Trở thành bạo chúa trong trò chơi thủ thành
-
Chapter 5
◈ 005 [Stage 0] Cũng sẽ có lối thoát (2)
“Đầu tiên là pháp sư Lily.”
Bật cửa sổ chỉ số nhân vật, tôi nhanh chóng mở tab thuộc tính của Lily.
[Lily(R)]
- Thuộc tính được trang bị (1/3)
> Hoả bì
Nó đây rồi!
Vẫn giống y hệt như trong game. Hoả bì.
[Hoả bì]
- Một thuộc tính được tạo ra bởi nỗi sợ hãi cực độ với vũ khí sắc bén. Có khả năng biến đổi cơ thể thành lửa để tránh các đòn công kích vật lý. Tiêu tốn MP cho mỗi lần sử dụng.
Một thuộc tính tuyệt vời dành tanker. Nó đúng là một thuộc tính rất tuyệt, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Lily lại là DPS chính của Tổ đội.
Cô ấy là Hỏa pháp sư dùng rất nhiều mana và thường đứng ở tuyến sau.
Điều này có nghĩa là vào thời điểm Lily buộc phải sử dụng thuộc tính này, cả Tổ đội đã đứng trên bờ vực bị tiêu diệt rồi.
Do đó, trong hầu hết tình huống, thay vì kích hoạt thuộc tính này, thà dùng mana cho ma thuật tấn công còn hơn. Đây chính là cách mà trò chơi thường sẽ diễn ra.
Nhưng tình huống hiện tại chắc chắn là bất thường. Vì vậy, tôi dự định sẽ tận dụng triệt để thuộc tính này hết mức có thể.
‘ Tiếp theo là khiên hiệp sĩ, Ken.’
Tôi tiếp tục mở tab thuộc tính của Ken trên cửa sổ chỉ số.
[Ken(N)]
- Thuộc tính được trang bị (1/3)
> Cách thức sinh tồn của một tên trộm vặt
Chính là nó. Cách thức sinh tồn của một tên trộm vặt.
[Cách thức sinh tồn của một tên trộm vặt]
- Một thói quen có được từ hồi còn là một tên trộm vặt. Khi nhận thấy nguy hiểm, giảm tối đa sự hiện diện và thoát khỏi sự chú ý từ mọi ánh nhìn xung quanh. Tiêu tốn một lượng lớn HP cho mỗi lần sử dụng.
Đúng như mong đợi, lại là một thuộc tính tuyệt vời nữa. Đấy là nếu Ken không phải là một khiên hiệp sĩ.
Ken là một khiên hiệp sĩ, có nhiệm vụ hút aggro[note56223] của kẻ địch ở trên chiến trường. Vai trò của anh là sử dụng kĩ năng khiêu khích diện rộng và hấp thụ các đòn tấn công của kẻ địch bằng cơ thể.
Nhưng một thuộc tính tàng hình?
Đã thế nó còn tiêu tốn một lượng lớn HP cho mỗi lần sử dụng.
Nó đúng là một Thuộc tính tuyệt vời đối với những Chức nghiệp cận chiến như đạo tặc, nhưng chắc chắn nó không hề phù hợp với một khiên hiệp sĩ như Ken.
Nhưng mà bây giờ tôi buộc phải sử dụng nó.
Trong tình huống hiện giờ, khi mà không thể giành chiến thắng với các chiến lược thông thường, tôi buộc phải cân nhắc đến tất cả các phương án khả thi hiện có.
“ Và cuối cùng… Damian”
Tôi nuốt nước bọt xuống cái cổ họng khô khốc của mình và mở cửa sổ chỉ số của Damian lên. Làm ơn, hãy xuất hiện đi, làm ơn!
Những Thuộc tính của các nhân vật vừa rồi rốt cuộc chỉ là các yếu tố phụ trợ. Chúng là những thứ mà tôi chỉ có thể sử dụng để câu giờ.
Nhưng Thuộc tính mà Damian đang nắm giữ lại là thứ bá đạo nhất trong toàn bộ trò chơi. Tôi cần nó hơn bất cứ thứ gì khác để dành cho chiến lược này!
Và rồi,
[Damian (N)]
- Thuộc tính được trang bị (1/3)
> Thiên lý nhãn
Chính là nó!
Cái thuộc tính gian lận điên rồ này vẫn giống y hệt như trong trò chơi.
[Thiên lý nhãn]
- Thuộc tính sinh ra do sai lầm của đấng tạo hoá. Có thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì bạn muốn nhìn thấy, và bắn bất cứ thứ gì bạn muốn bắn.
Quá lỗi đi mà.
Lời giải thích ở đây có phần hơi mơ hồ, nhưng ở trong game, thuộc tính này sẽ cộng thêm cho người sở hữu 50 điểm tầm nhìn và 999 điểm độ chính xác.
Dựa trên công thức tính toán chính thức của game, khi mà độ chính xác vượt quá 100 điểm thì đã là bách phát bách trúng rồi. Vậy thì 999 điểm có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cuộc tấn công luôn trúng mục tiêu trong mọi trường hợp. Một mũi tên bắn từ đầu này của bản đồ sẽ luôn bắn trúng chính xác mục tiêu ở đầu kia cho dù nó có nhỏ như lỗ kim.
Nhưng vấn đề ở đây… Người nắm giữ thuộc tính đó lại là Damian, một linh mục chữa bệnh.
Trong trò chơi, hệ thống giới hạn vật phẩm mà nhân vật có thể trang bị được theo Chức nghiệp.
Damian một linh mục chữa bệnh nên chỉ có thể trang bị quyền trượng. Và kĩ năng duy nhất mà cậu sở hữu chỉ là một kĩ năng hồi máu thông thường, tương xứng với một trị liệu sư Hạng N.
Ngay từ đầu kĩ năng hồi máu đã là kĩ năng không bao giờ trật mục tiêu rồi, thế thì cái độ chính xác +999 liệu có ý nghĩa gì không?
Không có cách nào để sử dụng Thuộc tính này trong game. Đó chỉ là một 'trò đùa' ác ý được bên phát triển cài cắm vào.
“Nhưng đây là hiện thực.”
Nó có thể sử dụng được.
Và cũng cực kỳ hữu ích.
“Trò chơi tồn tại chính là để hoàn thành.”
Trong đầu tôi, những lá bài mà tôi có đang dần được sắp xếp lại và bắt đầu hình thành nên giá trị tốt nhất hiện có.
“Mày đã ném tao vào một Màn chơi bất khả thi à?”
Cười khẩy.
Khóe miệng tôi nhếch lên trong vô thức.
Đó là nụ cười thường xuất hiện mỗi khi tôi tìm ra chiến lược để vượt qua các màn chơi tưởng chừng như bất khả thi. Mỗi lần thấy nụ cười đó, mọi người đều la hét, cầu xin tôi tắt camera đi.
“Thế thì tao không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng mánh gian lận…!”
Cứ chờ đó mà xem, tên khốn đã ném tôi vào đây.
Tôi chắc chắn sẽ phá đảo con game chết dẫm này bằng mọi giá. Và sau đó tôi sẽ túm lấy hắn và đánh cho hắn một trận..!
***
Quay lại hiện tại.
Tôi nhìn Lily, Ken và Damian.
“Lily. Có phải cô từng bị dao chém khi cô còn nhỏ không?”
Đôi mắt của Lily liền mở to.
“L-Làm sao ngài biết được chuyện đó chứ?”
“Đó là vết thương gây ra bởi lũ goblin đã tấn công làng của cô. Sau vụ đó, cô đã mắc bị hội chứng sợ vật có lưỡi sắc bén, đến mức cô đã không còn có thể sử dụng dao bếp ở nhà để nấu ăn.”
“…”
“Đổi lại, cô đã nhận được thứ này.”
Tôi lập tức rút con dao ra từ trong túi ra và dùng hết sức đâm trực tiếp vào mu bàn tay của Lily.
“Eh?!”
Tất cả mọi người đều bị sốc và không kịp phản ứng. Cơ thế của Lily đã hoàn toàn đông cứng ngay tại chỗ.
Kinhhh!
Con dao xuyên qua bàn tay của Lily và cắm thẳng vào bàn. Trên mu bàn tay cô ấy, chỗ con dao xuyên qua hiện đang bùng lên như một ngọn lửa.
“Sau tai nạn đó, cô đã thức tỉnh được thuộc tính này, Hoả bì.”
“…”
“Chừng nào còn có đủ mana thì cô vẫn có thể né tránh các đòn tấn công vật lý. Ta nói có sai không?”
Lily lặng lẽ gật đầu với toàn thân vẫn còn đang run rẩy. Tôi rút con dao ra và đặt nó lại vào bên trong ngực.
“ Thứ lỗi cho ta vì đã dùng một cách thô bạo để chứng minh.”
“ K-không sao đâu, Thưa Điện hạ. Tôi vẫn ổn mà. Nhưng làm sao ngài có thể biết được chuyện này vậy?”
“Đó không phải là vấn đề quan trọng vào lúc này.”
Tôi quay đầu về phía Ken.
“Ken.”
”V-vâng?!”
Ken nhanh chóng lùi lại, thủ thế để sẵn sàng né tránh đòn tấn công. Chắc anh ta đang nghĩ rằng tôi sẽ ném dao găm về phía anh ta. Tuy nhiên, tôi chỉ cười và hất cằm với anh ấy.
“Anh là một tên trộm vặt khi anh còn nhỏ, phải không?“
“…?!”
“Mặc dù có xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng anh lại có một gia đình khá lớn để chăm sóc. Chắc hẳn rất vất vả để nuôi sống cả gia đình chỉ với việc trộm cắp.”
Ken cứng người lại mà không nói lên lời, nhưng chỉ dựa trên phản ứng đó thôi là cũng đã cho thấy câu trả lời rồi.
Tôi gật đầu.
“Dù sống bằng nghề trộm cắp vặt, nhưng khi trưởng thành, anh đã tự nguyện xin gia nhập vào quân đội. Sau đó, anh đã làm việc rất chăm chỉ và được thăng cấp lên làm hiệp sĩ… Có vẻ như cuộc đời anh trải qua không ít thăng trầm nhỉ?"
“Uh,uhm. L- Làm thế nào mà ngài có thể biết được điều này…”
“Điều quan trọng không phải làm sao mà ta biết. Mà là anh có thể làm được gì?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của Ken.
“Nếu tập trung, anh có thể giảm sự hiện diện của mình, đúng không? Anh có thể trốn thoát khỏi mọi cái nhìn xung quanh, đúng không?”
“…”
“ Trả lời ta ngay. Hay là muốn ta xác nhận lại điều đó ngay tại đây thì mới vừa lòng?”
“À không… Vâng. Có khả năng.”
"Tuyệt. Vậy là anh hoàn toàn có khả năng thực hiện được những gì ta đã chỉ thị."
Rời mắt khỏi Ken đang đơ người ra, tôi đi đến trước người cuối cùng, Đó là Damian đang cuộn tròn trong góc phòng.
“Damian.”
“…”
“Cậu có một đôi mắt rất tốt, đúng không? Thậm chí tốt 'quá mức' cần thiết."
Khi Damian quay sang liếc nhìn tôi với ánh mắt vô hồn, tôi liền ngồi xuống trước mặt Damian.
“Đó là lý do tại sao cậu vẫn nhớ rõ cái chết của bạn cậu, đúng không?”
“…”
“Những gì cậu nhìn thấy sống động đến mức cậu không thế nào quên nó đi được. Đó là lí do cậu đã khóc mà không thể ngừng lại.”
Damian im lặng một lúc lâu mà không trả lời. Tôi vẫn cố gắng kiên nhẫn chờ đợi.
“…Vâng, cô ấy là một người bạn đồng hương. Cả hai chúng tôi đều đến từ cùng một cô nhi viện.”
Phải mất vài phút sau, Damian mới mở miệng. Đó là một giọng nói khô khan.
“ Cô nhi viện chỗ đó rất tồi tệ… Thế nên khi tôi vừa tròn 15 tuổi, Ban đã dẫn theo tôi cùng trốn khỏi chỗ đó.”
Có vẻ như người bạn đã chết tên là Ban. Tôi im lặng lắng nghe.
“Ban là một kiếm sĩ rất tài giỏi… Còn tôi may mắn đủ khả năng trở thành một trị liệu sư. Chúng tôi đã nương tựa vào nhau và kiếm sống nhờ vào công việc làm lính đánh thuê.”
“…”
“Tôi là một lính đánh thuê hạng ba sợ quái vật và hoảng loạn mỗi khi nhìn thấy máu…và Ban là một lính đánh thuê hạng nhất. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau làm việc chăm chỉ để nuôi những đứa em ở cô nhi viện.”
Damian lấy cả hai tay che mặt lại.
“Nhưng cô ấy đã chết rồi. Chết rồi.”
“…”
“Một con nhện đen đã tấn công tôi trong lúc thần đang kiệt sức. Nhưng Ban đã đẩy tôi ra và bị móng vuốt của nó đâm trúng. Cô ấy đã bị xé nát ngay trước mặt tôi! Chỉ để cứu một người như tôi!”
Damian hét lên. Các thành viên khác đều nhìn cậu với vẻ mặt bối rối.
“Cô ấy không phải là người sẽ chết ở nơi này. Ban có ước mơ và có khả năng đạt được điều đó. Nhưng chết ở đây, một nơi như thế này…”
“…”
“ Tại… Tại sao ngài lại mang chúng tôi tới đây, thưa Điện hạ? Tại sao? Liệu ngài có mục đích cao cả nào không ? Hay mạng sống rẻ mạt của chúng tôi chỉ là trò giải trí cho những người cao quý như ngài?”
Nước mắt lại chảy xuống từ đôi mắt khô khốc của Damian.
“Trả Ban lại cho tôi. Bạn tôi… Tôi muốn cô ấy quay trở lại…”
Im lặng lắng nghe những lời của Damian một lúc, tôi cuối cùng đã gật đầu và lên tiếng.
“Cậu có thể hận ta, Damian. Căm thù ta nếu điều đó có thể khiến cậu nhẹ lòng hơn.”
Tôi đặt tay lên bờ vai run rẩy của Damian.
“Nhưng người bạn của cậu đã từ bỏ mạng sống của mình để cứu cậu.”
“…”
“ Thế mà cậu lại chỉ định ngồi đây và chờ chết như vậy thôi?”
Sự run rẩy trên vai Damian hình như đang giảm dần từng chút một. Tôi liền tiếp thêm sức mạnh cho giọng nói của mình.
“Chỉ vì gần cửa tử do một tên chỉ huy rác rưởi mà cậu định lãng phí sự hy sinh của cô ấy và buông tay như vậy thôi?”
“Tôi…”
“Phải tiếp tục đấu tranh chứ.”
Tôi liền siết chặt bàn tay đang nắm trên vai của Damian.
“Phải báo thù chứ!”
“…”
“Giết lũ nhện chết dẫm đó, sống sót và thoát ra khỏi đây! Rồi dạy cho ta một bài học.”
Cười khẩy.
Tôi nhếch khoé miệng lên và nhẹ nhàng hỏi.
“Damian, Cậu có muốn giết lũ nhện khốn nạn đó không?”
Cặp mắt mở to của Damian vẫn còn đang bất an đằng sau cặp kính vấy máu, nhưng chúng đã không còn run nữa.
“Có.”
“Cậu có muốn giết ta không?”
Các thành viên còn lại bất ngờ trước câu hỏi của tôi.
Tâm sự của Damian rất ngắn gọn với câu trả lời rất thẳng thắn.
“… Có.”
“Tốt.”
Tôi thả tay ra khỏi vai Damian và chỉ thẳng ngón cái vào bản thân mình.
“Ta hứa. Nếu chúng ta sống sót thoát ra khỏi đây, ta chắc chắn sẽ để cậu lấy mạng ta, bất cứ lúc nào mà cậu muốn.”
“Hoàng tử điện hạ?!”
Lucas ngạc nhiên định nói gì đó, nhưng tôi vội vàng đưa tay ra chặn lời Lucas.
“Dù sao nếu kế hoạch này thất bại, thì chúng ta cũng sẽ chết hết ngay tại đây. Nếu như vậy, ta thà chết dưới tay của cậu còn hơn. Đây là lời hứa danh dự dưới cái tên của hoàng tộc.”
“…”
“ Vậy nên… Hãy tuân theo mệnh lệnh ta. Chỉ trong ngày mai thôi.”
Đôi mắt Damian ngước nhìn tôi đang dần trở nên lạnh lùng hơn. Thấy vậy, tôi cười một cách mãn nguyện.
Nếu cần thiết thì đến cả thù hận cũng phải được tận dụng như một mồi lửa.
Kể cả đó có là sự thù hận đối với tôi. Thì tôi vẫn rất sẵn lòng.
Damian lảo đảo di chuyển khỏi chỗ ngồi và đứng thẳng dậy.
Tôi mỉm cười nhìn quanh bốn thành viên trong Tổ đội.
Hand bài của tôi vậy là đã được hoàn thành.
“Được rồi, tất cả mọi người.”
Bất kể Hand bài này là Sảnh Rồng, Sảnh, hay chỉ là rác rưởi.
Tất cả những gì cần làm bây giờ chính là cược tất.
“Vậy thì kể từ giờ, ta sẽ triển khai chiến dịch!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook