Từng ngày trôi qua, Tô Giản dần thích ứng với cuộc sống ở thị trấn nhỏ.

Trẻ con ở đây không hoạt bát như học sinh trước đây của anh, có vẻ giản dị hơn nhiều, nhưng thật đáng yêu, mặc dù lúc đầu Tô Giản có chút bỡ ngỡ, nhưng đã nhanh chóng quen thân với bọn họ.

Địa phương nhỏ không có tiết mục giải trí gì, ký túc xá cũng không có TV, ngược lại Tô Giản có đưa máy tính theo, chỉ là không có mạng, anh lại không thể ra tiệm net ngồi cùng học sinh, vì vậy không thể dùng điện thoại lướt net.

Lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại tới, nghe được anh cảm thán lưu lượng hết quá nhanh, nói: "Không sao,anh trả tiền điện thoại cho em."

Tô Giản lập tức vui vẻ ra mặt, liền nói: "Ông xã, anh thật tốt!"

Ở đầu bên kia, An Dĩ Trạch cười khẽ một tiếng.

Nói chuyện hồi lâu, Tô Giản cúp điện thoại mới phát hiện, bản thân vô thức nói chuyện với An Dĩ Trạch gần một tiếng.

Khi nào thì anh lại có nhiều lời để nói với An Dĩ Trạch như vậy? Tô Giản có chút buồn bực, lại có chút đau lòng, đây chính là đường giây quốc tế đó!

Nhưng mà sau khi kiểm tra cước phí điện thoại thì anh lập tức không đau lòng... An Dĩ Trạch lại trả cho anh 1 vạn tệ cước phí!

Đây đơn giản chính là phòng cách nhà giàu thô bạo! Tô Giản vừa châm chọc, lại nằm trên giường ôm điện thoại di động ngây ngô cười.

Buổi tối, lúc ngủ, Tô Giản luôn cảm thấy hơi lạnh.

Quả nhiên là nhiệt độ thấp...

Tô Giản bò dậy lại kiểm tra cửa sổ một lần, sau khi xác nhận đã đóng chặt, lúc này mới run rẩy chui vào chăn.

Siết chặt chăn bên người, Tô Giản đột nhiên hơi nhớ An Dĩ Trạch, bất kể như thế nào, An Dĩ Trạch vẫn xứng chắc làm lò sưởi dạng người...

Kết quả nghĩ Tào Tháo điện thoại của Tào Tháo đã đến.

Tô Giản cuộn mình trong chăn, mơ hồ nghiêng đầu nghe điện thoại, lúc này, nằm trong không gian nhỏ bé với bóng tối bao quanh, như chỉ còn lại có giọng nói của An Dĩ Trạch.

" Giản Giản, hôm nay ăn gì?"

" Lại hỏi ăn? Có thể hỏi cái khác không?"

" Vậy, ngủ được không?"

" Dĩ Trạch, em nói cái này, anh đừng tức giận đó!"

"Ừ, em nói đi."

"Em có thể biết ban đầu tại sao Thiên hậu Kỷ lại từ chối anh không?"

"..."

"Được rồi, hiện tại đổi lại em hỏi anh. Anh ăn thế nào?"

"Rất tốt."

"Vậy ngủ thế nào?"

"Rất tốt."

"..."

Nghe thấy tiếng cười nhẹ bên kia điện thoại, khóe miệng Tô Giản cũng giường lên: "Cười cái gì?"

Giọng nói của An Dĩ Trạch trong không gian nhỏ bé được phóng đại lên: "Vì vui vẻ."

Tô Giản không hỏi anh tại sao vui vẻ, vì anh nghĩ anh biết, vì vậy anh cũng không tự chủ được nhếch miệng, trong miệng lại nói: "Nhưng em lại không vui."

Giọng nói An Dĩ Trạch rất dịu dàng: "Tại sao?"

Tô Giản thở dài nói: "Có chút lạnh."

An Dĩ Trạch im lặng một chút, sau đó nói: "Ngày mai lại đi mua chăn."

Tô Giản "Xì" một tiếng vui vẻ.

An Dĩ Trạch hỏi: "Cười cái gì?"

Tô Giản cười nói: "Em cho là anh sẽ nói, anh sẽ dùng anh như lửa nóng tình yêu, ở xa vạn dặm sưới ấm trái tim ấm áp này của em."

An Dĩ Trạch: "..."

Bởi vì trời vẫn luôn mưa, ngồi xe có chút không tiện, hơn nữa An Dĩ Trạch cũng còn ở nước ngoài chưa về, một tuần, Tô Giản gọi điện thoại về nhà, nói cuối tuần này tạm thời không về.

Thứ sáu tan làm, Tô Giản lần đầu tiên chơi cầu lông với đồng nghiệp, sau đó đến siêu thị mini lượn một vòng, sau đó xách một túi mì ăn liền và một túi táo về nhà.

Ngày dần tối, huống hồ trời còn mưa, dù thời gian còn sớm, nhưng sắc trời đã có chút tối. Tô Giản elo lên tầng, đang muốn móc chìa khóa mở cửa ra, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.

Tại sao cửa lại khép hờ? Không biết buổi sáng anh đã đóng chưa? Hay là có trộm?

Tô Giản lặng lẽ đẩy cửa ra, rón rén đi vào, nhưng một giây sau, bước chân anh dừng lại.

Nếu anh không nhìn lầm, cái bóng lưng đang đứng trước cửa sổ kia... là An Dĩ Trạch?

Tô Giản ngây người.

Có lẽ nghe thấy âm thanh, An Dĩ Trạch đang nấu ăn quay đầu lại, nhìn thấy Tô Giản ngẩn ngơ, cười với anh: "Giản Giản."

Trong thời tiết mưa phùn bay bay, một người cô đơn về nhà, chợt phát hiện ánh đèn ấm áp trong nhà, còn có một người chờ bạn trở về, nói trong lòng không ấm áp, đó là giả. Tô Giản mở to hai mắt, trong mắt không giấu được ỏe kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây? Không phải nói ah còn phải ở nước ngoài hai ngày sao?"

An Dĩ Trạch nhìn anh nói: "Chuyện hoàn thành trước thời hạn, về sớm."

Tô Giản đi vòng quanh người anh một vòng: "Anh đang làm gì?"

An Dĩ Trạch mỉm cười nói: "Nấu cơm."

Tô Giản đi quanh người anh.

An Dĩ Trạch nói: "Đang tìm cái gì?"

Tô Giản nói: "Sách dạy nấu ăn."

An Dĩ Trạch nói: "Không cần tìm, không có."

Nhìn ánh mắt long lanh của Tô Giản, anh thừa nhận: "Trước kia, anh có đặc biệt học với đầu bếp riêng hai ngày..."

Tô Giản ngẩn người, yên lặng nhìn anh.

An Dĩ Trạch vốn định sờ sờ mặt anh, nhưng vươn tay ra, phát hiện chưa có rửa tay, chỉ cười nói: "Sao vậy?"

Tô Giản cười nói: "Đột nhiên có chút háo hức."

An Dĩ Trạch hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Tô Giản thở dài: "Hạnh phúc chính là Chủ nhật không đi làm, trời mưa mang theo dù, về nhà còn có cô nương trong ốc nấu cơm cho!"

An Dĩ Trạch: "..."

Cũng không lâu lắm, An Dĩ Trạch liền làm xong cơm.

Tô Giản không đi lên giúp, chỉ ngồi ở trên giường quan sát toàn bộ quá trình, thấy An Dĩ Trạch hoàn thành nhiệm vụ, anh cười hì hì nói: "Đột nhiên em nghĩ đến bữa cơm lần trước..."

Động tác bưng thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng lại một chút, nhìn về phía anh, ánh mắt ấm áp: "Anh nhất định không làm tốt bằng em!"

"Đó là dĩ nhiên!" Tô Giản đắc ý nói, nhưng ngay sau đó liền cười nhìn về phía An Dĩ Trạch. "Có điều tinh thần của anh rất đáng khen."

Hai người dọn phòng xong, ngồi vào cạnh một chiếc bàn nhỏ. Tô Giản nhìn hai món một canh trên bàn, chỉ một đĩa gần nhất đánh giá: "Nhìn ngoài cũng không tệ lắm."

An Dĩ Trạch cười nhẹ một tiếng.

Tô Giản nhìn về phía anh: "Sao đột nhiên muốn làm cơm?"

An Dĩ Trạch nói: "Muốn làm thì làm?"

"Anh thích nấu cơm?" Tô Giản lắc đầu. "Câu trả lời này không có chút tiêu chuẩn nào."

An Dĩ Trạch: "..."

" Mặc dù có chút cháy, nhưng mùi vị khá tốt." Tô Giản nếm hai ngụm, vỗ vỗ vai An Dĩ Trạch. "Cố gắng lên, em cổ vũ anh! Tổng giám đốc không biết làm cơm cũng không phải là tổng giám đốc tốt!"

An Dĩ Trạch: "..."

Hai người ăn cơm xong, Tô Giản tự động đi rửa bát, sau đó nằm ở trên giường ôm bụng lầm bầm.

An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"

" No chết rồi..." Tô Giản kéo tay của An Dĩ Trạch qua, đặt lên bụng. "Xoa xoa."

An Dĩ Trạch nhẹ nhàng sờ bụng một cái, cau mày nói: "Lần sau đừng như vậy, không ăn nổi cũng đừng cố ăn, không tốt cho cơ thể."

Tô Giản thoải mái nói: "Không phải đó đều là tình yêu của anh sao!"

An Dĩ Trạch: "..."

Cơm nước xong, hai người tắm qua một chút, sau đó liền lên giường.

Tô Giản chỉnh lại chăn: "Không biết anh muốn đến, cũng chưa mua chăn, hình như hơi nhỏ."

An Dĩ Trạch nói: "Không sao." Nói xong liền ôm Tô Giản vào lòng.

Tô Giản nằm trong cánh tay của hắn, nhìn trần nhà cũ nát loang lổ, bỗng nhiên cười rộ lên.

An Dĩ Trạch nghiêng đầu: "Cười cái gì?"

Tô Giản nhìn anh: "Luôn cảm thấy bây giờ anh nằm đây có chút không đúng."

An Dĩ Trạch nói: "Tại sao?"

Tô Giản nói: "Anh không phải cậu ba nhà họ An sao, hiện tại lại nằm trên một chiếc giường đơn ở vùng núi đơn sơ này, còn không phải không đúng sao?"

" Không có" An Dĩ Trạch cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt Tô Giản. "Vì mợ ba đang ở đây."

Tô Giản: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương