> Cái kết cho một cuộc tình, chương này có một ít thịt thà nên mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi mình từ chương đầu tiên, hành trình tuy ngắn nhưng nhờ các bạn mà mình đã có động lực để hoàn thành nó.

Lần nữa cảm ơn rất nhiều rất nhiều.<
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 8
Sáng hôm sau, Từ Gia Hoài thức dậy, mơ màng hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa sổ khách sạn, bên ngoài tuyết đã rơi trắng xóa cả bầu trời, nhuốm màu trắng lên cả ngôi làng, một vài bông tuyết táp vào cửa sổ tạo thành những hoa văn xinh đẹp.

Không khí trong phòng ấm hơn rất nhiều, y đắp chăn cả đêm nên ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bởi vì thay đổi thời tiết đột ngột nên tâm tình y có chút khó chịu, một lúc mới kêu lên hai tiếng:
"Đình Đình"
Xung quanh yên lắng không một ai đáp lại.

Từ Gia Hoài gọi thêm vài tiếng nữa mới xác định là người nào đó đã ra ngoài.

Y với lấy điện thoại đầu giường kiểm tra, phát hiện mới hơn 7 giờ, quyết định nằm thêm một lát rồi xuống giường tẩy rửa.
Y cũng không nhắn tin hay gọi điện, bởi vì đối với y mà nói, tình yêu vốn dĩ phải cho đối phương quyền riêng tư tối thiểu, có những thứ không phải hai người yêu nhau lâu là có thể nói ra.

Bởi vì còn khá sớm mà con phố vẫn còn thưa người, Từ Gia Hoài men theo con đường sỏi mà đi tới viện bảo tàng.

Nơi hai người chọn dừng chân là một ngôi làng nhỏ ngoại ô thành phố Hokaido.

Phong cảnh nơi đây trong mắt y tương đối yên tĩnh, mang đến cho người ta cảm giác yên bình không phải thứ mà thành phố có thể mang lại.
Bởi vì bảo tàng cách chỗ ở không quá xa nên y chọn cách tản bộ.

Ước chừng mười năm phút sau y cũng thấy được một bảng tên:" Natsu Museum".


Từ Gia Hoài tiến vào, bên trong trưng bày một số hiện vật từ thời Thiên hoàng Minh Trị.

Có lẽ vì thời tiết quá lạnh giá nên bên trong chỉ lát đát một vài du khách, vì thế càng làm cho không gian trở nên càng yên tĩnh hơn thường ngày.

Từ Gia Hoài dạo một vòng để chiêm ngưỡng, đang lơ đãng lướt nhìn những món đồ trên giá trưng bày, bỗng chốc phát hiện phía cuối khúc cua trưng bày một chiếc vòng cổ, y lấy làm hiếu kì mà tiến lại xem.

Dù sao gia tộc họ Từ mấy đời đều kinh doanh trang sức, ít nhiều trong mắt y cũng toát ra sự hứng thú bẩm sinh.

Ngay khi đứng trước lồng kính nơi trưng bày, trong lòng y cũng không khỏi cảm thán trước sự tinh xảo của nó.

Từ Gia Hoài nhìn sang bảng tiểu sử của chiếc vòng này.

Đại khái sau khi đọc xong y cũng hiểu được một ít về món trang sức này, y nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm nữa liền quyết định trở ra, nhưng tâm vẫn để nơi bảo tàng ấy, đặt trên chiếc vòng cổ màu tím ngọc bích tuyệt đẹp kia.

Trở về khách sạn đã hơn 12 giờ nhưng trên đường vẫn mang một mùi ẩm ướt khó chịu, ánh mặt trời cũng không quá chói chang như mọi ngày.

Lúc mở cửa phòng, vài tiếng leng keng của dụng cụ nhà bếp phát ra truyền vào tai Từ Gia Hoài báo cho y biết người kia đã về nhà.
Bạch Thiệu Đình lang loay hoay làm bánh kem đang còn dang dở thì bị tiếng mở cửa làm kinh động, chẳng may rơi luôn máy đánh bột xuống bàn.

Một thân lấm lem bột nhìn hề hề, hướng y gọi hai tiếng:" Hoài Hoài", sau đó liền nghe một giọng nói trầm ổn dịu dàng vang lên đáp lại hắn.

Nghe tiếng bước chân của y đang tiến lại gian bếp, hỏi hắn:
"Đang làm gì?"
Hắn bỗng chột dạ liền lên tiếng:
"A Gia Hoài, em quên đem theo dao cạo râu rồi, anh..anh đi mua giúp em nhé."
"Anh có mang, để trong ngắn kéo nhỏ của vali."- tiếng bước chân không ngừng lại mà ngày một gần, hắn chỉ còn biết nhắm mắt chờ lên thớt.
Từ Gia Hoài đứng trước cửa phòng bếp, tầm mắt quan sát khắp phòng, cuối cùng là rơi trên khuôn mặt của hắn.


Khuôn mặt có vài phần không thoải mái vì thời tiết của y bỗng chốc trở nên dịu lại, miệng cong lên, y cười rất vui vẻ.

Trong nhà bếp bột bay trắng xóa, Bạch Thiệu Đình toàn thân không chỗ nào sạch sẽ, trên người nào là bột rồi kem làm hắn cư nhiên trở thành một chú cún vừa nghịch bùn.

Y tiến lại gần hắn, lấy tay lau đi vết bẩn trên khuôn mặt ấy.

Đôi tay vừa rời khỏi liền được nắm lấy, nhét vào trong áo của hắn.

Ngước lên nhìn đôi mắt chứa bao nhiêu thâm tình của Bạch Thiệu Đình, y bất giác có chút xao xuyến thẹn thùng liền cúi đầu.

Bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay nâng mặt y lên.

Tầm mắt xuất hiện khuôn mặt hắn được phóng to ra, trên môi tiếp nhận một cảm giác mềm mại, hơi thở nóng bỏng của cả hai như hòa quyện vào nhau.

Lúc hai người kết thúc tựa hồ y không còn thở nỗi, liều mạng thở dốc, hắn nhẹ nhàng vuốt tấm lưng giúp y điều chỉnh nhịp thở.

Đôi mắt Từ Gia Hoài có chút ướt, hơi thở y phả lên mặt hắn, như lông vũ vuốt vào tim hắn.

"Đình, anh muốn."
Máu trong người hắn như dồn hết xuống dưới, hạ thể.

Bạch Thiệu Đình lập tức bế y tiến vào phòng, đặt y xuống giường rồi lần nữa tiến đến hôn sâu.

Miệng lưỡi ướt át quấn lấy, y khẽ hé miệng để lưỡi của hắn dễ dàng tiến vào sâu hơn.

Bạch Thiệu Đình khẽ mút lấy chiếc lưỡi khiến cả người Từ Gia Hoài tê dại, phát ra âm thanh khiến hắn không thể khống chế.


Hôn lên đôi mắt, cánh mũi rồi xuống cổ, gặm mút phần cổ trắng mịn như một đứa trẻ đói khát, hắn khẽ miết mạnh khiến nơi ấy hình thành một vệt đỏ chói mắt, dấu hiệu mà chỉ có riêng hắn mới có thể để lại trên người của y.

Bạch Thiệu Đình cởi chiếc áo len trên người của y, thân thể trắng mịn đang phơi bày dưới tầm mắt hắn, đôi mắt như sương mơ mà nhìn thẳng vào con tim Bạch Thiệu Đình.

Hắn cúi người hôn lên từng tất da tất thịt, nhẹ nhàng mà chiếm lấy con người dưới thân này.

Hắn ngậm lấy hạt đậu nhỏ nhô lên, khẽ day day làm cho người dưới thân phát ra nhưng tiếng động tình.

Tay còn lại kéo lấy quần tây của y xuống, cách một lớp vải mà không ngưng khiêu khích nơi tư mật khiến nó đầy sức sống mà dựng thẳng dậy.

Phản ứng ấy khiến Bạch Thiệu Đình hết sức vui vẻ, nói khẽ vào tai y:
"Hoài Hoài thật dễ thương."
"A..um...!Đình..

dùng sức, sắp...sắp tới..."
Khuôn mặt vì khoái cảm mà trở nên ướt át cầu xin, đôi tay của hắn trở nên nhanh hơn, một lúc liền nghe thấy người dưới thân kêu lên một tiếng, trong tay là chất lỏng màu trắng đục đầy dục vọng.

Nhìn con người dưới thân thở hổn hển vì phóng thích, Bạch Thiệu Đình rướn người hôn nhẹ rồi tiếp tục cởi sạch mảnh vải cuối cùng, nhẹ nhàng lật người y lại.
Tay hắn mò tới đầu giường tìm bôi trơn, tại nơi mật động ra phập phồng mà cắm ngón tay vào khuếch trương.

Từ Gia Hoài bởi vì đau mà co rút lại, kẹp chặt hai ngón tay của hắn, Bạch Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt khẽ lưng y, trấn an:
"Thả lỏng, một lát nữa sẽ không bị thương."
Người bên dưới như nghe được mà từ từ thả lỏng để y làm tốt phần khuếch trương.
Cũng đã hai tháng cả hai chưa làm tình nên lúc này Từ Gia Hoài có chút mẫn cảm.

Y xoay người lại đối diện với hắn, cả thân thể xích lõa của Bạch Thiệu Đình khiến y không khỏi cảm thán, thân hình của ảnh đế không phải điêu nha, thật đẹp mắt.

Từ Gia Hoài khẽ liếc xuống bụng dưới, tuy là đã mười năm nhưng không khỏi bất giờ trước dị vật của hắn, thầm thương cho số phận hoa cúc bé nhỏ của bản thân.
Bạch Thiệu Đình sau khi trút bỏ quần áo thì cầm người anh em đã cương cứng của mình mà đưa đến trước mật động của y, từ từ tiến vào.
"A..um..."
"Thả lỏng, một lát nữa sẽ không đau, sẽ cho anh sướng dục tiên dục tử."

Đẩy mạnh một cái, toàn bộ phân thân đều được mật động nuốt trọn, nơi cửa động rỉ ra một ít dục thủy làm hắn dễ dàng di chuyển.

Bắt đầu chầm chậm di chuyển sau đó tăng dần, tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng.

Từ Gia Hoài bởi vì khoái cảm mà khóc, liều mạng xin tha:
"Đình, Đình....chậm, chậm một chút..."
"Chậm cái gì a?"
"Nơi...a...um...nơi đó...um..chậm một chút, anh...chịu..chịu không nổi."
"Không phải đang hút rất chặt sau, thật không ngoan..."
Phía dưới ra sức kẹp chặt khiến hắn thở dốc, động tác càng thêm mãnh liệt, đánh mạnh vào hai cánh mông y.
"Đình..anh..sắp...sắp...a.."
"Chờ một chút, chúng ta cùng tới."
Ân ái triền miên kết thúc, hai người nằm trên giường quấn quýt hôn.

Từ Gia Hoài mệt mỏi rúc vào lòng hắn, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Bên tai yên tĩnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói dịu dàng khẽ gọi y:
"Hoài Hoài."
"Hửm?"
"Chúng ta kết hôn được không?"
"Được."
"Sao đáp ứng nhanh thế?"
"Không biết, chắc ghi âm sẵn, em ấn nút thì nó phát ra thôi."
Bạch Thiệu Đình bị câu nói ấy làm cho tim nhũn cả ra, người đàn ông này thật khiến hắn yêu đến chết mất.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, lần này là Từ Gia Hoài lên tiếng, dường như mang dịu dàng cả đời mà nói với hắn:
"Anh yêu em."
Bạch Thiệu Đình khẽ vuốt mái tóc của y, hôn lên trán, lên mắt, lên mũi rồi lên khóe môi của y, mang theo tâm niệm mà thì thầm vào tai y, như muốn đem luyến tiếc cả đời đặt nơi Từ Gia Hoài:
"Em yêu anh, Từ tiên sinh."
Ánh trăng soi qua cừa sổ chiếu lên hai tấm thân trần trụi ôm lấy nhau, yên tĩnh ngủ say.
Một du khách nào đó bật một khúc hí, truyền vào không gian tĩnh mịt vô tân:
"Người chờ ta vạn kiếp, bồ đề mãi nơi Phật từ bi, người chờ ta vạn kiếp, lòng vẫn mãi chẳng nguôi.
Hành trình sơn Nam quân ngươi tiến, nơi kinh thành ta vẫn mãi ngóng trông, một mai thiên hạ thái bình, dưới trăng ta và ngươi cùng hẹn ước.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương