Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 209: Trận chiến kỳ lạ (4)

The Novel’s Extra

Chương 209: Trận chiến kỳ lạ (4)

Tôi khuỵu xuống. Mấy tay bắn tỉa chuyên nghiệp dùng đủ mọi loại trang bị như giá ba chân, kính ngắm, và đồ bịt tai, nhưng tôi thì chỉ cần Aether.

Cạch

Tôi nhắm khẩu súng bắn tỉa của mình về phía tháp canh.

Tôi có thể nhìn thấy Jain bằng Thiên Lý Nhãn.

Tôi chọn vị trí ở một sườn núi cách 5km về phía tây bắc của Cầu Tận Cùng Thế Giới. Gió lạnh luồn qua tôi và ánh sáng lấp lánh lên giữa bầu trời.

「 Sẵn sàng chưa? 」

Tôi nhắn cho Jain, người đang chuẩn bị cho màn kịch.

Đạo Chích Bóng Ma: 「 Được, tôi xong rồi. Phần thưởng của cậu là bao nhiêu ấy nhỉ? 」

「 Crevon treo thưởng 150000TP. Cậu có thể nhận hết chỗ đó. 」

Đạo Chích Bóng Ma: 「 Ồ~ Đây là lý do vì sao cậu rất tuyệt vời. Nếu đó là thằng bủn xỉn Cheok Jungyeong thì…. 」

Với tôi, 150000TP là một khoản không cần thiết. Đó là lợi nhuận hàng ngày chỉ ở Prestige của tôi. Dù thế, tôi chỉ nhận được ít hơn 10% số tiền đó do tôi có nhiều hoạt động từ thiện. 

Dù sao, quá trình chuẩn bị đã hoàn tất.

Tôi không để lộ biệt danh của mình cho Jin Seyeon và Aileen. Thay vào đó, tôi cho họ mượn một vật phẩm hiếm là [Lv.4 Thư Liên Lạc Nhân Bản Vô Hạn]. Mới vừa rồi, chữ viết tay của Jin Seyeon hiện lên trên bản sao vật phẩm đó của tôi.

[Chúng tôi đang đứng ở lối vào cây cầu.]

Tôi kiểm tra tình trạng vũ khí của tôi. Tôi mang theo tám viên đạn bắn tỉa, đó là những viên đạn ma thuật được đặt làm riêng bởi những thợ rèn lành nghề ở Prestige. Tất nhiên, chúng mạnh mẽ hơn mấy viên đạn được sản xuất ở nhà máy.

Tôi đưa ma thuật từ Dấu Thánh vào trong những viên đạn. Tôi không thêm bất cứ thuộc tính đặc biệt nào. Đạn ma thuật thường bay nhanh và không gây ra tiếng động. Dấu Thánh chỉ khuếch đại tính chất tự nhiên này của đạn ma thuật. Nếu tôi phải thay đổi tên thuộc tính… nó sẽ là ‘tăng cường vẻ ngầu’ và ‘sự phách lối sai lầm’.

[Bắt đầu.]

Sau khi nâng cấp đạn của mình với hai tia sáng từ Dấu Thánh, tôi trả lời. Sau đó, tôi lấy Quạt Lông Hạc ra.

“Bay lên, màn sương….”

Quạt Lông Hạc là một bảo bối có khả năng điều khiển gió và sương. Bằng cách kết hợp với ma thuật từ Dấu Thánh, tôi làm cho Màn Sương Bóng Đêm ở xung quanh dày đặc hơn.

 

**

 

[Bắt đầu.]

Tin nhắn ra hiệu để bắt đầu phi vụ. Jin Seyeon và Aileen nhìn nhau, rồi bước lên Cầu Tận Cùng Thế Giới.

Cây cầu này có lẽ là cây cầu chắc chắn và an toàn nhất trên toàn vũ trụ, bởi vì nó không thể bị phá hủy hay tổn hại.

Tuy vậy, hai người Anh hùng đang bước đi trên cầu lại suy nghĩ khác. Bởi vì áp lực tâm lý mà sự hiện diện của Hắc Liên Hoa đè lên bọn họ, họ căng thẳng và bồn chồn như thể đang bước đi trên một lớp băng mỏng. Không khí xung quanh cũng trở nên ghê rợn. Gió lớn làm cho lá trên những cái cây xung quanh kêu xào xạc, và phía cuối của cây cầu bị che lấp bởi một màn sương dày đặc.

“…Cậu ta đã có được kỹ năng gì vậy chứ?”

Aileen đột nhiên nói. Bởi vì cô ghét những thứ ghê rợn, cô dời sự chú ý của mình khỏi bầu không khí rùng rợn bằng cách hỏi điều mà cô đã thắc mắc cả tháng trời.

Bằng cách nào mà Fenrir có thể phá Rào Chắn của cô dễ dàng như vậy được?

Cô quyết định chỉ nghĩ về việc đó cho đến khi phi vụ này bắt đầu. Cô thậm chí còn tự thôi miên bản thân bằng Linh Ngôn.

“Sao Rào Chắn của tôi có thể bị phá hủy dễ dàng như thế được?”

Nghe thấy lời thì thầm bất bình của Aileen, Jin Seyeon đáp.

“Fenrir phụ thuộc đặc biệt vào vũ khí so với những Người chơi khác. Fenrir không phải là người có năng lực duy nhất gặp vấn đề này. Người có Thiên Phú liên quan đến vũ khí đều có khuyết điểm này.”

Những người mang năng lực mà chỉ có thể thể hiện sức mạnh thông qua vũ khí. Với họ, vũ khí như là một ‘điều kiện cần’ hơn là ‘điều kiện đủ’.

Với hầu hết người có năng lực, vũ khí là ‘điều kiện đủ’. Ví dụ, Chae Nayun và Kim Suho; không quan trọng họ cầm vũ khí gì, chỉ cần nó có hình dạng như cây kiếm, họ sẽ không bị mất nhiều sức lực. Jin Seyeon cũng có thể bắn tên ma thuật mà không cần dùng cung hay tên.

Nhưng đó không phải là trường hợp của những người năng lực như ‘Fenrir Kim Hajin’ và ‘Bậc Thầy Vũ Khí Kim Youngjin’. Họ sẽ suy yếu nghiêm trọng khi không có vũ khí, đến mức họ không thể chiến đấu mà không có chúng.

Những người sử dụng năng lực đặc biệt và không linh hoạt thường là những người thiếu khả năng sử dụng ma thuật.

“Tôi biết. Tôi có vẻ trông không giống người có thể ở trong top 300 về lý thuyết đấy.”

“Vậy cô hẳn biết rằng khuyết điểm này cũng có thể trở thành sức mạnh của họ.”

Khi một người năng lực thiếu linh hoạt như vậy lại tỏa sáng thường là vì khuyết điểm trong Thiên Phú trở thành điểm mạnh của họ. Nó rất đơn giản. Bởi vì sự phụ thuộc của họ lên vũ khí rất cao, năng lực chiến đấu của họ tăng lên đáng kể khi nâng cao chất lượng vũ khí.

Chuyện sẽ thế nào nếu Kim Youngjin nhận được bảo kiếm Thái A của Hạng Vũ? Cậu ta sẽ tự mình trở thành Bá Vương Hạng Vũ, bởi Thiên Phú của cậu cho phép tận dụng tối đa mọi loại vũ khí.

Fenrir cũng thế.

“Không có thứ công nghệ nào ở thời hiện đại có thể cường hóa súng. Súng cũng có lịch sử ngắn nữa, đó là lý do súng hiếm khi được xem là đồ tạo tác. Chúng ta cũng không có kỹ thuật để tạo ra những khẩu súng có thể vượt qua sức mạnh của đồ tạo tác.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Họ đang không ở Trái Đất. Tháp Điều Ước có nhiều vật phẩm và kỹ năng có thể cường hóa bất cứ loại trang bị nào. Thiên Phú của Fenrir đã cho thấy sự phối hợp đỉnh cao với tính chất của Tháp Điều Ước, và cậu đã có thể nâng cấp ‘sự tồn tại’ của súng.

Câu hỏi duy nhất của Aileen là cậu đã lấy chỗ đạn đó ở đâu.

“Vậy cậu ta đã thay đổi cuộc đời mình với tấm vé đen nhỉ.”

“Tôi không nghĩ đến mức đó…. Cậu ấy vẫn rất giỏi trước khi vào Tháp. Dù sao thì, tập trung nào. Sắp bắt đầu rồi đó.”

Aileen gật đầu. Mũi tên cảnh báo của Hắc Liên Hoa sẽ đến sớm thôi.

Aileen dùng Linh Ngôn lên chính bản thân. Vào lúc đó, cảm giác của cô về thế giới chậm lại. Gió tạt qua khiến cô dừng lại, và bàn chân của Jin Seyeon lơ lửng giữa không trung.

Aileen bước đi, cảm nhận được từng giây một. Trong trạng thái này, ngay cả Aileen cũng gặp khó khăn khi di chuyển. Tuy nhiên, đây là trạng thái hoàn hảo để quan sát được mọi thứ đang xảy ra quanh cô.

Rồi bất thình lình….

Cô cảm nhận được một luồng khí đang cuộn lại ở đằng xa.

Aileen có thể nhìn thấy nó rõ ràng. Một mũi tên bằng gỗ đang xẻ qua không khí và bay về phía họ. Không nghi ngờ gì, đó là hồi tên cảnh báo của Hắc Liên Hoa.

Aileen còn có thể nhìn thấy thứ khác nữa. Trước khi mũi tên của Hắc Liên Hoa chạm đất, một tia sáng trắng xóa xẹt về phía trước, đi theo quỹ đạo của mũi tên gỗ.

Đó là viên đạn của Fenrir… không, là những viên đạn. Tổng cộng có tám ngôi sao băng nối đuôi nhau một cách hoàn hảo. Tốc độ của chúng bỏ xa tốc độ của mũi tên gỗ. Bầu trời trở nên trắng xóa khi những viên đạn của Kim Hajin bay đi với tốc độ ánh sáng.

Thật sự thì, đó là một khung cảnh đẹp đẽ. Aileen mở to mắt nhìn màn trình diễn đầy mê hoặc trước mặt. 

Trong khi đó, mũi tên của Hắc Liên Hoa vẫn chưa đến được vị trí của họ. Nó vẫn đang bay trên trời trong khi Fenrir đã sắp tóm cổ được Hắc Liên Hoa rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, con sói đã cắn đứt đóa hoa sen.

Sau đó, một vụ nổ trắng xóa nổ ra. Ma thuật được ngưng tụ ở trong những viên đạn của Fenrir rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được. Từng viên đạn nối tiếp vụ nổ ma thuật lúc trước, tạo thành một chuỗi những vụ nổ khuếch tán sức công phá mãnh liệt của một viên đạn ma thuật bình thường.

BÙMMMMMM….

Sườn đông của ngọn núi gầm lên bởi sự mãnh liệt đến từ những viên đạn ma thuật. Mặt đất nứt đôi, những cái cây gãy đổ. Sườn núi rúng động trong đau đớn, nhận lấy đòn đánh ác liệt.

Tiếng nổ ầm ầm nặng nề vang dội. Ngọn núi bắt đầu đổ vụn xuống. Một trận tuyết lở xảy ra.

Đúng như dự đoán, con sói là một kẻ săn mồi tỉ mỉ. Nó đã tự mình tàn phá ngọn núi để loại bỏ đường lui của Hắc Liên Hoa và đảm bảo cái chết của hắn.

“A…”

Ngọn núi đổ nát trong làn ánh sáng trắng.

Chỉ tám viên đạn đã nuốt chửng cả một ngọn núi, giờ đây nó đã bị bỏ lại với những vết cắn của một con quái thú.

Aileen quay đầu và đối mặt với Jin Seyeon.

Với Cung Thần Nhãn của mình, Jin Seyeon tận mắt nhìn thấy Hắc Liên Hoa đã trúng đạn của Kim Hajin. Mặc dù vụ nổ sau đó đã che chắn tầm nhìn của cô, cô biết rằng Hắc Liên Hoa đã bỏ mạng.

Thịch.

Đến tận lúc đó mũi tên bằng gỗ của Hắc Liên Hoa mới chạm đất.

Toàn bộ đều diễn ra trong ba giây ngắn ngủi.

Đó là khoảng thời gian để mũi tên của Hắc Liên Hoa bay đi vài cây số và chạm đến mặt đất ở trước mặt bọn họ.

“…Vậy?”

Aileen hờ hững hỏi. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bởi cô đã chứng kiến những cảnh tượng còn phi lý hơn thế nhiều trong cuộc đời.

“Hắn chết rồi, tôi nghĩ thế.”

Jin Seyeon nhặt mũi tên bằng gỗ lên và mở lá thư được buộc ở phía đuôi ra.

[Ta chỉ cho phép tiến 10 bước.]

Không nghi ngờ gì nữa đó chính là mũi tên của Hắc Liên Hoa. Nhưng ngờ đây, chủ nhân của nó đã chết.

Aileen và Jin Seyeon chằm chằm nhìn nhau. Họ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lấy hết can đảm bước về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước… mười bước.

Đòn tấn công mà họ đang chờ đợi không xảy ra, và họ không bị ngăn lại.

Hắc Liên Hoa đã bỏ mạng rồi.

[…Bạn đã đến Cánh Cổng Tai Ương.]

[Bạn là người đầu tiên mở ra Cánh Cổng Tai ương. Bạn đã có đủ trình độ để đánh bại những tai họa của tầng 9 đầu tiên.]

[Bạn không thể từ bỏ trình độ này.]

[Những tai họa của tầng 9 bây giờ sẽ được truyền xuống tầng 8.]

 

**

 

Tôi bước xuống núi ngay khi hoàn tất. Màn trình diễn đã đạt kết thúc mà tôi mong đợi. Nhờ sự suy yếu của núi cùng với chiếc Chìa Khóa Thần Bí, tôi đã có thể tạo ra một vụ lở chân thật, và nhìn từ bên ngoài thì Aileen và Jin Seyeon không có nghi ngờ gì cả.

“Phù.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, tất cả những gì tôi cần làm là quay về và thu thập SP.

Tôi định đi về. Nhưng ngay lúc đó, một bóng người vụt ra từ trong bóng tối. Tên sát thủ tóm lấy tôi từ đằng sau và bắt đầu thắt cổ tôi.

“Iiik!”

Tôi thật sự đã rất ngạc nhiên, nhưng không phải vì cơn đau do thiếu dưỡng khí. Tôi không cảm nhận được sự hiện diện nào, và tiếng thét cũng đến từ cô gái kia.

“Cái….”

‘Cô gái này là ai?’ Tôi nhẹ nhàng kích hoạt Aether, dễ dàng đẩy tên sát thủ ra.

“Kiyak!”

Cô gái ngất đi ngay khi Aether đánh vào cằm cô.

Tôi sờ sờ cổ, họ ra vài tiếng rồi nhìn chằm chằm vào cô gái.

“…Cô ta là ai?”

Cô gái đeo một cái mặt nạ, và tên NPC của cô cũng bị ẩn đi.

Tôi nghiêng đầu cởi bỏ mặt nạ của cô ta trước.

Nhưng tôi vẫn không thể nhận ra cô ta là ai. Cô ta trông phổ thông quá.

“Cái khỉ gì…”

Tôi vô cùng tò mò. Khả năng ẩn thân của cô ta quá tuyệt, nhưng mấy thứ khác vụng về quá. Một việc đơn giản hơn như đâm tôi bằng một con dao sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc ngu ngốc thử bóp cổ tôi.

“…Hừm.”

Tôi tra chiếc đồng hồ của mình bởi tôi có khả năng xem thông tin của hầu hết NPC.

Nhưng bất ngờ là, không có gì ở đó cả. Do cô ta quá mờ nhạt hay ngược lại nhỉ?

Tôi không thể thấy bất cứ thông tin nào về cô gái, nói gì đến tên.

Tôi vô cùng hoang mang nên vác cô gái lên vai. Cô ta có thể sẽ mất mạng nếu tôi bỏ cô ta lại thế này, bởi mấy con quái vật kinh khủng sẽ bắt đầu tràn vào một khi cánh cổng tầng 9 được mở ra.

 

**

 

Một giờ sau, tại Biệt thự của Nữ Công tước Ironblood.

“Vậy Hajin, sao cậu lại làm tất cả những việc đó~?”

Jain hỏi. Tôi cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy những vết thương ở khắp trên người cô. Mặc dù cô đã dùng một con rối cho phi vụ, có vẻ cô ấy cũng đã bị trúng đòn.

“Tại sao không? Nó vui mà. Chúng ta cũng có được 150,000TP miễn phí.”

“Cậu nói đúng, nhưng… ừ thì, đúng, tiền tuyệt thật~”

Jain không đào sâu vào vấn đề mặc cho việc cô có vẻ rất nhiều câu hỏi muốn được giải đáp.

Đây là lý do vì sao tôi thích tính cách của Jain.

Cô ấy không hỏi những câu sẽ khiến cho đối phương cảm thấy không thoải mái và cô không bao giờ áp đặt họ. Cô dễ nói chuyện và biết cách thấu hiểu.

“Ồ, Hajin, trận của cậu ở giải thiết quân là ngày mai phải không~?”

“Đúng, nhưng tôi sẽ đầu hàng.”

“Tại sao?”

“Đối thủ của tôi là Boss.”

Tôi không thể đánh bại cô ấy ngay cả khi tôi bị giết và tái sinh.

Tất nhiên, tôi cũng đã trở nên mạnh hơn rất nhiều. Tôi có sự tự tin sẽ đánh bại bất cứ ai ở bên trong Tháp, và ngay cả ở thế giới bên ngoài, tôi tin chắc rằng tôi cũng ‘ít nhất’ phải được xếp loại cao-trung cấp.

Với Đại Bàng Sa Mạc đã được cường hóa và Aether cùng những kỹ năng mới thu được của tôi, sẽ khá là bất ngờ nếu ít nhất tôi không đạt được mức độ đó.

Ngay cả như vậy, tôi không thể đánh lại Boss. Đó là vấn đề về sự tương thích. Không tay bắn tỉa nào có khả năng đánh bại cô ấy.

“Boss sẽ thất vọng đấy.”

“Thất vọng?”

“Cô ấy đã vui vẻ vì đụng phải cậu.”

“…Cô ấy thích bắt nạt hậu bối à?”

“Không, tôi nghĩ cô ấy sẽ cố tình thua nếu cậu đề nghị thế thôi~”

Tôi nhếch mép cười. Boss cố tình thua á? Tôi cảm thấy điều đó khó tin thật, xét đến việc cô ấy ghét chuyện nương tay với kẻ khác.

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị nói gì đó…

Wiiing─!

Âm thanh báo động đột ngột vang lên.

Giống như đó là hậu quả trước mắt của việc mở ra Cánh Cổng Tai Ương vây.

Tôi bỏ Jain lại và nhanh chóng chạy đi.

Tôi cầm khẩu súng lên, nhanh chóng leo lên phòng Tomer.

“Hừm….”

Tomer nhìn xuống bức thành phía tây của tòa lâu đài từ ban công phòng cô ấy. Một bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh.

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô.

“Yo, Nữ Công tước Ironblood.”

“Ồ, cậu đây rồi.”

Tomer nhìn lại tôi và mỉm cười cay đắng.

Tôi bước lên và cũng nhìn xuống tây thành.

Một tốp quái vật đang tiến về phía đó. Đôi mắt của chúng nhuốm màu đỏ, rõ ràng là đang phát điên bởi sự khát máu.

Chỉ mới một giờ trôi qua kể từ khi cửa tầng 9 được mở ra, nhưng sự thay đổi lớn thế này đã xảy ra. Đúng như tôi nghi ngờ, những tai họa có vẻ mạnh mẽ hơn so với nguyên tác.

“Bất ngờ là họ đang làm tốt.”

Những binh lính của Tomer đang bảo vệ tốt bức tường thành. Như những gì tôi mong đợi từ những chiến binh tinh nhuệ của ‘Nữ Công Tước Ironblood’.

“…Cậu là thứ gì thế?”

Tomer nhìn tôi với một ánh nhìn như xuyên thấu và hỏi.

“Chuyện gì?”

“Cậu là tiên tri hay kiểu trọng sinh gì à?”

“…Ồ.”

Tôi cười nhạt. 

Chắc là từ ba tháng trước? Tôi đã bảo Tomer hãy huấn luyện binh lính nghiêm ngặt hơn cả những gì cô ấy đã làm trước đó để ít nhất họ cũng đạt đến cấp 13. Tôi cũng dặn dò cô đừng coi thường và hãy đầu tư vào trang bị của họ.

Tomer không hiểu lý do, nhưng cô ấy tin tưởng tôi và làm theo như thế.

Bởi vì hoàng gia sẽ không lắng nghe một Người Bên Ngoài như tôi nên tôi đã đảm bảo việc chuẩn bị binh lính của Tomer thật kỹ càng.

“Cậu có phải là người trọng sinh không? Không, cậu chắc chắn là Người Hồi Quy.”

“Người Hồi Quy? Cứ như thể người như thế có thể tồn tại ấy.”

“Shin Myungchul là một ví dụ.”

“…Khụ.”

Tôi gãi cổ. Ông nội của Shin Jonghak, Shin Myungchul, chính là Người Hồi Quy duy nhất trên thế giới. Tất nhiên, điều đó không được chính thức xác nhận.

“Không ai biết chắc rằng đó có phải là sự thật hay không.”

“Đó là một sự thật hiển nhiên không hơn không kém.”

“…Dù sao, tôi không phải là Người Hồi Quy hay thứ gì đó giống vậy.”

Tôi lấy khẩu súng ra. Từ biệt thự của Tomer đến tường thành dài khoảng 1~2km, nhưng khoảng cách như thế không cản trở tôi mấy.

“Tôi có thể bắn từ chỗ này. Tôi có nên giúp họ không?”

“Không, cứ để thế đi.”

Tomer lắc đầu.

“Họ cũng cần kinh nghiệm thực chiến.”

Nhìn vào chiến trường, tôi thấy quân lính của Tomer đang áp đảo lũ quái vật. Có vẻ là cuộc huấn luyện địa ngục của cô đã rất hiệu quả.

“…Eh?”

Lúc đó. Tomer đột nhiên lạ lùng cảm thán.

Tôi thậm chí còn không kịp hỏi chuyện gì.

Tomer bất thình lình ôm lấy tôi, khiến tôi sững sờ. Có gì đó mềm mại chạm vào da tôi.

“Này, cô….”

Trước khi tôi kịp nói gì, Tomer giải phóng ma thuật của cô ấy. Nó bao lấy tôi và đốt lấy thứ gì đó. Ngay tức khắc sau đó, Tomer tách ra khỏi người tôi.

“…Chuyện gì đấy? Lời tỏ tình à?”

Tôi hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Trông tôi có bị điên không? Có một lời nguyền theo dõi ở trên người cậu.”

“Gì cơ?”

Ban đầu, tôi tưởng cô ấy đã nói dối để lấp liếm sự xấu hổ. Khó có thể chấp nhận được rằng Aether đã không thể nhận ra có một lời nguyền ở trên người tôi.

Tuy vậy, biểu cảm của Tomer trông nghiêm trọng, và tôi không phải là kiểu trai đẹp được con gái tỏ tình.

Tomer nói.

“Tôi đã không nhận ra cho đến khi lại gần. Chắc đó là do Medea làm ra.”

“….”

Tôi đột nhiên thấy rợn sống lưng.

Medea.

Đúng, nếu đó là Medea, ả có khả năng đặt một lời nguyền theo dõi lên tôi mà không bị phát hiện.

“Cẩn thận đấy, không phải là quản trị viên không thể giết Người chơi đâu.”

“…Nhưng tại sao bà ta lại làm thế? Chúng tôi có mối quan hệ không tồi mà.”

“Không phải là cậu cướp hết tiền của bà ta à? Bộ cậu không biết Medea yêu tiền nhất à? Thêm nữa, Medea thuộc lãnh đạo cấp cao trong số những quản trị viên. Chỉ có vài người có thể cản bà ta nếu bà ta đã quyết tâm làm điều gì thôi.”

Tôi trở nên hơi bồn chồn. Tôi hiểu rõ tính cách của Medea hơn bất cứ ai.

“Nếu bà ta đặt lời nguyền theo dõi lên cậu, cậu chắc chắn đã trở thành một mối lo của bà ta. Ồ, cậu đã xem Giải Đấu Kỹ Thuật chưa? Nói thật, cậu có biết đó là cái gì không ấy?”

Tôi gật đầu. Tất nhiên tôi biết đó là cái gì. Tôi đã giành được giải thưởng cao quý đó!

“Medea rõ ràng là đang để mắt đến những thứ ở vị trí số một.”

Mắt tôi mở lớn.

Hương Sói sẽ sớm quay trở về tay tôi cùng với phần thưởng hạng nhất.

“…Thế à?”

“Đúng. Nếu cậu có thể, thử lấy nó cho bà ta đi. Bà ta thích được nhận quà và đảm bảo cậu sẽ trả hết nợ nần.”

“Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ nhớ kỹ điều đó.”

Không quan trọng vấn đề là gì, Mede là một quản trị viên có vai trò mật thiết với Tháp. Danh xưng Nữ Phù Thủy của bà ta không phải là để trưng. Lấy được sự yêu mến của bà ta không đem lại bất lợi nào hết.

“Ồ, tôi quên mất nói điều này.”

Tôi khựng lại khi đang định rời đi và kể cho Tomer về cô gái bí ẩn mà tôi nhặt về. Cô ấy đang ngủ ở phòng cho khách ở tầng 2.

“Một cô gái? Được rồi, tôi sẽ đến xem qua.”

Tomer không suy nghĩ mấy và gật đầu, tôi mở cửa rời đi.

“Ah, trời ơi.”

Tôi giật mình.

Boss đang đứng ở ngay trước cửa.

***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net




 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương