Trở Về 1988
-
1: Trở Về 1
Mễ Dương đang thiu thiu nằm trên cái võng, đối diện cậu là một chiếc quạt điện nhỏ chạy êm như một khúc hát ru, mí mắt Mễ Dương mỗi lúc một nặng hơn.
Chẳng bao lâu, chuông chiếc điện thoại bên tay cậu vang lên hai tiếng, cầm lên đưa mắt nhìn, là hai khoản tiền cuối cùng trả cho ngân hàng, cuối cùng cũng trả hết tiền vay mua nhà, Mễ Dương thầm thở phào một cái.Lúc đang chuẩn bị ngủ thì em họ cậu gõ cửa bước vào, gọi: “Anh!”Mễ Dương giật cả mình, cậu còn chưa ốm dậy, lúc nói chuyện vẫn mang giọng mũi: “Sao thế?”Đứa em họ đeo kính kia tự nhiên ghé sát vào người Mễ Dương im lặng chẳng nói chẳng rằng, cậu ta nhìn Mễ Dương với ánh mắt như muốn nói gì rồi lại thôi, dáng vẻ coi bộ khó mở lời.Mễ Dương bị cậu ta nhìn như vậy thì thấy quái quái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Cậu em họ im lặng một lúc, bất thình lình đáp: “Anh à, hôm nay nhà họ Bạch có tiệc đính hôn.”Mễ Dương hơi ngạc nhiên, nói: “Hả?”Em họ quan sát vẻ mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Chính là tên Bạch Lạc Xuyên kia đó.”Mễ Dương phất phất tay, nói: “Anh biết là anh ta rồi, nhưng anh ta đính hôn thì liên quan gì đến anh?”Em họ nói: “Không phải trước đây anh thân với anh ta nhất sao?”Mễ Dương suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: “Ý em là… Anh còn phải tới đó gửi tiền mừng?”Em họ nhìn vẻ mặt của cậu hơi là lạ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Anh muốn đi hả? Em thấy không ổn lắm, hay là hôm nay anh cứ lên thành phố tránh đi trước đã, lỡ mà hai người đụng trúng nhau thì không hay lắm đâu.”“Lên thành phố cái gì, ngày mai là lễ mừng thọ bà ngoại nên anh cố tình về một chuyến, còn chưa đón sinh nhật đã đi là sao?” Mễ Dương nghe cậu ta nói mà ù ù cạc cạc, thế nhưng gần đây cậu mới trả hết khoản tiền vay mua nhà, cả người nhẹ nhõm không nợ không nần.
Nghĩ đến số tiền lương vừa mới nhận được trong tài khoản, lòng cậu lâng lâng, chẳng để những lời em họ nói trong lòng, mỉm cười đáp: “Không sao đâu, tiền mừng cưới hả, anh vẫn chi được, tối nay anh ghé qua xem thế nào!”Em họ lập tức nói: “Vậy em đi với anh nhé.”Mễ Dương nói: “Chuyện cỏn con ấy mà, không cần đâu, anh đến gửi tiền mừng cho anh ta là được.”Mễ Dương yên trí ở nhà ăn một bữa cơm, trò chuyện tán gẫu cùng bà ngoại một lúc.
Bà ngoại của Mễ Dương thương con gái cả nhất nhà, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên tất nhiên bà cũng quý đứa cháu ngoại Mễ Dương này nhất.
Bà thấy cậu bị cảm thì nhất quyết phải đưa kẹo ngậm nhân sâm của mình cho cậu ăn.
Mễ Dương giả vờ giả vịt ăn hai cái, dỗ bà ngoại nghỉ trưa xong thì tranh thủ qua nhà họ Bạch một chuyến.Lúc cậu đến nơi thì đã là xế chiều, tiếng ve râm ran sau giờ ngọ ngày hè, chỉ nghe tiếng thôi đã thấy nóng bức khó chịu.Nhà chính của Bạch Lạc Xuyên khá có tiếng trong vùng, chiếm một khu rừng rộng lớn, Mễ Dương đạp xe qua đó mất mười mấy phút.
Dọc đường đi, cậu không thể không cảm thán khối tài sản của nhà họ Bạch, đâu chỉ có mỗi mảnh rừng này, nghe nói phía sau nhà còn có hai ngọn núi nữa.
Cậu thì chỉ đứng tên một căn nhà nhỏ trên dưới 100 mét vuông là hài lòng, đất nhà họ Bạch rộng lớn như vậy mà cũng có mỗi mình Bạch Lạc Xuyên thừa kế, thật sự là không thể so sánh.Đến nhà cũ của họ Bạch, Mễ Dương đứng ấn cửa bấm hai lần chuông, cậu vốn định trực tiếp gửi một phong bì tiền mừng cho người ta rồi về, không ngờ rằng người trong nhà vẫn chưa đi ra thì đã gặp Bạch Lạc Xuyên.Bạch Lạc Xuyên lái xe đến đây, ngay khi chạm mắt với Mễ Dương, anh đạp phanh thắng gấp, sau đó dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cậu đầy sắc bén, sâu thẳm trong đôi mắt đẹp của anh là bao cảm xúc lẫn lộn.
Anh gằn từng chữ: “Sao cậu lại tới đây?”Mễ Dương đang ốm, nói chuyện vẫn còn mang giọng mũi: “Nghe nói anh sắp kết hôn, qua thăm anh một chút.”Bạch Lạc Xuyên liếc cậu một cái thật sâu, nói: “Lên xe.”Mễ Dương hơi do dự: “Không cần đâu, tôi đạp xe đến, không tiện…”Bạch Lạc Xuyên không kìm được mà nói: “Tôi bảo cậu lên xe!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook