Editor: Lin

Không lâu sau, bác sĩ tới, kiểm tra tỉ mỉ Tô Giản một phen. Cũng may canh của nhà bếp đã để ngoài được một lát, mặc dù rất nóng, những cũng không khiến Tô Giản bị phỏng nghiêm trọng, Tô Giản bôi chút thuốc, vài ngày là được. Mà trên đùi, mặc dù lúc ấy không cẩn thận đụng phải rất đau, nhưng may mắn cũng không có gì đáng ngại, bác sĩ chỉ dặn dò, về sau cần phải chú ý chăm sóc tốt là đủ.

Tô Giản thở phào nhẹ nhõm, anh đã nửa tàn phế rồi, tất nhiên không muốn mình tàn càng thêm tàn. Xoay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, khuôn mặt lạnh lùng của An Dĩ Trạch hình như cũng thả lỏng một chút.

Bạch Ninh Tuyết đặc biệt đến đây thăm Tô Giản, Tô Giản rất vui vẻ, đáng tiếc ánh mắt nữ thần lại không rơi vào người anh, mà lại dịu dàng nhìn về phía An Dĩ Trạch tỏ vẻ áy náy, bộ dạng không yên tâm của cô, vừa nhìn lại càng cảm thấy đáng thương.

Tô Giản hết sức đau lòng, mà vẻ mặt An Dĩ Trạch lại lạnh nhạt, Tô Giản đang muốn mượn cơ hội này để tỏ ra rộng lượng an ủi nữ thần trong lòng mình, An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Giản Giản cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài thôi.” Nói xong lập tức đưa nữ thần ra khỏi phòng.

Tô Giản thiếu chút nữa nhịn không nổi: Chết… tiệt!

Cũng may một lát sau An Dĩ Trạch đã trở lại, nhưng Tô Giản vẫn còn tức giận, An Dĩ Trạch, anh vào đây làm gì? Cọc gỗ như anh thì có gì để nhìn, mau trả nữ thần lại cho tôi!

An Dĩ Trạch ngồi ben giường, đột nhiên hỏi: “Em muốn ở lại đây dưỡng thương, hay là về nhà?”

Tô Giản quay mặt qua: “Có thể về?”

An Dĩ Trạch nói: “Vậy em muốn ở lại nhà này?”

Mẹ nó, đương nhiên tôi chọn đi về! Mặc dù nơi này có nhà cao cấp, có đồ ăn, có nữ thần, nhưng dù sao ở đây còn có Dung ma ma, khiến người khác vô cùng không yên tâm! Tô Giản lập tức vội vàng lắc đầu: “Tôi muốn về nhà!”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Anh biết rồi.”

Cũng không lâu lắm, mẹ An cũng đến phòng Tô Giản nằm. Tô Giản cũng không muốn cãi nhau với mẹ người ta cãi nhau trước mặt con trai bà, vì vậy liền cố gắng giả vờ ngủ, đồng thời vểnh tai lên nghe An Dĩ Trạch và mẹ An nói chuyện với nhau.

An Dĩ Trạch nói với mẹ An sẽ mang Tô Giản về chỗ ở của hai người, không ngờ mẹ An lập tức phản đối.

Giọng nói lo lắng vô cùng mềm mại: “Tiểu Trạch, con muốn mẹ tức giận?”

Tô Giản ở trong chăn âm thầm hít hà: Quả nhiên là con ruột, Dung ma ma mà lại trở nên mềm dẻo như thế!

Giọng nói của An Dĩ Trạch cũng mang vẻ ôn hòa khi nói chuyện với người thân thiết: “Không có,mẹ, người đừng suy nghĩ lung tung.”

“Con gạt mẹ! Nhất định là con giận mẹ nên mới cưới vợ đúng không!” Mẹ An uất ức. “Kể từ khi con gạt mẹ lén kết hôn, mẹ cũng biết, Tiêu Trạch không còn nghe lời mẹ nữa rồi, không còn yêu mẹ…”

Tô Giản ở trong chăn nhẹ nhàng xoa làn da đang nổi da gà: Dung ma ma, bà chính là Dung ma ma sao? Giọng điệu u oán như thiếu nữ đó là thế nào?

An DĨ Trạch sớm đã quen, giọng điệu không đổi, vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ, con thật sự không tức giận, chỉ là Giản Giản không quen ở đây, hiện tại cô ấy lại bị thường, về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

“Nơi này không phải là nhà của con sao? Hơn nữa vợ của con bị thường, vừa đúng cần người chăm sóc, thường ngày con phải đi làm, làm sao có thể chăm sóc? Trong nhà nhiều người làm như vậy, đầu bếp bác sĩ đều có sẵn, con bé ở chỗ này dưỡng thương không phải tốt hơn sao? Hơn nữa mẹ… mẹ có thể chăm sóc con bé!” Mẹ An sâu kín nói. “Hay là, thật ra con không muốn gặp mẹ, con không yêu mẹ?”

Tô Giản: … Mong thiếu nữ đừng làm như vậy! An Dĩ Trạch, anh phải trụ vững! Tôi không muốn ở đây!

An Dĩ Trạch: “Được rồi, vậy để con nói với Giản Giản, trước tiên ở lại đây vào ngày.”

Tô Giản: “…”

Đưa mẹ An đi, An Dĩ Trạch trở lại phòng. Tô Giản vừa nhìn thấy anh đã lập tức kêu lên: “Vừa rồi anh còn đòng ý cho tôi về nhà!”

An Dĩ Trạch nói: “Mẹ nói cũng đúng, bên này có nhiều người, dễ dàng chăm sóc em hơn.”

Tô Giản tức giận: “Tôi không cần người chăm sóc! Lúc trước ở một mình, tôi cũng sống rất tốt.”

An Dĩ Trạch nói: “Bây giờ em lại phỏng tay, anh không yên tâm.”

Tô Giản nói: “Ở chỗ này anh yên tâm? Lúc trước mẹ anh còn không cho tôi ăn cơm!”

An Dĩ Trạch nói: “Sẽ không đâu, mẹ thấy em bị thương cũng rất lo lắng. Thật ra thì bà ấy cũng không thật sự ghét em, chỉ là lúc trước anh kết hôn với em, khá bất ngờ, cũng không thương lượng với bà, cho nên trong lòng bà không được thoải mái, lúc này mới tìm em để trút giận, hiện tại bà cũng hả giận rồi, sẽ không làm khó em nữa đâu.”

Tô Giản suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến một vấn đề: “Nhưng ở đây nhiều người nhiều tai mắt, sẽ rất dễ bị lộ, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện tôi và anh giả kết hôn thì phải làm sao?”

An Dĩ Trạch im lặng một lát, nói: “Anh sẽ làm xong việc nên làm, em chú ý một chút là được rồi.”

Tô Giản: “Chú ý cái gì?”

An Dĩ Trạch: “Tình cảm em đối với anh còn sâu hơn biển.”

Tô Giản: “…”

Lúc ngủ cuối cùng Tô Giản cũng cảm giác được một vấn đề lớn: Mẹ nó, lại phải ngủ chung giường với An Dĩ Trạch!

Tô giản giãy dụa: “Nhà anh lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, tùy tiện chọn một phòng cho tôi là được rồi, sao nhất định phải ngủ chung một phòng!”

An Dĩ Trạch: “Chúng ta vẫn là vợ chồng mới cưới.”

Tình yêu đau khổ này! Tô giản rối rắm: “Vậy thì nói hiện tại tôi đang bị thương nặng, không nên ở cùng phòng với anh.”

An DĨ Trạch bình tĩnh nói: “Em bị thương, hoạt động không tiện, cho nên càng không thể ngủ một mình trong phòng.”

“Nhưng lúc ngủ tôi hay ngày với đá chăn!” Tô Giản dùng bất cứ giá nào, cố gắng nói xấu bản thân mình.

An Dĩ Trạch: “Ồ.”

Tô Giản bất đắc dĩ. Anh Dĩ Trạch lại đột nhiên nói: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em.”

Tô Giản nhìn anh một cái, chết tiệt ông đây là đàn ông thì sợ ngươi sẽ làm gì? Ông đây chỉ là không muốn ngủ chung giường với tình địch thôi!

Nhưng tình thế bắt buộc, Tô Giản cũng đành phải chấp nhận!

Cũng may vì hiện tại đang bị thương, lúc tắm càng khó khăn, An Dĩ Trạch thấy vậy, lập tức kêu một nữ giúp việc chăm sóc Tô Giản. Được một nữ giúp việc dịu dàng hầu hạ, Tô Giản trong phòng tắm rất vui vẻ.

Đáng tiếc, An Dĩ Trạch trở lại phòng, Tô Giản chỉ có thể lưu luyến tiễn nữ giúp việc đi, rồi sau đó nằm buồn bã trên ghế sa lon.

An Dĩ Trạch thấy mái tóc dài của anh còn ướt, nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng cầm máy sấy, tới ngồi bên cạnh Tô Giản.

Tô Giản ngẩng đầu lên nhìn anh.

An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, cũng không nói gì, trực tiếp mở máy sấy, thổi mái tóc của anh.

Trước đó Tô Giản còn sợ hãi, chết tiệt, tình địch sấy tóc cho anh là việc quỷ dị đến mức nào! Nhưng động tác của An Dĩ Trạch thực sự rất êm ái, gió thổi cũng rất ấm, anh cũng từ từ hưởng thụ.

Chờ đến lúc tiếng máy sấy dừng lại thì anh thấy hơi chóng mặt, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, anh mới phát hiện không biết từ lúc nào anh đã nằm trên đùi An Dĩ Trạch.

Tô Giản lập tức giương mắt nhìn An Dĩ Trạch, không ngờ An Dĩ Trạch cũng đang lặng lẽ nhìn mình.

Tô Giản giương lên một nụ cười gượng, vội vàng chống người ngồi dậy. An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, nói: “Anh đi tắm.”

“Hả? A, mau đi đi, mau đi đi!” Tô Giản đưa mắt nhìn An Dĩ Trạch đi vào phòng tắm, rồi sau đó cúi gằm đầu đi đến bên cạnh giường, nằm lên.

Nhàm chán cầm điện thoại di động lên chơi trước lúc đi ngủ, từ từ,lại có cảm giác buồn ngủ, cánh tay giơ di động không tự chủ chậm rãi buông xuống.

“Ai ya!”

Am Dĩ Trạch mới ra khỏi phòng tắm, lập tức nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Tô Giản, vội bước nhanh đến.

Sau đó lập tức nhìn thấy điện thoại di động đang nằm trên mặt Tô Giản.

Cảm giác buồn ngủ của Tô Giản đều bị đánh bay rồi, trong đâu lăn lộn hai chữ ‘đau khổ’, mắt thấy trong mắt An Dĩ Trạch lướt qua nụ cười, anh lập tức nổi giận.

Nhưng chuyện xui xẻo bị nhìn thấy, không có cách nào để nối giận, Tô Giản lật người, không nhìn sẽ không thấy phiền.

An Dĩ Trạch thấy Tô Giản hung hăng,lật người đưa lưng về phía mình, một chút ý cười nơi khóe miệng không hiểu sao cũng giản đi, nhìn phần bị băng bó nhô lên, An Dĩ Trạch suy nghĩ, cầm một xấp tài liệu, vén chăn lên giường nằm.

Tô Giản biết An Dĩ Trạch cũng đã lên giường, nhưng vẫn không nguyện ý phản ứng lại với anh. Cơn buồn ngủ của anh bị đập bay mất, lại mở di động lên chơi, âm thanh nhỏ của trò chơi vang lên trong phòng vô cùng vui vẻ.

An Dĩ Trạch nhíu nhíu mày, cũng không ngăn cản.

Vậy mà không lâu sau, An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên từ tập tài liệu, đột nhiên phát hiện âm thanh nhỏ bên cạnh đã không còn.

Do dự một chút, An Dĩ Trạch nhìn qua thăm dò.

Cô nhóc nằm nghiêng, điện thoại di động vẫn còn nằm trong tay, đặt ở bên mặt, nhưng người thì không biết đã ngủ từ lúc nào rồi.

An Dĩ Trạch lẳng lặng khuôn mặt tinh quái đang yên lặng ngủ một lát, sau đó đưa tay, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động nằm bên gò má trắng noãn, vốn định thuận thế để Tô Giản nằm ngủ bên cạnh chiếc tủ đầu giường, nhưng bỗng nhiên nhớ lại chuyện ‘điện thoại di động có phóng xạ, không nên ở quá gần đầu’, vì vậy anh xuống giường, đặt điện thoại ở một đầu khác của căn phòng.

Hôm sau tô Giản tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch.

Anh không chỉ nằm nghiên dán chặt vào An Dĩ Trạch, tay còn đặt trên ngực An Dĩ Trạch, chân để lên đùi An Dĩ Trạch, cả người ôm An Dĩ Trạch như một con bạch tuộc.

Vốn đang ngơ ngác tỉnh lại, Tô Giản lập tức kinh hãi.

Chết tiệt! Cái tư thế ngủ như thần này!

Anh nhớ, hôm qua hình như anh nằm mơ, trong mộng cuối cùng anh đã đoạt được trái tim nữ thần anh đem lòng yêu mến đã lâu, vì vậy anh và mĩ nữ ôm nhau thật chặt, quả nhiên vô cùng quấn quít… Tô Giản vừa nghĩ đến thực tế người anh ôm quấn quít như vậy lại là An Dĩ Trạch, nhất thời có gan muốn đuổi cái mạng già này.

Tô Giản lập tức muốn đẩy An Dĩ Trạch ra, nhưng vừa muốn đẩy, đột nhiên tỉnh lại, chết tiệt, tình hình mất mặt này tốt nhất chỉ nên có một mình anh biết, nếu khiến An Dĩ Trạch tỉnh lại, đó mới là chuyện vô cùng mất mặt!

Vì vậy anh thật cẩn thận nhấc tay chân lên, chuẩn bị cách An Dĩ Trạch thật xa.

Ai ngờ An Dĩ Trạch đột nhiên di chuyển, hình như đang muốn tỉnh lại.

Tô Giản chột dạ lập tức sợ hết hồn, đang lặng lẽ chân lại không phối hợp, trong lúc hoảng hốt, không những không yên lặng, mà anh còn đụng phải An Dĩ Trạch!

Tô Giản thoáng chốc trừng lớn mắt.

Thế nhưng lúc này không phải vì khiến An Dĩ Trạch tỉnh lại, mà là… chết tiệt, anh vừa đụng phải một nới, hình dáng này, cảm giác này, chẳng lẽ là…

Tô giản phả xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn An Dĩ Trạch.

Sau đó tuyệt vọng phát hiện An Dĩ Trạch đã mở mắt ra, cặp mắt không có chút nào mơ màng, mà ngược lại đang hết sức tỉnh táo yên lặng nhìn lại anh.

Tô Giản ‘vèo’ một cái, rút chân về, vì hóa giải lúng túng, anh tìm lời nói: “Cái đó, rất có tinh thần, hà...!”

An Dĩ Trạch: “…”

Thấy An Dĩ Trạch không có phản ứng gì đặc biệt, Tô Giản dù sao cũng không chột dạ như vậy, cũng không biết tại sao, suy nghĩ lại tập trong vào đồ vật anh vừa đụng phải kia. Mặc dù vừa rồi chỉ là kinh hãi đụng phải, nhưng Tô Giản vẫn cảm thấy buồn bực, họ An rất biết chăm sóc…

Lại vừa nghĩ tới tình hình gà bay trứng vỡ của mình, Tô Giản không khỏi lại đau lòng.

Vì vậy Tô Giản không kìm lòng được lại nhìn vào giữa hai chân An Dĩ Trạch ngắm một chút.

An Dĩ Trạch: “…”

Trong lòng Tô Giản vô cùng hối hận: Tiểu Giản Giản, anh thực sự xin lỗi em, trước kia em ngày ngày đi cùng anh, anh lại không biết quý trọng, mà nay đợi đến lúc em cách anh đi xa, anh mới hối hận không còn kịp…

Vì vậy ánh mắt Tô Giản chuyển từ giữa hai chân An Dĩ Trạch lên trên mặt, trong ánh mắt có chút hâm mộ lẫn ghen tị, còn có mấy phần đau thương.

“Người trẻ tuổi, lúc có phải biết quý trọng!”

An Dĩ Trạch: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương