Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói FULL
-
Chương 50
Câu lạc bộ Gia Thiên.
Mẫn Giai và Mã Như Phương chơi hết mình, Lâm Hồi mở Wechat, Hạ Kiến Sơn vẫn chưa trả lời, hẳn là vẫn đang bận.
Lâm Hồi xem đồng hồ, cảm thấy đến lúc rồi, anh đứng lên, chuẩn bị chào hỏi một tiếng rồi ra về, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì không hiểu sao âm nhạc trong phòng đột nhiên biến mất.
Thế giới ồn ào trở nên yên tĩnh.
Mẫn Giai và Mã Như Phương dừng lại, chị nhìn em, em nhìn chị, không hiểu ra sao.
Trợ lý Hoàng Lộ đứng bật dậy: “Chị Mẫn, để em tìm phục vụ hỏi tình hình thế nào.”
Cô bước nhanh ra cửa, vừa kéo cánh cửa thì bỗng lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Lâm Hồi với vẻ kinh ngạc: “Trợ… Trợ…”
Lâm Hồi quay đầu nhìn, một bóng dáng quen thuộc đang đến gần, phía sau là giám đốc câu lạc bộ.
Mẫn Giai hắt xì, lập tức tỉnh rượu.
Mã Như Phương thấy bầu không khí im lặng, cũng nhìn về phía cửa, quan sát Hạ Kiến Sơn hồi lâu, cuối dùng do dự nhìn về phía Mẫn Giai: “Em gái à, người này có phải Hạ… ưm ưm…”
Mẫn Giai dứt khoát bị miệng Mã Như Phương.
Căn phòng yên tĩnh, bầu không khí quỷ dị.
Lâm Hồi bất động, phát hiện từ khi Hạ Kiến Sơn bước vào thì chưa từng nhìn về phía mình.
Hạ Kiến Sơn chủ động cất lời: “Sếp Mẫn, trùng hợp quá, không giới thiệu một chút à?”
Mẫn Giai nhìn Lâm Hồi, rồi quay sang Hạ Kiến Sơn, không biết hai người này chơi trò gì.
Nhưng dù sao Lâm Hồi là do mình gọi đến nên đành căng da đầu trả lời: “Chị gái bên cạnh tôi đây là sếp Mã, còn đây… vị này…”
Mã Như Phương tưởng Mẫn Giai say rồi nên nói lắp, tốt bụng bổ sung giúp cô: “Cậu ấy là Tiểu Lâm, trợ lý của sếp Mẫn, trợ lý Lâm, hahaha!”
Mẫn Giai trợn tròn mắt: “…”
Hạ Kiến Sơn nhướng mày: “Trợ lý Lâm?” Vừa như nghi ngờ vừa như lời nỉ non với người thương.
Lâm Hồi cong môi, nhưng không hé răng, cũng không vội về nữa, thậm chí còn ngồi xuống.
Mẫn Giai đã tỉnh táo hoàn toàn, cô ra hiệu Hoàng Lộ dẫn những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
“Cố ý không bằng ngẫu nhiên, nếu không để tôi mời mọi người hai ly.”
Hạ Kiến Sơn ngồi trước mặt Lâm Hồi, tùy ý cầm một chén, chuẩn bị rót rượu.
Mã Như Phương còn chưa tỉnh táo, nói to: “Tiểu Lâm không uống rượu đâu!”
Hạ Kiến Sơn dừng tay: “Trợ lý Lâm không uống rượu sao?”
Tay Lâm Hồi khẽ chạm lên mu bàn tay cầm chai rượu của Hạ Kiến Sơn, hơi đè xuống: “Nếu sếp Hạ muốn uống thì không phải không thể.”
Hạ Kiến Sơn ngước mắt, rót đầy chén: “Chúng ta… chơi bài?”
Mẫn Giai đã hiểu: Hai người này đang tán tỉnh nhau đấy! Cô còn tưởng hôm nay mời Lâm Hồi có phải chọc giận Hạ Kiến Sơn rồi hay không, đang định giải thích giúp, được rồi, cô có ý thức của bóng đèn, tự giác xuống sân khấu thôi.
Nghĩ vậy, Mẫn Giai định kéo Mã Như Phương đi, ai ngờ Mã Như Phương cảm thấy hứng thú: “Có chơi, chơi thử xem!”
Mẫn Giai gần như nghiến răng nghiến lợi: “Chị à, đừng chơi, em đưa chị đi spa nhé!”
Lâm Hồi nghe thấy đối thoại của hai người thì mỉm cười: “Vậy ở lại chơi một lát.”
Chỉ thấy Lâm Hồi lấy bộ bài, xáo mấy lần rồi đẩy ra trước: “So lớn nhỏ, loại đơn giản nhất.”
Lâm Hồi giơ tay ra hiệu: “Mời sếp Hạ đi trước.”
Ngón tay Hạ Kiến Sơn gõ lên mặt bàn mấy cái sau đó chọn một quân bài, đang định rút ra thì đầu ngón tay Lâm Hồi ngăn lại.
“Sếp Hạ, tôi cũng muốn lá bài này.” Giọng Lâm Hồi nhẹ nhàng, trong lúc nói chuyện, chân anh va phải cẳng chân Hạ Kiến Sơn, không mạnh, như thể vô tình chạm phải, rụt lại rất nhanh sau đó.
Khóe môi Hạ Kiến Sơn khẽ cong lên.
Thấy hai người đều nhìn trúng một quân bài, Mã Như Phương đẩy Mẫn Giai, tỏ vẻ khó hiểu: “Lá bài này làm sao thế? Bao nhiêu lá thế kia, tranh giành một cái làm gì?”
Mẫn Giai như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Cuối cùng Hạ Kiến Sơn buông tay, ý nhường cho Lâm Hồi, Lâm Hồi mở lá bài: Lá số bảy.
Hạ Kiến Sơn tùy ý chọn quân khác mở ra: Số 6.
Hạ Kiến Sơn đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đang định nâng chén rượu thì Lâm Hồi đã giành trước uống cạn.
Mã Như Phương kêu lên: “Tiểu Lâm, cậu 7, cậu ta 6, cậu thắng mới đúng!”
“Hả? Tôi nhìn nhầm, tưởng 9.” Lâm Hồi quay về phía Hạ Kiến Sơn, biểu cảm vô tội, “Làm sao bây giờ, sếp Hạ?”
Mẫn Giai không thể nhịn được nữa, lập tức lấy áo vào túi xách, kéo Mã Như Phương ra ngoài, ném lại một câu: “Tôi đi thanh toán!”
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại hai người.
Bầu không khí thoang thoảng mùi nước hoa xen lẫn mùi rượu, không xem như dễ ngửi, dường như đang nhắc nhở bọn họ đây là nơi công cộng.
Một nơi công cộng tương đối riêng tư.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Lâm Hồi kiên nhẫn chờ đợi đáp án từ Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn bình tình, nhàn nhã nhìn bộ bài trên bàn, như đang tự hỏi chọn lá nào tiếp theo: “Anh có thể uống trả một chén.”
“Dù uống trả thì đã không phải là chén rượu vừa rồi.”
Lời này hơi mông lung nhưng Hạ Kiến Sơn nghe hiểu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Hồi, ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Vậy… trợ lý Lâm có muốn trả lại chén rượu vừa nãy không?”
Lâm Hồi giả vờ không hiểu: “Trả thế nào?”
Hạ Kiến Sơn im lặng nhìn anh một lát, sau đó đứng lên.
Ánh đèn trong phòng sáng ngời, Lâm Hồi thấy rõ dục vọng sâu không thấy đáy trong mắt Hạ Kiến Sơn.
Anh hắng giọng, rời mắt, hai tai bắt đầu nóng lên.
Hạ Kiến Sơn tiến lên trước một bước.
Lâm Hồi cuống quýt đứng lên, lùi về sau một bước, kết quả đụng phải bức tường.
Cạch.
Đầu Lâm Hồi chạm phải công tắc, căn phòng lập tức tối sầm, chỉ còn một chiếc đèn trần phát ra ánh sáng lờ mờ.
Hạ Kiến Sơn đã đi đến trước mặt Lâm Hồi, gần trong gang tấc, không ai nói gì, không ai chạm vào ai, nhưng hô hấp đã bắt đầu đan xen.
Hạ Kiến Sơn nghe thấy tiếng Lâm Hồi nuốt nước miếng, bỗng mỉm cười.
Hắn nhẹ nhàng tháo mắt kính cho anh, tay tùy ý lướt nhẹ qua chân anh.
Lâm Hồi cứng đờ, nhưng Hạ Kiến Sơn lại giả vờ không biết, bàn tay lại hờ hững đặt lên hông anh, chỉ nắm hờ rồi không nhúc nhích nữa.
Chân Lâm Hồi như nhũn ra, hô hấp không xong, ép bản thân nhìn thẳng vào mắt Hạ Kiến Sơn, sau đó lướt xuống cổ.
Hôm nay Hạ Kiến Sơn có một cuộc họp quan trọng nên ăn mặc nghiêm chỉnh.
Lâm Hồi giúp hắn chọn một chiếc cà vạt màu đỏ, chính anh ngồi trên giường thắt cho hắn vào sáng nay.
Lâm Hồi nghịch cà vạt một chút, thì thầm: “Muộn thế này rồi mà sếp Hạ không về, sếp Lâm không lo lắng sao?”
Bàn tay đặt trên eo Lâm Hồi siết chặt, Lâm Hồi hừ nhẹ một tiếng.
Như là vì trả thù, anh túm cà vạt kéo Hạ Kiến Sơn lại gần.
Hô hấp của hai người nặng nề hơn, nhưng không ai tiến thêm một bước.
Hương thơm ngọt ngào trong phòng dường như nồng hơn, Hạ Kiến Sơn liếm cánh môi Lâm Hồi, nếm được vị rượu.
Tay Lâm Hồi run rẩy.
Hạ Kiến Sơn cười, như tìm được thứ thú vị, bắt đầu liếm láp đôi môi Lâm Hồi, cố gắng cuốn hết hương rượu giữa răng môi anh.
Một lát sau, Hạ Kiến Sơn ngừng lại, nâng tay trái, ngón tay quẹt qua khóe môi, sau đó liếm nhẹ, như thể nếm nốt dư vị, cuối cùng bình luận: “Hơi ngọt.”
Lâm Hồi phát điên mất.
Anh hơi ngẩng đầu, bàn tay nắm cà vạt run run, hô hấp gần như tan ra.
Hạ Kiến Sơn rất kiên nhẫn, giống một thợ săn nhạy bén, liều mạng dụ dỗ con mồi của mình.
Hai mắt Lâm Hồi ửng đỏ, gần như không đứng nổi, nhưng tay Hạ Kiến Sơn giữ chặt, hai người áp sát vào nhau, những biến đổi trên cơ thể không thể che giấu.
“Hạ…” Lâm Hồi bắt đầu nhỏ giọng nức nở, anh muốn nhiều hơn, nhưng Hạ Kiến Sơn không chịu cho.
“Hử?”
“Anh… không muốn ngọt hơn sao?”
Ánh mắt Hạ Kiến Sơn tối lại.
Giống như cơn gió lốc, Hạ Kiến Sơn bao trùm lấy đôi môi Lâm Hồi trong nháy mắt, quấn quýt lấy đầu lưỡi, quét hết vị ngọt còn sót lại, nuốt hết vào bụng.
Sự đòi hỏi vội vàng và nhiệt tình ấy khiến cả người Lâm Hồi run lên, bám chặt lấy Hạ Kiến Sơn như người đuối nước gặp cành khô.
Quấn quýt không rời.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn kết thúc, tay Hạ Kiến Sơn đã chuyển từ eo lên yết hầu Lâm Hồi.
Bầu không khí trong phòng có vẻ hơi nóng, cả người Lâm Hồi ướt đẫm, đôi mắt long lanh, như vừa băng qua một cơn mưa.
Ngón tay Hạ Kiến Sơn vuốt ve hầu kết Lâm Hồi, phần hơi nhô ra phập phồng dưới tay hắn.
Giống như nhịp tim.
Hạ Kiến Sơn ngừng lại, thở hắt, một buổi tối nhẫn nại kết thúc, cuối cùng cúi xuống cắn hầu kết Lâm Hồi.
“Cảm ơn đã thiết đãi, trợ lý Lâm.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook