Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
-
Chapter 242: Thay đổi đột ngột (1)
The Novel’s Extra
Chương 242: Thay đổi đột ngột (1)
Sát khí như lưỡi dao bao trùm lên ngôi đền màu đỏ đen đó. Nó chỉ thuộc về vật tồn tại duy nhất trong đền, sát khí trộn lẫn với năng lượng hắc ám tạo thành ngọn lửa quỷ lực.
“Con người...ngu xuẩn…”
Ác Ma Plucas chỉ trích sự ngu ngốc của Chae Joochul. Tuy nhiên, Chae Joochul vẫn im lặng. Đối mặt với sự tồn tại của một ác ma, Chae Joochul không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào. Nếu có thì chính là thất vọng. Thất vọng vì tên ác ma lại như vậy.
Nhìn thấy điều này, Plucas trở nên tức giận.
“…Ngươi.”
Ác Ma giải phóng quỷ năng khi vẫn ngồi trên ngai vàng của mình. Quỷ năng của hắn nhanh chóng hình thành một bàn tay và bắn về phía trước. Mặc kệ lượng quỷ năng đáng sợ đang cháy bùng lên trong tay tên Ác Ma, Chae Joochul chỉ đơn thuần là giơ cây trượng của mình lên để chặn dòng năng lượng.
Sức mạnh ma thuật được truyền trong cây trượng va chạm với quỷ năng, đánh tan dòng năng lượng bay ra tứ phía. Ác Ma tiếp tục di chuyển bàn tay đầy quỷ năng đánh về phía cánh tay của Chae Joochul nhưng bàn tay đó lại bất ngờ xuất hiện trên đầu ông ta; hắn cố gắng để túm lấy cổ của Chae Joochul nhưng tiếp tục chuyển hướng xuất hiện ở bàn chân ông ta. Bàn tay kỳ lạ của Plucas chứa quỷ năng xuyên qua không gian để tấn công theo mọi hướng.
Tuy nhiên, Chae Joochul đáp trả một cách bình tĩnh và thấu đáo. Ông ta chặn các đòn tấn công của ác ma và cố gắng nhìn thấu hướng di chuyển của hắn. Ông không cần phải tạo kết giới hoặc sử dụng gia cố lực. Chỉ với quyền trượng của mình, ông đã có thể dễ dàng chặn đứng được mọi cuộc tấn công.
Vì Ác Ma chỉ sử dụng một bàn tay vẫn không thể đe dọa được Chae Joochul, trận chiến đã lâm vào bế tắc.
Mặc dù vậy, Ác ma vẫn ngồi yên. Chae Joochul cẩn thận nhìn về phía ngai vàng của tên Ác Ma. Hắn ta nghĩ có thể chiến đấu trong khi ngồi à, hay hắn ta không còn lựa chọn nào khác? Có một sự khác biệt lớn giữa hai điều này.
“….”
Ác Ma cũng biết điều này, vì vậy hắn ta vẫn giữ im lặng. Hắn ta vẫn nghiêm mặt không biểu cảm. Cơ thể mà Plucas đang chiếm giữ không thể hiện được nỗi buồn cũng như sự thất vọng.
Kwaaa…..
Đột nhiên, Ác ma bắn ra một dòng quỷ năng khổng lồ. Chae Joochul tạo ra một tường chắn bằng sức mạnh ma thuật và tung ra đòn tấn công vào đầu tên Ác ma. Cùng lúc đó, sức mạnh ma thuật của ông ta tăng vọt. Không cần phải có bất kỳ động thái chuẩn bị nào, Chae Joochul ngay lập tức tập trung sức mạnh ma thuật và đánh bay nó về phía trước.
Tuy nhiên, đòn tấn công bằng sức mạnh ma thuật đã không đến được Plucas. Cũng giống như Chae Joochul, Ác ma tạo ra một vòm cầu bằng quỷ năng để bảo vệ cơ thể.
Tzzzzzzt…
Chae Joochul tập trung sức mạnh ma thuật vào quyền trượng của mình. Quyền trượng của Người Bất Tử trở thành một chất xúc tác hút lấy sức mạnh ma thuật, và ngay sau đó ông ta ngay lập tức giải phóng sức mạnh ma thuật đáng sợ của mình.
BÙM…!
Một chùm sức mạnh ma thuật bắn về phía Plucas— Tuy nhiên, hắn ta đánh bay nó chỉ với cái phất tay chứa năng lượng nhỏ.
Cho đến thời điểm này, cả Ác ma và Người Bất Tử đều không phát ra tiếng rên rỉ hay tiếng thở hổn hển nào.
Dưới sự im lặng nặng nề, bàn tay Ác ma đột nhiên nhân lên. Một vài bàn tay lắc lư từ phía sau ngai vàng, khiến hắn ta giống với vị thần hủy diệt của đạo Hindu, thần Shiva. Ngay sau đó, một vũ khí xuất hiện trong bàn tay của Ác ma.
Đó là một cái lưỡi hái, một lưỡi hái mà thần chết luôn mang theo.
Khi Chae Joochul nhìn thấy điều này, ông ta ngay lập tức có thể chắc chắn rằng mình không thể sống sót qua một nhát chém từ vũ khí này. Nghĩ vậy, Chae Joochul cũng đã giải phóng toàn bộ sức mạnh ma thuật của mình.
Guooo….
Sức mạnh ma thuật tuyệt vời của Người Bất Tử nổi dậy mãnh liệt trong ngôi đền của quỷ. Một số phần lấp lánh như những giọt nước, một số cháy bùng lên như ngọn lửa, một số đung đưa như gió, và một số rắn chắc như đá.
“….”
Ác ma vẫn im lặng, ánh sáng từ sức mạnh ma thuật của Người bất tử chiếu sáng đền quỷ.
Sức mạnh ma thuật của Người Bất Tử đã nhấn chìm không khí xung quanh, mang theo sức mạnh của bốn nguyên tố.
Đây là một trường không gian mà chỉ có Người Bất Tử mới có thể tạo ra. Đứng trong lãnh địa này có thể sở hữu sức mạnh của tự nhiên, Chae Joochul chống quyền trượng của mình xuống đất.
KOONG—!
Ngay lập tức, sức mạnh ma thuật của Chae Joochul bùng nổ. Năng lượng khổng lồ kết hợp lửa, đất, gió và nước quét qua đền thờ và xông thẳng về phía Plucas, người đang vươn tay đỡ đòn.
KWAAAAAA….
Hàng chục bàn tay quỷ năng bắn ra, dồn về phía Chae Joochul trong khi cản trở đường tẩu thoát của ông ta. Trong tích tắc, Chae Joochul bình tĩnh cân nhắc các con đường thoát thân. Trái, phải, và phía sau tất cả sẽ dẫn đến cái chết, vì vậy chỉ có một câu trả lời.
KOONG—!
Chae Joochul dùng lực đạp xuống đất và phóng về phía trước, về phía hướng của Ác ma. Khá nhiều bàn tay đuổi theo ông ta từ phía sau và từ cả hai phía, nhưng chỉ có một vài cánh tay đuổi kịp về phía trước.
Tuy nhiên, một lưỡi hái đen vung xuống từ hướng này. Cơ thể ông đang ở giữa không trung bắt buộc Chae Joochul phải lựa chọn.
Tất nhiên, kết quả đã được quyết định.
Chae Joochul đã sớm không sở hữu ‘cảm xúc’. Như vậy, ông không ngần ngại cho việc bị cắt xương thịt. Vì không chần chừ, ông đã có thể thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Chae Joochul hy sinh thân mình để đến trước Plucas.
Một lượng sức mạnh ma thuật khổng lồ ngưng tụ trên nắm đấm của ông. Sức mạnh ma thuật kết hợp bốn yếu tố bốc cháy bên trong ngôi đền cũng bắn về phía Ác ma. Sức mạnh ma thuật tạo điều kiện cho Chae Joochul ngăn máu đang chảy, và ý thức về thời gian của ông cũng đang chậm lại.
“Tặng cho ngươi….”
Chae Joochul lẩm bẩm khi tung nắm đấm ra. Sức mạnh ma thuật vô hạn bao quanh nấm đấm của ông khi chạm vào bụng của Ác ma.
RẮC—!
Sức mạnh ma thuật mạnh mẽ đã phá vỡ quỷ năng của Ác ma, chiếm lấy cơ thể của hắn.
Đôi mắt Plucas mở to, và Chae Joochul nhìn thẳng vào mắt hắn.
“….”
Ánh mắt Chae Joochul vẫn vô cảm như mọi khi. Ác Ma cũng nhìn chằm chằm vào Chae Joochul với ánh vô cảm. Họ giống nhau trong sự thiếu cảm xúc, nhưng cả hai đang ở hai vị trí khác nhau.
“…Một con người không có trái tim ”.
Cuối cùng, Plucas lẩm bẩm nhận xét của mình về Chae Joochul. Plucas nhìn sâu vào ánh mắt không có cảm xúc và hoạt động như một cái máy của ông ta.
Sau đó, Chae Joochul mỉm cười. Ngay cả ông ta cũng không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nó. Nhưng nụ cười sớm biến mất, và Chae Joochul bất giác tiếp tục nói những điều mà ông đã dừng lúc nãy.
“Vì ngươi đã không ở lại hành tinh này lâu…”
Chae Joochul đặt tay lên đầu con quỷ.
“Và vì ngươi quá kiêu ngạo khi chỉ chú ý đến lời nói của đám người này …”
Sau đó, ông ta nắm lấy cặp sừng nhô ra khỏi đầu con quỷ.
"Ngươi dường như không biết câu nói cổ xưa, rằng ‘con người đáng sợ hơn ma quỷ.’"
Rắc rắc… Cùng với âm thanh rạn nứt thì cái sừng đã bị cắt lìa. Mặc dù vậy, Ác ma có vẻ tràn đầy nhàn hạ. Chae Joochul truyền sức mạnh ma thuật của mình vào cơ thể của Ác ma.
"Thật thảm hại."
Sức mạnh ma thuật của Chae Joochul trở thành lửa và băng xung đột bên trong cơ thể của Ác ma.
“…Con người ngạo mạn ”.
Ác ma có thể cảm nhận được hai nguyên tố khắc nhau đang xung đột bên trong cơ thể mình. Hắn ta biết đây là kết thúc.
KWANG—!
Sức mạnh ma thuật đối lập của Người Bất Tử nổ tung, xé nát tứ chi của Ác ma. Cơ thể con người mà Ác ma chiếm lấy đã không còn giống như một cơ thể nữa.
Cứ như vậy, ngôi đền trở nên yên tĩnh.
Quỷ năng nhiễm vào sức mạnh ma thuật đã biến mất, và chỉ còn lại mùi máu tanh tưởi xông vào mũi Chae Joochul.
Tuy nhiên, Chae Joochul không hề bận tâm.
Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc sừng của Ác ma trong tay mình. Nó đang phát ra một lượng lớn quỷ năng. Nó rõ ràng là một vật phẩm có nhiều công dụng về mặt chính trị và công nghệ.
“…?”
Đột nhiên, ông ta cảm thấy đau ở bên hông. Nơi đó bị cắt bởi lưỡi hái của Ác ma. Chae Joochul đã truyền sức mạnh ma thuật vào vết thương.
Nhưng, như dự đoán, nó không thể chữa lành. Bản năng của ông cũng cảm giác vết thương sẽ không tự nhiên lành lại trong suốt phần đời còn lại .
“…Hừm."
Chae Joochul lại nhìn Ác ma một lần nữa. Xác chết của hắn ta vương vãi khắp ngôi đền, nhưng mỗi mảnh đều bốc cháy dưới sức mạnh ma thuật của Chae Joochul.
Với cái đầu bị phá hủy, tứ chi bị xé toạc và bị đốt cháy, ngay cả một con quỷ cũng không có khả năng sống sót trở về.
Đã đủ rồi
Bịch, bịch.
Chae Joochul bước ra khỏi ngôi đền khi bàn tay đang bịt vết thương. Ông ta vẫn lạnh lùng ngay cả khi ông bị mất máu bởi vết thương đang âm ỉ. Để tận hưởng tuổi thọ, ông đã tài trợ cho một đứa trẻ thông qua Cơ quan Chữa lành. Nếu ông ta đến thăm cô thì cô sẽ có thể chữa lành mọi vết thương ngay cả vết thương chí mạng nhất…
…
Tiếng bước chân trở nên xa dần, và Plucas vẫn đang trong “tình trạng” chết.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua và sự hiện diện của Chae Joochul hoàn toàn biến mất…
Plucas dựa vào ý thức của mình, mở một mắt. Mắt của Ác ma bị dính vào phần chân của hiện thân của hắn, chủ yếu là một đống tro. Ác ma chớp mắt bắt đầu khôi phục thân thể.
Một con quỷ không thể bị giết dễ dàng. Một khi thành công chuyển hóa, một con quỷ không thể bị tiêu diệt. Nó có sự sống vĩnh cửu, không giống con người. Đây là lý do con người từ vô số hành tinh đã bị quỷ chiếm giữ và biến quê hương của họ thành Ma Giới…
Plucas tiết lộ lý do hắn ta bình tĩnh khi đối mặt với cái chết. Hắn từ từ hồi sinh lại.
Ngay lúc đó...
"Ông già đó vừa nói rằng con người đáng sợ hơn ma quỷ."
Một giọng nói hời hợt đột nhiên vang lên. Mắt Ác ma mở to và quay về hướng phát ra âm thanh.
Đôi mắt đỏ như máu của hắn thấy một hình dáng tối tăm. Người đàn ông sớm xuất hiện và nhìn chằm chằm xuống hắn ta.
—Ngươi là …
"Ta cũng nghĩ như vậy đấy."
Click.
Một âm thanh quái gở tràn vào tai Ác ma.
Mặc dù trái tim hắn vẫn chưa tái tạo lại, nhưng hắn có thể cảm thấy trái tim mình như bị ngưng đập một cách rõ ràng.
“Vậy cứ coi ta như một con ma đi. Một con ma nuốt chửng những sự tồn tại như ngươi."
Tiếp theo, thép lạnh lẽo chạm vào con mắt của quỷ. Từ cái nòng súng trống rỗng, một luồng khí mạnh mẽ bắn ra.
—Kh….không….
Plucas mất bình tĩnh. Hắn ta cảm nhận được năng lượng sát thần lạnh lẽo đang gợn sóng bên trong nòng súng.
—Ng-Ngươi, C-con người, nghe ta nói….
Đây là hủy diệt sự hiện hữu. Theo bản năng, Ác ma cảm nhận được điều này sắp xảy ra.
“Đừng sợ hãi.”
Ngón tay của người đàn ông chạm vào cò súng. Cậu vừa mỉm cười vừa nói.
"Nó sẽ kết thúc trong nháy mắt thôi."
—Đừng! Đừng…!
Tiếng kêu tuyệt vọng của Ác ma vang lên, nhưng người đàn ông vẫn bóp cò mà không quan tâm.
…Pằng!
Cứ như vậy, viên đạn đã được bắn ra.
Plucas chết đi không một tiếng động. Không để lại dấu vết, hắn tan thành tro bụi bay trong không khí .
Người đàn ông cất vũ khí đã tiêu diệt Ác ma vào túi. Chẳng mấy chốc, một con chim săn mồi hung dữ đáp xuống vai hắn.
Người đàn ông đó là Kim Hajin. Cậu đã tiêu diệt triệt để những mảnh tàn còn sót lại của Ác ma. Sau đó, cậu nói chuyện nhàn nhã.
"Chúng ta hãy đi thẳng đến tầng 28 nào."
Vô số tin nhắn đang lấp đầy trước tầm mắt cậu. Đó là những tin nhắn mới nhưng rất quen thuộc.
[Bạn đạt được 300SP khi giết một con quỷ!]
[2 Sự hủy diệt Ác quỷ – Bạn đã đạt được một thành tựu đáng kinh ngạc!]
[Bằng cách tiêu diệt hai ác quỷ, bạn có được một Quyền Năng.]
[Siêu Thiện xạ đã được thăng cấp lên cấp 2! Cấp 1 hiện giờ trong tầm tay!]
[Bằng cách giết Plucas…]
**
[28F – Thành Phố Quỷ ]
Aileen và đồng đội cô đang đi trên đất đầy bùn. Cảnh vật ở Ma Giới không phù hợp với con người. Đất đen của nơi này dính vào giày của họ như một loại gel dính và không khí mang quỷ năng dày đặc làm cổ họng họ đau đớn khi hít thở.
Aileen và những người khác đã lang thang ở nơi này rất lâu. Vì họ không có sự giúp đỡ của hệ thống, họ không thể trở về Trái Đất, và nếu họ muốn rời khỏi thì phải băng qua Đấu Trường Quỷ. Vì vậy, một khi họ rời đi thì sẽ không có cách nào để quay lại.
“Vậy… cậu nghĩ đó là nơi đó sao?”
Sau khi đi bộ trong một khoảng thời gian dường như vô tận, họ tìm thấy một cái gì đó giống như một lâu đài khổng lồ. Trong lịch sử, lâu đài là nơi các vị vua hoặc những người có địa vị tương tự. Vì vua của Ma giới nên là Quỷ Vương, ‘Quỷ Vương muốn thách thức’ mà Hắc Liên Hoa đang nói đến nên ở trong lâu đài đó.
“Tôi tin là vậy.”
Jin Seyeon trả lời.
“Nhân tiện, cậu ta nói chúng ta phải xóa sổ nó đúng không? Vậy cậu ta đã đi đâu rồi?”
Aileen càu nhàu không vui. Cô mong đợi Hắc Liên Hoa tiếp tục là người dẫn đường của họ, nhưng cậu ta đã biến mất khi cô không để ý.
Cách cậu ta biến mất thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. Không ai biết cậu ta đã biến mất ở đâu hay bằng cách nào. Họ thậm chí không cảm nhận được một chút sức mạnh ma thuật nào. Hắc Liên Hoa đã biến mất như thể cậu ta ngay từ ban đầu chưa từng xuất hiện.
"Chúng ta nên cảm ơn cậu ta vì đã giúp chúng ta thoát khỏi Đấu Trường Quỷ."
Jin Seyeon vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài xa xa. Jin Seyeon thậm chí đã có được một kỹ năng mới nhờ sự giúp đỡ của Hắc Liên Hoa nên cô dễ dàng bỏ qua cho cậu ta vì những hành động trong quá khứ của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa. Sau tất cả, cậu ta không nên là thành viên của bọn họ khi Sự cố Kwang-Oh xảy ra.
“Tiền bối Jin Seyeon nói đúng. Yêu cầu quá nhiều sẽ giống như yêu cầu vị cứu tinh của cậu trả tiền cho các bữa ăn của cậu."
Kim Suho gật đầu đồng ý với Jin Seyeon.
“…Ừ đó, vậy biến tôi thành kẻ xấu đi."
“Ý chúng tôi không phải như vậy. Bây giờ, chúng ta đi thôi. Chúng ta không có thời gian để nghỉ ngơi ”.
Aileen bĩu môi nhưng dù sao vẫn nghe lời Jin Seyeon. Họ nhanh chóng vào lại rừng.
“Hành động từ từ và lén lút nhất có thể.”
Tất nhiên, Jin Seyeon đóng vai trò là người dẫn đường cho họ. Khi họ ở trong một ‘thành phố’, có những con đường chính dẫn đến nhiều điểm đến, nhưng họ không thể chọn đại một con đường mở như vậy. Jin Seyeon chọn cách đi đường vòng qua khu rừng.
“…Ây, những thứ này cứ dính vào tôi."
Khu rừng đầy những cây nho gai lắc lư như thể chúng có sự sống, và những cây quỷ với đôi mắt không ngừng phun ra sức mạnh ma thuật hoặc thả những con bọ lên đầu bọn họ. Bực mình vì bị quấy nhiễu không ngừng, Aileen giải phóng sức mạnh ma thuật của mình để sử dụng Linh Ngôn.
“Cố gắng không sử dụng Linh Ngôn đi. Sức mạnh ma thuật dễ gây chú ý.”
“…Gì nữa?"
Khi Jin Seyeon ngăn cô lại, Aileen nhíu mày.
“Các cậu nghĩ tôi là ai?”
Cô đáp trả và gằn giọng. Cô đang chuẩn bị sử dụng Linh Ngôn.
"Sức mạnh ma thuật của tôi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào."
Linh Ngôn của cô được kích hoạt, và sức mạnh ma thuật của Aileen trở nên vô hình.
"Ồ. Tuyệt thật đấy, Quý cô Aileen.”
“Ha ha, chuyện này thật đơn giản. Tôi không giống các cậu. Ồ đúng rồi, chẳng phải cậu đã bị đánh bại bởi Hắc Liên Hoa trong trận cung đấu sao?"
Lần này, ngay cả Jin Seyeon cũng không chịu nói lời chế giễu của Aileen. Jin Seyeon cau mày.
“…Linh Ngôn của cậu cũng đâu có tác dụng với Hắc Liên Hoa.”
“Hả? Cậu nghe ai nói vậy?”
“Chính mắt tôi thấy đó. Thêm vào đó, tôi thua vì bất lợi về thuộc tính. Hắc Liên Hoa tự mình nói rằng cậu ta và tôi sẽ ngang tay nếu tôi sử dụng Thuộc tính vô hiệu hóa thay vì Thuộc tính Ánh sáng."
“Hừm, nếu tôi chiến đấu đúng cách, tôi cũng sẽ nghiền nát cậu ta. Với lại bởi vì tôi đã cố gắng làm cho cậu ta cởi mũ trùm đầu ra….”
…Trong khi Jin Seyeon và Aileen đang cãi nhau thì Kim Suho lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác, về thân phận của Hắc Liên Hoa.
‘Kỳ lạ thật. Cho dù mình đã nghĩ rất nhiều nhưng nó thật kỳ lạ’, Kim Suho nghĩ.
Khi ở cùng Hắc Liên Hoa, hắn cảm nhận được một cảm giác không phù hợp. Nếu hắn phải mô tả cảm giác này thì nó sẽ là… ‘quen thuộc’.
Hắn cảm thấy Hắc Liên Hoa rất quen thuộc. Mặc dù ban đầu điều đó rất nhạt nhòa, nhưng cảm giác trở nên rõ ràng hơn khi họ dành nhiều thời gian bên nhau.
‘Nếu mình không bị điên thì chắc chắn mình đã gặp Hắc Liên Hoa ở đâu đó….’
“…A!”
Một suy nghĩ lạnh lẽo lướt Kim Suho đang trầm tư suy nghĩ.
‘Có thể là?’
Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng nếu Hắc Liên Hoa cũng đến từ thế giới khác thì sao?
Cùng lúc đó, Kim Suho nhớ lại lần cuối cùng hắn gặp Jin Sahyuk.
Hồi đó, cô ta làm như thể cô ta biết Hắc Liên Hoa. Nếu hắn nhớ không nhầm thì cô ta có nói, ‘có một người ta rất muốn giết hơn người,’ khi cô ta thường chế nhạo.
Đúng, đó là những gì cô ta đã nói.
‘Nếu giả thuyết của mình đúng, thì các mảnh ghép sẽ khớp với nhau. Nó giải thích tại sao ngay cả với sức mạnh của mình, cậu ta tiết lộ danh tính của mình chỉ sau khi vào Tháp Điều Ước, và tại sao cậu ta giúp mình, kẻ đã giết đồng đội của cậu ta, ‘Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa’, ‘Kaita ’, nhiều lần….’
Jin Sahyuk, Kim Suho, và Hắc Liên Hoa.
Khi ý nghĩ xuất hiện nó như rễ cây cắm khắp tâm trí Suho, sắc mặt Kim Suho càng lúc càng nghiêm trọng.
“Suho? Này, Kim Suho?”
Jin Seyeon lắc vai Kim Suho.
“…V-Vâng?”
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
"Kh... không có gì đâu .”
Rõ ràng là cậu ấy đang nói dối, Jin Seyeon cố chấp nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Vì một số lý do, cô cảm thấy như cô biết những gì cậu ấy đang lo lắng .
"Cậu có nhớ chuyện về Hắc Liên Hoa không?"
Jin Seyeon hỏi. Cô ấy cũng là người có ác cảm với Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa, vì vậy Kim Suho không thể giả vờ như mình không quan tâm.
“….”
Kim Suho nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đôi mắt của Cung Thần Chủ vẫn tỏa sáng như mọi khi.
Nhưng hắn không thể tiết lộ bí mật của mình dễ dàng như vậy, ngay cả với người đáng tin cậy nhất cũng không.
“Thật sự không có gì…... Dù sao thì đến bây giờ… ”.
Kim Suho mỉm cười và lắc đầu. Sau đó, hắn lấy Misteltein [1] ra. Thời gian cho trận chiến đã đến.
[1]Misteltein, nhánh cây đã giết chết vị thần ánh sáng của thần thoại bắc âu, Baldur Mis.
"Hãy chăm sóc những kẻ này trước."
Ngay sau đó, vô số quái vật xuất hiện từ những bụi cây xung quanh họ. Chúng hoàn toàn khác với những con quái vật mà họ biết. Quái vật ở Ma giới trông thật khác thường.
**
[Hàn Quốc, Seoul, ‘Bệnh viện Nan Chi’ của Nan Chi Bản Chất]
Bệnh viện Nan Chi. Đó là bệnh viện mà Nan Chi Bản Chất mua lại hai năm trước. Ban đầu nó được gọi là Bệnh viện Đại học Samhan, vì nó là một phần của Đại học Samhan. Cũng giống như trường đại học mà nó lấy tên theo, nó không được nổi tiếng cho lắm.
Là một phần nỗ lực đầu tư, Yoo Yeonha cũng đã mua lại đại học Samhan. Lý do cô mua lại là vì tương lai của một bang hội phụ thuộc vào những người tài giỏi mà hội sở hữu. Vì vậy cô muốn trực tiếp đào tạo những nhân tài không phải Anh hùng.
Trước khi mua lại bệnh viện và trường đại học, Yoo Yeonha đã hỏi Kim Hajin nghĩ gì. Mặc dù cô có đủ tiền khi chỉ dùng tiền của hội, cô ấy muốn kéo Kim Hajin lại nếu có thể. Cô cảm thấy kết quả học tập và trí thông minh vượt trội của cậu ấy sẽ hữu dụng tại trường đại học.
Kim Hajin đã chấp nhận yêu cầu của cô một cách dễ dàng. Cậu đã đầu tư hầu hết số tiền mà cậu có, trở thành nhà đầu tư cá nhân số một. Từ đó, Yoo Yeonha có thể cảm nhận được sự tin tưởng mà cậu ấy dành cho cô.
Dù sao thì, Nan Chi Bản Chất đã mua lại Đại học Samhan với sự đầu tư của Kim Hajin và đổi tên thành Đại học Nan Chi. Vì trường đại học chỉ có lịch sử ngắn ngủi, không ai quan tâm đến sự thay đổi trong tên của nó. Trên thực tế, nó đã thành công mang lại cho họ danh tiếng và sự công nhận.
“Haa…”
Ở trong bệnh viện được lập ra với sự tin tưởng của Kim Hajin… Yoo Yeonha thở dài khi nghĩ về Kim Hajin.
Ngay sau khi Lễ thăng cấp Bậc thầy Anh hùng của Yoo Jinwoong kết thúc, Yoo Yeonha nghỉ làm và nhập viện. Đơn giản là cô ở trong tình trạng không có việc gì để làm.
—Tin mới nhất, một ‘ác ma’ được cho là đã xuống Trái Đất. Nó đang được phát tán rộng rãi trên toàn cầu. Chúng ta biết rằng ác ma cám dỗ con người thông qua cảnh giới tinh thần, tạo ra Ma Nhân. Nhưng những kẻ đó chưa bao giờ xuất hiện dưới dạng thực thể trong thế giới thực… cho đến bây giờ.
Trong phòng VIP vắng tanh, chỉ có âm thanh của MC tin tức vang lên.
—Chae Joochul, Người bất tử đã nói trong một cuộc họp báo gần đây rằng ông đã giết một ác ma, trình ra sừng của quỷ như một bằng chứng. Từ lượng quỷ năng khổng lồ chứa đựng trong sừng và danh tiếng của Người Bất Tử, các chuyên gia không nghi ngờ lời nói của ông ấy.
Thế giới trở nên ồn ào hơn.
Chae Joochul, kẻ đã giết một ‘ác ma’.
Aileen và Kim Suho, những người ở gần đỉnh của Tháp Điều Ước.
Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa, những kẻ đã chiếm đã chiếm một phần tư Xứ Quỷ và những con quái vật dạng người xuất hiện ở đó.
Yoo Yeonha nhìn thấy những báo cáo này bằng đôi mắt trống rỗng. Không ai trong số họ nói về Kim Hajin. Cậu ấy đã lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
“…Hức, sao lúc nào cậu cũng làm mọi việc một mình vậy?”.
Yoo Yeonha lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt và bật chiếc đồng hồ thông minh của mình lên. Cô đã kiểm tra hàng trăm tin nhắn mà cô ấy gửi cho Kim Hajin. Không có trả lời, và trong khi lướt lên, cô nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Kim Hajin gửi cho cô.
[Nhân tiện, cậu vẫn đang đầu tư vào nghiên cứu vũ khí và quốc phòng đúng không?]
Thay vì là một tin nhắn, nó giống như một lời nhắc nhở mà cậu ấy thường gửi. Cậu ấy sẽ luôn cằn nhằn cô đầu tư tiền bạc và công sức vào quốc phòng và vũ khí, cậu ấy nói , "Với tư cách là cổ đông lớn Kim Hajin..."
—Vì sự xuất hiện của ác ma và một con quái vật dạng người, các vấn đề về quốc phòng đã được đưa lên hàng đầu trong các cuộc tranh luận công khai. Kết quả là, kho vũ khí Nan Chi, năng lượng Nan Chi và các công ty con khác của Nan Chi Bản Chất đang tập trung vào nghiên cứu phát triển vũ khí và quốc phòng đã chứng kiến sự tăng trưởng lớn trong giá trị cổ phiếu của họ...
Cậu ấy cũng mong chuyện này xảy ra à?
"Cậu thực sự rất thông minh."
Từ ‘phi thường’ không đủ để mô tả cậu ấy. Đối với Yoo Yeonha, cô có thể đạt được thành công ở hiện tại bởi vì Kim Hajin đã ở bên cạnh cô.
Cốc , cốc—
Hai tiếng gõ cửa vang lên khi mắt Yoo Yeonha bắt đầu ngấn nước.
“…Mời vào.”
Cánh cửa được mở ra. Đúng như dự đoán, người đứng sau cánh cửa là Yoo Jinwoong. Bộ đồ ông ấy mặc cho buổi lễ thăng chức đã được thay, hiện tại ông ấy trông giống như một người cha bình thường.
“ Bố.”
“…Yeonha, con thấy khá hơn chưa?”
Yoo Jinwoong bước vào và ngồi xuống cạnh giường của Yoo Yeonha. Nhìn bố đang lo lắng và hồi hộp, Yoo Yeonha rơi vào suy tư.
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Có ai đã làm tổn thương con à? ”
Trước giọng nói run rẩy của bố cô, Yoo Yeonha không trả lời.
"Kể cho bố nghe chuyện gì đã xảy ra để bố có thể giúp con."
Yoo Yeonha biết dù mình ghét bố cũng sẽ không thay đổi được gì. Không ai có thể giúp giải quyết vấn đề này được.
“…Bố!”
“Ư-ừm, bố đây. Cứ thoải mái nói đi.”
Mặc dù vậy, Yoo Yeonha vẫn không chịu kiềm chế bản thân thêm nữa. Cô lấy hết can đảm để nói những lời tiếp theo.
"Bố có nhớ Sự cố Kwang-Oh không?"
Nghe được lời này, sắc mặt Yoo Jinwoong cứng lại. Yoo Yeonha cảm thấy đau đớn trong lòng, cảm thấy mình đã trở thành kẻ thù của bố mình.
“Bố biết, đúng không?”
Cô nắm lấy trái tim đang yếu dần của mình với ý chí không chịu khuất phục. Cô không còn muốn chờ đợi nữa.
“…Yeonha.”
Cô hối hận sau khi biết về cái chết của Kim Hajin. Cô biết mình sẽ tiếp tục hối hận trong suốt phần đời còn lại.
Nếu cô tin tưởng cậu ấy hơn một chút, nếu cô nói với cậu ấy sự thật về sự cố đó, hối lỗi và ở lại với cậu ấy…
"Đó là việc bố đã làm, bố à."
Vậy thì cậu ấy vẫn còn sống.
“Yeonha, con đang nói gì ….”
“Bố có nhớ đứa bé được sinh ra ngày hôm đó đã bên ở trong nơi trú ẩn sơ tán Kwang-Oh không? Con đã đọc nhật ký của bố.”
Đứa bé xuất hiện trong nhật ký.
Người mà bố cô đã để sót vì chỉ lo nghĩ cô.
“Đứa trẻ đó..”
Mặc dù cô đã mất cậu ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể che giấu sự thật mãi mãi.
Lý trí luôn đóng một vai trò rất lớn trong cuộc sống của Yoo Yeonha. Tuy nhiên, nếu chỉ vì khoảnh khắc này, Yoo Yeonha muốn trở nên chân thật với cảm xúc của mình.
“… đã trở thành một người rất quý giá với con…”.
Như vậy, cô lẩm bẩm và khẽ khóc nức nở.
“…Nhưng cậu ấy đã chết rồi.”
Những tiếng khóc của cô trở thành một cái đinh lạnh lẽo đâm vào tim Yoo Jinwoong.
Là một người bố, Yoo Jinwoong đã bị một cú sốc quá lớn.
***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook