◈ 012 [Side Story]: 3 câu thoại nói với tên Giám đốc trước khi giết hắn

“Tại sao phải che giấu cơ chứ! Đúng vậy! Tôi là Aider, giám đốc của <Bảo vệ Đế Quốc> đây.”

“…”

Tâm trí tôi đông cứng lại trong giây lát.

Cái gì? Giám đốc? Tên khốn này?

‘Tức là kẻ đã ném mình vào thế giới này chính là hắn ấy hả…?’

Tất cả các loại suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi ngay lập tức. Đúng lúc đó.

Nằm rạp xuống!

Aider chống hai tay, quỳ hai chân và thậm chí đập cả trán xuống sàn phòng tắm giống như một con ếch.

“…?”

Tôi đứng hình vì chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Thành thật xin lỗi vì đã đột ngột đưa anh đến một nơi như này!”

Aider xin lỗi với tất cả chân thành mà anh ta có.

“Nhưng tôi, không, thế giới này cần anh, Retro Otaku!!!”

“...”

“Chỉ duy nhất một lần này thôi. Anh có thể giúp chúng tôi một tay có được không?!”

“...”

Sau khi im lặng một lúc, cuối cùng tôi đã cất lời với một giọng nói nhẹ nhàng.

“Đứng lên đi nào, anh Aider.”

Tôi nắm lấy cánh tay của Aider và giúp anh ấy đứng thẳng dậy. Khuôn mặt Aider liền tỏ ra xúc động với nước mắt trào dâng.

“ Ôi, trên đời này vẫn còn một người nhân từ như vậy ư? Retro Otaku, anh thực sự đồng ý giúp đỡ chúng tôi sao?!”

Tôi nở một nụ cười ấm áp và đáp lại câu hỏi của Aider một cách dịu dàng.

“Không. Thay vào đó, tôi muốn làm việc này.”

Tôi ngay lập tức tóm cổ áo tên khốn kiếp này và đập đầu hắn xuống sàn phòng tắm.

Rầm!

“Gueeegh?!”

“Chết đi! Chết đi! Tên khốn khiếp, chết đi!”

Tôi leo lên người Aider trong tư thế cưỡi ngựa rồi cứ thế tung ra một loạt nắm đấm dữ dội xuống mặt hắn. Tôi chắc chắn sẽ giết hắn, cái tên khốn khiếp chết bằm này!

***

Sau đó một lúc,

“Tôi thành thực xin lỗi…”

Aider hiện đang ngồi quỳ gối trong khi giơ hai tay lên cao.

Mặt hắn ta sưng vù lên bởi vì bị tôi đấm trong một thời gian dài.

“Vậy, nói tóm lại.”

Tôi ngồi xổm trước mặt anh ta và thở dài. Sau khi đánh anh ta một lúc, cái đầu bốc hỏa của tôi đã nguội đi và nghĩ thông suốt hơn.

“Anh chính là tên 'Giám đốc' đã nhắn tin trên livestream ngay sau khi tôi vừa hoàn thành trò chơi có phải không?”

“Vâng…”

“Và anh cũng chính là Giám đốc của trò chơi này, à không, của thế giới này.”

“Đúng là như vậy đó.”

Tại sao tên khốn này cứ nói chuyện kiểu như vậy*. Giờ nghĩ lại, lời thoại của anh ta cũng y như thế trong trò chơi.  

{Lời thoại của Aider khá sến}

Tôi cố gắng kìm lại mong muốn đấm anh ta thêm vài cú nữa và tiếp tục hỏi.

“Tại sao anh lại đưa tôi tới đây?”

“Có một ‘True ending’ trong thế giới này.”

Aider cuộn khăn giấy lại rồi lau máu mũi trong khi vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Nó là một kết thúc mà chưa một ai có thể đạt được.”

Đôi mắt đằng sau cặp kính của anh ấy có màu sắc giống với mái tóc của anh ấy. Đó là một màu xám trống rỗng vô hồn.

“Tôi đã tái thiệt lập lại thế giới này hàng nghìn lần. Tuy vậy, tôi vẫn chưa thể chạm tới cái kết mà tôi mong muốn…”

“Vậy nên, anh đã đi tìm sự giúp đỡ đến từ những người khác?”

“Nói một cách đơn giản thì đúng là như vậy!”

Aider búng ngón tay, và trên không trung bỗng xuất hiện một loạt các cửa sổ hệ thống.

Vào lúc nhìn thấy điều đó, tôi ngay lập tức hiểu được. Gã này thực sự có liên quan tới khởi nguyên của thế giới này.

“Tôi đã mô phỏng thế giới này dưới dạng một trò chơi và giới thiệu nó cho những người chơi ở thế giới khác.”

Tên của máy chủ được viết thành một hàng ở trên mỗi cửa sổ hệ thống mà Aider đã mở ra trong không trung.

Trong số đó, có một máy chủ được ghi là 'Trái đất'. Điều đó cũng có nghĩa là Trái đất chỉ là một trong các máy chủ thôi?

“Có nhiều cái kết đã được tìm ra theo những cách mà tôi cũng không thể ngờ tới. Thế nhưng…”

Aider khẽ lắc đầu.

“Vẫn chưa có một ai chạm tới được ‘True Ending’ cả.”

‘… Tôi thì khác gì bọn họ? True Ending. Tôi thậm chí còn không biết có một thứ như thế tồn tại trong trò chơi này.”

Mặc dù đã chơi  <Bảo vệ Đế Quốc>  được nửa năm, nhưng đến tận bây giờ tôi mới biết trò chơi này vẫn còn một cái kết khác.

“Đúng là anh cũng chưa thể chạm tới True Ending, nhưng anh đã tạo ra một kỳ tích mà chưa một ai có thể làm được.”

Chế độ Người sắt trong độ khó Địa ngục. Hay còn được biết đến với cái tên Sắt địa ngục.

Chỉ có mỗi mình tôi vượt qua được nó. Đó có phải là lý do không?

“Tôi nghĩ rằng anh là người có nhiều khả năng nhất chạm tới được cái kết đó. Vì vậy, tôi đã tuyệt vọng* đến mức cố gắng đưa anh đến đây như một phương sách cuối cùng.” 

{Nắm lấy ống hút : vô cùng tuyệt vọng}

“Mang cái con khỉ!? Đó rõ ràng là bắt cóc! Anh thậm chí còn ném tôi vào cái Màn hướng dẫn với cơ thể tên ngốc này?! Có khác gì bảo tôi đi chết không hả!”

“Đ-đó là lỗi game thôi… Tôi cũng có mong điều đó xảy ra đâu…”

Aider nói một cách ngập ngừng. Nhận thấy tôi đang trợn mắt một cách hung tợn, anh ta vội quỳ xuống sàn.

“Đợi chút! Hãy để tôi nói với anh điều này trước đã. Đó là về 'phần thưởng' mà anh sẽ nhận được nếu giúp đỡ chúng tôi.”

Tôi cau mày.

"Phần thưởng?"

“Nếu có thể dẫn thế giới này tới ‘True Ending’, tôi sẽ ban cho anh một điều ước, Retro Otaku.”

"Một điều ước…?"

Giống như trong Dragon Ball ấy hả?

“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không khác gì Thần của thế giới này mà.”

Aider tự hào tuyên bố như vậy với khuôn mặt sưng húp. Trông cũng đáng tin thật đấy.

“Không khó để tặng anh một điều ước khi anh quay lại thế giới ban đầu của mình, Retro Otaku.”

“Bất cứ điều gì?”

“Tất nhiên rồi!”

“Mười tỷ won tiền mặt có được không?”

“ Chỉ mười tỷ won thôi sao? Thậm chí một trăm tỷ won cũng được. Anh có muốn nhiều hơn nữa không không?”

…Là thật à? Hay chỉ là những tấm séc vô giá trị thôi, tên khốn?

Nhưng thành thật mà nói, tôi khá quan tâm đến cái gọi là điều ước. Bởi vì có rất nhiều thứ mà tôi muốn đạt được.

‘Anh trai!'

…KHÔNG.

Bởi vì có một điều ước mà tôi muốn biến nó thành sự thật bằng mọi giá.

Tôi nuốt nước bọt. Nếu gã này thực sự có thể ban điều ước đó cho tôi thì…

Aider khẽ mỉm cười nhìn tôi.

“Chắc hẳn anh cũng có một mong ước và muốn biến trở thành sự thật, đúng không Retro Otaku? Một mong ước thậm chí còn quý giá hơn tiền bạc.”

“...”

“Anh đã từ bỏ giấc mơ ấy vì nghĩ rằng mình không thể chạm được tới nó, đúng không?”

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra.

Vị thần tự xưng này đã lôi tôi đến đây bởi vì anh ta biết rõ về chuyện đó. 

Rằng tôi đã từng rất hối hận trong quá khứ.

Và vẫn sống với sự nuối tiếc đó ở trong tim.

“Giấc mơ ấy, tôi sẽ lắng nghe nó.”

“Đó là thứ mà tôi đã từ bỏ.”

“Miễn là anh còn mang nó ở trong tim thì vẫn chưa tính là từ bỏ.”

Vì lý do nào đó, Aider nói với giọng tự tin như thể anh ta biết rất rõ về nó.

“Làm một thoả thuận với tôi nào, Retro Otaku.”

“…”

“Hãy phá đảo trò chơi và dẫn thế giới này đi tới ‘True Ending’. Sau đó, điều ước của anh, tôi sẽ thực hiện nó.”

Im lặng một lúc, tôi liền hất cằm.

“Nhưng nếu anh có quyền năng thực hiện được bất kỳ điều ước nào, thì sao không tự mình giải quyết đi?”

“Quyền năng của tôi có rất nhiều hạn chế. Bên ngoài thế giới này, tôi có thể sử dụng nhiều quyền năng khác nhau, nhưng tại thế giới này, tôi không khác gì một người bình thường. Đó là lí do tại sao tôi phải tìm một người ưu tú như anh đấy, Retro Otaku…”

Tôi thở dài một tiếng.

Tôi không thực sự tin tưởng gã này, nhưng tôi đã hiểu đại khái tình hình. Nhân tiện.

“Hãy để tôi hỏi một câu trước.”

“Vâng.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chết ở đây?”

Thành thật mà nói, đây mới là câu hỏi quan trọng nhất vào lúc này.

“Người chiến thắng sẽ có tất cả. Nếu thành công, anh sẽ an toàn quay trở lại thế giới ban đầu, vào đúng thời điểm vẫn đang livestream, kèm theo đó là điều ước mà anh hằng mong muốn.”

Aider mỉm cười.

“Nếu anh chết ở đây, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“...”

“Cuộc sống giống như trò chơi một đồng xu. Đã tung lên thì không thể làm lại. Không có ‘lưu’, cũng không thể ‘tải’. Nếu đã hoàn thành trò chơi với chế độ ‘Người Sắt’ rồi thì chắc hẳn anh phải hiểu rõ về điều đó, đúng không?”

Đúng rồi. Trò chơi này vốn dĩ là như vậy.

Mặc dù nó có nhiều điều kỳ diệu hơn thế giới ban đầu của tôi, nhưng cái chết vẫn là một thứ không thể đảo ngược được.

“Nếu như anh muốn quay trở lại Trái Đất, thì tôi sẽ đưa anh về bây giờ luôn.”

"Cái gì? thật sao?"

“Tất nhiên rồi. Thành thật mà nói, kế hoạch ban đầu là đưa anh đến đây để hỏi ý kiến của anh trước. Việc anh rơi vào thời điểm hướng dẫn thực sự là chuyện ngoài ý muốn…”

Aider lúng túng gãi cằm và nhìn tôi.

“Vậy, lựa chọn cuối cùng của anh là gì? Liệu anh sẽ thử thách bản thân mình, cố gắng chạm đến ‘True Ending’ và biến điều ước của mình thành hiện thực? Hay là… anh sẽ quay về cuộc sống yên bình ở trái đất, nơi mà không cần phải cảm nhận sự đe dọa của cái chết như ở đây?”

“...”

“Tất cả đều tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh, Retro Otaku.”

Thường thì tôi sẽ chọn quay về ngay lập tức.

Nhưng có hai thứ giữ tôi ở lại. Cái đầu tiên là mong muốn biến điều ước của bản thân trở thành hiện thực. Và cái còn lại chính là.

‘Chẳng phải nó rất đáng để thử hay sao?’

Đó là sự tự tin.

Tôi đã phá đảo con game này ở độ khó Sắt địa ngục. Trên thực tế, tôi đã biết tất cả mọi thứ về con game này.

Phá đảo thêm một lần nữa?

Cười.

Sao lại không nhỉ?

Aider chỉ im lặng, chờ đợi câu trả lời của tôi trong lo lắng.

“Thở dài…”

Sau một hồi suy ngẫm, tôi bèn thở dài.

“…Tôi sẽ làm.”

Gương mặt Aider ngay lập tức bừng sáng.

“Thật chứ?”

“Đúng vậy.”

Cơ hội chiến thắng tương đối cao.

Nếu vậy, nó hoàn toàn đáng để đặt cược, không phải sao?!

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, vậy nên hãy hỗ trợ tôi hết mình. Đừng có quên thực hiện điều ước của tôi sau khi nhìn thấy ‘True Ending’ .”

"Tất nhiên rồi! Kể từ giờ, hãy xem tôi không khác gì con chó của ngài!”

Aider thực sự nằm xuống sàn như một con chó và cố liếm chân tôi. Cút đi đồ điên!

Tôi đạp Aider ra, thở dài nặng nề và trừng mắt nhìn Aider.

“Được rồi, vậy thì… Phụ tá của Lãnh chúa, Aider? Để có thể hoàn thành trò chơi này, chúng ta hãy bắt tay vào làm việc ngay thôi nào.”

"Hurray! Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì được giao!”

Tôi giơ ngón trỏ tay lên, chọc vào ngực Aider đang cười rạng rỡ như thể không nhìn thấy ngày mai.

“Hãy chắc chắn rằng anh sẽ bán hết toàn bộ ma thạch nhện đen trước khi bình minh tới.”

“Vâng?”

Khuôn mặt của Aider liền cứng đờ. Nhưng tôi vẫn không hề tỏ ra thương xót.

“Không phải chúng thuộc loại vật phẩm có thể trao đổi được à? Anh chắc hẳn biết cách bán chúng sao cho hiệu quả. Mau đi đổi đống đá đó thành tiền mặt nhanh lên.”

“Vâng, ngài nói không sai. Nhưng bây giờ trời đã xế chiều, còn chợ thì đã đóng cửa…”

“Cái đó thì có gì mà phải băn khoăn? Nếu đóng cửa rồi thì mở nó lại là xong. Dù sao thì tất cả các thương nhân muốn mua ma thạch đều đang ở trong thành phố.”

Thấy Aider đang định cố gắng phản đối, tôi liền dùng ngón trỏ chặn miệng anh ta lại.

“Im lặng và bắt tay vào làm việc đi, anh bạn. Không cần biết anh bán thâu đêm hay bán vào lúc rạng sáng, việc trao đổi phải được hoàn tất trước sáng ngày mai, nghe rõ chưa?”

“Vâng, tôi hiểu rồi…”

Dù ruột đau như cắt, nước mắt tuôn rơi, nhưng Aider vẫn đành chấp nhận nhiệm vụ được giao.

“Có tổng cộng 388 viên ma thạch . Cho dù có bán đúng giá thị trường đi nữa, thì chúng ta vẫn sẽ thu về một số tiền khổng lồ. Ngài định làm gì với số tiền này vậy?”

“Có rất nhiều việc cần dùng đến chúng, nhưng đó không phải là chuyện của anh.”

Đẩy Aider ra khỏi phòng tắm, tôi gầm gừ.

“Ngay cả khi phải thức cả đêm, hãy bán hết chúng. Nếu không làm được…!”

“Thì sao ạ?”

“Ta sẽ bỏ chạy vào giữa game và mặc kệ nó thích đi đến đâu thì đến!”

Mặt Aider tái xanh sau lời tuyên bố đậm chất troll của tôi.

“Tôi nhất định sẽ bán được hết!”

Sầm!

Đóng sầm cửa phòng tắm lại, tôi thở dài và đi về phía bồn tắm.

“Chà, mình cần phải đi tắm rửa,...”

Nhưng vào lúc này, nước trong bồn tắm đã nguội đến mức chỉ còn cảm thấy âm ấm. Mẹ kiếp.

***

Ngày hôm sau.

Khi tôi thức dậy sau giấc ngủ ngon trên một chiếc giường êm ái và sạch sẽ trong phòng, thì thấy Lucas không biết đã đứng đợi trước cửa từ bao giờ.

“Lucas, tôi rõ ràng đã từng bảo cậu rằng hãy nghỉ ngơi đi.”

“Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ hộ tống của mình vào sáng nay.”

Mặc dù nói là buổi sáng, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ta đã đứng đây ngay cả trước khi mặt trời mọc. Đúng là một anh chàng trung thành.

Khi đang rửa mặt và mặc quần áo dưới sự hỗ trợ của Lucas, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Người tới là Aider.

“Huff, huff… Tôi đã hoàn thành việc đổi chúng thành tiền mặt rồi…”

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Aider chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ .

Quay về hướng đó, tôi liền nhìn thấy vài chiếc xe chở đầy những hộp đựng đầy tiền vàng trong tầm mắt. Vì số lượng quá lớn nên có rất nhiều lính gác đang đứng túc trực xung quanh.

“Tôi đã thức cả đêm để liên lạc với các thương gia.. Chúng tôi đã cùng nhau tổ chức một cuộc đấu giá vào sáng sớm... Đây là những gì tôi kiếm được sau khi đổi tất cả ma thạch thành tiền mặt.”

Anh ta thực sự nói được làm được. Ngay từ đầu, tôi chỉ hi vọng bán được tầm một nửa thôi. Không ngờ anh chàng này lại có năng lực tốt hơn tôi nghĩ.

Aider liền đưa cho sổ sách bán hàng cho tôi. Tôi không nhận mà chỉ hất cằm.

“Cứ nói cho ta kết quả là được rồi. Tổng cộng là bao nhiêu?”

“Tôi đã bán toàn bộ 388 ma thạch với giá hơn 10,000 Adele cho mỗi viên. Nên tổng cộng là 4.5 triệu Adele!”

4,5 triệu!

Khi trò chơi ở năm thứ ba, người chơi sẽ càng ngày càng thu thập được nhiều ma thạch chất lượng cao, gây ra lạm phát rất nghiêm trọng khiến giá của chúng sụt giảm. Tuy nhiên, ở giai đoạn đầu, đó không phải là vấn đề đáng để bận tâm.

Lucas mở to mắt ngạc nhiên còn tôi thì huýt sao. Kinh phí cho các hoạt động tiếp theo vậy là đã có đủ.

“Được rồi, chúng ta hãy xuất phát thôi. Mau chuẩn bị đi, Lucas.”

“Ngài định đi đâu vậy, thưa Điện hạ?”

Lucas hỏi trong khi nhanh chóng lấy áo khoác của tôi. Tôi liền cười toe toét.

“Không phải chúng ta đang thiếu người sao? Tôi sẽ thuê thêm.”

Đầu tiên là đến Công hội lính đánh thuê.

Tôi đang nghĩ đến việc tuyển thành viên mới cho Tổ đội của mình.

“Bây giờ, liệu chúng ta nên thử…”

Tung một đồng xu vàng mà Aider đưa cho, tôi nhếch mép cười.

“Quay gacha 100 lần hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương