Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 5: C5: Bé con có thể nhìn thấy cô

【Mẹ có thể đọc truyện cổ tích với con không?】

***

Lúc Bùi Ôn Du mở cửa phòng ngủ vừa vặn nghe thấy tiếng hét chói tai của Bùi Dục Kỳ. Anh lập tức chống gậy đi xuống lầu hai, nhìn thấy Bùi Dục Kỳ đang co ro cuộn lại nơi góc giường, chăn bông bị đá rơi ngổn ngang xuống đất.

Trịnh Tuệ Văn đang nhỏ giọng an ủi bé, duỗi tay muốn ôm bé, lại bị cậu bé né tránh.

Bước chân đang tiến về trước của anh dừng lại, cau mày đứng ở cửa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Dường như thiếu gia gặp ác mộng, tỉnh lại liền thế này.” Trịnh Tuệ Văn khó xử nói nhưng trong lòng lại phập phồng lên xuống.

Sáng sớm khi nghe thấy tiếng Bùi Dục Kỳ la lét, bà ta liền xông đến đánh vào cánh tay Bùi Dục Kỳ một cái, không ngờ ngay giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng Bùi Ôn Du chống gậy xuống lầu.

Thấy Bùi Ôn Du cau mày nhìn Bùi Dục Kỳ nhưng không tiến tới, bà ta sợ Bùi Ôn Du nhìn ra điều gì đó bất thường nên lập tức ngăn Bùi Dục Kỳ lại, nói: “Bùi tổng, ngài đi làm việc đi, thiếu gia cứ để tôi chăm nom là được.”

Bùi Ôn Du khẽ gật đầu và không ở lại nữa, thấy anh ngay cả cửa phòng của con trai mình cũng không chịu bước vào, quả nhiên không hề quan tâm đến con trai một chút nào!

Trơ mắt nhìn con trai lại lần nữa rơi vào bàn tay của bảo mẫu lang sói, Tiết Huệ Văn đối mặt với tấm lưng tàn nhẫn của anh mở to miệng mắng: “Bùi Ôn Du, cái tên chó này! Anh bị què chứ không phải mù! Con mắt của anh để làm gì? Đui rồi sao?!”

Sau khi Bùi Ôn Du rời đi, Trịnh Tuệ Văn thấp giọng mắng Bùi Dục Kỳ vài câu nhưng cũng không đánh bé nữa. Bà ta sợ Bùi Ôn Du bất ngờ quay lại nên lau mặt và tay cho Bùi Dục Kỳ, sau khi nặn kem đánh răng lên bàn chải của bé để bé tự mình đánh răng, bà ta liền đi xuống lầu làm bữa sáng cho Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ.

“Con có thể nhìn thấy mẹ sao?”

Lúc Bùi Dục Kỳ giẫm lên chiếc ghế nhỏ lẳng lặng đánh răng, thỉnh thoảng liền nghe thấy bên tai bay đến vài âm thanh kích động.

“Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên xuất hiện dọa con sợ rồi. Mẹ không biết con có thể nhìn thấy mẹ, chỉ là muốn chào hỏi con mà thôi……”

Chẳng lẽ dáng vẻ cô cả đầu đầy máu đã dọa đến bé con rồi?

Tiết Huệ Văn hoàn toàn không biết bộ dáng hiện giờ của mình là thế nào, bởi vì cô không thể nhìn thấy mình trong gương, nhưng quần áo trên người không có vết máu thì theo lý mà nói, trên mặt hẳn cũng không có…… cô chỉ có thể không biết làm sao mà lau mặt mình, cẩn thận từng li từng tí nói.


“Mẹ không phải người xấu……”

“Thật sự thật sự không phải người xấu đâu……”

Bắt đầu từ ngày hôm qua đã có thể nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi bay đến trước mặt bé, chiếm lấy gương của bé nhưng bé vờ như không nhìn thấy gì, cúi đầu súc miệng rồi phun nước súc miệng bẩn kia lên người cô.

Giống với khối xếp gỗ ngày hôm qua, nước súc miệng cũng xuyên qua thân thể đối phương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, rơi vào trong bồn rửa mặt.

Bùi Dục Kỳ:“……”

“Mẹ là mẹ của con, Tiết Huệ Vũ.” Tiết Huệ Vũ không biết bé con nhà mình đang mạnh mẽ phun nước súc miệng lên người mình, cô bất giác lau sạch mặt, mặt cũng không bị đâm đến biến dạng, có hơi căng thẳng tự giới thiệu rằng, “Bố con hẳn là chưa từng kể cho con nghe về mẹ.”

Cô cười khổ nói: “Mẹ cũng không biết sao mình lại đột nhiên biến thành dáng vẻ này…… Nhưng mẹ thật sự là mẹ của con. Trong phòng mẹ có tấm ảnh của mẹ, con có thể đi xem thử, giống y hệt với trong tấm ảnh đấy!”

Sau khi đánh răng xong, Bùi Dục Kỳ cụp mắt bước xuống khỏi ghế nhỏ.

Sáng sớm tỉnh dậy, trên đỉnh đầu bé vểnh lên vài nhúm tóc ngổn ngang, ánh dương như vàng vụn nhảy nhót trên nửa mặt nghiêng của bé, Tiết Huệ Vũ cảm thấy cậu con trai trước mắt này có chút đáng yêu.

Về phần Tiết Huệ Vũ vào thời khắc này, sự hưng phấn khi bé con có thể nhìn thấy cô khiến cô không để ý rằng, đối với đứa bé mà nói cô của hiện tại là sự tồn tại vô cùng khủng bố, tất cả những gì cô có thể nghĩ chỉ là bé con tự kỷ không thích nói chuyện, nếu cô không chủ động nói nhất định bé sẽ không thèm để ý đến mình.

Đối với đứa bé bị tự kỷ nên nhẫn nại và quan tâm nhiều hơn, khiến chúng có thể bỏ xuống căng thẳng cùng bất an đối với thế giới bên ngoài và dần dần bước ra khỏi thế giới của mình.

Vậy nên, cô rất nỗ lực nói chuyện với bé: “Bà cô đó không đối xử tốt với con, chuyện đánh mắng con, lấy kim tiêm đâm con, con nhất định phải nói cho bố biết! Hiện giờ bà ta bỏ thuốc vào sữa, sau này mẹ sẽ luôn giám sát bà ta, nếu bà ta lại bỏ thuốc con, mẹ sẽ nhắc nhở con, sau đó con nói cho bố biết, nhân chứng vật chứng đầy đủ!”

Tiết Huệ Vũ đã chết, cô không cách nào ra mặt cho con trai mình nên chỉ có thể nhắc nhở con trai nói cho bố biết. Mặc dù Bùi Ôn Du thờ ơ với con trai, nhưng anh chắc chắn sẽ tức giận nếu biết được con trai bị ngược đãi và bỏ thuốc.

Câu hỏi được đặt ra đó là, vì sao đứa bé này lại không chịu nói cho bố biết?

Nguyên nhân dẫn đến sự náo loạn căng thẳng giữa bố con bọn họ rốt cuộc là gì……

Chuyện duy nhất Tiết Huệ Vũ có thể làm hiện giờ, chính là theo dõi Trịnh Tuệ Văn và phòng ngừa bà ta ra tay độc ác với Bùi Dục Kỳ. Nghĩ như vậy, sau khi dặn dò Bùi Dục Kỳ xong, cô liền bay vào bếp, khoanh hai cánh tay giám sát Trịnh Tuệ Văn làm bữa sáng.


Món chính chỉ có sủi cảo thịt heo, món phụ là một quả trứng luộc, bà ta bài trí rất bắt mắt trên một chiếc đĩa hoạt hình, lại điểm xuyết một chén táo cắt miếng và một cốc sữa ở bên cạnh.

Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Trịnh Tuệ Văn vẫn luôn khá tốt, mỗi ngày bà ta đều có thể thay đổi hình dáng làm ra mỹ thực sắc hương đều có, nếu không lấy tính cách làm trời làm đất lúc ở cữ của cô thì đã sa thải bà ta rồi.

Trong lúc Trịnh Tuệ Văn nấu một bữa sáng dinh dưỡng cho trẻ em thì Bùi Ôn Du trầm mặc ngồi trong phòng khách ăn sủi cảo. Mãi đến lúc tài xế đến, mới ra khỏi cửa.

Còn Tiết Huệ Văn, người đang theo dõi nhất cử nhất động của Trịnh Tuệ Văn, đã bay đến trước người Bùi Dục Kỳ khi Trịnh Tuệ Văn đưa bữa sáng cho bé và nói: “Sữa hôm nay không bỏ thuốc, con có thể uống!”

Bùi Dục Kỳ hơi ngẩng ra một chút, sau đó không quan tâm đến Tiết Huệ Vũ đang lảm nhảm mà cầm lấy đũa chọc chọc quả trứng luộc trong đĩa, có chút kén chọn mà cắn mấy miếng.

“Không uống chút nước làm nhuận cổ họng trước sao?”

Bé ăn từng ngụm lòng trắng trứng gà luộc, sau đó để lại lòng đỏ.

Tiết Huệ Văn thấy thế cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Lòng đỏ trứng rất giàu chất dinh dưỡng…… Em bé ngoan không được kén ăn đâu……”

Bùi Dục Kỳ không quan tâm, lại dùng đũa chọc vào miếng sủi cảo, nào ngờ người phụ nữ bên cạnh lại lầu bầu nói: “Con trai à, không phải là con…… không biết dùng đũa đấy chứ……”

Bùi Dục Kỳ hạ khóe miệng, lại dùng đũa chọc một cái sủi cảo khác. Sau khi cắn hai miếng, bé liền đặt đũa xuống.

Tiết Huệ Vũ lo lắng nói: “Chỉ ăn có một chút thôi sao? Chẳng trách lại gầy như thế…… ăn thêm chút nữa đi.”

Bùi Dục Kỳ lại nhấp thêm hai ngụm sữa, nhưng người phụ nữ đó vẫn đang lẩm bẩm, bé phiền chán bịt chặt lỗ tai lại, hy vọng cô đừng nói chuyện nữa.

“Con đừng không phớt lờ mẹ……”

Bùi Dục Kỳ kéo chăn che bản thân lại.

Nhìn thấy bé con nhà mình đắp kín chăn không muốn nói chuyện với mình, Tiết Huệ Vũ ý thức được mình bị ghét bỏ, vô cùng thất vọng: “Bây giờ chỉ có mình con có thể nhìn thấy mẹ và mẹ cũng chỉ có thể nói chuyện với một mình con…… Con không muốn nói chuyện với mẹ sao? Có thể qua vài ngày mẹ sẽ không còn ở đây nữa……”


Mẹ……

“Bé con, con buồn ngủ và muốn ngủ trưa sao?” Dông dài vài câu lại một mực không nhận được bất kỳ phản hồi nào, Tiết Huệ Vũ không dám quấy rầy bé con đang ngủ nữa, im lặng ngậm miệng lại.

Tiết Huệ Vũ đoán không sai, Bùi Dục Kỳ đích thực đã đến thời gian ngủ trưa, nhưng lặng lẽ bọc trong chăn rúc nơi góc tường một giờ đồng hồ, tiếng “mẹ” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, phiền đến mức Bùi Dục Kỳ làm sao cũng không ngủ được.

Nhưng bé không dám động đậy, cũng không dám trở mình.

Đợi sau khi bên ngoài tấm chăn yên tĩnh trở lại, Bùi Dục Kỳ mới từ trong ổ chăn thò chiếc đầu nhỏ ra.

Vẫn còn ở đó……

Nhưng mà, chỉ nhìn bé chứ không tiến lên trước hay nói một lời nào.

Bùi Dục Kỳ lại có chút lúng túng, thậm chí cả người bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên.

Bùi Dục Kỳ có thói quen sinh hoạt cố định hàng ngày, trong thời gian cố định nếu không làm những chuyện cố định nào đó, bé sẽ hậm hực bất an.

Tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân người vừa rồi vẫn luôn nói chuyện lại đột nhiên phớt lờ bé đâu.

Chỉ vì không thể ngủ trưa đàng hoàng mới khiến cả người không được thoải mái.

Nghĩ như thế, Bùi Dục Kỳ liền vờ như không có ai ở bên mà bước xuống giường.

Bé nhặt lấy cuốn truyện cổ tích trên bàn mà tối qua chưa đọc xong, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ và lặng lẽ đọc.

Trong giấc ngủ trưa ngắn ngủi vừa rồi, Tiết Huệ Vũ đã bình tĩnh lại và suy nghĩ về những lời nói và biểu hiện kích động của mình khi nãy.

Đối với bé con mà nói, cô không những là một người mẹ xa lạ mà còn là quỷ…… Một sự tồn tại khủng bố như thế lại đang nói chuyện với mình, đừng nói là đứa trẻ ba tuổi, người lớn đều sẽ bị dọa đến chết khiếp……

Vì vậy, ý thức được mọi nhất cử nhất động của mình có thể sẽ dọa đến đứa bé, Tiết Huệ Vũ cực kỳ khắc chế rúc ở trong góc tường.

Nhưng sau khi bé con đến gần ngồi xuống và đọc truyện cổ tích, Tiết Huệ Vũ vẫn không nhịn được mà bay qua, cẩn thận nghiêng đầu về phía bé: "Con trai mẹ thật lợi hại, đã nhận ra mặt chữ rồi cơ. Mẹ có thể đọc truyện cổ tích với con không?"

Bùi Dục Kỳ thật ra căn bản không biết được mấy chữ, bé chỉ đang nhìn hình…… Tiết Huệ Vũ cũng nhanh chóng phát hiện ra tốc độ lật sách của đứa bé này cực nhanh, hiển nhiên là đang xem hình chứ không phải đọc chữ, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Muốn mẹ đọc cho con nghe không?"


Không để ý đến phản ứng của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ trực tiếp đọc lên: "Cô bé quàng khăn đỏ vừa đi vào rừng rậm đã gặp phải một con sói. Sói nói: Xin chào, cô bé quàng khăn đỏ! Muốn đi đâu thế?…… y da, sao con lại lật qua rồi, mẹ còn chưa đọc xong đâu……"

Động tác lật trang của Bùi Dục Kỳ khẽ khựng lại, mím môi nhỏ bướng bỉnh, rõ ràng là đang tức giận, đỉnh đầu phảng phất xuất hiện một đám mây đen nhỏ kèm theo sấm chớp, đáng yêu đến mức khiến trái tim Tiết Huệ Vũ tan chảy.

Trước kia da mặt cô rất mỏng, nhưng bây giờ đã biến thành quỷ rồi, da mặt dày một chút thì có sao đâu ~

Cô cũng không biết khi nào mình sẽ biến mất, thời gian cuối cùng nên bầu bạn cùng bé con nhà mình.

"Cô bé quàng khăn đỏ nói: ‘Tôi muốn tới nhà bà nội. Bà nội bị ốm, tôi mang bánh ngọt cùng thuốc qua cho bà……"

Đối với những đứa bé cự tuyệt với thế giới bên ngoài này, phải căn cứ theo một vài hành vi sinh hoạt hàng ngày để phán đoán sở thích của chúng, cẩn thận lắng nghe thế giới nội tâm kia của bọn trẻ.

Sau đó nỗ lực tạo nên một bầu không khí khiến chúng cảm thấy thoải mái.

Tiết Huệ Vũ từng câu từng chữ đọc truyện cổ tích, giọng nói của cô vốn đã dễ nghe, lúc kể chuyện đọc rất thâm tình dào dạt, ngữ điệu du dương trầm bổng, lại phối hợp với động tác trên tay, đem toàn bộ câu chuyện kể thật sinh động hình tượng. Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ vốn đang buồn bực méo xẹp chiếc miệng nhỏ, dần dần thả chậm động tác lật sách, mỗi lần đều chờ đến khi cô dừng lại mới lật sang trang, mà đôi tai nhỏ vẫn luôn để trong cổ áo dựng cao không biết từ lúc nào đã lặng lẽ lộ ra bên ngoài, biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn yên tĩnh.

"Grừ ~" Tiết Huệ Vũ dùng hai tay làm thành móng vuốt để bên mặt, cố ý “Grừ” một tiếng với Bùi Dục Kỳ.

Bùi Dục Kỳ đang vểnh tai nghiêm túc nghe dột nhiên bị tiếng “Grừ” gần trong gang tấc dọa sợ, vốn là đôi mắt to nặng nề tử khí lại trừng lên tròn vo, giống như con thỏ nhỏ bị sợ hãi. Nhưng bé rất nhanh đã phản ứng lại kịp, vẻ mặt vờ như trấn định tự nhiên lật qua trang.

"Grừ ~"

Bùi Dục Kỳ: “……”

Bị con trai nhìn với ánh mắt quan tâm thiểu năng, Tiết Huệ Vũ lẩm bẩm nói: "Thật chẳng đáng yêu chút nào."

Cô tiếp tục đọc chậm: "Sói từ trong chăn lập tức bổ nhào lên, nuốt cô bé quàng khăn đỏ vào trong bụng……"

Nghe thấy cô bé quàng khăn đỏ bị con sói ăn mất, Bùi Dục Kỳ không vui cắn cắn ngón tay, mãi đến sau khi nghe được cô bé quàng khăn đỏ cùng bà nội đều được thợ săn giải cứu, bé mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi đọc xong câu chuyện《Cô bé quàng khăn đỏ》, Bùi Dục Kỳ lại tiếp tục lật đến trang《Công chúa Bạch Tuyết》.

Bé ngẩng đầu nhìn Tiết Huệ Vũ, đôi mắt to sáng ngời, rõ ràng là đang hy vọng cô tiếp tục đọc truyện cho bé nghe.

Tiết Huệ Vũ lại không đọc to câu chuyện cổ tích mới, thay vào đó cô chống cằm, nhìn bé hỏi: "Mẹ có một chuyện rất tò mò…… Hôm nay là thứ hai, con cũng đã ba tuổi rưỡi rồi, sao vẫn chưa đi học thế?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương