Trò Mèo Cuối Cấp
-
Chương 8
Cậu ấy nói với tôi rằng: “Khóc đi Trang, rồi nước mắt sẽ đẩy mày và con thuyền của mày quay lòng vòng trong vòng xoáy của sự thật“.
...
...
Những năm tháng cấp 3 của tôi trôi qua hết sức tầm thường và bình dị, tình yêu đơn phương của tôi cũng vậy. Nói là đơn phương, nhưng mọi người hãy cứ nghĩ nó là tình yêu thầm kín của đôi bên mà không bên nào có đủ dũng cảm để nói ra trước đi. Tôi thà nghĩ vậy con hơn là việc cứ tự mê hoặc mình là mình đang đơn phương bạn Khanh.
Số phận đã khiến tôi gặp được cậu ấy, thích cậu ấy, trở thành bạn của cậu ấy, số phận chính là thứ đã khiến cho tình cảm nung nấu trong tim tôi ngày một trở nên hoang dã hơn. Nó hoang dã đến nỗi cứ mỗi lần gặp Khanh, chân tay tôi lại rụng rời một cách khó hiểu, con tim run rẩy như muốn cất lên tiếng thét, phất cờ bạo loạn. Cũng may, trình diễn xuất của tôi cũng không tệ, đủ sức để duy trì hình tượng trước mặt cậu ấy.
Một ngày đẹp trời, tôi thu hết can đảm từ thuở lọt lòng mẹ đến giờ để làm một chuyện mà mình chưa bao giờ nghĩ là mình dám làm. Tôi thổ lộ tất cả tấm chân tình ngàn năm có một của mình với cậu ấy...
“Mình thích Khanh, thích từ hồi đầu năm lớp 12 đến giờ, thích từ cái hôm Khanh làm đổ con Trâu của mình. Mình thích...”
“Ngừng” – cậu ấy lạnh lùng cất tiếng – “Mày đang nói cái thứ tởm lợm gì vậy?” – Chương nói, mặt đen quá nửa.
Tôi cúi đầu, lí nhí “Thì tao đang thổ lộ cho mày nghe đấy thôi, tao thích Khanh, thích từ lâu rồi“.
“...” – Chương im lặng, nhìn tôi với đôi mắt như muốn giết người. Không phải chứ mụ già, tôi chỉ đang tâm sự mỏng với mụ thôi, có cần thiết phải làm căng như thế không??!
“Mày đừng nhìn thế, mày càng nhìn tao thế, tao càng nghĩ là mày đang sợ tao cướp mất thằng Khanh của mày đấy” – tôi dùng tay ôm má, bẽn lẽn nói.
Khóe mắt cậu ấy khẽ có giật, khóe miệng cũng vậy, khiến cho khuôn mặt ưa nhìn của cậu trông méo mó khác thường, nói chung là xấu lạ. Cậu ta cứ mấp máy môi như muốn nói gì đó, sau cùng lại vùi đầu mình vào hai cánh tay ngủ tiếp, ra vẻ không quan tâm gì tới sự đời nữa. Tôi thấy vậy thì lay lay cậu ta vài lần, thấy có vẻ không hiệu quả, tôi bèn lấy thêm cả sách vở đập vào đầu cậu ta.
Thế nhưng Chương vẫn nằm im bất động. Không phải là chết ngốc vì quá sốc rồi đấy chứ??! Đương lúc tôi đang mải mê nhìn cậu ta phơi thây ra bàn giả chết mà suy nghĩ, lũ bạn nhiều chuyện của tôi đã tranh thủ cơ hội, thừa nước đục thả câu mà nhanh chóng quây vào, tổ chức một cuộc cách mạng vũ trang mang tên “Đập thằng Chương đi!!!“... Tôi tặc lưỡi, lắc đầu ngán ngẩm nhìn bọn chúng. Đánh gì mà nhẹ thế, dù gì mụ ta cũng là hồ ly tu luyện ngàn năm, mình đồng da thép xương voi, muốn đánh thì cũng phải dùng lực vào nhiều nhiều chút nữa chứ. Haizzz...
Nghĩ nhảm vậy thôi chứ thật ra...
Tôi đang phát điên vì cảm động đây...
Ôi bạn bè... sao mà cao quý quá...
Bạn cũng sẽ thích
Alexithymia bởi vincntseventeen
Alexithymia
Bởi vincntseventeen
6K 366
Mày mà là gái hư? bởi KanaJunnie6
Mày mà là gái hư?
Bởi KanaJunnie6
34.3K 2K
Bún bò và sếp bởi Cugia_CB
Bún bò và sếp
Bởi Cugia_CB
8.8K 288
GOOD GIRL GONE BAD bởi NotDaFug
GOOD GIRL GONE BAD
Bởi NotDaFug
26.6K 2.4K
Thú săn người bởi pyenta
Thú săn người
Bởi pyenta
19.5K 2.3K
Tôi và hắn ta bởi Cugia_CB
Tôi và hắn ta
Bởi Cugia_CB
67.4K 3.1K
...
Từ sau khi tôi nói cho Chương biết cái bí mật động trời, tơi bời cỏ hoa của mình, mụ ta tránh tôi ra mặt. Cái tên khốn tâm thần. Đợi đến khi Poca mở đợt sưu tầm card cầu thủ bóng đá, để tao chống mắt lên nhìn mày ôm chân tao gào khóc kiểu gì để năn nỉ tao ăn hết cái đống hàng Poca nguyên chất mà tụi bây tha về từ căn tin. Muốn sưu tập thẻ cầu thủ hả em trai, không biết điều thì hội chị em ăn hàng đây sẽ không tiêu thụ hàng tồn kho của tụi bây đâu nhá.
...
Nói cho vui vậy thôi chứ đồ ăn từ trên trời rơi xuống, tôi có thần kinh thép mà không ăn thì hội chị em ăn hàng của tôi cũng buông bỏ phần lí trí trong tim mà lao vào ăn đấy ăn để thôi. Phải rồi, ăn để sống mà. Tôi á? Tôi thích nghĩ rằng mình sống để ăn hơn, như vậy thì mọi người sẽ không nghĩ tôi là một đứa sống để mê trai.
“Trang, mày dám thổ lộ chuyện này với thằng Khanh, tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt” – vài ngày sau, chính xác là đúng một tuần sau khi tôi tiết lộ cái bí mật động trời ấy cho mụ lớp trưởng kiêm bà mai mối mà tôi đã định sẵn, mụ ta mới dám vác cái mặt mốc bốc cơm tởm lợm của mình sang nói chuyện với tôi. Không, là đe dọa thì đúng hơn vì khi nói câu ấy với tôi, cậu ta ghì chặt vai tôi, mắt đỏ ngầu, miệng gầm gừ chẳng khác gì bộ dạng đòi ăn của mấy con chó điên trong viện tâm thần. Hỏng rồi, mụ ta ăn phải thuốc dại à, sao đột nhiên lên cơn thấy gớm thế, đã vậy còn nói chuyện như phim chưởng nữa, thật tởm. Cũng may, chúng tôi đang đứng trong góc khuất dưới gầm cầu thang, một vị trí tương đối an toàn để hai chúng tôi có thể thỏa sức cắn nhau mà không bị ai quấy rầy.
Tôi nheo mắt nghi hoặc nhìn cậu ta – “Ý mày là sao?” – đừng tưởng chị đây nhìn điên mà hiền nhá, đụng tới vợ chị, chị tát cho rụng hết tóc.
“Tao nói mày không được phép tỏ tình với thằng Khanh, mày nghe rõ chưa?” – mụ ta nghiến răng, nhắc lại lần nữa, bộ dạng còn dại hơn ban nãy.
Bố khỉ! Đừng nói là mày cũng có ý với Khanh đấy nhá.
Trong cơn xúc động kinh hoàng của cả hai nhân vật tai to miệng rộng nhất truyện ấy, bỗng nhiên, một tiếng rơi vỡ tan tành chành bành của một cái gì đó vang lên, làm tôi và Chương giật mình, quay phắt lại.
Là Khanh.
Cậu ta đang đứng đó.
Mắt trợn tròn hoảng loạn.
Miệng há hốc kinh hoàng.
Vì sao? Vì sao ư? Vì thật sự thì cái thế mà tôi và mụ lớp trưởng đứng mà được nhìn từ con mắt của người ngoài cuộc không giống người trong cuộc tí nào. Tôi và Chương nhìn nhau sẽ cảm thấy như hình ảnh hai con sư tử oai vệ đang vừa gầm vừa cắn nhau, Khanh nhìn chúng tôi sẽ cảm thấy như hình ảnh hai tên gian phu, dâm phụ đang định xxx nhau.
Tôi và Chương còn chưa kịp hoàng hồn, Khanh đã hít sâu một hơi rồi quay lưng chạy biến với tốc độ chậm lạ.
...
Mẹ kiếp!!!
Đây rõ ràng là tình huống truyện rẻ tiền nhất trong loạt truyện teen khủng khiếp nhất mà google phơi đầy trên mạng. Không lẽ... mụ tác giả đã bí bách tới mức phải copy – paste một cách ti tiện, thiếu muối thế này rồi ư??? Copy cũng phải có tâm một chút chứ!!!
Thật là...
Tôi không cam tâm!!!!
Tôi đẩy Chương ra, định chạy theo Khanh thì bị mụ ta giữ lại. Tôi quay qua trợn mắt nhìn mụ ta. Giỡn với bố à, giờ mà không đi giải thích thì mất vợ như chơi chứ chẳng đùa đâu.
“Mày đi làm gì, để tao đi” – Chương gầm gừ với tôi rồi đẩy tôi ra sau, định chạy theo Khanh. Làm ơn đi, chị đẹp chứ đâu có ngu, để mày đi giải thích cho mày cướp Khanh của tao luôn à?
Thế là tôi liều mạng giữ cậu ta lại, giằng qua giành lại, sau cùng, chúng tôi từ cắn nhau chuyển sang cạp nhau... Tình huống lúc ấy thật nguy hiểm biết bao, nếu không phải đám cùng lớp đi ngang qua, thấy chúng tôi chơi vui quá nên ùa vào phá đám thì có lẽ cả hai chúng tôi đã đánh nhau đến độ lâm vào tình trạng răng bay máu xịt khắp nơi rồi.
Nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
...
...
“Nhớ không Trang? Nhớ cái lần tao với mày cạp nhau xém chết ấy” – bỗng nhiên, Chương nói với tôi.
Tôi gật đầu, ý là “Đương nhiên là bố nhớ rồi, đang kể với độc giả đến đoạn đấy này. Nói thật, hôm ấy mà đánh thêm chút nữa thì tao thắng là cái chắc“.
Cậu ta liếc tôi một phát rồi lắc đầu, cười khẽ “Mày không thắng nổi đâu. Nhưng kể ra thì đó là lần đầu tiên và duy nhất tao với mày nghiêm túc vậy nhỉ? Tao không ngờ là một đứa lông bông như mày cũng biết thế nào là nghiêm túc đấy“.
Tất nhiên, điều đấy cả tao lẫn độc giả đều biết, không cần mày phải nói đâu Chương ạ. Thừa quá!!!
Mụ ta đứng yên, khoanh tay bất động một hồi lâu rồi cúi đầu nói khẽ “Xin lỗi“.
Tôi im lặng, không biết phải nói gì với cậu ta cả. Mày xin lỗi tao vì gì hả Chương? Vì đã đánh tao?
...
...
Hay vì mày đã cướp mất Khanh của tao?
Mợ nó!!!
Hai tên khốn ấy, một người tôi thích, một kẻ tôi thân, hai người nắm tay nhau, yêu nhau thắm thiết. Và tôi nghiễm nhiên biến thành bánh bèo đam mỹ thật cmnr. Thật khổ!!!
...
...
Sau những năm tháng hồn nhiên điên loạn sống như tiên như dại của tuổi học trò, tôi rốt cuộc cũng biết được cái cảm giác gọi là tuyệt vọng.
Và cả cái cảm giác đồng cảm với mấy mụ bánh bèo quắn quéo trong đam mỹ nữa.
Tôi đồng cảm.
Tôi thật sự đồng cảm...
*tự sát*
Hết truyện.
...
...
Những năm tháng cấp 3 của tôi trôi qua hết sức tầm thường và bình dị, tình yêu đơn phương của tôi cũng vậy. Nói là đơn phương, nhưng mọi người hãy cứ nghĩ nó là tình yêu thầm kín của đôi bên mà không bên nào có đủ dũng cảm để nói ra trước đi. Tôi thà nghĩ vậy con hơn là việc cứ tự mê hoặc mình là mình đang đơn phương bạn Khanh.
Số phận đã khiến tôi gặp được cậu ấy, thích cậu ấy, trở thành bạn của cậu ấy, số phận chính là thứ đã khiến cho tình cảm nung nấu trong tim tôi ngày một trở nên hoang dã hơn. Nó hoang dã đến nỗi cứ mỗi lần gặp Khanh, chân tay tôi lại rụng rời một cách khó hiểu, con tim run rẩy như muốn cất lên tiếng thét, phất cờ bạo loạn. Cũng may, trình diễn xuất của tôi cũng không tệ, đủ sức để duy trì hình tượng trước mặt cậu ấy.
Một ngày đẹp trời, tôi thu hết can đảm từ thuở lọt lòng mẹ đến giờ để làm một chuyện mà mình chưa bao giờ nghĩ là mình dám làm. Tôi thổ lộ tất cả tấm chân tình ngàn năm có một của mình với cậu ấy...
“Mình thích Khanh, thích từ hồi đầu năm lớp 12 đến giờ, thích từ cái hôm Khanh làm đổ con Trâu của mình. Mình thích...”
“Ngừng” – cậu ấy lạnh lùng cất tiếng – “Mày đang nói cái thứ tởm lợm gì vậy?” – Chương nói, mặt đen quá nửa.
Tôi cúi đầu, lí nhí “Thì tao đang thổ lộ cho mày nghe đấy thôi, tao thích Khanh, thích từ lâu rồi“.
“...” – Chương im lặng, nhìn tôi với đôi mắt như muốn giết người. Không phải chứ mụ già, tôi chỉ đang tâm sự mỏng với mụ thôi, có cần thiết phải làm căng như thế không??!
“Mày đừng nhìn thế, mày càng nhìn tao thế, tao càng nghĩ là mày đang sợ tao cướp mất thằng Khanh của mày đấy” – tôi dùng tay ôm má, bẽn lẽn nói.
Khóe mắt cậu ấy khẽ có giật, khóe miệng cũng vậy, khiến cho khuôn mặt ưa nhìn của cậu trông méo mó khác thường, nói chung là xấu lạ. Cậu ta cứ mấp máy môi như muốn nói gì đó, sau cùng lại vùi đầu mình vào hai cánh tay ngủ tiếp, ra vẻ không quan tâm gì tới sự đời nữa. Tôi thấy vậy thì lay lay cậu ta vài lần, thấy có vẻ không hiệu quả, tôi bèn lấy thêm cả sách vở đập vào đầu cậu ta.
Thế nhưng Chương vẫn nằm im bất động. Không phải là chết ngốc vì quá sốc rồi đấy chứ??! Đương lúc tôi đang mải mê nhìn cậu ta phơi thây ra bàn giả chết mà suy nghĩ, lũ bạn nhiều chuyện của tôi đã tranh thủ cơ hội, thừa nước đục thả câu mà nhanh chóng quây vào, tổ chức một cuộc cách mạng vũ trang mang tên “Đập thằng Chương đi!!!“... Tôi tặc lưỡi, lắc đầu ngán ngẩm nhìn bọn chúng. Đánh gì mà nhẹ thế, dù gì mụ ta cũng là hồ ly tu luyện ngàn năm, mình đồng da thép xương voi, muốn đánh thì cũng phải dùng lực vào nhiều nhiều chút nữa chứ. Haizzz...
Nghĩ nhảm vậy thôi chứ thật ra...
Tôi đang phát điên vì cảm động đây...
Ôi bạn bè... sao mà cao quý quá...
Bạn cũng sẽ thích
Alexithymia bởi vincntseventeen
Alexithymia
Bởi vincntseventeen
6K 366
Mày mà là gái hư? bởi KanaJunnie6
Mày mà là gái hư?
Bởi KanaJunnie6
34.3K 2K
Bún bò và sếp bởi Cugia_CB
Bún bò và sếp
Bởi Cugia_CB
8.8K 288
GOOD GIRL GONE BAD bởi NotDaFug
GOOD GIRL GONE BAD
Bởi NotDaFug
26.6K 2.4K
Thú săn người bởi pyenta
Thú săn người
Bởi pyenta
19.5K 2.3K
Tôi và hắn ta bởi Cugia_CB
Tôi và hắn ta
Bởi Cugia_CB
67.4K 3.1K
...
Từ sau khi tôi nói cho Chương biết cái bí mật động trời, tơi bời cỏ hoa của mình, mụ ta tránh tôi ra mặt. Cái tên khốn tâm thần. Đợi đến khi Poca mở đợt sưu tầm card cầu thủ bóng đá, để tao chống mắt lên nhìn mày ôm chân tao gào khóc kiểu gì để năn nỉ tao ăn hết cái đống hàng Poca nguyên chất mà tụi bây tha về từ căn tin. Muốn sưu tập thẻ cầu thủ hả em trai, không biết điều thì hội chị em ăn hàng đây sẽ không tiêu thụ hàng tồn kho của tụi bây đâu nhá.
...
Nói cho vui vậy thôi chứ đồ ăn từ trên trời rơi xuống, tôi có thần kinh thép mà không ăn thì hội chị em ăn hàng của tôi cũng buông bỏ phần lí trí trong tim mà lao vào ăn đấy ăn để thôi. Phải rồi, ăn để sống mà. Tôi á? Tôi thích nghĩ rằng mình sống để ăn hơn, như vậy thì mọi người sẽ không nghĩ tôi là một đứa sống để mê trai.
“Trang, mày dám thổ lộ chuyện này với thằng Khanh, tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt” – vài ngày sau, chính xác là đúng một tuần sau khi tôi tiết lộ cái bí mật động trời ấy cho mụ lớp trưởng kiêm bà mai mối mà tôi đã định sẵn, mụ ta mới dám vác cái mặt mốc bốc cơm tởm lợm của mình sang nói chuyện với tôi. Không, là đe dọa thì đúng hơn vì khi nói câu ấy với tôi, cậu ta ghì chặt vai tôi, mắt đỏ ngầu, miệng gầm gừ chẳng khác gì bộ dạng đòi ăn của mấy con chó điên trong viện tâm thần. Hỏng rồi, mụ ta ăn phải thuốc dại à, sao đột nhiên lên cơn thấy gớm thế, đã vậy còn nói chuyện như phim chưởng nữa, thật tởm. Cũng may, chúng tôi đang đứng trong góc khuất dưới gầm cầu thang, một vị trí tương đối an toàn để hai chúng tôi có thể thỏa sức cắn nhau mà không bị ai quấy rầy.
Tôi nheo mắt nghi hoặc nhìn cậu ta – “Ý mày là sao?” – đừng tưởng chị đây nhìn điên mà hiền nhá, đụng tới vợ chị, chị tát cho rụng hết tóc.
“Tao nói mày không được phép tỏ tình với thằng Khanh, mày nghe rõ chưa?” – mụ ta nghiến răng, nhắc lại lần nữa, bộ dạng còn dại hơn ban nãy.
Bố khỉ! Đừng nói là mày cũng có ý với Khanh đấy nhá.
Trong cơn xúc động kinh hoàng của cả hai nhân vật tai to miệng rộng nhất truyện ấy, bỗng nhiên, một tiếng rơi vỡ tan tành chành bành của một cái gì đó vang lên, làm tôi và Chương giật mình, quay phắt lại.
Là Khanh.
Cậu ta đang đứng đó.
Mắt trợn tròn hoảng loạn.
Miệng há hốc kinh hoàng.
Vì sao? Vì sao ư? Vì thật sự thì cái thế mà tôi và mụ lớp trưởng đứng mà được nhìn từ con mắt của người ngoài cuộc không giống người trong cuộc tí nào. Tôi và Chương nhìn nhau sẽ cảm thấy như hình ảnh hai con sư tử oai vệ đang vừa gầm vừa cắn nhau, Khanh nhìn chúng tôi sẽ cảm thấy như hình ảnh hai tên gian phu, dâm phụ đang định xxx nhau.
Tôi và Chương còn chưa kịp hoàng hồn, Khanh đã hít sâu một hơi rồi quay lưng chạy biến với tốc độ chậm lạ.
...
Mẹ kiếp!!!
Đây rõ ràng là tình huống truyện rẻ tiền nhất trong loạt truyện teen khủng khiếp nhất mà google phơi đầy trên mạng. Không lẽ... mụ tác giả đã bí bách tới mức phải copy – paste một cách ti tiện, thiếu muối thế này rồi ư??? Copy cũng phải có tâm một chút chứ!!!
Thật là...
Tôi không cam tâm!!!!
Tôi đẩy Chương ra, định chạy theo Khanh thì bị mụ ta giữ lại. Tôi quay qua trợn mắt nhìn mụ ta. Giỡn với bố à, giờ mà không đi giải thích thì mất vợ như chơi chứ chẳng đùa đâu.
“Mày đi làm gì, để tao đi” – Chương gầm gừ với tôi rồi đẩy tôi ra sau, định chạy theo Khanh. Làm ơn đi, chị đẹp chứ đâu có ngu, để mày đi giải thích cho mày cướp Khanh của tao luôn à?
Thế là tôi liều mạng giữ cậu ta lại, giằng qua giành lại, sau cùng, chúng tôi từ cắn nhau chuyển sang cạp nhau... Tình huống lúc ấy thật nguy hiểm biết bao, nếu không phải đám cùng lớp đi ngang qua, thấy chúng tôi chơi vui quá nên ùa vào phá đám thì có lẽ cả hai chúng tôi đã đánh nhau đến độ lâm vào tình trạng răng bay máu xịt khắp nơi rồi.
Nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
...
...
“Nhớ không Trang? Nhớ cái lần tao với mày cạp nhau xém chết ấy” – bỗng nhiên, Chương nói với tôi.
Tôi gật đầu, ý là “Đương nhiên là bố nhớ rồi, đang kể với độc giả đến đoạn đấy này. Nói thật, hôm ấy mà đánh thêm chút nữa thì tao thắng là cái chắc“.
Cậu ta liếc tôi một phát rồi lắc đầu, cười khẽ “Mày không thắng nổi đâu. Nhưng kể ra thì đó là lần đầu tiên và duy nhất tao với mày nghiêm túc vậy nhỉ? Tao không ngờ là một đứa lông bông như mày cũng biết thế nào là nghiêm túc đấy“.
Tất nhiên, điều đấy cả tao lẫn độc giả đều biết, không cần mày phải nói đâu Chương ạ. Thừa quá!!!
Mụ ta đứng yên, khoanh tay bất động một hồi lâu rồi cúi đầu nói khẽ “Xin lỗi“.
Tôi im lặng, không biết phải nói gì với cậu ta cả. Mày xin lỗi tao vì gì hả Chương? Vì đã đánh tao?
...
...
Hay vì mày đã cướp mất Khanh của tao?
Mợ nó!!!
Hai tên khốn ấy, một người tôi thích, một kẻ tôi thân, hai người nắm tay nhau, yêu nhau thắm thiết. Và tôi nghiễm nhiên biến thành bánh bèo đam mỹ thật cmnr. Thật khổ!!!
...
...
Sau những năm tháng hồn nhiên điên loạn sống như tiên như dại của tuổi học trò, tôi rốt cuộc cũng biết được cái cảm giác gọi là tuyệt vọng.
Và cả cái cảm giác đồng cảm với mấy mụ bánh bèo quắn quéo trong đam mỹ nữa.
Tôi đồng cảm.
Tôi thật sự đồng cảm...
*tự sát*
Hết truyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook