

Trên TV đang chiếu những khoảnh khắc tuyệt vời trong trận đấu cuối cùng trước khi Hứa Thanh Không nghỉ hưu rời khỏi NBA.

Chàng trai tóc đen da trắng nhảy cao lên, chộp lấy bóng rổ, vượt qua mọi trở ngại như một ngọn gió, nhảy lên để đập bóng vào rổ.

Không ít fan hâm mộ quanh sân đều không kìm lòng được mà vỗ tay nồng nhiệt: “Hứa Thanh Không! Quá tuyệt vời!”

Hạ Kính Thiền ngắm nhìn Hứa Thanh Không đang thi đấu trên sân, ngũ quan hài hòa không góc chết, ánh mắt kiên định tỏa sáng như ánh sao.


Quả thật, những năm tháng huy hoàng và rực rỡ của anh hoàn toàn xứng đáng với sự nỗ lực và chiến đấu không ngừng.

Hứa Thanh Không luôn giữ vững vị trí là cầu thủ có giá trị nhất NBA, fan hâm mộ khắp thế giới đều hò hét và điên cuồng vì anh.

Trái tim trì trệ của Hạ Kính Thiền như được bơm đầy sức sống, đập mạnh không kiểm soát.

Cô rất thích xem bóng rổ, nhất là những trận đấu của Hứa Thanh Không.

"Công việc ở đài truyền hình của cô chắc hẳn rất ổn định, cũng không quá bận bịu nhỉ?"

Lời nói của người đàn ông đối diện đã kéo suy nghĩ của cô trở về thực tại.

Anh ta đặt ly trà lạnh xuống, tiếp tục nói, "Tôi mong rằng người phụ nữ của tôi có thể chăm sóc gia đình một chút, sinh hai đứa con, tốt nhất là con trai, vì tôi là con một trong nhà, gia đình chúng tôi sống khá theo lối truyền thống..."

"I Dont Want To Say Goodbye, all I want to do is live with you..."

Đồng hồ báo thức của Hạ Kính Thiền cuối cùng cũng reo lên, nhắc nhở cô phải đến đài truyền hình làm thêm giờ.

Ngay lập tức cô đứng dậy và nói với người đàn ông: "Anh thực sự rất xuất sắc, chắc chắn sẽ sớm tìm được người tốt.

Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

"Chờ đã...!cô đi ngay luôn sao? Chúng ta còn chưa nói xong chuyện nữa, tôi thấy mình rất hợp với cô, thêm WeChat nhé."

"Tạm biệt nhé."

Nụ cười của cô biến mất ngay khi quay lưng rời đi.

Hạ Kính Thiền gọi một chiếc taxi bên lề đường, muốn đến đài truyền hình.

Màn hình điện thoại bỗng hiện lên liên tiếp tin nhắn thoại từ chị Vươn, mỗi tin dài hơn 35 giây:

"Quá thiếu lễ phép rồi, Hạ Kính Thiền.

Tôi tốt bụng giúp cô, giới thiệu một người tốt như vậy, phải biết là có rất nhiều cô gái muốn gặp anh ấy, nhưng họ đều không có cơ hội.

Đằng này cô lại phớt lờ anh ấy."

"Cô cứ tưởng mình vẫn còn là sinh viên đấy à mà có cả đám người theo đuổi.

Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, với hoàn cảnh gia đình của cô và người cha tàn phế, liệu sẽ có mấy người đàn ông không để tâm đến hoàn cảnh gia đình cô khi kết hôn.


Đừng tự cho mình toàn quyền lựa chọn như thế."

"Tỉnh táo lên, cho dù cô có đẹp đến mấy đi nữa, với điều kiện gia đình như vậy thì cũng vô ích thôi."

Hạ Kính Thiền không muốn nghe tiếp, cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc 【mỉm cười】 và chặn tài khoản chị Vương.

Taxi dừng lại trước tòa nhà đài truyền hình.

Đồng nghiệp Tiểu Huệ đang đợi cô ở sảnh cùng với thẻ nhân viên, vẫy tay gọi Hứa Kính Thiền đến rồi dẫn lên thang máy:

"Cuộc phỏng vấn với Hứa Thanh Không sắp bắt đầu rồi, sao bây giờ cậu mới tới? Dù không phải là MC, cậu cũng nên đến sớm để chuẩn bị."

"Xin lỗi, có chút việc nên trễ mất."

"Đi xem mắt hả? Thế nào, có ưng ý không?"

"Haiz, như ngồi trên đống kim, như có gai trong người, như có xương cá kẹt trong cổ..."

"Thật sự khó chịu đến thế á!"

"Người ta vừa đến đã muốn có con trai, còn phải đẻ hai đứa."

"Trời ơi, người từ thời Thanh xuyên không đến à?"

"Đúng vậy."

Tiểu Huệ và cô bước nhanh dọc theo hành lang dài của đài truyền hình, vừa đi vừa nói, "Loại đàn ông như vậy không hiếm trên xã hội, quan trọng là trông họ còn rất xấu xí, mỗi người đều có một cái đầu to và đôi tai to.

Tại sao phải sinh con trai cho họ, sinh ra sẽ giống họ, thật chẳng ra thể thống gì!"


Tiểu Huệ thở dài, "Ôi, sự chênh lệch giữa người với người lớn thế đấy.

Hãy nhìn khách mời hôm nay của chúng ta, bốn mươi mấy tuổi nhưng trông như mới hai mươi, hình thể như người mẫu nam vậy, haha."

Hạ Kính Thiền cười nhẹ: "Chú ấy là vận động viên, ngoại hình trông trẻ là chuyện bình thường."

"Quan trọng là giàu có, không vợ, lại còn đẹp trai.

Cậu xem các cô gái trẻ ở đài truyền hình của chúng ta...!đều nhìn chú ấy với cặp mắt tròn xoe như sói đói thấy thịt tươi, ai nấy đều muốn nhảy lên cắn xé."

Rất nhanh, buổi ghi hình bắt đầu, trong tiếng hoan hô của khán giả tại trường quay, Hứa Thanh Không bước vào và ngồi lên chiếc ghế dành cho khách mời một cách tự nhiên.

Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cằm vuông vức, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự mê hoặc không thể tả.

Hứa Thanh Không mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi khiến vóc dáng hoàn hảo của anh được làm nổi bật hơn hết.

Có lẽ tuổi tác của người đàn ông này không chênh lệch nhiều so với ba của Hạ Kính Thiền, nhưng trên người anh không hề có chút nào khí chất của người trung niên, mái tóc hai bên được cắt ngắn, gương mặt trẻ trung, xương hàm mảnh nhưng rất góc cạnh.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương