Nháy mắt đã đến Chủ nhật, Tô Giản đồng ý lời mời của Nhan Tử Vi, đi đến khu nhà nghỉ ngoại ô tắm suối nước nóng.

Trong làn hơi nước mờ mịt, Nhan Tử Vi duỗi thắt lưng, phát ra một tiếng thở dài: : Thật là thoải mái!"

"Đúng vậy." Tô Giản đáp một tiếng, ánh mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm ngực Nhan Tử Vi.

Nhan Tử Vi thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn một cái, cười nói: "Thế nào? Mặc dù kém cậu, có điều mình cảm thấy hình như cái này lớn hơn một chút, cậu xem đúng không?" Nói xong còn ưỡn ngực, bày ra cho Tô Giản.

Tô Giản lúng túng "ừ" Một tiếng trong lòng lại kêu rên. Dáng người Nhan Tử Vi rất tốt, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp phía trên, lúc này lại hoàn mỹ không chút che đậy hiện ra trước mặt anh, nếu là trước đây, anh chỉ sợ máu mũi đã sớm phun ra ngoài, nhưng tại sao hiện tại, mặc dù anh cảm thấy thân thể trước mắt rất đẹp, cũng rất mê hoặc, nhưng hoàn toàn không có cảm giác miệng khô lưỡi khô như trước?

Chẳng lẽ anh thật sự bắt đầu đổi tính, thích đàn ông rồi?

Tô Giản đột nhiên cảm thấy đau khổ, vẻ mặt không thể yêu nổi.

Ngược lại, Nhan Tử Vi nhìn thân thể anh một cái, ngay sau đó ánh mắt dừng lại.

Hai mắt sáng ngời đến bên cạnh Tô Giản, Nhan Tử Vi đưa ngón tay đâm ngực Tô Giản một chút, cười có chút xấu xa: "Đây là cái gì?"

Tô Giản cúi đầu, đột nhiên có chút nóng mặt, tại sao dấu hôn này còn chưa có biến mất?

Ánh mắt Nhan Tử Vi không khỏi thuận theo dấu hôn, nhìn thân thể chôn trong nước của Tô Giản một chút, cười nói: "Phía dưới không phải cũng có chứ?"

Tô Giản vội vã lắc lắc đầu: "Không có!"

Nhan Tử Vi nâng một cánh tay lên, nắm vai anh, hỏi: "Tiểu Giản, cậu hãy thành thật nói cho mình biết, rốt cuộc cậu có thích An Dĩ Trạch hay không?"

Tô Giản thành thật lắc đầu: "Mình không biết."

"Không biết?" Nhan Tử Vi nhíu mày. "Rất đơn giản, mình hỏi cậu, cậu phải thành thật trả lời mình."

Tô Giản gật đầu.

"Cậu thích ở cùng anh ta không?"

An Dĩ Trạch không náo loạn không bám người, sống chung với anh ta, vừa có thể thoải mái làm chuyện của mình, muốn uống cái gì ăn cái gì cũng có thể nói anh ta đi làm, nghĩ lại, anh cũng không ghét.

Tô Giản do dự một chút, mơ hồ "ừ" một tiếng.

"Vậy lúc anh ta không ở cạnh cậu, cậu có nhớ anh ta không?"

Trước đây nhất định là không có cảm giác gì, có điều gần đây, sự tồn tại của An Dĩ Trạch quá cao, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu của anh, dù người không ở cạnh anh, nhưng mỗi lần chạm mặt, lại không kiềm chế nổi!

Tô Giản bất đắc dĩ đỡ trán: "Ừ."

Nhan Tử Vi mím môi cười: "Vậy, lúc anh ta hôn cậu, cậu... Cảm thấy thoải mái không?"

Không thoải mái anh có thể thích An Dĩ Trạch sao? Mẹ nó, trước kia bị hôn nhẹ, bị sờ sờ, nhiều nhất là cảm thấy có chút ấm áp, gần đây mỗi lần tiếp xúc liền có cảm giác bị điện giật toàn thân, có lúc thậm chí nghe giọng nói của đối phương trong điện thoại cũng có loại rạo rực không nói nên lời, người này hoàn toàn là một viên thuốc kích dục mà!

Tô Giản xấu hổ che mặt: "" Ừ..."

" Vậy nếu như anh ta ở cùng với người đàn bà khác, cậu có khó chịu không?"

Đàn bà khác? Kỷ Nghiên sao? Không thể nào, rõ ràng An Dĩ Trạch đã từ chối! Bạch Ninh Tuyết? Cũng sẽ không, An Dĩ Trạch đã nói, chỉ xem cô như em gái!

Nhan Tử Vi ở bên cạnh dẫn đường: "Cậu nghĩ như vậy, cậu xem, nếu như cậu và An Dĩ Trạch ly dị, An Dĩ Trạch nhất định sẽ ở cùng với người đàn bà khác, anh ta sẽ làm tất cả những chuyện đã làm với cậu với người phụ nữ khác..."

Tô Giản ngẩn ra.

An Dĩ Trạch gắp thức ăn cho người khác...

An Dĩ Trạch mua băng vệ sinh cho người khác...

An Dĩ Trạch sấy tóc cho người khác...

An Dĩ Trạch ôm người khác tỉnh lại...

An Dĩ Trạch nắm tay của người khác...

An Dĩ Trạch nói với người khác 'anh yêu em'...

... Sao?

Tô Giản cúi đầu cười cười: "Hình như cũng không khó chịu."

Nhan Tử Vi nhìn vẻ mặt có chút cứng ngắc của anh, nở nụ cười: "Thật sao? Dù sao khó chịu hay không, cũng chỉ có cậu hiểu rõ."

Tô Giản thực sự không cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ. Nghĩ đến có lẽ có một ngày, anh và An Dĩ Trạch có thể gặp nhau trên phố, An Dĩ Trạch bày ra vẻ mặt bình thản nói với anh: "Giản Giản, đây là vợ anh." Anh liền yên lặng cảm thấy có chút cảm giác đau khổ cẩu huyết.

Nhan Tử Vi thở dài: "Tiểu Giản, thật ra cậu thật sự thích anh ta."

Tô Giản há mồm phản bác: "Mình không có..."

Nhan Tử Vi ngắt lời anh: "Loại chuyện như vậy có gì mà xấu hổ? Mặc dù mình không tính là quen thuộc An Dĩ Trạch, nhưng nhìn một chút, anh ta thật sự cũng không tệ, đối với cậu cũng tốt, thật ra không có gì là lạ. Đổi lại là mình, mình cũng không muốn giao anh ta cho người phụ nữ khác!"

Tô Giản có chút mệt mỏi, nhất thời lại có chút không có gì để nói.

Nhan Tử Vi nói: "Dù sao hiện tại hai người đã là vợ chồng, bớt đi bao nhiêu chuyện! Tiếp theo sẽ chờ ngày, gạo nấu thành cơm!"

Tô Giản đã nấu: "..."

Đi tắm suối nước nóng với Nhan Tử Vi, vốn muốn trái tim thoải mái, không nghĩ đến sau khi xuống tắm xong, cả người Tô Giản lại thấy mệt mỏi.

Trong phòng trọ, Tô Giản đặc biệt nhìn chăm chú thân thể một số người nam. Dáng người đẹp, cơ bụng tám múi, nhưng anh phát hiện, hắn không có cảm giác đặc biệt gì, cảm giác hoàn toàn giống như khi ngắm thân thể các bạn học thời còn sinh viên, một chữ... Thịt.

Tô Giản vừa vui vẻ yên tâm lại sụp đổ... chết tiệt, hiện tại anh không có cảm giác với cô em, với đàn ông cũng không có hứng thú, chỉ có khi đối diện với An Dĩ Trạch mới có phản ứng?

Tô Giản lại muốn cào tường.

Về đến nhà, Tô Giản lặng lẽ nằm trên ghế sa lon ngây ngẩn một hồi, thấy An Dĩ Trạch tới, đột nhiên hỏi: "Dĩ Trạch, hợp đồng của chúng ta, cụ thể là đến nagyf nào?"

Hành động của An Dĩ Trạch ngừng một lát, chậm rãi nói: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Tô Giản đột nhiên có chút không dám nhìn vào mắt anh, thấp giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy, ngày chúng ta ly dị, hình như sắp đến..."

An Dĩ Trạch yên lặng, một lcus sau, cũng không lên tiếng.

Cũng may hôm sau, An Dĩ Trạch lại khôi phục bộ dáng bình thường. Mặc dù nét mặt vẫn không nhiều như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Tô Giản vẫn dịu dàng, khi đưa Tô Giản tới trường học, lúc Tô Giản xuống xe, anh vẫn như cũ nghiêng người qua hôn lên mặt Tô Giản.

Tô Giản lại bỗng nhiên nghiêng mặt đi.

Vẻ mặt An Dĩ Trạch thoáng cứng ngắc.

Tô Giản vội mở cửa xe: "Tôi sắp trễ rồi! Đi trước!"

Đi một đoan, Tô Giản quay đầu lại, phát hiện An Dĩ Trạch đã lái xe đi.

Tô Giản đột nhiên thả lỏng vai, thở dài một hơi.

Thật ra thì nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch như vậy, anh cũng không chịu nổi, chỉ là, vừa nghĩ tới anh sẽ thích An Dĩ Trạch, anh cũng có chút hoảng sợ. Mặc dù hiện tại thân thể anh đã biến thành phụ nữ, nhưng xu hướng tính dục của anh vẫn là thích con gái, hiện tại đột nhiên nói anh thích một người đàn ông, quả thật anh có chút khó tiếp nhận...

Buổi tối về đến nhà, Tô Giản yên lặng kiểm tra quá trình li dị một hồi, in ra hai tờ thỏa thuận li hôn.

Sau đó anh cứ ngây ngốc nhìn hai đơn đề nghị li hôn này.

Cho đến khi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động.

Tô Giản hoảng sợ, vội vàng nhét giấy thỏa thuận li hôn vào, xoay người lại, chỉ thấy An Dĩ Trạch đang lẳng lặng nhìn chằm chằm anh.

Tô Giản không biết anh đã thấy giấy thỏa thuận li hôn chưa, không khỏi có chút thấp thỏm.

Giọng nói của An Dĩ TRạch vẫn như ngày thường, lạnh lùng mà dịu dàng.

"Giản Giản."

"Hả?"

An Dĩ Trạch nghiêng người qua, không để ý Tô Giản né tránh, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của anh.

"Anh yêu em."

Tô Giản có chút luống cuống: "Ừ, tôi... tôi biết rồi..."

An Dĩ Trạch không nói thêm gì nữa, không nói đến giấy thỏa thuận li hôn, cũng không nói đến chuyện giữ lại.

Ngược lại là Tô Giản, nhìn ánh mắt bình tĩnh lại có chút ảm đạm của An Dĩ Trạch, đột nhiên có chút khó chịu.

An Dĩ Trạch lại bắt đầu làm thêm giờ.

Tô Giản không biết là anh cố ý tránh mặt mình hay là thật sự bận rộn, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Những ngày gần đây, hai người vẫn luôn sống chung dịu dàng thoải mái, thậm chí còn thân mật hơn cả trước kia, hôm nay đột nhiên cứng ngắc, Tô Giản có chút không quen.

Anh cũng biết vấn đề ở trên người mình. An Dĩ Trạch thích anh. Hai người lại từng xảy ra quan hệ như vậy, An Dĩ Trạch cho là mình cũng có ý với anh ta là chuyện bình thường, kết quả đến cuối cùng, mình lại vẫn một lòng một dạ muốn ly dị, An Dĩ Trạch tất nhiên sẽ có chút không tiếp nhận nổi.

Tô Giản thở dài một tiếng.

Nếu là trước đây, An Dĩ Trạch khó chịu, làm thêm giờ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của anh, nhưng hiện nay...

Tô Giản cầm áo khoác lên, quyết định ra ngoài.

Lúc đi qua tiệm bánh ngọt 'Ba con gấu con', Tô Giản bảo tài xế ngừng xe một chút.

Nghĩ lại An Dĩ Trạch thích ăn bánh ngọt, Tô Giản mua xong bánh ngọt lên xe, thấy lời quảng cáo trên gói hàng ' Không vui, hãy đến ba con gấu con', không nhịn được cười một tiếng, nhưng nghĩ tới lát nữa gặp An Dĩ Trạch sẽ nói, nụ cười lại từ từ nở ra.

Trong cao ốc CMI, đèn đuốc sáng trưng, xem ra An Dĩ Trạch nói làm thêm giờ cũng không phải viện cớ. Tô Giản đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, kết quả được cho biết An Dĩ Trạch đi họp, vì vậy Tô Giản không thể làm gì khác hơn là đi vào trong phòng làm việc của An Dĩ Trạch đợi.

Ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, Tô Giản ngửi mùi thơm của bánh ngọt trên bàn trà trước mặt, từ từ có chút mơ hồ.

" Giản Giản?" Đang muốn nghe thì giọng nói của An Dĩ Trạch vang lên.

Tô Giản dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Họp xong rồi?"

"Ừm." An Dĩ Trạch ngồi xổm trước người anh, sờ đầu hắn một cái, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Sao đột nhiên lại đến đây?"

Tô Giản ngồi dậy, cười nói: "Đến đón anh tan làm, cảm động không?"

An Dĩ Trạch cũng cười: "Ờ, cảm động." Nhìn thấy bánh ngọt trên bàn trà, ngẩn ra. "Mua bánh ngọt?"

Tô Giản gật đầu: "Ừ, đặc biệt mua ba con gấu con để dỗ anh, cũng không biết có tác dụng không."

An Dĩ Trạch sửng sốt một chút: "Dỗ anh?"

"Đúng vậy." Tô Giản cười nói. "Tôi sợ anh giận tôi."

An Dĩ Trạch lắc đầu: "Anh không giận em."

"Đây là anh nói!" Tô Giản cười nói, nụ cười lại chậm rãi nâng lên. "Dĩ Trạch, tôi có việc muốn nói với anh."

Vẻ mặt An Dĩ Trạch cứng lại, nhìn về phía anh không nói gì.

Tô Giản nói: "Trường học sắp xếp giáo viên về nông thôn giúp đỡ, tôi đã xin phép, trường học cũng đã đồng ý."

An Dĩ Trạch im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Đi bao lâu?"

Tô Giản nói: "Một năm."

An Dĩ Trạch nói: "Vì sao lại xin?"

Tô Giản cười nói: "Vì tôi giác ngộ cao!" Nhưng nhìn ánh mắt không chút ý cười của An Dĩ Trạch, vẻ mặt buồn bã không che giấu được, nụ cười liền từ từ thu lại.

An Dĩ Trạch bình tĩnh nhìn anh, giọng nói trầm thấp: "Giản Giản, em cứ không muốn ở cùng anh vậy sao? Em vẫn muốn ly dị, đúng không?"

Các nhân viên làm thêm giờ kết thúc, cả tòa cao óc hoàn toàn yên lặng, chỉ có gió đêm thỉnh thoảng rít qua khẽ cửa vang lên bên tai.

Mà ngoài cửa sổ lớn, ánh đèn thành phố trong bóng đêm cũng yên lặng tắt đi.

Tô Giản nhìn ánh mắt đau đớn của An Dĩ Trạch dưới ánh đèn, bỗng nhiên thỏa hiệp.

" Không."

An Dĩ Trạch bỗng nhiên chấn động.

Tô Giản lặng lẽ nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt là sự nghiêm túc chính bản thân anh cũng không nhìn thấy: "Dĩ Trạch, tôi cũng không có không muốn ở cùng anh."

Đôi mắt An Dĩ Trạch dần dần sáng lên.

"Có điều, tôi không cách nào xác nhận." Tô Giản nói. "Tôi nghĩ thật ra tôi có thích anh một chút, nhưng tôi không chắc chắn cái thích này, có bao nhiêu."

An Dĩ Trạch không nói gì, yên lặng nhìn anh, nghe rất chăm chú.

" Cho nên, ta muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút." Vẻ mặt Tô Giản có sự nghiêm túc mà trước nay chưa từng có. "Quan hệ của chúng ta, bắt đầu là giao dịch, tôi thích anh, có lẽ là bởi vì cảm động, có lẽ là bởi vì áy náy, còn có thể thị muốn tiếp tục lợi dụng anh, nhưng bất kể là loại nào, đều không phải là nguyên nhân cuối cùng."

An Dĩ Trạch nhẹ nhàng nắm tay của Tô Giản, Tô Giản không nhúc nhích, ngoan ngoãn để tay mình nằm trong lòng bàn tay anh.

An Dĩ Trạch nói, giọng khàn khàn: "Không sao, cảm động cũng được, lợi dụng cũng được..."

"Không." Tô Giản ngắt lời anh. "Nếu như tôi chỉ có như vậy, sẽ không công bằng với anh. Tình yêu nhất thời qua đi, có lẽ tôi có thể buông tay, nếu như vậy, nếu như sau này có những cám dỗ khác, Dĩ Trạch, tôi sẽ không giữ được."

Có lẽ với người khác mà nói, thích An Dĩ Trạch, chẳng qua là một cuộc nam nữ mến nhau đơn giản, nhưng với anh mà nói, đó cũng là một sự thay đổi xu hướng tính dục khó khăn, nếu như tình yêu đó không đủ kiên cố, vậy sau này anh nhất định sẽ hối hận, gặp phải cô em khác, có lẽ anh sẽ vứt bỏ An Dĩ Trạch. Nếu đúng là như vậy, không bằng hiện tại anh không ở cùng An Dĩ Trạch, tránh cho đến lúc đó An Dĩ Trạch lại càng khó chịu.

An Dĩ Trạch ôm lấy anh, giọng nói khàn khàn: "Giản Giản, anh không quan tâm..."

Tim Tô Giản nóng lên, giơ tay ôm chặt hông anh, mặt chôn trong ngực anh: "Nhưng tôi quan tâm."

Không quan tâm, có lẽ tôi có thể tùy ý chà đạp, tôi quan tâm anh, cho nên, tôi mới sợ, sẽ phụ lòng anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương