Cô bé 8 tui trên mình đầy thương tích bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà trong đêm tuyết rơi lạnh lẽo.

Đôi mắt to tròn ngấn lệ của cô bé nhìn vào hai tên vệ sĩ đang từ từ đồng cánh cửa sắt lại lúc cánh cửa gần đóng lại cô bé cười như không cười
Ánh mắt cô bé bỗng sập tối lại cô bé ngất lịm trên nền đất đầy tuyết lạnh lẽo.

Tuyết ngày càng rơi dày đặc hơn
Một chiếc Rolls- Royce đen tung hoành trên đường lộ không biết chủ sử hữu của nó là ai nhưng lại phát ra sự uy nghiêm, sát khí
Ánh mắt người đàn ông trong xe đang lạnh lẽo nhìn vào tập hồ sơ đang cầm trên tay.


Bỗng từ phía trước phát ra giọng nói " chủ nhân hình như có một đứa bé đang nằm ngất xỉu trước cửa Trịnh gia" người đàn ông ngoài trước vừa nói vừa xin vào chiếc gương nhỏ trong xe để quan sát phản ứng người đàn ông phía sau
Anh ngước lên xem ngoài cửa xe rồi nhìn lại anh ta gật đầu như đồng ý cho anh ta xuống xem tình hình, Thấy anh gật đầu đồng ý anh ta nhanh chóng xuống xe tiến lại nhìn thấy một cô bé đang từ từ bị tuyết chôn vùi,anh ta ngồi xuống dùng tay phủi lớp tuyết trên gương mặt cô bé xuống.

Gương mặt non nớt,trắng bệch của cô bé hiện ra trước mắt anh ta
Anh ta quay người lại nhìn người đàn ông trong xe đang phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía anh ta, thấy anh lại gật đầu quay người lại với gương mặt khó hiểu tự nói với lòng mình ' sao hôm này chủ nhân có lòng thương người vậy ta ' nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh ta vẫn phải bế cô bé lên gấp gáp đi về xe
" Chủ nhân cô bé còn sống nhưng hơi thở rất yếu trên người thì đầy thương tích" anh ta tiến lại nói với anh đang mở cửa sổ xe quan sát cô bé trên tay anh ta
" quay về biệt thự" thanh âm lạnh lẽo từ họng anh phát ra nghe vậy anh ta cũng nhanh nhẹn đi vòng quanh qua bên kia để cô bé nằm xuống ghế cạnh anh thấy anh không nói gì liền đóng cửa xe còn mình thì về cho chỗ của mình, vừa vào ghế ngồi anh ta quan sát ngoài sau thấy hắn đang cởi chiếc áo ngoài trench coat của mình ra để đắp cho cô bé
' Không phải chủ nhân mắc bệnh sạch sẽ sao? Sao lại cởi áo khoác ngoài đắp cho cô bé đó nữa ' Anh ta thầm nghĩ nhưng không dám nói ra dẹp bỏ suy nghĩ đó anh ta lên ra lái xe rời khỏi nơi này về biệt thự riêng của anh
Lái xe khoảng nửa tiếng thì cũng đã tới biệt thự riêng của anh đập vào mắt là một cánh cửa sắt to nhìn rất kiên cố,cánh cửa từ từ mở ra lái xe vào khuôn viên, đường xe chạy vào cửa biệt thự hai bên đều có nhưng cây đèn tạo độ sáng cho đường, đi tới trước là một căn biệt thự lấy kiến trúc từ Châu Âu với tôn máu trắng toát lên vẻ quyền quý,sang trọng của căn biệt thự
Anh ta nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho anh định quay qua kia để bế cô bé xuống nhưng chưa kịp làm thì hắn đã tự mình bế cô bé trước sự ngỡ ngàng của anh ta, hắn lấy tay nhẹ nhàng dùng áo che đi mặt của cô bé để tránh mọi người thấy mặt
Cánh cửa bằng gỗ từ từ mở ra mọi người bên trong đã xếp thành hàng dọc hai bên anh tiếng vào trên tay con bế một cô bé khiến mọi người ngỡ ngàng nhưng không ai dám để lộ trên gương mặt, mọi người đồng loạt cúi đầu cung kính nói " mừng chủ nhân đã về"
"Phòng đã được chuẩn bị chủ nhân mời ngài" Một người hầu nhanh nhẹn lên tiếng nói rồi bước đi
" gọi bác sĩ" Thanh âm trầm lạnh của anh phát ra rồi bế cô bé lên phòng
Căn phòng được chuẩn bị nằm ở lầu 2 của căn biệt thự, căn phòng theo tôn màu trắng hắn đặt cô bé xuống giường đắp chăn lại nhìn cô người hầu mà nói " tắm rửa thay đồ cho cô bé"

"Dạ" cô người hầu cung kính trả lời
Dặn dò xong anh bước đi khỏi phòng về phòng mình để tắm rửa sạch sẽ sau một ngày bận rộn trong công việc.

Anh tắm xong liền qua phòng cô bé xem tình hình cũng đúng lúc bác sĩ đang khám và trị thương cho cô bé băng bó xong xuôi bác sĩ đứng lên quay người rời đi thì thấy anh đang đứng dựa tủ nhìn hắn trên người đang mặc áo sơ mi trắng chiếc quần tây đến ống tay được xoắn lên
"Lưu Hoài cô bé sao rồi" anh nhìn người bác sĩ tên Lưu Hoài
" Dương Thân cậu nhặt cô bé này ở đâu vậy hay là đứa bé này là con gái cậu sau một đêm lăn lộn với ai "hắn đi lại chỗ anh đang đứng khoanh tay nhìn hắn đùa giỡn nói
"Nói đúng chủ đề bớt tào lao lại" anh cau mày lại nhìn hắn trầm giọng nói
" Được rồi được rồi đừng dùng thái độ khó chịu đó nói chuyện với tôi chứ cậu có biết tôi đang vui chơi khi nghe cậu gọi bác sĩ tôi lo cậu gặp chuyện phải bỏ cuộc chơi để chạy qua đây gấp vậy mà giờ cậu lại khó chịu với chịu "
Anh nhướn mày nhìn hắn luyên thuyên kể khổ trầm giọng nói" xong chưa nói chuyện chính được chưa "
" hứ cô bé này khá yếu đây không phải nói là rất rất là yếu cơ thể bị suy nhược nặng, thiếu chất dinh dưỡng,thiếu máu,gẫy chân trái, đầu bị đập chắc tụ máu bầm rồi tôi chỉ tạm sơ cứu thôi phải đưa đến bệnh viện để điều trị cẩn thận "
Anh không nói không rằng lại bế cô bé lên" đi thôi" thấy hành động của anh hắn cũng khá bất ngờ nhưng không nói gì đi theo sau vừa xuống dưới nhà người hầu đưa chiếc áo trench coat cho anh

Anh lấy chiếc áo đắp lên người để giữ ấm cho cô bé ra ngoài thì xe đã chờ sẵn anh và Lưu Hoài cùng ngồi ở ngoài sau để tiện xem tình hình của cô bé.

Lưu Hoài vừa vào xe nhìn người ngoài trước nói " Trạch Vũ lâu rồi không gặp"
"Lưu thiếu chúng ta mới gặp hôm qua luôn á"Trạch Vũ vừa lái xe vừa nói " vậy hả công việc nhiều quá nên quên mất tưởng đâu lâu rồi không gặp"
"Lưu Hoài " Âu Dương Thần bế cô bé trong lòng thấy hơi thở cô bé ngày càng yếu trầm giọng kêu người bạn của mình
Nghe kêu Lưu Hoài quay người qua nhìn rồi lọ mọ kiếm gì đó "Hên đó tôi có đem máy trợ thở " Lưu Hoài nhanh chóng lắp máy vô giúp cô bé ổn định hơi thở của mình
"Trạch Vũ láy nhanh lên" Nghe Âu Dương Thần nói vậy anh ta cũng tăng tốc xe lên nhanh sau 20 phút cũng đã tới bệnh viện cô bé nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương