Nếu so sánh giữa việc bị Thi Liên Chu g.i.ế.c c.h.ế.t hoặc bị người mang đi thái mỏng nghiên cứu, có lẽ điều đầu tiên sẽ thống khoái hơn một chút, nhưng mà, cô có một trực giác không thể nào giải thích được, Thi Liên Chu sẽ không làm tổn thương cô.

Thi Liên Chu nhíu mày thật chặt, anh quan sát Khương Chi từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Hoán đổi linh hồn?”

Khương Chi hơi dừng tay lại, cô nheo đôi mắt đẹp nhìn anh.

Nếu đặt “ Thuyết linh hồn” ở niên đại này, thì đó chính là mê tín dị đoan, chưa có khẳng định chắc chắn về việc nó có tồn tại hay không.

Cô đến gần Thi Liên Chu, luồng khí lạnh trên người anh nhanh chóng ập về phía cô.

Thi Liên Chu không né tránh, đôi mắt hẹp dài của anh lướt qua cái cổ dài trắng nõn của Khương Chi.

Khương Chi vừa lau vết thương cho anh, vừa nói: “Có phải là hoán đổi hay không thì tôi không thể kiểm chứng được, nhưng tôi quả thực đã biến đổi từ người này sang người khác, có lẽ, vào giây phút tôi rơi xuống vách núi, từ trường đã thay đổi, cho nên mới dẫn đến biến cố này.”

“Em biến thành Khương Chi Tử từ khi nào?” Giọng của Thi Liên Chu không rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất nguy hiểm.

“Một tháng trước?” Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, có chút không xác định mà trả lời.

Nghe vậy, trong mắt Thi Liên Chu lóe lên một tia kỳ lạ.

Anh híp mắt một cái, giống như đã suy nghĩ đến chuyện gì mà nói: “Nếu em không phải là Khương Chi Tử, vậy sao em lại nhớ tôi?”

Khương Chi ngửi mùi rượu xông vào mũi, cô cụp mắt đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu, cô cũng không ngờ rằng anh lại nhạy bén như vậy, có thể nắm bắt được chỗ sơ hở trong đó, đúng vậy, cô vốn không có trí nhớ của Khương Chi Tử, nhưng ai bảo cô lại xuyên vào trong sách chứ?

Nhưng mà, cô sẽ không nói chuyện mình xuyên sách.

Một người kiêu ngạo như Thi Liên Chu sao có thể chấp nhận được chuyện thực ra mình chỉ là một nhân vật trong sách?

Hơn nữa, cô có loại dự cảm, nếu như cô nói ra chuyện mình xuyên vào sách, vậy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đó mà cô không đoán được, giống như một thế giới sẽ bị sụp đổ tan vỡ vì động đất sóng thần vậy.

Cô suy nghĩ một lúc rồi khó khăn mở miệng nói: “Nói ra thì anh có thể không tin đâu, nhưng trước khi rơi xuống vực, tôi đã có một giấc mơ.”

Thi Liên Chu chăm chú nhìn nhìn cô, anh không ngắt lời.

Khương Chi vặn chặt nắp chai thuốc povidone, cô mượn việc vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai để che dấu sự lúng túng của mình, nhưng giọng điệu của cô lại rất bình tĩnh: “Trong mộng, tôi biến thành Khương Chi Tử, trải qua những chuyện của anh và cô ấy bốn năm trước.”

Sắc mặt của Thi Liên Châu hơi khựng lại, sương mù lượng lờ bốc lên từ đầu ngón tay, khiến tâm tình của anh bỗng trở nên vô cùng vi diệu.

Anh nghiêm túc nhìn Khương Chi, không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này.

DTV

Khương Chi nheo mắt lại, cô bình tĩnh nói: “Chuyện chính là như vậy.”

“Đứa nhỏ...” Thi Liên Chu chần chờ một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn nhắc đến chủ đề vốn rất xa lạ với anh này, đôi môi mỏng của anh vô thức mím chặt, yết hầu ở cổ khẽ lăn, nốt ruồi son nho nhỏ kia giống như đang sống lại vậy.

Thành thật mà nói, anh hoàn toàn không biết phải đối diện với vấn đề “đứa nhỏ” như thế nào.

Anh không phải là người thích trẻ con, hơn nữa, mấy đứa nhỏ của anh đến với thế giới này cũng không phải vì tình yêu của cha mẹ chúng.

Khương Chi nhíu mày thật chặt, dùng sức siết chặt đôi bàn tay buông thõng bên hông.

Thi Liên Chu híp mắt lại, anh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ đau khổ của cô khi nhìn thấy hồ sơ mất tích của “Lý Sâm” ở đồn cảnh sát trấn Đại Danh, người chồng hiện tại của cô họ Lý sao? Lý Sâm là đứa con cô sinh sau khi kết hôn? Hay cậu bé cũng là con anh?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương