Trở Về Đời Thanh
-
Chương 27: Thương tiếc (1)
Nặc Mẫn đột nhiên nghe thấy tin tức liên quan đến a mã nhà mình, giống như sét đánh ngang tai. Mặc dù từ ngày Đồ Hải bị bệnh phải phụng chỉ về kinh đến nay, tình hình sức khỏe như nước sông rút dần mùa cạn, bản thân y đôi khi cũng mơ hồ nghĩ đến, có lẽ rồi sẽ có một ngày a mã sẽ rời bỏ mình. Nhưng ý nghĩ này lại bị chính ý đè ép xuống, không cần biết thế nào thì a mã như rồng như hổ của y trước đây và tin báo tang này sẽ không thể có liên quan gì đến nhau. Vậy nên, giờ phút này đây, Nặc Mẫn đã hoàn toàn bị rối loạn tâm trí.
Nhưng khi nghe được lời của Tứ A Ca nói bên tai mình, Nặc Mẫn lại thấy cả kinh, cơ hồ hoài nghi mình có đang nghe lầm hay không. Chuyện này quá không bình thường. Đầu tiên, chiếu theo quy củ thì cho dù Nặc Mẫn xuất thân là quý tộc hậu duệ Mãn Châu, với long tử long tôn mà nói thì y vĩnh viễn vẫn cứ là nô tài, là thần tử. Hơn nữa, Đồ Hải thuộc chính hoàng kỳ, là Thượng Tam Kỳ do hoàng thượng thân lĩnh. Về tư cách mà nói, Dận Chân còn là thiếu chủ tử của mình. Cho dù bình thường, Dận Chân chưa từng bày ra cái giá chủ tử, luôn cười cười nói nói với bọn y, nhưng cũng không thất lễ. Từ đầu chí cuối Dận Chân luôn để cho y cảm thấy có chút khoảng cách. Nhưng mà hôm nay, dưới tình thế này, Tứ A Ca lại đột nhiên dùng tư cách huynh đệ để khuyên nhủ y, làm cho y cảm thấy bất ngờ, cũng khiến y cảm động. Đương nhiên y còn có chút lo lắng, bởi vì tôn tất có nghiêm lệnh, các a ca không được một mình kết giao với ngoại thần. Hành động của Dận Chân lần này không thể không nói là đã vượt qua Lôi Trì (thành ngữ chỉ hành động cực kì nguy hiểm). Lại nói, coi thị vệ như gia thần, hành động này cũng sẽ gây rất nhiều điều tiếng. Nặc Mẫn không hiểu, liệu có phải bởi vì Dận Chân còn nhỏ tuổi, căn bản không hiểu hết tình hình hay không. Mà gần đây Dận Chân cũng chững chạc trưởng thành nhiều lắm, thậm chí nhiều khi chính Nặc Mẫn y - kẻ đã hai mươi tuổi này còn cảm thấy Dận Chân còn lớn tuổi hơn mình.
Nặc Mẫn cẩn thận dè dặt hỏi: "Tứ gia, ngài vừa nói gì vậy?"
Dận Chân chân thành nhìn Nặc Mẫn, nói rõ ràng từng chữ: "Nặc Mẫn, ta coi anh như huynh trưởng. Ta biết rõ anh nghĩ thế nào, đơn giản mấy thứ quân quân thần thần kia ta đều hiểu. Nhưng mà hiện tại, lúc này, ta càng hi vọng anh cũng có thể xem ta như huynh đệ."
Nặc Mẫn cảm thấy chua xót trong lòng, y hiểu rồi. Dận Chân là hi vọng có thể chia sẻ nỗi thống khổ của y, nhưng lại không muốn nói rõ, sợ bản thân mình khổ sở. Nặc Mẫn khẽ gật đầu, Dận Chân liền im lặng không nói gì thêm nữa. Hai người cùng đi đến chỗ ngự trướng của Khang Hi.
Khang Hi đang đọc di chúc của Đồ Hải do thái tử đưa lên. Chữ viết của Đồ Hải có phần xiêu vẹo, để ý ra còn có thể thấy nhiều nét cực đậm, rõ ràng, Đồ Hải đã phải dốc hết toàn lực để khống chế đầu bút lông của mình.
Di chúc viết: "Thái tử thái phó, đại học sĩ Trung Hòa Điện kiêm Thượng Thư bộ Lễ, Nhất Đẳng Công Mã Giai Đồ Hải di thư:
Vì bệnh tình nguy cấp, sợ kiếp này không thể báo đáp thiên ân, kính cẩn quỳ dâng di chúc, kính xin thánh giám. Thần chỉ là kẻ bất tài, được nhận ân đức sâu nặng của Thế Tổ Chương hoàng đế, đương kim thánh thượng, dùng kẻ sĩ chẳng màng xuất thân, lựa chọn đề bạt vào hàng ngũ kẻ sĩ, nhận ủy thác của thiên tử, gắng sức báo đáp hoàng ân.
Nhớ năm xưa nô tài là hầu đọc trong Quốc Sử Viện, vẻn vẹn mấy năm, lại được đề bạt lên làm thư ký nội viện học sĩ, nhận tước Lạt Bố Lặc Cáp Phiên, đại học sĩ Hoằng Văn Viện, nghị chính đại thần. Năm Thuận Trị thứ mười hai, lại được Thế Tổ ưu ái, phong làm Thái Bảo của thái tử, Thượng Thư bộ Hình. Nô tài đức hạnh còn thiếu sót, xúc phạm thánh nộ, mặc dù bị định tội cách chức, nhưng đến khi Thế Tổ băng hà, lại được di mệnh đề bạt.
Hoàng Thượng tọa vị, lại được hưởng hoàng ân sắc phong Đô Thống chính hoàng kỳ Mãn Châu. Năm Khang Hi thứ hai, nô tài đảm nhiệm chức Định Tây tướng quân, nhiều lần phá phản tặc dư đảng dựng cờ dưới danh nghĩa Lý Tự Thành, Lưu Thế Thuần, Lý Lai Hanh. Năm Khang Hi thứ sau, lại được phục nhiệm đại học sĩ Hoằng Văn Viện, tấn A Đạt Cáp Cáp Phiên nhất đẳng. Năm Khang Hi thứ chín, đổi thành đại học sĩ Trung Hòa Điện, kiêm Thượng Thư bộ Lễ.
Năm thứ mười bốn, nhờ thiên uy của hoàng thượng, nhất cổ tác khí, dùng hai vạn kỳ nô, dẹp yên Sát Cáp Nhĩ Bố Nhĩ Ni, hoàng thượng lại một lần nữa gia ân tấn phong A Tư Cáp Ni Cáp Phiên nhất đẳng.
Năm thứ mười lăm, hoàng thượng phong nô tài làm Phủ Viễn đại tướng quân chinh phạt giặc Ngô (tức Ngô Tam Quế). Khi ấy, được ngự ban sắc ấn trên điện Thái Hòa, mệnh chư quân nghe lệnh. Nô tài vâng mệnh, vừa sợ hãi vừa cảm kích, không lời nào có thể tả xiết. Chiến sự có phần ổn định, liền đánh giá nô tài có chút công lao, tấn phong tam đẳng công, nô tài mặc dù cạn kiệt tâm lực, há có thể không báo đáp hoàng ân này?
Nô tài từ đầu năm đến nay, tất cũ tái phát, liệt nửa người, nô tài miễn cưỡng chèo chống không được. Hai tháng trước đệ tấu chương xin cáo lão, lại được hoàng thượng phái thái y nội thị tới săn sóc, ban thưởng trân dược nhân sâm, truyền dụ phải an tâm điều trị. Chỉ tiếc, nô tài mệnh số sắp hết, bệnh lâu không chữa hết, lại thêm ho suyễn, hô hấp gấp gáp, đến nay đã là nỏ mạnh hết đà. Đến hơi thở cuối cùng, chỉ nguyện mong hoàng thượng chăm lo việc nước, tiếp tục tiến hành Tân Chính, chắc chắn chẳng bao lâu nữa Đại Thanh ta sẽ cường mạnh vô địch.
Những ngày nô tài tại triều, thấy triều đình dùng người không bám vào khuôn mẫu cũ, khiến triều đình ta đổi mới hoàn toàn. Văn thần can gián, võ tướng quên mình, ngoại nạp chư hầu, nội bình loạn lạc, ngày nay bờ cõi được thống nhất, thiên hạ thái bình. Nhưng nô tài cho rằng, mấy năm liên tục chinh chiến, dân chúng cực khổ, nếu như bách tính đã an cư, thì việc tinh tuyển quan lại địa phương có lòng thương sức dân để bồi dưỡng nguyên khí quốc gia mới là việc quan trọng hàng đầu. Hoàng Thượng thân sống trong thâm cung, khó có thể biết rõ khó khăn của dân chúng. Nay kính xin hoàng thượng đi tới các tỉnh để hiểu rõ dân tình. Nô tài ruột gan rối bời, không thể tỏ rõ mọi việc, nhưng vẫn mong mỏi vào hoàng thượng, nếu nô tài đạt được nguyện vọng lâu nay thì dù có chết cũng là cam tâm an lòng.
Kính cẩn đem di chúc này giao cho con trai nô tài là Nặc Mẫn trình lên. Chữ của kẻ sắp chết nhiều sai sót, còn xin thánh giám rộng lòng gia ân.
Nô tài Đồ Hải kính dâng."
Khang Hi nhìn đến đây, trong lòng phảng phất như bị một tảng đá ngàn cân đè xuống. Đồ Hải thân mang bệnh nặng, lòng vẫn canh cánh chuyện triều đình, mỗi chữ mỗi câu đều tỏ rõ lòng trung thành hơn bất cứ ai. Khang Hi kiềm không được hai hàng nước mắt. Ông nhìn trên tờ tấu chương, có rất nhiều vết móng tay, mà dưới cuối bản tấu, chữ viết nhòe hẳn, hiển nhiên, Đồ Hải viết đến đây cũng là xúc động nghẹn ngào, nước mắt giàn dụa.
Khang Hi thở dài một tiếng, hỏi: "Nặc Mẫn giờ đang ở đâu?"
Thái tử vội vàng đáp: "Hồi bẩm hoàng a mã, tứ đệ đang tìm kiếm hắn khắp nơi, tìm được lập tức tới gặp hoàng a mã."
Khang Hi gật gật đầu, lại là một hồi thổn thức.
Lúc này, chợt thấy Lý Đức Toàn báo lại: "Hoàng thượng, tứ a ca cùng thị vệ Nặc Mẫn cầu kiến."
Khang Hi vội vàng truyền kiến.
Dận Chân vội vã dẫn Nặc Mẫn một trước một sau đi vào trong lều, quỳ xuống thỉnh an.
Khanh Hi nhìn Nặc Mẫn trước mặt, mặc dù thân hình không được rắn rỏi như Đồ Hải trước kia, nhưng mặt mày thì giống hệt Đồ Hải. Khang Hi thở dài một hơi, sau đó nói: "Nặc Mẫn, ngươi về nhà một chuyến đi, đi gặp a mã ngươi!"
Nặc Mẫn đau xót trong lòng, giọng nói cũng nghẹn ngào rồi, nhưng vì không thể đánh mất phong thái trước mặt quân vương, liền dập đầu đáp: "Nô tài tạ ân điển của hoàng thượng." Hai tay áp chặt xuống sàn, toàn thân đều đang phát run.
Khang Hi ôn nhu nói: "Đồ Hải là phúc tướng của Đại Thanh ta, lần này chắc chắn cũng sẽ có trời cao phù hộ, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Kỳ thực, giờ phút này trong lòng mọi người đều hiểu, câu này đơn giản chỉ là an ủi mà thôi. Nặc Mẫn nỗ lực khống chế nỗi xúc động sắp òa lên trong mình, run giọng đáp: "Nô tài thay gia phụ cảm tạ hoàng thượng."
Dận Chân vốn đang im lặng, thấy vậy liền nhỏ giọng nhắc nhở Nặc Mẫn: "Mau trở về đi thôi, chớ để a mã anh sốt ruột chờ."
Khang Hi khoát tay cho lui, Nặc Mẫn vội vàng cáo lui.
Nhìn bóng dáng Nặc Mẫn, hai mắt Khang Hi khép lại, trên mặt tràn ngập đau xót.
Thái tử nhìn Khang Hi, ngập ngừng: "Nhi thần không biết có thể xin hoàng a mã ban thưởng cho Đồ Hải tước Đà La Ni Kinh Bị hay không?"
Đà La Ni Kinh Bị vốn là tước dùng để ban thưởng cho các vương công đại thần đã tạ thế, coi như là sự kính trọng và an ủi của kẻ sống đối với người chết. Cũng là hi vọng người chết có thể siêu thoát cực khổ, mau chóng tiến vào cõi cực lạc. Vốn dĩ Đồ Hải đã có địa vị cao, ban thưởng Đà La Ni cũng là chuyện hiển nhiên.
Lần này thái tử tấu thỉnh là hợp tình hợp lý. Nhưng không ngờ Khang Hi lại đột ngột nổi cơn thịnh nộ. Không sai, Dận Chân ngược lại rất hiểu lý do Khang Hi tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook