Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
-
Chapter 211: Danh sách Tai ương (2)
The Novel’s Extra
Chương 211: Danh sách Tai ương (2)
─-Lũ quái vật đang điên cuồng tấn công ở phía nam.
—Lũ quái vật đang xâm chiếm từ phía biển bắc.
Bên trong căn biệt thự của mình ở Tây Crevon, Tomer thở dài khi nhận được báo cáo từ tinh thể liên lạc của mình.
Lũ quái vật đang làm xáo trộn Crevon. Không chỉ quân số của chúng đã tăng lên gấp ba, cấp độ của chúng cũng cao hơn bình thường. Nó diễn ra nhanh đến nỗi những Người chơi đang sống ở Trung Tâm Crevon đã không hề để ý.
“Thiệt hại thì sao?”
—Lâu đài phía bắc bị tổn hại nặng nề. Chưa thất thủ, nhưng họ gặp khó khăn trong việc cầm chân lũ quái vật.
“Chậc.”
Nói thật lòng thì Crevon đã ở trong thời bình quá lâu rồi.
Khi Tomer lần đầu tiên leo đến tầng này, cô ấy được báo rằng trận chiến cuối cùng đã cách khi đó tận 100 năm. Bởi thế, quân lính ở Crevon thả lỏng hơn.
Tất nhiên, có một sự kiện gần đây khi lũ ác ma tấn công Crevon. Nhưng bởi vì nó đã được trấn áp chỉ trong ba giờ đồng hồ, quân lính Crevon và giới quý tộc càng trở nên chây lười và kiêu ngạo hơn.
“Kế hoạch của hoàng gia là gì?”
—Họ đang dự định hành hình Lã Bố và vài vị tướng khác. Họ cũng có ý định thuê Người Bên Ngoài giúp đỡ, bởi vì họ biết Người Bên Ngoài cần TP. Dù sao thì, thiệt hại ở tiền tuyến phía tây thế nào rồi? Hẳn là có nhiều quái vật ở khu vực đó hơn….
“Hiện tại thì ổn, nhưng lũ quái vật đang trở nên mạnh mẽ hơn.”
Giống như những gì Tomer nói, Tây Crevon bất ngờ là bị tổn hại ít, mặc cho khu vực giáp ranh bị biến đổi bởi Ma Giới. Đó là nhờ sự chuẩn bị kỹ càng của Tomer.
Cô đã cho binh lính của mình trải qua một kỳ huấn luyện địa ngục trong 3~4 tháng qua, cô đã dùng cả trợ cấp từ chính quyền trung ương và cả quỹ cá nhân của mình để nâng cấp trang bị cho binh lính và kị sĩ. Kết quả là, trung bình các binh lính đạt cấp 10, và những kỵ sĩ thề trung thành với Tomer đã đạt đến cấp 16.
Hơn nữa, cô có nhiều vị khách đặc biệt như Cheok Jungyeong và Jin Yohan, mấy người lấy chiến đấu làm niềm vui.
“Tôi sẽ cần thêm quỹ.”
Nhưng nói thế không phải là cô không gặp khó khăn nào. Cô đã dùng cạn quỹ để trả lương cho binh lính, cung cấp thức ăn, và củng cố tường thành.
—Hiểu rồi. Tôi sẽ cho Bệ Hạ biết tình huống ở tiền tuyến phía tây.
“Cảm ơn.”
Tomer tắt tinh thể liên lạc đi và thở dài. Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cô khi cô ấn thái dương.
“…Có vẻ nơi này còn an toàn hơn cung điện hoàng gia nhỉ.”
Cô biết giọng nói đó là của ai mà không cần nhìn đến. Tomer ngăn bản thân thở dài khi cô nhìn thấy Araha, người đang nằm trên chiếc ghế bành ở văn phòng của cô với gương mặt ngái ngủ.
“Công chúa, khi nào người mới trở về?”
“Ta không muốn.”
“…Xin lỗi, gì ạ?”
“Họ sẽ không để tâm khi một người như ta biến mất đâu.”
Araha mỉm cười tươi tắn.
“Thứ hạng của ta thấp.”
“…Không, người phải trở về.”
“Tại sao?”
“Bởi vì thần cảm thấy không thoải mái.”
Araha cau mày khi nghe thấy tuyên bố thẳng thừng của Tomer.
“Thấy chưa, ngay cả Phiên Hầu Tước cũng xem thường ta bởi cấp bậc thấp của ta.”
“Thần không như vậy. Thần chỉ là đang rất bận rộn với đợt tấn công của quái vật.”
Công quốc của Tomer lạc tọa ở biên giới phía tây của Crevon. Cùng với việc có một quân đội riêng, cô cũng được ban cho tước hiệu Phiên Hầu Tước. Bởi Ma Giới có đầy rẫy quái vật, Tomer buộc phải đề phòng bất cứ cuộc tấn công nào có thể xảy ra. Đây chỉ đơn giản không phải là chỗ một công chúa hoàng gia nên trú ở.
“Ngươi nói như thể ngươi đã trị vì ở đây hơn 20 năm vậy, Công Tước.”
Araha lẩm bẩm cộc lốc.
“Trái tim thần bảo rằng đây là quê hương của thần.”
“…Được thôi, vậy ta sẽ quay về sau khi ta lấy được thứ mà ta đến đây để tìm.”
“Ý người là Quạt Lông Hạc?”
“….”
Araha gật đầu không nói. Khoảnh khắc đó, một báo cáo khác ngắt ngang từ quả cầu pha lê của Tomer.
─Thưa Nữ Công Tước, Phiunel đang ở đây.
Cả Tomer và Araha đều bất ngờ trước tin báo.
“Phiunel? Tại sao lão già đó lại ở đây?”
“Phiunel?”
—Hắn nghe nói vị cứu tinh của hắn đang ở đây nên nói muốn thể hiện lòng biết ơn.
“Vị cứu tinh….”
Tomer đột nhiên nhớ đến người phụ nữ đang hiện đang là bách binh trưởng trong quân đội của mình và đã tỉ thí với cô ít nhất năm lần một ngày.
“Ý ngươi là bách binh trưởng?”
—Xin lỗi? Ừm… người đang nói đến binh trưởng nào vậy?
“…Cho hắn vào.”
Tomer ngắt liên lạc và nhắn cho bách binh trưởng của mình.
“Cô đang ở đâu?”
—Tôi đang ăn.
Một giọng nói khô khốc vang lên.
“Bách binh trưởng công quốc” là chức vụ chính thức hiện tại của Boss. Vậy nên, mặc dù họ giao tiếp lịch sự với nhau ở nơi công cộng, họ nói chuyện bình thường khi riêng tư.
“Đến tìm tôi khi cô dùng bữa xong. Có người muốn gặp cô.”
**
[7F, một khách sạn sang trọng ở Trung Tâm Trò Chơi, tầng 31]
“….”
Tôi nhìn thấy một trần nhà sang trọng ngay khi mở mắt. Tôi đang ở trong một căn phòng Executive ở khách sạn xa hoa trên tầng 7, chỉ thấp hơn phòng tổng thống.
Tôi bỏ nửa ngày để nghỉ ngơi mà không làm gì ở đây.
“…Thoải mái thật.”
Tất nhiên, tôi có thể nghỉ ngơi ở phòng chờ của mình, nhưng khách sạn này phù hợp với việc nghỉ ngơi và không làm bất cứ một việc gì khác hơn.
—Tôi sẽ giúp bạn tắm rửa.
Nhận ra tôi đã thức giấc, mấy con robot tụ lại gần tôi. Tôi để chúng làm những gì chúng muốn và tiếp tục ngắm trần nhà.
[Crevon vừa đưa ra một thông báo chính thức. Họ đang chi TP để thưởng giết quái thú.]
[Nhưng mấy con quái vật mạnh quá… bạn phải cực mạnh nếu không muốn bỏ mạng trong quá trình đó.]
[Tôi nghe nói đây là do Hắc Liên Hoa bị giết. Đúng không thế?]
[Đừng nói với người dân ở Crevon điều đó.]
Cái giường mềm mại tôi đang nằm lên ngay lập tức biến thành một cái bồn tắm.
Tôi cảm nhận được một vài bàn tay đang mát xa và gội đầu cho tôi khi tôi đọc Diễn đàn Công khai.
“…Đúng là một tổ đội.”
Diễn đàn Công khai đã trở nên náo loạn rồi, nhưng những tai ương thật sự vẫn chưa giáng xuống. Tổ đội của Aileen đã trụ lại ở trên tầng 9 lâu hơn tôi nghĩ.
Nhưng ngay cả khi Cánh Cổng Tai Ương mở ra, nó cũng không ảnh hưởng gì mấy đến Người chơi. Trong trường hợp tệ nhất, khi Crevon chạm đến bờ vực bị tiêu diệt, Người chơi cũng có đường thoát dễ dàng.
Họ có thể đơn giản là bỏ mặc Crevon. Tai họa từ tầng 9 chỉ có thể xuất hiện ở tầng 8 và 9, và cũng có một khu dân cư ở tầng 3 nữa. Prestige đã chuyển mình từ một khu ổ chuột không thể sinh sống được sang một thành phố trung cổ, họ sẽ không nhớ Crevon đến thế.
—Tắm rửa hoàn tất.
Tất nhiên, tôi không định để điều đó xảy ra.
Tôi đứng dậy ngay khi việc tắm rửa hoàn thành. Có đồ ăn trên bàn được chuẩn bị bởi lũ robot. Tôi nhanh chóng nuốt ực chúng và đi xuống sảnh.
Theo xếp hạng, khách sạn ở tầng 7 nằm ở một đẳng cấp khác so với nhà trọ. Hầu hết Người chơi sẽ không bao giờ có thể chi cho bất cứ một căn nào, và ‘quản trị viên’ là những khách hàng chính ở đây.
Có một người đang ở đây sao?
Chỉ có hai phòng ở trên mỗi tầng. Tôi lén lút ngó qua cửa của căn phòng còn lại.
“…Ngươi vẫn chưa biết được ai là người chế tạo ra sao?”
Một người phụ nữ có vẻ là đang gọi cho ai đó bằng quả cầu pha lê. Tôi rùng mình ngay khi nhìn thấy bà ta. Vị khách ở phòng bên cạnh không ai khác chính là Medea.
“Heimdall không chịu nói à?”
Tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện
─Đúng, hắn từ chối nói chuyện với chúng tôi bằng mọi cách.
“…Chậc, được rồi. Vậy còn Aphordite thì sao? Cô ta và Helena cũng đã điều tra về nó.”
—Có vẻ cả hai bọn họ đều không tìm thấy gì về người chế tạo. Không ai trong chúng ta có thể can thiệp vào những vấn đề ở tầng 8.
“Ít nhất thì đó là tin tốt.”
Tôi có thể đoán đại khái về điều mà họ đang nói đến.
Aphrodite, Medea và Helena. Cả ba vị quản trị viên này đều thích những thứ xa xỉ và chắc rằng đều đang cố gắng mua được Hương Sói.
Tôi phải thừa nhận rằng Hương Sói của tôi đúng là một tuyệt tác. Đúng như mong đợi từ thứ vật phẩm mà tôi đổ hết tất cả công sức và nguyên liệu chất lượng cao ra để chế tạo, nó hẳn đã chạm đến đỉnh cao của những gì có thể được xem là ‘xa xỉ phẩm’.
“Chúng ta sẽ nói sau…. Khoan, không, ngươi nói rằng có rắc rối ở tầng 8, đúng không?”
—Vâng.
“Nếu thế thì, sao chúng ta không….”
Medea khựng lại, rồi đột nhiên nhìn xung quanh. Tôi ngay tức khắc nhận ra rằng tôi đã bị phát hiện.
“…Tôi ngắt đây.”
Bà ta ngắt quả cầu pha lê liên lạc, bước đến cửa, và từ tốn mở cửa ra.
Tôi tiếp cận bà ta trước khi bà ta có thể tìm thấy tôi.
“Hả?”
Không lâu sau, Medea nhìn thấy tôi ở trước thang máy. Tôi chạm mắt với bà ta và nghiêng đầu như thể tôi chỉ vừa mới nhìn thấy bà.
“Medea?”
“….”
Medea không nói gì nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt của bà ta có vẻ hung dữ nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Bà ta nhanh chóng đeo lên biểu cảm lịch thiệp giả tạo rồi mỉm cười.
“Xin chào.”
“Vâng, xin chào.”
“Ta không ngờ sẽ gặp cậu ở đây. Cậu lại đến đây đánh bạc sao?”
Tôi lắc đầu.
“Không, tôi không cờ bạc nữa.”
“Ta hiểu rồi.”
Tôi nhìn thấy Medea lén lút nghiến răng. Đáng sợ thật… Tôi có nên viện lý do rồi bỏ chạy không?
Trong khi tôi đang nhìn, Medea nói trước.
“Ồ đúng rồi, ta đang dùng tốt chiếc áo choàng ngươi đưa cho ta như một giải khuyến khích đây.”
Một vẻ thù hằn nhạt nhòa lóe lên trong giọng nói của bà ta. Đó là cái kiểu mang tính đe dọa và lãnh khốc hơn hẳn cái kiểu thù hằn công khai thông thường.
“Không, giải khuyến khích á? Đó là một món quà.”
“Ta không ngốc. Ngươi đã bỏ đi cùng 300,000TP và để lại cái áo choàng đó để không chọc giận ta.”
“….”
Medea nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ, và tôi gãi cổ. Bà ta có lẽ đã giáng lên tôi một lời nguyền ma thuật nếu như chúng tôi đang không ở trên tầng 7. Khốn thật, bà ta là người duy nhất đã trở nên tham lam rồi thua cuộc, tại sao đó lại là lỗi của tôi?
“…Khù khụ.”
Tôi ho lên khô khốc. Cảm giác như một sự lãng phí khi để lại một món quà cho bà ta mà không cần gì đáp lại, nhưng tôi cần phải giữ một mối quan hệ tốt với Medea vì Prestige.
Thêm nữa, tôi đã tạo ra Hương Sói có chủ đích. Nó chắc hẳn là ‘lớp vỏ bọc’ đẹp đẽ và sang trọng nhất ở trong Tháp. Cấp cao (Lv.10) cũng là một lí do.
Nói như vậy, sự hữu dụng của nó trong tình huống thực tế không xứng với cấp độ của nó chút nào.
“Tôi đã chuẩn bị một món quà cho bà, Medea-nim.”
Tôi hạ quyết tâm và nói với giọng điệu chắc nịch. Tuy nhiên, Medea ngay lập tức từ chối.
“Ừ, không, cảm ơn.”
Tiếp đó, bà ta tiếp tục vặn lại với một lời chế nhạo.
“Ta cũng không cần trái tim của cậu.”
‘Không phải là ‘Ta sẽ lấy trái tim của cậu’ mà là ngược lại. Bà ta thật sự ghét tôi đến thế à?’
“…Khụ, được.”
Tôi hơi bối rối, nhưng dù sao thì người thiệt là bà ta. Xem xem gương mặt bà ta sẽ thế nào khi nhìn thấy chiếc áo choàng của tôi ở trong tay một quản trị viên khác.
“Tiếc thật, tôi đã làm nó rất kĩ đấy.”
“Ổn cả. Một vật phẩm được chế tạo bởi cậu có thể tốt đến mức nào chứ? Ngay cả chiếc áo choàng cậu đưa cho ta trước đây, ta đã vứt đi sau đúng một lần sử dụng.”
Tôi vốn định rời đi, nhưng bà ta cứ khiêu khích tôi. Bà ta tức đến thế vì tôi đã loại bỏ lời nguyền theo dõi của mình à? Tôi bắt đầu cảm thấy tức giận rồi.
“Thật sao?”
“Đúng.”
Nghe thấy vậy, tôi miễn cưỡng mỉm cười.
Ding─
Thang máy đến đúng lúc đó.
Chúng tôi bước vào cùng lúc.
Một khoảng lặng ngượng ngạo bao trùm lấy thang máy khi nó đi xuống. May mắn thay, thang máy tầng 7 chạy siêu nhanh, chỉ cần hai giây để đi từ tầng 31 xuống tầng 1.
Ding─
Cửa lại mở, và khi tôi đặt chân ra khỏi thang máy.
—Xin chào.
AlphaGo đột nhiên xuất hiện. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra chúng tôi đang không ở tầng 1.
Đây là tầng 17 của quản trị viên.
AlphaGo nhìn tôi và nói.
—Quản trị viên tầng 7, Simad, có lời nhắn đến cậu.
“…Hả?”
—Cậu có phải là người chế tạo ra Hương Sói không?
“Đúng… nhưng sao?”
“…Cái gì?”
Khoảnh khắc đó, Medea, người đã chuẩn bị đóng cửa thang máy, đột nhiên sáng mắt lên nhìn tôi. Nhìn thấy bà ta kinh ngạc thế nào, tôi không thể ngăn bản thân nghĩ rằng vận may lại lần nữa giúp tôi trả thù việc bà ta xem thường mình.
Tôi nhìn qua nhìn lại Medea và AlphaGo và che giấu biểu cảm của mình.
“À vâng, tôi là người đã tạo ra Hương Sói.”
—Quản trị viên Simad mong muốn được mua tuyệt tác đó đấy.
“Quan trọng là, làm sao ngài ấy biết được?”
—Ngài Simad đã xem qua kỹ thuật của cậu.
Mắt Medea càng mở to hơn khi AlphaGo nói, và tôi cảm thấy hả hê. ‘Mình nên lựa chọn từ ngữ thế nào để làm Medea tức hơn nhỉ?’ Trong khi tôi có những suy nghĩ thật vui vẻ…
[Tổ đội đầu tiên tiến vào tầng 9 đã từ bỏ quyền chiến đấu trước. Cánh Cổng Tai Ương đã mở ra!]
Một loạt các tin nhắn từ hệ thống đột nhiên hiện ra.
[Danh sách Tai Ương gồm có:]
[1. Nhân ngưu, ‘Minotaur’.]
[2. Phù Thủy Hóa Đá, ‘Medusa’.]
[3. Khổng Lồ Một Mắt, ‘Cyclops’.]
[4. Bầy Đàn, ‘Chimera’.]
[5. Mãng Xà, ‘Python’.]
[Những tai ương của tầng 9 sẽ bắt đầu từ từ dẫn dắt đội quân của chúng và tiến đến tầng 8.]
[Chúng sẽ khiến cho lũ quái vật ở Crevon phát điên lên!]
[Quái vật ở Crevon giờ sẽ bắt đầu trở nên hung bạo hơn!]
Mặt tôi đông cứng lại. Đúng như dự đoán, có nhiều hơn hai tai ương cần phải đánh bại so với nguyên tác.
‘’N-Ngươi mới nói gì cơ? Hương Sói? V-Vậy món quà mà cậu đã nói về chính là….”
Medea đặt bàn tay bà ta lên vai tôi.
Nhưng tôi phủi nó xuống một cách gọn ghẽ bằng cổ tay.
“Đúng, nhưng không phải bà đã nói bà không muốn nhận hay sao?”
“Không, không, không. Nhưng, ờ, c-cậu đã tạo ra thứ đó? Bằng cách nào chứ?”
“À, bỏ qua chuyện đó, có thứ quan trọng hơn rất nhiều vừa xuất hiện, nên tôi phải đến tầng 8 đây. Xin thứ lỗi, Medea-nim.”
Thật ra, tôi không vội vàng đến thế, nhưng tôi giả vờ làm điều ngược lại khi xé tấm vé đến tầng 8.
“Khoan, khoan, ta…!”
Giọng nói của Medea bị cắt ngang giữa chừng.
Xứng đáng với việc hành xử như một con mụ khốn kiếp đấy.
**
===
[Quá trình cường hóa của Đại Bàng Sa Mạc đã được hoàn tất.]
[Nhiều chức năng đã được thêm vào vũ khí để tăng cường hỏa lực.]
[Những chức năng được thêm vào theo danh sách sau.]
1. Đạn Chỉ Điểm
─Bạn có thể cho viên đạn theo dõi kẻ địch.
2. Đạn Tự Thân.
─Đại Bàng Sa Mạc sẽ không rời khỏi bạn.
3. Đạn Nổ
─Như tên.
4. Đạn Xuyên Thấu
─Như tên.
===
Tôi đến Crevon với Đại Bàng Sa Mạc đã được cường hóa. Dù cho bị những con quái vật mạnh mẽ như thế xâm chiếm, thành phố Crevon vẫn…
—Khô bò đây~ Chúng là món ăn tuyệt vời khi du lịch đấy~
—Trông chúng khang khác so với những điếu thuốc mà tôi từng thấy.
—Tôi nghe nói họ đã chỉnh sửa lại thiết kế sao cho Người Bên Ngoài có thể hút được. Nếu cậu thử nó, cậu sẽ thấy hương của nó nhẹ hơn, khiến cho nó dễ hút hơn.
—Mẹ ơi~ Con đói~
Rất yên bình. Người dân ở đây chưa bao giờ ngừng cười nói, và các cửa hàng đang bận rộn với nhiều hoạt động.
Đây không phải là một khung cảnh mà người ta tưởng tượng về một vùng đất đang trên bờ tận diệt. Nhưng nhìn vào lịch sử của nó, điều này không bất ngờ đến thế. Chính quyền Crevon thường không cho người dân biết về những tai họa để phòng tránh sự hoảng loạn tập thể.
“…Spartan, Sannuri.”
Trên đường xá ở Crevon, nơi này không khác gì mấy so với bình thường, tôi triệu hồi Spartan và Sannuri.
—Hiing!
Sannuri giậm mạnh móng guốc xuống đất. Làn da đen, chiếc bờm đen, mống mắt đen; con chiến mã này tựa như là bóng tối. Vẻ ngoài của con ngựa thu hút sự chú ý của những người gần đấy.
Tôi nhã nhặn nhảy lên Sannuri.
“Đến nơi có những người bạn đồng hành của ta.”
—Hiiing!
Sannuri ngay lập tức nhào về phía trước. Chiếc áo choàng tôi đang mặc phất lên trong gió.
Lách cách… Sannuri bắt đầu từ dưới mặt đất nhưng đã chạy xuyên qua trong không khí trước khi tôi để ý. Chỉ có một vài con ngựa có thể thực hiện được ‘Thuật Khinh Công’.
Sau khoảng 10 phút, tôi đã đến ‘Tận Cùng Thế Giới’.
“Cậu đây rồi, Người mới. Bóng bẩy đấy.”
Trên một ngọn núi có tầm nhìn thuận lợi rõ ràng của toàn bộ Tận Cùng Thế Giới. Cheok Jungyeong chào tôi khi tôi bước xuống từ trên không.
“Chào.”
Tôi chỉnh lại chiếc áo choàng lộn xộn của mình và nhìn xuống. Những ‘tai ương’ đến từ Cánh Cổng Tai Ương đã chiếm được những phần lãnh thổ của mình và đang bắt đầu tạo dựng quân đội.
Nhìn cảnh này, tôi mỉm cười cay đắng. Có vẻ Đông Crevon đã thất thủ rồi.
“Kế hoạch của chúng ta là gì?” Cheok Jungyeong hỏi.
“Chúng ta sẽ săn một tai ương và ngay lập tức lên thẳng tầng 10.” Tôi trả lời. Tổ đội của Aileen chắc đã nhận được phần thưởng cho việc là nhóm đầu tiên tiến vào tầng 10. Mặc dù hơi đáng hối hận một chút, nó vẫn tốt hơn là để bọn Ma Nhân cướp lấy phần thưởng như ở trong nguyên tác.
“Và sau khi chúng ta đến được đó?”
“Chúng ta bắt đầu hành trình leo Tháp thật sự. Chúng ta sẽ là những người đầu tiên lên tầng mới ít nhất là cho đến tầng 15. Chúng ta cũng sẽ được thưởng thêm nếu chúng ta săn được một trong những tai ương.”
Từ bây giờ, leo Tháp một mình sẽ trở nên khó khăn ngay cả là với tôi. Bởi vậy, tôi dự định leo tháp với một nhóm trong khi vẫn lấy hết những phần thưởng cần thiết.
“Săn mấy kẻ đó sẽ không dễ dàng đâu.” Jin Yohan, người đang đứng kế Cheok Jungyeong, nói. Anh nở một nụ cười dịu dàng với chiếc Bát Xà Mâu ở trong tay.
“Sẽ ổn thôi. Đừng nhìn ở đó, ở bên này cơ, bên trái của cái hẻm núi ấy.” Tôi mỉm cười nhẹ và chỉ vào chiếc hẻm núi nhỏ ở gần đó. Một tai ương, con rắn lớn, đã chiếm lấy nơi đó làm lãnh thổ của mình.
Đó là Python.
“Nó ở một mình, như thể đang mời gọi người ta đến giết mình.”
Nó cũng là tai ương yếu nhất trong số các tai ương, nếu Minotaur là cấp 40, thì Python sẽ ở khoảng cấp 30.
“Tôi đoán thế. Cheok Jungyeong, Boss đâu?”
Nghe thấy câu hỏi của Jin Yohan, Cheok Jungyeong gãi đầu và thì thầm vụng về.
“Sao tôi biết được? Boss thích cậu trai này cơ.”
“…Boss sẽ đến sớm thôi. Tôi đã nhắn cô ấy rồi.”
Lúc đó, một nhóm Người chơi xuất hiện ở vùng đất cách đó không xa.
Đó là nhóm của Nan Chi Bản Chất.
Họ không phải là những người duy nhất ở đó. Liên đoàn Tòa án Hoàng gia Anh, tổ đội của Kim Suho, Nguyệt Độc, Thánh Địa Băng, và vài Ranker cá nhân, bao gồm cả Thợ Săn Đại Địa Kim Junwoo.
Những Người chơi tự xưng là chuyên gia đang tụ họp lại từng người một.
“Người mới, đến đó rồi đánh cú đầu tiên đi.”
“Gì cơ?”
Tôi nghiêng đầu trước đề nghị bất chợt của Cheok Jungyeong.
“Trông có vẻ mấy kẻ kia đang hợp sức lại và chiến đấu đấy. Cậu định làm gì nếu như họ chọn cùng một mục tiêu với chúng ta chứ?”
“…Ồ.”
Hợp lí. Giống như Cheok Jungyeong đã nói, những Người chơi hợp lại ở mảnh đất đó đang bàn luận cách bắt đầu trận chiến sắp tới. Một vài kẻ thông minh chắc đã nhận ra Python là tên yếu nhất. Nhưng nếu tôi bắn một mũi tên ra hiệu bắt đầu trận chiến, họ sẽ không còn cách nào khác ngoài việc đánh với những tai ương và quái vật ở gần đó.
“Trước đó thì, đưa tôi thứ mà tôi đã yêu cầu đi.”
“Ồ đúng rồi, tôi suýt quên đấy.”
Cheok Jungyeong lấy ra một vài mũi tên từ kho đồ của ông.
Có tổng cộng 60 [Lv.5 Mũi Tên Hắc Ám], được làm từ quặng đen mà tôi đã mua từ những Người chơi ở nhà đấu giá hoặc nhận được khi dùng Xí Ngầu Ngẫu Nhiên.
[Lv.6 Bạn đã tiêu thụ tinh lực để sử dụng Tổng Hợp.]
[Tổng hợp Lv.5 Mũi Tên Hắc Ám với Lv.7 Mũi Tên Hắc Ám.]
[Cảnh báo! Vật phẩm cấp cao khi tổng hợp sẽ làm giảm tỉ lệ thành công.]
[Tổng hợp thành công!]
[Cảnh báo! Vật phẩm cấp cao khi tổng hợp sẽ làm giảm tỉ lệ thành công.]
[Tổng hợp thành công!]
[Cảnh báo! Vật phẩm cấp cao khi tổng hợp sẽ làm giảm tỉ lệ thành công.]
[Tổng hợp thành công!]
…
Trong 60 mũi tên, 50 đã được thành công hợp lại với năm mũi tên Lv.7 mà tôi có, nâng cấp chúng lên cấp 9.
Cheok Jungyeong, người đang chăm chú nhìn tôi, hỏi.
“Nó vẫn thú vị bất kể tôi đã nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa. Tại sao cậu lại chọn học một kỹ năng kì lạ như thế?”
Tôi cười nhẹ và đưa cả năm mũi tên lên cung.
Một câu hỏi đột nhiên nhảy lên trong đầu tôi.
Giữa súng và cung của tôi, cái nào mạnh hơn?
Tôi nhanh chóng có được câu trả lời.
“Tôi bắt đầu đây.”
“…Đừng trốn. Bước đến ngọn núi rồi thể hiện bản thân đi.”
Cheok Jungyeong đẩy tôi đến ngọn núi.
“…Tôi không phải là một kẻ thích gây sự chú ý hay gì đó giống vậy. Tôi thật sự không để tâm mà.”
“Việc sở hữu mấy thứ vật phẩm ngầu thế mà không khoe khoang ra thì có nghĩa lý gì? Cậu cũng giỏi bắn cung nữa, nên là thể hiện ra đi! Không có mấy cơ hội trên thế giới rộng lớn này để cậu ghi dấu tên mình đâu.”
“…Nếu ông đã nói thế.”
Ít nhất tôi cũng sẽ có được vài SP, vậy nên đề nghị đó cũng không có gì bất lợi.
Tôi cằn nhằn trong khi bước lên và ngắm năm mũi tên vào lũ quái vật. Rồi, tôi yểm một chút sức mạnh ma thuật từ Dấu Thánh vào chúng.
Trước cả khi tôi thả tay khỏi dây cung, một vài Người chơi với tầm nhìn tốt đã nhìn thấy tôi, chỉ tay, và bắt đầu la hét gì đó.
Tất cả là tại Cheok Jungyeong.
Tôi buông dây cung đầy miễn cưỡng.
Năm mũi tên bằng quặng đen vẽ ra năm quỹ đạo và bay về phía đội quân của từng tai ương một.
***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook