Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Chỉ mấy thứ này thôi còn chưa đủ.” Bác sĩ cầm cây bút bi ngoáy một hồi: “Cũng may tới sớm, tuy là bây giờ có hơi muộn, đứa nhỏ này vẫn trong giai đoạn phát triển, chỉ cần chăm sóc tốt là ổn thôi.”

Khương Vong gật đầu nghe theo, xoay người đem bạn nhỏ đi lấy thuốc.

Canxi, sắt, kẽm…đứa nhỏ này thiếu chất nhiều đến vậy. May là chiều cao so với các bạn đồng lứa chỉ kém hơn một chút, còn phải cảm tạ mấy cô bảo mẫu trong căn-tin trường không keo kiệt đồ ăn.

Hắn đi vài bước phát hiện cái đuôi nhỏ không còn, nghĩ thầm cậu theo không kịp, quay đầu gọi: “Tinh Vọng?”

Bạn nhỏ một mặt buồn bực, khổ sở, biểu môi lại gần.

Khương Vong ngồi xuống nhìn cậu: “Không thoải mái sao?”

Bạn nhỏ lắc đầu.

“Không thích bệnh viện?”

Bạn nhỏ lại dùng sức gật đầu.

Giám đốc bệnh viện chính là một ông kẹ cung cấp thịt lợn trá hình.

Khương Vong âm thầm nghi ngờ, lúc nhỏ hắn rõ ràng luôn tự hào cho dù bị tiêm thuốc chẳng bao giờ khóc, mấy cô y sĩ còn cực kì thích mà khen thưởng ôm hôn hắn.

Người đàn ông đen mặt, âm thanh trầm xuống: “Thành thật đi, đừng có học nói dối.”

Bành Tinh Vọng sững sờ: “Làm sao anh biết được em nói dối?”

Người đàn ông đứng dậy đi về phía trước: “Em thích cái gì, chán ghét cái gì, tôi đều biết hết.”

Bạn nhỏ đột nhiên cảm thấy vui mừng: “Có phải mẹ em cố ý nói cho đại ca đúng không?”

“…Đi mau.”

Lúc đứng chờ ở quầy phát thuốc, Khương Vong bình tĩnh sờ sờ đầu bạn nhỏ: “Bớt suy nghĩ lung tung đi, buổi trưa dẫn em đi ăn canh vịt hầm củ cải chua, được không?”

Bạn nhỏ vừa định thần lại, nghe thấy có thịt liền chán nản nhăn mặt: “Em không thích ăn thịt.”

Sau đó bạn nào đó không có tiền đồ ngồi trong quán vui vẻ uống hết bốn chén canh.

Khương Vong nhàn rỗi không có việc gì làm lấy đũa gắp thức ăn vào chén của chó con trước mặt, chậm chạp khuyên hai câu: “Ăn từ từ thôi, cũng không ai tới giành phần đâu.”

Năm 2006 không phải hộ gia đình nào cũng khá giả, một tuần hai ba lần có thịt trong bữa cơm đã được coi là nhà có điều kiện rồi, huống chi tôm cá toàn những món mà chỉ có nhà giàu mới ăn nổi.

Cũng may còn có tiệm tạp hóa kia, nhờ cá cược được vài trận hắn kiếm không ít tiền, trong thời gian ngắn tiền tiết kiệm được một ít, nếu không không biết nơi nào nuôi nổi tên tiểu quỷ háu ăn này.

Bạn nhỏ đang ăn tự dưng bắt đầu khóc: “Thịt ơi…thịt ăn ngon quá đi.”

Mặt kệ nước mắt đang chảy ròng ròng xuống miệng, tay cũng không lãng phí nắm cái đùi vịt xé từng sớ thịt lên gặm.

Khương Vong buồn bực chống cằm nhìn cậu: “Hai ngày gần đây tôi cũng không bỏ đói em, ở đó khóc cái gì?”

Bạn nhỏ cố gắng nuốt hết thịt trong miệng mình, vừa nghẹn ngào vừa cố gắng chống đỡ mấy tiếng nấc cụt lại: “Đại ca, em nói, anh chính là người tốt.”

Khương Vong lần đầu tiên trong đời được ban thưởng thẻ người tốt, mà người đó lại là chính mình, cũng không lấy làm vinh hạnh gì: “Thì sao?”

Bành Tinh Vọng rơm rớm nước mắt nhìn hắn: “Đại ca, anh, anh về sau đừng làm chuyện xấu nữa, có được không?”

Khương Vong nhíu mày, uống hết hơn nữa bát canh vịt rồi còn khuyên hắn phải hoàn lương, hoang mang gật gật đầu cho qua.

Bạn nhỏ lập tức ngừng khóc: “Đây là anh hứa rồi đó.”

“Được rồi, tôi hứa sẽ tuân thủ pháp luật.” Khương Vong cầm lấy khăn giấy lau dầu và nước mắt trên mặt cậu: “Tôi đối với em cũng không yêu cầu gì nhiều, thành tích học tập có tốt hay không cũng không sao, chỉ cần cố gắng ăn nhiều một chút để có da có thịt, được không?”

Bành Tinh Vọng khóc lớn: “Em không đồng ý! Em thà đạt 100 điểm cũng không muốn mập lên!”

Khương Vong không khỏi tự hỏi, có phải mình bắt nhầm con nhà người khác rồi phải không.

‘Quá khứ’ này bị làm sao vậy…ở đây hình như có gì đó không đúng lắm.

Một tuần sau, bên vận chuyển Tốc Phong đã gọi điện cho Khương Vong. Trước đây bọn họ nghi ngờ người đàn ông này có chút kỳ quái mà chậm trễ, bộ phận nghiên cứu thị trường của công ty chủ động gọi đến lại hỏi đông hỏi tây một lượt, dù đã rõ kế hoạch nhưng vẫn rất băn khoăn.

Khương Vong đang ngồi trên cửa sổ chơi trò rắn săn mồi trong điện thoại chờ người bên đó gọi đến, đợi đến chuông điện thoại reo lên lần thứ tư thì không đôi co nữa.

“Như vậy đi,” hắn nhìn ra cửa sổ lười biếng nói: “Tôi sẽ viết báo cáo, phân tích vị trí của chuỗi công nghiệp, đem xếp hạng giao thông đường bộ tóm tắt tất cả các tài liệu một lượt, các người đọc xong thì gọi cho tôi, được không?”

Nhân viên đang tiếp điện thoại vốn không rành về vi tính văn phòng, ngạc nhiên mở miệng “Anh biết dùng excel” không hài lòng nghĩ, người này rốt cuộc ở đâu xuất hiện vậy.

“Excel, word, teambition, xd, muốn gì đều có.” Khương Vong cũng không vòng vo nữa mà chủ động ngược lại: “Gửi cho tôi một cái hộp thư, tối nay tôi sẽ giao cho các người bản hoàn chỉnh.”

Người bên kia âm thầm trao đổi với nhau, sau đó có một giọng khác vào tiếp chuyện: “Không biết tiên sinh có muốn đến làm việc trực tiếp với chúng tôi không, công ty chúng tôi hiện nay có trụ sở tại…”

“Không cần, tôi muốn làm việc ở quê nhà.”

Không bao lâu, bản báo cáo phân tích được gửi qua, nửa đêm di động lại kêu, công ty Tốc Phong khẳng định ngày mai sẽ có người đến khảo sát tình hình.

Khương Vong nhìn con muỗi đang lượn qua lượn lại cản trở giấc ngủ của mình, buồn bực lấy tay đập bẹp nó.

Ngày mai phải gắn máy điều hòa mới được.

Đại diện Tốc Phong cử đi là một người họ Lưu, hiện tại đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng kinh doanh, thoạt nhìn gây ấn tượng từ trên xuống chính là cái đầu đinh sáng bóng của anh ta. Hai người thuê một chiếc xe đi một vòng thành phố, ngay cả những khu vực ngoại thành cũng đến xem xét kỹ, đại diện Lưu cho ý kiến: “Lúc xem báo cáo tôi còn tưởng là anh khoác lác.”

“Cũng có thổi một chút, cho dù có sơ hở cũng không để anh phát hiện được.” Khương Vong đứng trước đầu gió áo khoác tung bay, quay đầu lại nói: “Các phương diện khác tôi đều có thể đáp ứng, chỉ có một điểm, hiện tại tôi đang phải tiết kiệm tiền, không có điều kiện lắm, cũng không tiện xoay sở để mở kinh doanh.”

“Tương lai nếu các người dự định mở rộng kinh doanh ở đây, phỏng chừng đã chuẩn bị một ít vốn.”

Đại diện Lưu cười: “Vậy thì vừa hay trùng hợp ý nhau rồi.”

Tốc Phong mấy năm nay đều đang làm chủ thị trường loại kinh doanh này, không ít công ty chủ động nhượng quyền, có khả năng cao trong tương lai các trang web thương mại sẽ nằm dưới hệ điều hành của họ.

“Nếu hai ba năm trước anh muốn kinh doanh loại hình này, khẳng định sẽ phải tự bỏ vốn mà đầu tư.” Người đại diện ung dung nhìn Khương Vong: “Hiện tại, phía công ty đang muốn đẩy nhanh mở rộng, tranh thủ lần này để dập hết ý định của mấy kẻ ôm tâm tư dòm ngó cút đi.”

Khương Vong nửa thật nửa giả thở dài: "Đáng tiếc, tôi còn đang muốn ký hợp đồng thêm với mấy nhà thầu vật liệu sơn.”

Hai người ăn ý cười vui vẻ, buổi tối còn mời nhau ăn bữa cơm.

Sau khi trở về, hắn nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn làm bài tập.

Hắn đẩy nhẹ khuỷu tay của bạn nhỏ: “Bữa tối ăn gì rồi?”

“Đã mua một chén cháo rau xanh.” Bành Tinh Vọng lại lắp bắp: “Đại ca…cái đó…em muốn thêm hai cây bút mực nữa…được không?”

Khương Vong liếc cậu một cái: “Bút hết mực rồi sao?”

“Không phải.” Bạn nhỏ buồn bực nằm sấp trên bàn, xấu hổ nói: “Vẽ bài tập về nhà, cô nói cần có màu tô.”

Khương Vong hiểu rõ. Hắn khi còn nhỏ xác thật trải qua loại sự tình này.

Hồi đó mỹ thuật là môn mà hắn cảm thấy xấu hổ nhất, giáo viên không phải người tính cách dễ chịu gì, hắn chỉ có thể mượn tạm bút màu của các bạn học. Vốn dĩ ấn tượng của họ đối với mình cũng không tốt lắm, việc cứ mượn liên tục hai ba tuần như vậy đã khiến cho các bạn học nhìn thấy hắn là phiền.

Đứa nhỏ này có lẽ cảm thấy đây là khoản chi không cần thiết nên không dám mở miệng hỏi hắn đây mà.

“Đi.” Hắn cầm chìa khóa bỏ vào túi: “Xuống lầu mua.”

Cửa hàng chỉ cách năm phút liền đến nói, ông chủ lấy một nửa phòng khách nhà mình thiết kế lại thành một cửa hàng nhỏ, lúc này đang chăm chú xem TV: “Mau chọn nhanh lên, xong tập này là tôi đóng cửa.”

Bành Tinh Vọng hướng về phía có mấy cây bút mực, bị Khương Vong nắm đầu quay 120 độ: “Qua đó lựa bút màu cho đàng hoàng vào.”

Bành Tinh Vọng khịt mũi, một lúc sau cầm một hộp bút màu bảy cây mang tới: “Cái này có được không?”

Sau lại biểu tình cổ quái sờ đầu, lèm bèm như ông cụ non: “Cái này vừa đắt tiền lại không cần thiết, hay em dùng mực đỏ tô tô một chút là được.”

Khương Vong cầm cây bút đỏ đặt lại quầy: “Ông chủ, cái này bao nhiêu?”

Ông chủ không tình nguyện đứng dậy, mắt vẫn còn dán lên màn hình, lật qua lật lại hộp bút màu 24 cây, nhìn hắn: “Cái này sao?”

Khương Vong xua tay: “Tôi muốn xem thêm.”

Bành Tinh Vọng hoảng hốt: “Đại ca, đủ, đủ rồi!”

Ông chủ mơ hồ nhìn hai người, lấy tay đập mấy con muỗi trước mặt, trong tủ lấy ra một hộp bút màu khác phiên bản 48 cây. Không đợi Khương Vong mở miệng, ông lại leo lên thang lấy ra thêm một hộp màu 128 cây, mặt mày thách thức nhìn hai người đối diện: “Muốn loại nào?”

Khương Vong cầm hộp màu 128 cây nhét vào ngực bạn nhỏ: “Tính tiền.”

Ông chủ không ngờ người này có thể hào phóng như vậy, nhanh nhẹn lấy giấy tính tiền, nhận tiền kiểm tra đủ còn tặng kèm một túi đựng bút.

“Đừng có chiều con nít quá, chiều quá sinh hư.”

Bành Tinh Vọng ôm hộp màu nước tức giận: “Cháu không có hư!”

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn Khương Vong: “Đại ca, em nhất định sẽ không trở thành người xấu.”

Khương Vong nhìn cậu một thân chí khí hận không thể chứng minh ngay lập tức, nói một tiếng cảm ơn ông chủ rồi dẫn bạn nhỏ về nhà.

Một lớn một nhỏ đi về nhà, hai người đều có vấn đề cần suy nghĩ.

Đây là bản thân mình, vậy lớn lên sẽ giống mình không.

Bạn nhỏ ôm hộp màu nước trong tay cũng không vui vẻ ca hát như mọi ngày, một đường đi về bày ra bộ mặt rầu rĩ. Chờ đến khi đi tới hành lang đen kịt, cậu một tay ôm lấy hộp bút màu nước lớn, một tay nắm chặt tay Khương Vong.

“Đại ca.” Bành Tinh Vọng nhẹ nhàng nói: “Em rất thích anh.”

Khương Vong bị phiên bản nhỏ của mình nói trắng ra, cũng không biết phản ứng thế nào, chỉ “ừm” một tiếng.

“Em không muốn anh phí tiền vì em.” đứa nhỏ nói nửa chừng cũng không biết nói tiếp thế nào, một lúc sau mới mở miệng: “Em thích anh, anh chăm sóc cho em, quan tâm em…”

Khương Vong cảm giác hôm nay đứa nhỏ nắm tay đặc biệt dùng sức, nửa đùa nửa thật nói: "Sợ tôi bỏ đi sao?”

Bành Tinh Vọng gật gật đầu lại lắc đầu, chờ cửa mở tự mình đưa ra quyết định: "Bỏ đi, sau này ăn cơm xong em sẽ cố gắng tập thể dục nhiều hơn.”

Khương Vong: “???”

Có gì đó sai sai.

Sau khi tắm xong, người đàn ông nghi ngờ có phải mình và đứa nhỏ giao tiếp không phù hợp nên có hiểu lầm gì không, đang lau đầu thì thấy Bành Tinh Vọng đang ngơ ngác nhìn vào tờ giấy trắng.

“Sao không vẽ?”

“Đề tài là vẽ gia đình của em.” Đứa nhỏ lại nhìn hắn: “Cô giáo nói chỉ cần vẽ anh trai hay chị gái gì cũng được hết. Đại ca, anh làm nghề gì?”

Khương Vong nghĩ thầm không thể đứng bất động để đứa nhỏ vẽ được, cân nhắc vài giây nói: “Tôi tới dạy em.”

“Dạ?” Đứa trẻ ngạc nhiên: “Anh có thể vẽ!”

“Vẽ súng, đạn hay gì đó, đại loại vậy.” người đàn ông lại ngẫm nghĩ: “Bỏ đi, nên bắt đầu với súng máy hạng nhẹ loại 88, cơ cấu khóa quay chuyển động giật một chiều với phạm vi ánh sáng yếu. Bắt đầu.”

Ngày hôm sau, bạn nhỏ đem bản vẽ súng máy lên nộp. Giáo viên mỹ thuận nhìn thấy bản vẽ tim đập thình thịch.

Bành Tinh Vọng sợ cô giáo sẽ báo cảnh sát để đại ca ở tù mười năm, lo lắng chạy tới bục giảng hỏi thăm tình hình: "Thưa cô, bài tập về nhà của em…"

“Đẹp,” cô giáo gật đầu lia lịa: “Đẹp lắm!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương