Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
-
Chương 300
Cô đột nhiên khẽ cười, đôi lông mày giãn ra.
“Thi Liên Chu, mùa xuân sắp qua rồi, anh có muốn cùng em trải qua mùa hè hay không?”
Giọng nói của cô rất khẽ rất khẽ, giống như một trận gió lướt qua một hồ nước mùa xuân, nhưng đây lại là cảm xúc kín đáo nhất của cô.
Đáng tiếc, người vốn nên nghe được những lời này đã chìm vào giấc ngủ say.
DTV
Khương Chi lặng lẽ đứng dậy, rồi đi ra ngoài nhà.
Thi Liên Chu, người vốn đang “ngủ say” chậm rãi mở mắt ra, một sự bối rối thoáng qua trong đôi mắt hẹp dài của anh.
“Ha.” Anh đột nhiên cười khẽ một tiếng ngắn ngủi.
Nụ cười này, không hề có ý giễu cợt, nụ cười này thật sự là vì vui sướng đúng nghĩa.
Anh nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế, đôi môi mỏng hơi cong lên, giống như băng tuyết đột nhiên tan chảy.
Giờ khắc này, anh phải thừa nhận, cảm giác khác lạ của Khương Chi đối với anh còn nhiều hơn anh nghĩ, khi những lời nói khẽ khàng của cô đi vào tai anh, thì anh cảm thấy giống như có thứ gì đó đang cứng rắn đẩy trái tim anh ra, rồi lại không hề cố kỵ gì mà bén rễ ở yên trong đó, không bao giờ muốn rời đi nữa.
...
Lý Phượng Anh đang thắp đèn dầu, bà ấy chuẩn bị vào bếp nấu bữa tối.
Khi bà ấy nhìn thấy Khương Chi đi vào, thì cũng không còn thận trọng giống như lúc ban đầu nữa, bà ấy tỏ vẻ quen thuộc mà nói: “Cô bị bệnh cho nên mọi người trong nhà cũng không có tâm tư ăn uống, cho nên đã tiết kiệm được số lòng heo này rồi, tối hôm nay tôi sẽ làm số lòng heo này, xem như là ăn mừng một phen đi, đuổi tai hoại bệnh tật đi khỏi.”
Khương Chi nói: “Để tôi nấu bữa tối cho.”
“A?” Lý Phượng Anh hơi sửng sốt, bà ấy hơi do dự nhìn cô.
Nhìn Khương Chi trông không giống như một người biết nấu ăn.
Khương Chi khẽ cười: “Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đâu.”
“Vậy được, hôm nay tôi sẽ nếm thử tay nghề nấu nướng của cô, tôi sẽ làm trợ thủ cho cô nhé.” Lý Phượng Anh nói như vậy.
Khương Chi vén tay áo lên, cô dùng rượu trắng và bột mì để rửa sạch lòng heo, sau đó cô lại xào lòng heo với hành, gừng, tỏi, hạt tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi và đậu đen, mùi thơm đặc trưng của lòng heo tràn ngập trong không khí.
Lý Phượng Anh đang thái bắp cải, bà ấy không nhịn được mà hít một hơi, cảm khái nói: “Thơm quá đi.”
Khương Chi cười cười, không đáp lời.
Ngay sau đó, cô lại nấu mấy món ăn cơm ngon miệng như bắp cải hầm đậu hũ chiên và canh dưa chua, cũng xem như là đầy đủ.
Một bữa cơm được cô nấu vô cùng thành thạo.
Lý Phượng Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Chi với ánh mắt phức tạp, cháu gái này xinh đẹp hào phóng, có văn hóa, lại còn nấu ăn rất ngon, nếu như không xảy ra chuyện kia, không biết sẽ có bao nhiêu chàng trai trẻ tuổi tranh giành để được cưới cô về nhà.
Khi đồ ăn được dọn ra bàn, Thi Liên Chu vẫn chưa tỉnh dậy, Khương Chi biết anh quá mệt mỏi, cho nên cô không gọi anh dậy mà chỉ để lại một phần hâm nóng trên bếp.
“Em gái, uống chút rượu mơ nhé? Rượu này do em gái tôi tự tay ủ, độ cồn không cao đâu.” Lý Phượng Anh ngửi đồ ăn thơm phưng phức, bà ấy ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ra một vò rượu trái cây, cô ngửi từ đằng xa thì thấy mùi rượu vô cùng êm dịu, hương thơm xộc vào mũi.
Khương Chi nhìn rượu trái cây có màu hổ phách ở trong ly trà, đôi mắt cô hơi sáng lên.
Cô cũng biết cách ủ rượu đó.
Kiếp trước cô đã dành rất nhiều thời gian để bắt chước làm theo những video ngắn của các blogger, đừng nói chứ, rượu cô ủ ra vừa thơm vừa ngọt.
“Thi Liên Chu, mùa xuân sắp qua rồi, anh có muốn cùng em trải qua mùa hè hay không?”
Giọng nói của cô rất khẽ rất khẽ, giống như một trận gió lướt qua một hồ nước mùa xuân, nhưng đây lại là cảm xúc kín đáo nhất của cô.
Đáng tiếc, người vốn nên nghe được những lời này đã chìm vào giấc ngủ say.
DTV
Khương Chi lặng lẽ đứng dậy, rồi đi ra ngoài nhà.
Thi Liên Chu, người vốn đang “ngủ say” chậm rãi mở mắt ra, một sự bối rối thoáng qua trong đôi mắt hẹp dài của anh.
“Ha.” Anh đột nhiên cười khẽ một tiếng ngắn ngủi.
Nụ cười này, không hề có ý giễu cợt, nụ cười này thật sự là vì vui sướng đúng nghĩa.
Anh nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế, đôi môi mỏng hơi cong lên, giống như băng tuyết đột nhiên tan chảy.
Giờ khắc này, anh phải thừa nhận, cảm giác khác lạ của Khương Chi đối với anh còn nhiều hơn anh nghĩ, khi những lời nói khẽ khàng của cô đi vào tai anh, thì anh cảm thấy giống như có thứ gì đó đang cứng rắn đẩy trái tim anh ra, rồi lại không hề cố kỵ gì mà bén rễ ở yên trong đó, không bao giờ muốn rời đi nữa.
...
Lý Phượng Anh đang thắp đèn dầu, bà ấy chuẩn bị vào bếp nấu bữa tối.
Khi bà ấy nhìn thấy Khương Chi đi vào, thì cũng không còn thận trọng giống như lúc ban đầu nữa, bà ấy tỏ vẻ quen thuộc mà nói: “Cô bị bệnh cho nên mọi người trong nhà cũng không có tâm tư ăn uống, cho nên đã tiết kiệm được số lòng heo này rồi, tối hôm nay tôi sẽ làm số lòng heo này, xem như là ăn mừng một phen đi, đuổi tai hoại bệnh tật đi khỏi.”
Khương Chi nói: “Để tôi nấu bữa tối cho.”
“A?” Lý Phượng Anh hơi sửng sốt, bà ấy hơi do dự nhìn cô.
Nhìn Khương Chi trông không giống như một người biết nấu ăn.
Khương Chi khẽ cười: “Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đâu.”
“Vậy được, hôm nay tôi sẽ nếm thử tay nghề nấu nướng của cô, tôi sẽ làm trợ thủ cho cô nhé.” Lý Phượng Anh nói như vậy.
Khương Chi vén tay áo lên, cô dùng rượu trắng và bột mì để rửa sạch lòng heo, sau đó cô lại xào lòng heo với hành, gừng, tỏi, hạt tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi và đậu đen, mùi thơm đặc trưng của lòng heo tràn ngập trong không khí.
Lý Phượng Anh đang thái bắp cải, bà ấy không nhịn được mà hít một hơi, cảm khái nói: “Thơm quá đi.”
Khương Chi cười cười, không đáp lời.
Ngay sau đó, cô lại nấu mấy món ăn cơm ngon miệng như bắp cải hầm đậu hũ chiên và canh dưa chua, cũng xem như là đầy đủ.
Một bữa cơm được cô nấu vô cùng thành thạo.
Lý Phượng Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Chi với ánh mắt phức tạp, cháu gái này xinh đẹp hào phóng, có văn hóa, lại còn nấu ăn rất ngon, nếu như không xảy ra chuyện kia, không biết sẽ có bao nhiêu chàng trai trẻ tuổi tranh giành để được cưới cô về nhà.
Khi đồ ăn được dọn ra bàn, Thi Liên Chu vẫn chưa tỉnh dậy, Khương Chi biết anh quá mệt mỏi, cho nên cô không gọi anh dậy mà chỉ để lại một phần hâm nóng trên bếp.
“Em gái, uống chút rượu mơ nhé? Rượu này do em gái tôi tự tay ủ, độ cồn không cao đâu.” Lý Phượng Anh ngửi đồ ăn thơm phưng phức, bà ấy ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ra một vò rượu trái cây, cô ngửi từ đằng xa thì thấy mùi rượu vô cùng êm dịu, hương thơm xộc vào mũi.
Khương Chi nhìn rượu trái cây có màu hổ phách ở trong ly trà, đôi mắt cô hơi sáng lên.
Cô cũng biết cách ủ rượu đó.
Kiếp trước cô đã dành rất nhiều thời gian để bắt chước làm theo những video ngắn của các blogger, đừng nói chứ, rượu cô ủ ra vừa thơm vừa ngọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook