Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thành phố A rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cả thành phố chỉ có bốn thị trấn và ba trường tiểu học duy nhất, đến năm 2026 dự án xây tàu điện ngầm ở thành phố A cũng bị nhà nước bác bỏ.

Khương Vong ghé vào một tiệm net ngẫu nhiên, nhìn đống giấy tờ tùy thân “mới” của mình. Tất cả các thông tin cá nhân này của hắn đều được giao dịch thông qua chợ đen.

Từ những năm 90, nhiều thành phố đã bắt đầu xuất hiện chợ đen, người ngoài cho rằng những “chợ” tự phát này chỉ là chỗ làm ăn của những kẻ chuyên truyền bá các tập tục mê tín dị đoan kỳ lạ. Tuy nhiên bản chất của “chợ” lại là nơi kinh doanh buôn bán thông tin cá nhân và những món đồ bất hợp pháp. Hầu hết những thứ giá trị bị mất khác cũng đều ở nơi này, ba bốn giờ sáng khi mọi người còn đang say giấc, chúng đột nhập không để lại dấu vết, trộm đi những món đồ đắt tiền rồi lẻn ra ngoài khi trời còn nhá nhem tối.

Cảnh sát đã vào cuộc rất nhiều lần, thậm chí có những lúc phải mang theo khuôn mặt buồn ngủ của mình tới điều tra khi có người báo án. Nhưng thời gian đầu, cho dù có nhiệt tình phá án đến đâu đi nữa, bởi vì lực lượng cảnh sát lúc bấy giờ không đủ để xử lý tận gốc ngọn nguồn khiến cho tàn dư còn sót lại, về sau thực sự không còn biện pháp nữa.

Khương Vong đã lẻn ra ngoài vào ba giờ sáng hôm nay nhân lúc tiểu quỷ ở nhà mình còn đang ngáy mà đi tìm khu chợ đen kia, còn thuận lợi tìm được một người giúp mình làm lại tất cả giấy tờ bao gồm chứng minh thư và cả sổ hộ khẩu.

“Giá đã bớt một nửa so với bình thường rồi, cân nhắc chút đi?”

Khương Vong trừng gã một cái, ước lượng tầm quan trọng của đống giấy tờ này.

“Bên trong thông tin nào cũng có đầy đủ, có cả chip điện tử. Tôi nói này, chỗ tôi làm ăn uy tín lâu đời nhất ở đây đấy.” Gã bán thông tin dùng giọng tiếp thị đại trà của mình nói năng ngọt xớt: “Cậu có muốn làm thêm bằng đại học Thanh Hoa không, chỉ cần chờ năm phút liền có, đảm bảo không phân biệt được thật giả!”

Lúc đến tiệm net dùng thử chứng minh mới, trên mặt người đàn ông không có chút cảm xúc, động tác so với ngày thường cũng chậm đi vài phần. Máy quẹt thẻ kêu một tiếng “bíp”, quản lý vừa ngậm kẹo mút vừa mở ID cho hắn: “Máy số 46, hai tệ một giờ, nếu muốn qua đêm anh phải đến quầy lễ tân trước mười giờ tối.”

Khương Vong châm một điếu thuốc ngồi chờ máy tính khởi động, khi thấy giao diện Windows XP nhảy ra hắn nhíu mày lại.

Thật bất tiện. Mọi thứ thật sự rất bất tiện.

Bố cục chữ của trang web chi chít lộn xộn, các cửa sổ quảng cáo game liên tục xuất hiện dày đặc trên màn hình. Hắn mở công cụ tìm kiếm suy nghĩ một chút, sau đó liền nhập từ khóa top 3 những loại hình chuyển phát nhanh của cả nước. Số điện thoại liên hệ nằm ngay cuối trang web chủ, hắn đợi gần hai phút mới có người trả lời.

“Xin chào, tôi đến từ thành phố A của tỉnh H, tôi muốn gia nhập hợp tác chuyển phát nhanh ở quý công ty.”

Cô gái ở đầu dây bên kia nhanh chóng làm thao tác kiểm tra, sau lại nói xin lỗi: “Thật ngại quá tiên sinh, công ty chúng tôi tạm thời chỉ hoạt động ở những khu vực này…”

“Cô không phải người tôi cần trao đổi, mau đưa điện thoại cho người khác.” Khương Vong ngắt lời: “Tôi muốn nói chuyện với quản lý của cô.”

Nhân viên chăm sóc khách hàng liền sửng sốt, do dự một hồi cũng đồng ý, đem điện thoại chuyển qua cho quản lý. Lời nói của quản lý và nhân viên đều giống nhau.

“Ngại quá tiên sinh, công ty chúng tôi hiện tại chỉ hoạt động ở Thâm Quyến và HongKong, các tỉnh thành khác chúng tôi cũng chỉ đang xem xét…”

“Đổi người.” Khương Vong dập điếu thuốc: “Tôi muốn nói chuyện với cấp trên của công ty.”

Lần này điện thoại may mắn chỉ kêu một phút thì có người bắt máy, đổi lại một giọng nữ hơi lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

“Tôi muốn hợp tác dịch vụ chuyển phát ở thành phố A.” Khương Vong vào thẳng vấn đề: “Đừng vội từ chối tôi.”

“Tỉnh H được coi là có vị trí địa lý thuận lợi ở Trung Quốc, thành phố A lại ở ngay trung tâm, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một tỉnh cung cấp hậu cần lớn của cả nước.”

“Nếu bây giờ cô từ bỏ nơi này, đợi đến khi các công ty khác đến chiếm địa bàn rồi, lúc đó cho dù cô có quay lại kiếm được tiền đi chăng nữa, e là chỉ còn thừa lại mấy đồng bạc lẻ thôi.”

Những lời này không hoàn toàn là đúng sự thật, cũng không được cho là sai.

Từ xưa tỉnh H đã được coi là nơi có vị trí thuận lợi đối với ngành giao thông vận tải, nhưng hai mươi năm sau bắt đầu phát triển diện rộng, các thành phố lân cận với nhiều lợi thế địa lý hơn nên chiếm ưu thế mà không phải là nơi Khương Vong đang sống. Nhưng khi đã nhắc đến hai chữ làm ăn thì không ai dùng từ “chân thành” để đàm phán cả. Ngoài miệng bọn họ luôn nói đã nể mặt mà ưu đãi với mức giá 3000 tệ cho bạn, nhưng thực chất đối phương đã âm thầm lấy mất của bạn ít nhất 200 tệ ngay trước mắt bạn.

Người phụ nữ im lặng vài giây, ra hiệu cho thư ký của mình ghi lại số điện thoại đang gọi đến.

“Tôi sẽ suy nghĩ và cho anh câu trả lời trong vòng hai ngày tới.”

Khương Vong thấy bản thân đã nắm chắc hai phần thắng trong tay, hắn liền cười một tiếng không để cho cô kịp cúp điện thoại.

“Trước kia tôi từng buôn bán nhà đất.” Giọng hắn bình thản đều đều, thừa nhận mọi thứ hắn sắp nói như một điều hiển nhiên: “Nhà dù có đoạn đường hẻo lánh, nhà có người từng treo cổ, tôi đều có thể bán được hết.”

“Thành phố A là vị trí vàng, vài năm nữa giá cả sẽ tăng lên, trong vòng ba đến năm năm tới, đây sẽ là một chiến trường, cô suy nghĩ kỹ đi.”

Chờ điện thoại cúp, Khương Vong suy nghĩ một chút, chống cằm ngồi chơi game. 

Tất cả các cửa hàng kinh doanh dưới hình thức thương mại điện tử chỉ mới phổ biến gần đây, chưa kể giao diện còn rất đơn giản, chưa đủ gây ấn tượng đối với khách hàng, lượng người truy cập ít đến đáng thương.

Nhưng người Trung Quốc có câu, ngay cả lợn cũng biết bay nếu gặp gió lớn.

Vừa chơi với máy tính cũ được một lúc, hộp quạt tản nhiệt của máy tính đã kêu to, card đồ họa phỏng chừng có thể đem đi chiên trứng. Hắn lơ đãng không hề để ý có người lặng lẽ quan sát mình từ nãy giờ.

“Này, đúng là cậu thật rồi!” Đối phương nhiệt tình chào hỏi: “May mắn, may mắn, tôi có nghe bọn họ nói về cậu rồi.”

Khương Vong vừa cho bắn nổ hết hai chiến hạm trong game, ngước lên nhìn người đang bắt chuyện: “Có chuyện gì?”

“Cậu là thầy bói ở quán nước kia đây mà.” Người trước mặt đoán chừng ngoại hình chỉ hơn ba mươi nhưng đã bị hói nặng, da đầu nổi lên những mảng màu đỏ chói mắt đến mức bất thường: “Tôi, sáng nay tôi vẫn chưa định về ngủ, không ngờ có thể trùng hợp gặp được người ở đây. Cậu có thể xem một quẻ không?”

Khương Vong bấm tạm dừng trò chơi, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, tạm thời không nhớ trong ký ức của mình có xuất hiện qua người này.

“Tên anh là?”

“Tôi họ Ngụy. Chính là Ngụy ma đầu.”

“Bác Ngụy.” Khương Vong đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chính là Cục trưởng Cục cảnh sát.”

“Này, tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi đâu, không cần kêu tôi bằng bác.” Người đàn ông hói xoa xoa đầu: “Hiện tại tôi cũng chỉ làm tổ trưởng giám sát thôi, bất quá hiện tại còn đang bị đình chỉ công tác.”

Khương Vong lùi về phía sau một chút, kéo ghế định đứng lên.

“Con dâu của tôi vẫn luôn đi công tác ở nước ngoài, thật ra…thật ra tôi vẫn luôn lo lắng.” Người đàn ông đầu trọc thì thào: “Cậu có thể…xem giúp tôi một chút được không?”

 Dì Kha là một người phụ nữ rất tốt, bà ấy là bạn học thời cấp hai của mẹ hắn, sau này cũng thường xuyên mang trái cây qua thăm hắn.

Khương Vong nhìn triệu chứng hói đầu của người đàn ông, một lúc sau mới dời ánh mắt: “Bác có một cô con gái đúng không?”

Người đàn ông đầu trọc liền cảnh giác: “Nó nhìn thấy cái gì không nên thấy sao?”

“Bác nên đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra sớm một chút đi.” Khương Vong chậm rãi nói: “Cô ấy bị cường giáp*, điều trị càng sớm càng tốt.”

(*) Bệnh cường giáp là một nhóm bệnh gây ra bởi tình trạng tăng tiết hormone tuyến giáp (triiodothyronine và thyroxine) dẫn đến các triệu chứng tim mạch, tăng chuyển hóa quá mức với các biểu hiện: tim đập nhanh, gầy sút cân...

“Con dâu bác rất tốt, không cần suy nghĩ nhiều.”

Người bên kia vẫn còn ngây ngốc: “Giáp cái gì chứ? Con gái tôi ngoại trừ gầy hơn người bình thường một chút thì vẫn tốt mà.”

“Đến bệnh viện kiểm tra đi, xét nghiệm máu sẽ có kết quả.”

Không đợi ông Ngụy nói thêm nữa, hắn nhìn đồng hồ, tốc độ như bay rời đi: “Tôi phải đi rồi, nói sau đi?”

“Này, chờ, chờ đã!”

Khương Vong không nghĩ tới mình vẫn còn có thể gặp tình huống này. Những sự kiện nhỏ hắn từng nghe người khác nhắc đến, bạn học của cha mẹ mà mình biết, một ngày nào đó hắn lại gặp họ trong hoàn cảnh như vậy.

Hắn quay về trường tiểu học, đã có vài lớp cho bọn trẻ ra ngoài. Bên trái và phải của trường học đều có những cửa hàng tạp hóa, bán đầy những tấm thẻ trò chơi và những thỏi son môi với chất lượng thấp. Ở lối vào có vài ba tụ quầy hàng bán nhiều loại bánh ngọt, kẹo hồ lô đường. Khương Vong đi ngang qua bọn trẻ, nhớ lại lúc còn nhỏ mình cũng từng rất thích những món này. Vào thời điểm đó hắn không có một xu dính túi, chỉ có thể mặt dày đến xin ăn của các bạn cùng lớp.

Người bán hàng rong trước mặt hắn dùng than tổ ong nướng những chiếc bánh mật ong, nhìn có hơi giống so với bánh trứng nhưng độ mềm nhiều hơn một chút, hương vị kem trứng vừa đủ, bánh vẫn giữ được mùi thơm dù vỏ ngoài bị cháy một ít.

“Bánh mật ong năm đồng nửa cái, mười đồng một cái đi! Nào, nào con trai lại đây thử đi!”

Khương Vong lấy tiền mua một phần bánh vừa mới nướng xong, mới cầm bánh trên tay đã muốn nếm thử mùi vị. Sau đó, toàn bộ cái bánh đều bị người nào đó nuốt hết một lượt xuống bụng.

Hắn mặt không đổi sắc đứng trước quầy hàng: “Nướng cho tôi thêm ba cái nữa, đóng gói mang đi.”

Người bán hàng rong cầu còn không được: “Có ngay đây, có ngay đây! Lập tức ưu tiên nướng cho con trai đây! Mọi người xếp hàng chờ một chút nha!”

Khương Vong hiếm khi kiên nhẫn đứng chờ, trong vài phút ngắn ngủi hắn bắt gặp một thân ảnh lướt qua. Con ngươi hắn co rụt lại, nhắn nhủ với ông chú mấy tiếng liền bỏ đi.

“Này này, nhớ quay lại lấy bánh đó, tiền cũng đã đưa rồi! Nhớ quay lại đó!!!”

Khương Vong đi theo người đàn ông hai ba bước, ánh mắt đã tối sầm. Người đàn ông trung niên đeo chiếc túi da đen hiên ngang bước vào cổng trường, bác bảo vệ lười biếng đứng dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài cũng không lên tiếng ngăn cản.

Con ma men đó lúc tỉnh táo luôn đóng giả thành một bộ đường hoàng, đầu tóc bết dầu được vuốt gọn lại, gã khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, mang đôi giày da đen được đánh sáng bóng như chiếc đồng hồ mà gã đang đeo trên tay, gò má hai bên vì gầy mà lộ rõ, trông chẳng khác gì một con ma đói tái sinh. Gã đàn ông không hề nhớ con trai mình học lớp nào, cứ ngó vào cửa sổ của từng lớp học, mãi đến khi đứng ở cửa lớp 1-3 mới tìm thấy người.

Giờ học tiếng Anh cũng kết thúc, giáo viên vẫn đang sắp xếp giao bài tập về nhà cho bọn trẻ. Tụi nhỏ thấy có phụ huynh đi vào lớp liền tò mò ngó về phía người đang đứng.

Thầy Quý nhìn thấy có phụ huynh, anh ôm sách giáo khoa muốn tiến về phía cửa lớp: “Anh là?”

Gã đàn ông trung niên không thèm để ý đến anh, trực tiếp lấy thân mình chen qua cánh cửa: “Bành Tinh Vọng! Mày bước ra đây cho ông!”

Trong lớp liền ồn ào lên, đứa nhỏ ngồi trong góc vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng co ro thu người lại.

“Mày không chịu bước ra phải không?” Ông Bành đột nhiên biến sắc, không để ý thầy Quý đang ngăn cản mà muốn xông vào đánh người: “Thằng ranh con* biết phản chủ rồi! Tao nói mày bước ra đây mày có nghe thấy không? Mấy ngày nay mày còn cả gan dám trốn đi hả?”

(*) Vương bát cao tử (王八羔子): là từ chửi thô tục. Tiếng Việt dịch ra là ‘đồ chó đẻ’

Lời còn chưa dứt, gã bị ai kéo cổ áo lại phía sau, lực mạnh tới nỗi gã trượt một đường thẳng ra khỏi cửa lớp. Trước mắt xuất hiện một thanh niên mặt lạnh như dao, âm thanh phát ra cũng lạnh như bị ai ngâm nước đá.

“Tôi là anh họ của thằng bé, về sau đứa nhỏ này do tôi quản.”

“Mày là thằng nào?” Ông Bành giật mình, chật vật kéo cổ áo từ trong tay người thanh niên xuống: “Mày động thủ cái gì! Mau buông ra!”

Vẻ mặt thầy Quý thay đổi, anh nghiêm trọng nhắc nhở: “Đây là trường học. Chuyện riêng tư ở nhà xin đừng làm liên lụy đến bọn trẻ, có việc gì mong hai người ra ngoài giải quyết.”

Đây là lần đầu tiên Khương Vong nhìn thấy lại dáng vẻ 30 tuổi của cha mình, hắn hơn ông một cái đầu nên không chút khách khí từ trên cao nhìn ông. Ông Bành cũng không chịu thua kém, miệng thì buôn ra những câu không sạch sẽ còn đòi dọa sẽ gọi cảnh sát.

“Tao là ba nó, tao cũng đéo cần quan tâm thằng anh họ nào của nó, ông đây đem nó băm thây nấu lẩu cũng đéo liên quan gì đến mày…”

“Bốp!”

Khương Vong trở tay tát cho gã một bạt tai, cười lạnh nói: “Ông thử lặp lại lần nữa xem?”

Một đám trẻ con trong lớp: “Oa…”

“Con mẹ mày…”

“Bang!”

Khương Vong cứng ngắc nói: “Đám nhóc ranh này, ba mẹ đóng tiền học để đến trường xem đánh nhau sao? Sau này muốn trở thành cái loại rác rưởi này à?”

Một đám trẻ con trong lớp: “Ồ…”

Thầy Quý một tay đứng giữa ngăn bọn trẻ nhìn lén, một tay đóng cửa lớp, ra hiệu cho học sinh của mình mau chóng tan học từ cửa sau, không được ở đây thêm nữa.

“Hai người bình tĩnh”, anh vô lực ngăn cản Khương Vong: “Tôi tin tưởng hai người đều muốn tốt cho bọn trẻ, xin hai người chú ý hành vi giúp tôi.”

Khương Vong không trả lời, một tay xách gã đàn ông lơ lửng trên không trung. Hắn thoạt nhìn hơi gầy nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, lúc xách gã đàn ông trước mặt mình lên còn chưa dùng hết một phần mười sức mạnh.

Ông Bành không ngờ khoảng cách sức mạnh lại chênh lệch đến vậy, cả người lơ lửng giữa không trung đạp hai cái đã sợ toát mồ hôi: “Có, có gì từ từ rồi nói!”

“Được thôi.” Khương Vong nhìn chằm chằm vào mặt đối phương: “Đứa nhỏ này sau này sẽ theo tôi, sau này nó ăn mặc hay đi học tôi đều sẽ lo cho nó. Nếu ông muốn cứ việc báo cảnh sát.”

“Nhưng nếu ông chỉ cần đánh nó thêm một lần nào nữa, tôi sẽ phế cả hai tay của ông.”

Trong lớp, mấy đứa trẻ đã dọn xong cặp sách của mình: “Mau đi…”

Bành Tinh Vọng rơm rớm nước mắt: “Đại ca ơi!!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương