Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đối với công việc Khương Vong là một người rất chuyên nghiệp.

Hiện tại hắn đang dùng số tiền có được từ cá cược World Cup để đầu tư vào bất động sản, các khoản còn lại được tích lại để làm quỹ phòng trừ các trường hợp khẩn cần sử dụng tiền. Ưu tiên trong kế hoạch của hắn vẫn là Bành Tinh Vọng. Hắn muốn đưa bạn nhỏ đến tỉnh thành có điều kiện học tập tốt hơn, Bắc Kinh thì quá xa, lại là nơi đất khách quê người, chi bằng chọn một trường gần một tí nhưng vẫn đảm bảo chất lượng đều được. Chỉ là có một số vấn đề còn phải xử lý cho xong khiến hắn chậm trễ, phải tạm thời gác lại một bên.

Vấn đề quan trọng thứ hai chính là làm sao để đầu tư kinh doanh cạnh tranh. Hiện tại ở mảng hậu cần (logistics) tự nhiên không cần nhắc đến, trước tiên ở thành phố A đem ‘chuyển phát nhanh’ trở nên phổ biến, chờ phát triển đủ lớn mạnh sẽ đem ưu thế tài nguyên ở đây hướng ra các tỉnh thành lớn hơn.

Khương Vong nhìn trúng các sạp báo và sách hướng dẫn được bày bán ở đây. Người dân ở thị trấn nhỏ không có thói quen đọc sách, trong tương lai nếu mở nhà sách chỉ sợ không có hy vọng, ngoại trừ một vấn đề.

…Giáo trình ôn thi đại học.

Đời này hắn phải suy nghĩ bước đi thật chu toàn, có lẽ sau này sẽ không còn những ngày tháng đi làm hết nhiệm vụ rồi về nhà đánh một giấc như trước kia nữa. Hắn dự định sẽ tạo nguồn vốn trước, sau đó tạo ra một chuỗi thương hiệu riêng cho mình, đến tên cũng đã nghĩ xong “Bộ Hoàng Kim 12 quyển”. Đầu tiên hắn muốn khảo sát thị trường các dạng đề thi tuyển sinh Đại học toàn quốc, tiếp đến là các dạng đề của kỳ tuyển sinh THPT quốc gia, tuyển sinh cấp một, cấp hai toàn tỉnh. Với mục tiêu rộng lớn của mình, người đàn ông đặc biệt hào hứng đến hội chợ sách cuối tuần.

Bành Tinh Vọng tuổi còn nhỏ vô tâm vô phế, nắm cái này một chút lại sờ sờ cái kia một ít, rất hưng phấn đi dạo khắp các gian hàng.

Quý Lâm Thu ngược lại có chút kinh ngạc.

“Khương tiên sinh quan tâm đến giáo dục như vậy sao?” Anh cười nói: “Cũng không cần sớm như vậy đã bắt đầu tìm thông tin tuyển sinh đầu vào các trường đại học chứ.”

Khương Vong sơ lược giải thích vài câu, Quý Lâm Thu rất nhanh hiểu rõ, vừa đi dạo vừa phân tích những thiếu sót của hai thành phố.

Bên đường có người bán hàng rong đẩy một xe tủ kính bán trái cây tô, dứa được gọt nhỏ, dùng tăm tre xâu lại, ngâm trong nước nhìn đặc biệt tươi. Bành Tinh Vọng còn đang chuyên chú gặm bị nước tèm nhem đầy trên mặt, bất quá đối với cái này không thèm để ý.

Khương Vong hơi khát nước, mắt để ý chén nho tươi bên cạnh nhiều lần

Quý Lâm Thu mở miệng trước một bước, thanh âm ôn nhuận trong suốt.

“Cái này bao nhiêu tiền?”

Bà cụ nhìn ba người bọn họ đều ăn mặc sạch sẽ, tròng mắt vừa đảo qua một cái rồi thét giá trên trời: “21 đồng.”

Tăng gấp năm lần.

Quý Lâm Thu cười nhạt một tiếng, cúi đầu dùng tiếng địa phương hai câu, ngữ điệu lên xuống rất chân thực. Sắc mặt bà cụ đột nhiên biến đổi, khoát tay liên thanh xin lỗi, nói chỉ cần ba đồng.

Bạn nhỏ không nghe rõ: “Ngựa vằn? Ngựa vằn ở đâu?”

Khương Vong híp mắt bịt tai cậu lại: “Nghe nhầm rồi.”

Quý Lâm Thu chọn một chén nho nhỏ tươi ngon nhất, dùng khăn giấy lau qua giọt nước rồi tự mình nếm thử một quả trước, sau đó cong mắt cười: “Ngon lắm, không chua.”

Anh nhướng mày, tự nhiên đưa chén nho cho Khương Vong, chính mình lại mua thêm một chén xem như chiếu cố bà cụ làm ăn. Bà cụ cũng biết đuối lý, liên tục nói vài câu cảm ơn sau đó đẩy xe chạy trốn.

Khương Vong cùng anh đi vài bước, nếm thử hai quả nho giải nhiệt, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy thầy Quý như vậy.”

Nhìn một bộ nhã nhặn, hiền lành nhưng đụng vào mới biết người này không dễ chọc.

Lông mày Quý Lâm Thu lại nhướng lên, cũng không phủ nhận.

Chuyến đi này thu hoạch rất tốt, Khương Vong vừa tính toán vừa nhập hàng vừa suy nghĩ dẫn dắt doanh số bán hàng, vì vậy cũng lưu lại rất nhiều số điện thoại liên lạc. Đợi buổi chiều quay về thành phố A, hai người thay phiên nhau cầm tay lái.

Đến lượt Quý Lâm Thu ngồi ở ghế lái, lúc anh xắn tay áo một bên, cúi đầu xoay cổ tay nhìn kỹ: “Ăn nho không chú ý làm tay áo bị bẩn rồi.”

Khương Vong ngồi ở ghế phụ nhìn anh, tự nhiên cảm thấy thầy Quý bây giờ lại dễ thương một cách không thể giải thích được.

Đến thứ hai, người nào đó cố ý tan tầm sớm, ngồi xổm bên cạnh bốt điện thoại gần trường học, giả vờ cúi đầu đang nói chuyện điện thoại rất vui vẻ. Không bao lâu, Bành Tinh Vọng xuất hiện ở cổng trường tiểu học, trên cổ treo chìa khóa, hai tay nắm hai bên dây cặp cùng bạn bè bước ra.

Học sinh tiểu học nhanh chóng tản ra như đàn chim, ba con phố dài lập tức cực kỳ náo nhiệt, những người bán hàng rong cũng lấy lại tinh thần hồ hởi rao hàng.

Bành Tinh Vọng nhìn qua như đang nói chuyện với bạn học, ánh mắt thì giống như đèn pha quan sát chung quanh.

Quả nhiên, phía trước xuất hiện hình dáng của mấy đứa học sinh trung học cơ sở, đám trẻ vừa ra khỏi cổng liền trực tiếp bị chặn đường, đám thiếu niên cợt nhả tìm bọn nhóc đòi tiền.

Mấy thiếu niên hâm mộ mấy bộ phim đại ca HongKong đang phổ biến thời bấy giờ nên bắt chước theo, mặc áo sơ mi hoa còn cố ý không cài ba cúc áo đầu tiên, lộ ra sườn ngực gầy như củi, cúi người dây chuyền bạc lủng lẳng, còn cầm dao gấp khoa tay múa chân loạn lên.

Bành Tinh Vọng dừng bước, nhanh chóng bàn bạc với bạn mình đổi đường về nhà, chính mình kiên trì chuẩn bị băng qua đường cách đó không xa.

Cậu bé bị bọn chúng bắt lại đã sắp khóc: “Không phải đã đưa hết tiền cho các anh rồi sao, em thật sự không còn tiền nữa, tiền ăn trưa của em cũng đều đưa hết cho các anh đi chơi net!!”

Cậu học sinh cấp hai đang định mở miệng thì bất ngờ bị vỗ vai. Bóng người đàn ông cao 1m9 bao phủ trước mặt bọn chúng, người đàn ông còn cực kỳ lịch sự nở nụ cười.

“Bạn học này đang thu phí bảo kê hả?”

Cậu học sinh cấp hai sửng sốt, cậu bé bị chặn bên cạnh đã bỏ chạy từ lâu.

Bành Tinh Vọng thiếu chút nữa kêu ra tiếng, một tay che miệng một bên trốn ở sau cột điện nhìn trộm.

Chúng tiêu đời rồi, đại ca chắc chắn sẽ cho bọn chúng một bài học!

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ là đàn em cấp dưới thôi!! Đại ca!!!

Cậu học sinh cấp hai không ngờ bị người lớn xen vào, ngẩng đầu nhìn thấy vết sẹo ở lông mày của hắn khí thế lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, nhưng nghĩ tới còn có đàn em của mình còn đang nhìn, không chịu để mất mặt được. Vì thế cậu học sinh mạnh mẽ ưỡn ngực lên, thô lỗ mắng: “Liên quan gì đến chú? Mặc kệ tôi!”

Khương Vong tâm tình rất tốt, ra hiệu bạn nào đó đang nước mắt nước mũi đầy mặt nhanh chóng về nhà, một tay nghịch dao gấp, lại nói.

“Thương hiệu cây dao này ngó bộ không tệ ha.”

Con dao? Con dao của mình đâu rồi? Làm thế nào để con dao của mình lại nằm trong tay ông chú đó?!

Cậu học sinh cấp hai mặt trắng bệch, đưa tay muốn cướp còn sợ với không tới, mạnh miệng học mấy ông giang hồ chửi thề một câu, giọng vịt đực do sợ sệt bị biến thanh cực kỳ xấu hổ.

Dao không những không cướp lại được, cán dao còn nằm trên cổ mình, cậu học sinh trong phút chốc cảm thấy mình sắp đi chầu Diêm Vương rồi.

“Ông cũng tình cờ đi ngang qua đây,” Người đàn ông cúi đầu chậm rãi nói: “Vừa hay đến để thu phí bảo hộ.”

“Con phố này tôi bảo kê, rõ chưa?”

Ba cậu học sinh cấp hai bên cạnh đứng thẳng tắp một bên, liều mạng lảng tránh ánh mắt cầu cứu của đại ca, một bên nhanh chóng gật đầu.

“Chỉ gật đầu cũng vô dụng.” Khương Vong cười xấu xa, mở lòng bàn tay ra: “Hửm?”

Mấy cậu học sinh cấp hai vẻ mặt khổ sở móc hết tiền trong túi, từng tờ mười tệ hai mươi tệ lần lượt nằm trong tay hắn.

Tiểu lưu manh cầm đầu chưa từng bị đao kề qua cổ, mặt trắng bệch còn không dám run rẩy sợ làm sai, trong lúc sợ hãi mà móc túi, kết quả không để ý lấy ra luôn cả vé xe buýt cùng nhiều mảnh giấy vụn khác.

“Tiền, tiền đều ở chỗ bọn họ.”

Một cậu học sinh đàn em bên cạnh vội vàng lắc đầu: “Không phải chúng tôi, là đại ca.”

“Ồ, còn có đại ca khác.” Người đàn ông trả lời một tiếng, lật vé xe buýt bị nát ra, lại cười: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Tiểu lưu manh lấy ánh mắt bốc lửa nhìn đàn em thấp bé bên cạnh mình, trước sau không tình nguyện đem hết năm mươi đồng móc ra giao nộp.

“Không tệ ha, những một trăm lẻ năm tệ." Khương Vong xoay cổ tay, tiểu lưu manh bị hắn khóa cổ bất ngờ được buông ra thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Dao sẽ không trả, lần sau nhớ mang theo nhiều hơn một chút.” Tay hắn giơ lên phóng con dao gấp bay thẳng vào bát mì trong thùng rác: “Đứng lại đàng hoàng nói xin lỗi anh Khương đi rồi tôi sẽ tha cho.”

Tiểu lưu manh cầm đầu mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng bệch, bị đồng bọn một trái một phải kẹp vững, đồng loạt cúi đầu 90 độ: “Xin lỗi anh Khương!”

Mắt thấy hắn không còn uy hiếp, tiểu lưu manh đột nhiên lại mạnh miệng chửi bới.

“Con mẹ mày! Con mẹ mày!”

Cậu ta đưa tay chỉ thẳng mũi Khương Vong, quăng tục xong lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Tôi đây vốn là cánh tay đắc lực, nói cho ông biết, Chiến Long Phi Thiên sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Chết đi!”

Khương Vong yên lặng nhìn theo.

Chờ đám học sinh trung học cơ sở kia chạy trốn sạch sẽ, Bành Tinh Vọng còn nhìn lén nãy giờ chạy tới, áp sát đại ca của mình.

“…Đại ca cố tình đến đón em sao?”

Khương Vong còn đang hồi tưởng lại cảm giác bị học sinh cấp hai uy hiếp, qua vài giây cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang túm lấy góc áo mình.

“Chiến Long Phi Thiên…là cái gì?”

Hắn nỗ lực đem cái tên này nhớ lại.

Bạn nhỏ làm như không nghe ra giọng điệu của đại ca, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó giả ngu.

“Em không biết.”

“BÀNH. TINH. VỌNG.”

Bạn nhỏ tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn: “Đi đi mà, em đói rồi, chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ tối nay sẽ ăn gì?”

Khương Vong tiện tay ném hơn một trăm tệ lúc nãy vào trong hòm quyên góp treo trên cổng sắt của Ủy ban nhân dân thành phố, mặc cho bạn nhỏ dắt góc áo hắn tiến về phía trước. Sau đó nhỏ giọng thủ thỉ như muốn tâm sự.

“Không nói nữa, vậy tôi đưa em ghé thăm nhà tụi nó một chút?”

Bành Tinh Vọng vẻ mặt ủy khuất: “Đại ca, em là vì muốn tốt cho anh mà.”

Cẩn thận suy nghĩ lại, khi còn bé hình như là có chuyện như vậy. Chẳng qua khi đó Khương Vong còn đang cố gắng nghĩ cách làm sao để tránh bị cha đánh đập, cùng với mỗi ngày phải sống cảnh hôm nay ăn phải lo bữa mai bị đói, ký ức liên quan thật sự rất ít. Hai người vào KFC gọi mỗi người một phần khoai tây nghiền, bạn nhỏ ấp a ấp úng đem sự tình nói rõ.

Hóa ra có một số băng nhóm phức tạp ở các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông địa phương, đều do những kẻ vô học và mấy đứa học sinh cá biệt của các trường liên minh thành lập. Các hoạt động băng đảng chủ yếu là yêu đương, hút thuốc, kéo bè lũ đánh nhau, thường tập trung tại phòng bi da của những quán cà phê Internet và góc khuất trong sân chơi trường học.

Loại hành vi này đối với người lớn mà nói, thật sự quá mức, nhắc tới ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng trong mắt đám học sinh tiểu học và học sinh trung học cơ sở, chuyện này lại vô cùng ngầu, vô cùng vinh quang không thua gì cuộc chiến tranh giành bá chủ của Gryffindor với Slytherin trong truyền thuyết.

Đặc biệt trâu bò, đặc biệt khốc liệt.

Khương Vong nghe xong vẻ mặt trở nên có chút…hiền từ.

“Vậy Chiến Long Phi Thiên này, là gì đây?”

Hắn đã cố gắng để giọng điệu của mình không thể hiện quá rõ sự thương hại.

Bành Tinh Vọng suy nghĩ một chút, vẫn là hy vọng đại ca không nên dây dưa nơi nước đục hiểm nguy này.

Bạn nhỏ cố gắng thể hiện biểu tình nghiêm túc nhất mình có thể nặng ra, nghiêm nghị nhắc nhở: “Chiến Long Phi Thiên là bang phái lớn nhất ở đây.”

“Nghe nói,” bạn nhỏ đặc biệt hạ giọng, lặng lẽ bổ sung: “Lão đại của bang phái này…đã đâm chết hàng trăm người.”

Khương Vong nghiêm túc gật đầu: “Ừm, còn nữa?”

“Vị lão đại là của bọn họ đã giữ chức nhiều năm nay rồi, đàn em của anh ta đều có súng, lúc đánh nhau dễ dàng làm cho cả sân trường đều nhuộm trong màu máu đỏ!”

“Họ hút thuốc rất nhiều!! Hút còn tốt hơn cả anh, em nói thiệt đó!! Bọn họ hút thuốc mọi lúc mọi nơi luôn!!”

Bành Tinh Vọng càng nói càng sợ, thậm chí từ đáy lòng vì hành vi liều lĩnh của Khương Vong hôm nay cảm thấy hối hận: “Nếu không chúng ta chuyển nhà đi, đại ca, em rất sợ anh gặp chuyện không may.”

“Đừng sợ.” Khương Vong trấn bản phiên bản nhỏ của mình, thâm tình chân thành nói: “Đại ca em đi tới thế giới này, chính là để giúp đỡ công lý, mang ánh sáng chính đạo đến cho thế giới.”

Bạn nhỏ đặc biệt xúc động.

“Đại ca, sau này anh đừng vất vả đón em đi học nữa.”

“Nếu anh bị đâm chết, anh nặng như vậy em không thể mang anh về nhà đâu.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương