Trở Thành Vợ Của Tình Địch
-
Chương 9
Sau một giấc ngủ trưa, tỉnh dậy, Tô Giản cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Anh cầm điện thoại di động lên nhìn, đã bốn giờ hơn.
Tô Giản đi tới phòng khách, An Dĩ Trạch đang đứng phơi nắng trên ban công, hình như anh ta vừa nói chuyện điện thoại xong.
Tô Giản ngồi lên ghế salon, đặt chân lên khay trà trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch quay lại, nhìn thấy anh, cũng đi về phía Salon. “Vừa mới dậy sao?”
Tô Giản ngẩn ra: “Sao anh biết?”
An Dĩ Trạch chỉ chỉ: “Tóc.”
Tô Giản cúi đầu xem xét, ừm, tóc dài rối loạn, nhìn qua một cái cũng biết vừa đánh nhau một trận trên giường.
Tô Giản cười gượng hai tiếng, tiện tay vuốt hai cái.
An Dĩ Trạch đưa tay qua, vuốt tóc trên đầu giúp anh.
Động tác này của anh rất tự nhiên, Tô Giản cũng không để ý, chỉ oán thán: “Tóc dài thật phiền toái, thật sự muốn cạo hết toàn bộ, như vậy còn tiết kiệm được tiền dầu gội.”
Chuyển mắt, anh mới phát hiện An Dĩ Trạch đang mím môi cười.
Thì ra An mặt than biết cười! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng mắt: “Anh cười cái gì?”
An Dĩ Trạch nói: “Anh cho rằng phụ nữ đều thích tóc dài.”
Trong lòng, Tô Giản nói: Tôi cũng thích những cô gái có tóc dài, nhưng tôi lại không thích mái tóc dài đó ở trên đầu tôi!”
Tô Giản nắm một nhúm tóc dài chơi, ho hai tiếng, hắng giọng, sau đó nói: “Ông xã, tôi đói rồi.”
Giọng nói của em gái Tô vốn dễ nghe, mềm mại một chút không khỏi mang theo một chút yếu đuối, lại thêm Tô Giản cố ý cộng thêm giọng nói uất ức vô tội, nó tự nhiên trở thành một loại vũ khí, An Dĩ Trạch có bị đánh bại hay không Tô Giản không biết, nhưng Tô Giản lại bị giọng nói của chính mình giết rồi, Tô Giản nghĩ, nếu có một cô gái có giọng nói dễ nghe như vậy nói với bản thân, anh đã sớm mềm nhũn, nhất định sẽ làm bất kỳ điều gì mà cô gái đó nói!
Quả nhiên, An Dĩ Trạch cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nghe thấy lời của Tô Giản, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn rồi.
“Gần đây em rất nhanh đói bụng nhỉ.”
Tô Giản: “…” Họ An, anh nói vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn nói tôi là heo, đừng cho rằng tôi nghe không hiểu!”
Tô Giản bực mình nói: “Tôi còn đang phải nuôi thân thể, đương nhiên phải ăn nhiều!” Nhìn chằm chằm vào An Dĩ Trạch, Tô Giản nói tiếp. “Cơm tối, tôi không muốn mua bên ngoài!”
“Vậy…”
“Cũng không ăn mì ăn liền!”
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Giản nói: “Chu dù chúng ta không phải vợ chồng chân chính, nhưng dù sao cũng coi như hai người ở chung nhà, hiện tại tôi tàn tật rồi, có phải anh nên làm cho tôi những món ăn bổ dưỡng, để tôi có thể bồi bổ cho tốt?”
An Dĩ Trạch im lặng một hồi: “… Tài nấu nướng của anh không tốt.”
Tô Giản nhiệt tình nói: “Không sao… tôi tin tưởng anh… anh xem, anh có thể làm tổng giám đốc, sao có thể có chuyện không biết nấu cơm!” Hừ hừ, họ An, tôi sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn! Tên tình địch chết tiệt mang bộ dạng khúm núm nấu cơn cho mình ăn, suy nghĩ một chút, đó là cảm giác sung sướng cỡ nào!
Thấy An Dĩ Trạch không nói, Tô Giản vội vàng cầm điện thoại di động lên: “Nếu không muốn đi siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại cho siêu thị là được rồi, cần gì, bọn họ có thể giao hàng tận nơi!”
An Dĩ Trạch vẫn trầm ngâm không nói.
Tô Giản nhanh chóng nhớ lại hình ảnh nữ chính mảnh mai yếu ớt trong phim tình cảm, sau đó dằn lòng, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, chu miệng, ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch:
"Ông xã..." Hai chữ rung động đến tâm can, cửu khúc thập bát loan.
An Dĩ Trạch "xì" cười một tiếng.
Tô Giản ngẩn ra, đây là phản ứng gì vậy? Ông đây bỏ công như vậy, biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này không phải nên nói ông đây muốn gì sẽ làm cái đó sao, nhân tiện đưa cho ông đây mật mã tài khoản ngân hàng sao!
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, An Dĩ Trạch đưa tay sờ sờ đầu anh, mỉm cười nói: "Được."
Tô Giản nghĩ, tên An Dĩ Trạch này, cười thật là TMD.... vừa bỉ ổi lại dâm đãng! Chết Tô Giản cũng không thừa nhận, khi cười, khuôn tên mặt than trước mặt giãn ra, nhìn rất đẹp mắt!
Nhận được sự đồng ý của An Dĩ Trạch, tâm tình của Tô Giản rất tốt, hai chân gác lên bàn uống nước ngồi trong phòng khách xem tivi, ngay cả kênh nông nghiệp, dạy về cách chăn heo cũng xem một cách say sưa.
An Dĩ Trạch cầm một xấp giấy ra ngoài, tùy ý nhìn tivi, sau đó lại kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu đang lười biếng nằm trên ghế sopha.
Tô Giản lập tức chú ý đến: "Sao vậy?"
An Dĩ Trạch nói: "Chỉ là anh không nghĩ đến em sẽ thích xem loại chương trình này."
Tô Giản cảm thấy người đàn trước mắt đang khinh bỉ phẩm vị của mình, nhất thời mất hứng: "Loại chương trình này thì thế nào? Không chăn heo thì anh làm sao có thịt heo để ăn?"
An Dĩ Trạch gật đầu một cái: "Em nói đúng, cho nên mới nói chăn nuôi heo rất quan trọng." Nói xong lại đi về phía phòng bếp.
Tô Giản trước còn chưa kịp phản ứng, lại xem chương trình một lúc lâu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, người này lại đang xỏ xiên mình là heo?
Có thể nhẫn nại nhưng khôn thể nhẫn nhục! To Giản đùng đùng tức giận nhảy về phía phòng bếp.
Kết quả nhìn thấy xấp giấy trong tay An Dĩ Trach, anh tò mò: "Anh, đó là cái gì?"
An Dĩ Trạch: "In công thức nấu ăn."
Tô Giản lập tức vui vẻ: "Xem ra anh đã chuẩn bị đầy đủ hết!"
An Dĩ Trạch: "Em về tiếp tục xem chương trình chăn nuôi heo của em đi."
Con mắt Tô Giản lóe sáng: "Ai! Vậy tôi trở về, anh từ từ làm!" Nói xong, Tô Giản lại vui vẻ nhảy trở về.
Sau lưng, An Dĩ Trạch nhìn theo bóng lưng vui sướng của anh, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười.
Sau hơn một giờ, thức ăn được đặt lên bàn.
Tô Giản tự động ngồi xuống cạnh bàn ăn, quan sát thành quả của An Dĩ Trạch.
Một đĩa trứng cà chua, một đĩa ớt xanh xào thịt, còn có một bát canh xương hầm củ từ. Nhìn qua, vẻ ngoài rất đẹp mắt.
Tô Giản thất vọng bĩu môi.
An Dĩ Trạch chuyển đũa đến trên tay anh: "Sao vậy?"
Không tìm được cơ hội để đả kích anh cho nên mất hứng!
Tô Giản cười gượng: "Không có gì!" Anh chỉ có thể ấm ức đưa chiếc đũa về phía mâm thức ăn.
Gắp một miếng trứng cà chua để vào trong miệng, Tô Giản lập tức lấy lại được tinh thần.
"Món trứng cà chua này....anh để bao nhiêu muối?"
An Dĩ Trạch sửng sốt: "Không bỏ muối, chủ yếu là bỏ đường, chẳng lẽ...."
Tô Giản hả hê: "Có vẻ anh nhìn nhầm muối thành đường rồi."
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản đưa đũa về phía đĩa ớt xào thịt, sau đó khuôn mặt nhíu lại.
An Dĩ Trạch yên lặng nhìn anh.
Tô Giản vui vẻ nói: "Ớt xanh có chút sống."
An Dĩ Trạch im lặng, bưng bát canh hầm lên uống.
Tô Giản kinh ngạc: "Anh làm sao vậy?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Canh này, tốt nhất em đừng uống."
Tô Giản nói thầm trong lòng: Cơ hội để chê cười anh tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua! Vì vậy Tô Giản đoạt lấy chén canh, lưu loát cầm muỗng lên uống một ngụm.
Sau đó ngậm một ngụm canh trong miệng, nuốt cũng không được, nhả cũng không xong.
Cuối cùng khó khăn nuốt xuống, Tô Giản hỏi: "Anh lại nhầm đường thành muối để vào trong sao?"
An Dĩ Trạch im lặng gật đầu.
Tô Giản vui vẻ. Anh thích nhất là cái gì? Đó là có thể đả kích được tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch! Tô Giản anh thích nhất là cái gì? Đó chính là nhìn khuôn mặt bị đả kích của tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch!
An Dĩ Trạch, anh là một tên nhà giàu cao giáo đẹp trai, anh ba mươi tuổi đã làm tổng giám đốc thì sao, dạo này, đàn ông không biết nấu cơm không phải là người đàn ông tốt!
Vì cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của An Dĩ Trạch, Tô Giản hưng phấn không thôi, vui vẻ ra mặt.
An Dĩ Trạch nhìn thấy Tô Giản uống xong canh, bộ dạng vui vẻ, không khỏi kinh ngạc: "Em vui cái gì?"
"Hả?" Tô Giản phục hồi tinh thần lại, thấy An Dĩ Trạch đang nhìn mình, anh không tự nhiên cũng không dám nói suy nghĩ trong lòng mình, vì vậy không suy nghĩ tùy tiện tìm một lý do: "Tôi cảm thấy canh như vậy, uống cũng rất ngon."
An Dĩ Trạch lại lần nữa im lặng, sau đó đẩy canh tới trước mặt Tô Giản: "Em đã thích, vậy tất cả đều cho em uống."
Tô Giản: "........"
An Dĩ Trạch đứng lên: "Anh gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."
Tô Giản vội ngăn cản anh: "Không cần không cần! Dù sao cũng đã làm, vậy thì chấp nhận ăn đi, nếu không sẽ rất lãng phí!"
Đợi An Dĩ Trạch cất điện thoại ngồi xuống, Tô Giản vội nhiệt tình gắp thức ăn cho anh ta: "Nấu cơm là cực khổ nhất, anh nhất định phải ăn nhiều một chút.
Tô Giản đi tới phòng khách, An Dĩ Trạch đang đứng phơi nắng trên ban công, hình như anh ta vừa nói chuyện điện thoại xong.
Tô Giản ngồi lên ghế salon, đặt chân lên khay trà trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch quay lại, nhìn thấy anh, cũng đi về phía Salon. “Vừa mới dậy sao?”
Tô Giản ngẩn ra: “Sao anh biết?”
An Dĩ Trạch chỉ chỉ: “Tóc.”
Tô Giản cúi đầu xem xét, ừm, tóc dài rối loạn, nhìn qua một cái cũng biết vừa đánh nhau một trận trên giường.
Tô Giản cười gượng hai tiếng, tiện tay vuốt hai cái.
An Dĩ Trạch đưa tay qua, vuốt tóc trên đầu giúp anh.
Động tác này của anh rất tự nhiên, Tô Giản cũng không để ý, chỉ oán thán: “Tóc dài thật phiền toái, thật sự muốn cạo hết toàn bộ, như vậy còn tiết kiệm được tiền dầu gội.”
Chuyển mắt, anh mới phát hiện An Dĩ Trạch đang mím môi cười.
Thì ra An mặt than biết cười! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng mắt: “Anh cười cái gì?”
An Dĩ Trạch nói: “Anh cho rằng phụ nữ đều thích tóc dài.”
Trong lòng, Tô Giản nói: Tôi cũng thích những cô gái có tóc dài, nhưng tôi lại không thích mái tóc dài đó ở trên đầu tôi!”
Tô Giản nắm một nhúm tóc dài chơi, ho hai tiếng, hắng giọng, sau đó nói: “Ông xã, tôi đói rồi.”
Giọng nói của em gái Tô vốn dễ nghe, mềm mại một chút không khỏi mang theo một chút yếu đuối, lại thêm Tô Giản cố ý cộng thêm giọng nói uất ức vô tội, nó tự nhiên trở thành một loại vũ khí, An Dĩ Trạch có bị đánh bại hay không Tô Giản không biết, nhưng Tô Giản lại bị giọng nói của chính mình giết rồi, Tô Giản nghĩ, nếu có một cô gái có giọng nói dễ nghe như vậy nói với bản thân, anh đã sớm mềm nhũn, nhất định sẽ làm bất kỳ điều gì mà cô gái đó nói!
Quả nhiên, An Dĩ Trạch cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nghe thấy lời của Tô Giản, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn rồi.
“Gần đây em rất nhanh đói bụng nhỉ.”
Tô Giản: “…” Họ An, anh nói vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn nói tôi là heo, đừng cho rằng tôi nghe không hiểu!”
Tô Giản bực mình nói: “Tôi còn đang phải nuôi thân thể, đương nhiên phải ăn nhiều!” Nhìn chằm chằm vào An Dĩ Trạch, Tô Giản nói tiếp. “Cơm tối, tôi không muốn mua bên ngoài!”
“Vậy…”
“Cũng không ăn mì ăn liền!”
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn anh.
Tô Giản nói: “Chu dù chúng ta không phải vợ chồng chân chính, nhưng dù sao cũng coi như hai người ở chung nhà, hiện tại tôi tàn tật rồi, có phải anh nên làm cho tôi những món ăn bổ dưỡng, để tôi có thể bồi bổ cho tốt?”
An Dĩ Trạch im lặng một hồi: “… Tài nấu nướng của anh không tốt.”
Tô Giản nhiệt tình nói: “Không sao… tôi tin tưởng anh… anh xem, anh có thể làm tổng giám đốc, sao có thể có chuyện không biết nấu cơm!” Hừ hừ, họ An, tôi sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn! Tên tình địch chết tiệt mang bộ dạng khúm núm nấu cơn cho mình ăn, suy nghĩ một chút, đó là cảm giác sung sướng cỡ nào!
Thấy An Dĩ Trạch không nói, Tô Giản vội vàng cầm điện thoại di động lên: “Nếu không muốn đi siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại cho siêu thị là được rồi, cần gì, bọn họ có thể giao hàng tận nơi!”
An Dĩ Trạch vẫn trầm ngâm không nói.
Tô Giản nhanh chóng nhớ lại hình ảnh nữ chính mảnh mai yếu ớt trong phim tình cảm, sau đó dằn lòng, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, chu miệng, ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch:
"Ông xã..." Hai chữ rung động đến tâm can, cửu khúc thập bát loan.
An Dĩ Trạch "xì" cười một tiếng.
Tô Giản ngẩn ra, đây là phản ứng gì vậy? Ông đây bỏ công như vậy, biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này không phải nên nói ông đây muốn gì sẽ làm cái đó sao, nhân tiện đưa cho ông đây mật mã tài khoản ngân hàng sao!
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, An Dĩ Trạch đưa tay sờ sờ đầu anh, mỉm cười nói: "Được."
Tô Giản nghĩ, tên An Dĩ Trạch này, cười thật là TMD.... vừa bỉ ổi lại dâm đãng! Chết Tô Giản cũng không thừa nhận, khi cười, khuôn tên mặt than trước mặt giãn ra, nhìn rất đẹp mắt!
Nhận được sự đồng ý của An Dĩ Trạch, tâm tình của Tô Giản rất tốt, hai chân gác lên bàn uống nước ngồi trong phòng khách xem tivi, ngay cả kênh nông nghiệp, dạy về cách chăn heo cũng xem một cách say sưa.
An Dĩ Trạch cầm một xấp giấy ra ngoài, tùy ý nhìn tivi, sau đó lại kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu đang lười biếng nằm trên ghế sopha.
Tô Giản lập tức chú ý đến: "Sao vậy?"
An Dĩ Trạch nói: "Chỉ là anh không nghĩ đến em sẽ thích xem loại chương trình này."
Tô Giản cảm thấy người đàn trước mắt đang khinh bỉ phẩm vị của mình, nhất thời mất hứng: "Loại chương trình này thì thế nào? Không chăn heo thì anh làm sao có thịt heo để ăn?"
An Dĩ Trạch gật đầu một cái: "Em nói đúng, cho nên mới nói chăn nuôi heo rất quan trọng." Nói xong lại đi về phía phòng bếp.
Tô Giản trước còn chưa kịp phản ứng, lại xem chương trình một lúc lâu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, người này lại đang xỏ xiên mình là heo?
Có thể nhẫn nại nhưng khôn thể nhẫn nhục! To Giản đùng đùng tức giận nhảy về phía phòng bếp.
Kết quả nhìn thấy xấp giấy trong tay An Dĩ Trach, anh tò mò: "Anh, đó là cái gì?"
An Dĩ Trạch: "In công thức nấu ăn."
Tô Giản lập tức vui vẻ: "Xem ra anh đã chuẩn bị đầy đủ hết!"
An Dĩ Trạch: "Em về tiếp tục xem chương trình chăn nuôi heo của em đi."
Con mắt Tô Giản lóe sáng: "Ai! Vậy tôi trở về, anh từ từ làm!" Nói xong, Tô Giản lại vui vẻ nhảy trở về.
Sau lưng, An Dĩ Trạch nhìn theo bóng lưng vui sướng của anh, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười.
Sau hơn một giờ, thức ăn được đặt lên bàn.
Tô Giản tự động ngồi xuống cạnh bàn ăn, quan sát thành quả của An Dĩ Trạch.
Một đĩa trứng cà chua, một đĩa ớt xanh xào thịt, còn có một bát canh xương hầm củ từ. Nhìn qua, vẻ ngoài rất đẹp mắt.
Tô Giản thất vọng bĩu môi.
An Dĩ Trạch chuyển đũa đến trên tay anh: "Sao vậy?"
Không tìm được cơ hội để đả kích anh cho nên mất hứng!
Tô Giản cười gượng: "Không có gì!" Anh chỉ có thể ấm ức đưa chiếc đũa về phía mâm thức ăn.
Gắp một miếng trứng cà chua để vào trong miệng, Tô Giản lập tức lấy lại được tinh thần.
"Món trứng cà chua này....anh để bao nhiêu muối?"
An Dĩ Trạch sửng sốt: "Không bỏ muối, chủ yếu là bỏ đường, chẳng lẽ...."
Tô Giản hả hê: "Có vẻ anh nhìn nhầm muối thành đường rồi."
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản đưa đũa về phía đĩa ớt xào thịt, sau đó khuôn mặt nhíu lại.
An Dĩ Trạch yên lặng nhìn anh.
Tô Giản vui vẻ nói: "Ớt xanh có chút sống."
An Dĩ Trạch im lặng, bưng bát canh hầm lên uống.
Tô Giản kinh ngạc: "Anh làm sao vậy?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Canh này, tốt nhất em đừng uống."
Tô Giản nói thầm trong lòng: Cơ hội để chê cười anh tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua! Vì vậy Tô Giản đoạt lấy chén canh, lưu loát cầm muỗng lên uống một ngụm.
Sau đó ngậm một ngụm canh trong miệng, nuốt cũng không được, nhả cũng không xong.
Cuối cùng khó khăn nuốt xuống, Tô Giản hỏi: "Anh lại nhầm đường thành muối để vào trong sao?"
An Dĩ Trạch im lặng gật đầu.
Tô Giản vui vẻ. Anh thích nhất là cái gì? Đó là có thể đả kích được tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch! Tô Giản anh thích nhất là cái gì? Đó chính là nhìn khuôn mặt bị đả kích của tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch!
An Dĩ Trạch, anh là một tên nhà giàu cao giáo đẹp trai, anh ba mươi tuổi đã làm tổng giám đốc thì sao, dạo này, đàn ông không biết nấu cơm không phải là người đàn ông tốt!
Vì cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của An Dĩ Trạch, Tô Giản hưng phấn không thôi, vui vẻ ra mặt.
An Dĩ Trạch nhìn thấy Tô Giản uống xong canh, bộ dạng vui vẻ, không khỏi kinh ngạc: "Em vui cái gì?"
"Hả?" Tô Giản phục hồi tinh thần lại, thấy An Dĩ Trạch đang nhìn mình, anh không tự nhiên cũng không dám nói suy nghĩ trong lòng mình, vì vậy không suy nghĩ tùy tiện tìm một lý do: "Tôi cảm thấy canh như vậy, uống cũng rất ngon."
An Dĩ Trạch lại lần nữa im lặng, sau đó đẩy canh tới trước mặt Tô Giản: "Em đã thích, vậy tất cả đều cho em uống."
Tô Giản: "........"
An Dĩ Trạch đứng lên: "Anh gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."
Tô Giản vội ngăn cản anh: "Không cần không cần! Dù sao cũng đã làm, vậy thì chấp nhận ăn đi, nếu không sẽ rất lãng phí!"
Đợi An Dĩ Trạch cất điện thoại ngồi xuống, Tô Giản vội nhiệt tình gắp thức ăn cho anh ta: "Nấu cơm là cực khổ nhất, anh nhất định phải ăn nhiều một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook